Thái tử cùng Hoàng hậu đang ở Thừa Càng cung, nghe thái giám đến bẩm báo.
"Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương,
Trường Xuân cung báo, Ngũ hoàng tử thị tật Khánh Hoàng quý phi bỗng dưng phát bệnh, xin cho phép Ngũ hoàng tử phi xuất cung hồi phủ lấy thuốc, không thể chậm trễ."
Thái tử cười lớn.
"Đúng là trời cũng giúp ta!
Cô còn đang không biết dùng cách gì dụ ả ta tách ra để dễ bề xử lý, ả liền cho ta cơ hội này.
Chuẩn tấu cho Ngũ hoàng tử phi xuất cung!"
Hoàng hậu hưng phấn đến run rẩy.
"Lần này ta sẽ cho nó nếm mùi đau khổ của lão Thất!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hạ Quả thúc ngựa một đường chạy về phủ Ngũ hoàng tử.
Nàng bình tĩnh ngồi xuống bàn, rót trà uống. Không bao lâu sau, liền nghe thích khách tấn công.
Hạ Quả cầm chặt trường côn trong tay, cười lạnh, uống nốt trà còn lại, bình tĩnh mở cửa phòng bước ra.
Thích khách của Bạch gia chừng hai mươi tên, đều là những tên đã được đào tạo ám sát bài bản.
Ban đầu, chúng còn không hiểu, tấn công Ngũ hoàng tử phi, một ả đàn bà, thì cần gì phải huy động nhiều người như vậy.
Giằng co một khắc chung, bọn chúng mới lờ mờ nhận ra, thị vệ của phủ Ngũ hoàng tử đều võ công không kém, chúng không thể chiếm được ưu thế.
Hạ Quả xuất hiện, theo đúng kịch bản, vừa chống trả, vừa xông ra cổng, một đường chạy đến phủ Cửu hoàng tử.
Thích khách thấy vậy cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đuổi theo.
Đến phủ Cửu hoàng tử, Hạ Quả dùng gậy đập cửa, cưỡi ngựa xông thẳng vào trong.
Trong chính sảnh, Cửu hoàng tử cùng Cửu hoàng tử phi và toàn bộ người trong phủ bị mấy tên binh lính trói lại.
Hạ Quả xuống ngựa, bình tĩnh chất vấn.
"Gì đây?
Các ngươi là binh lính của ai mà dám bắt Cửu hoàng tử! Muốn tạo phản hay sao?"
Bạch Thừa Duẫn thấy Hạ Quả dẫn thị vệ xông vào, cảm giác bất an liền ập đến.
Theo kế hoạch ban đầu của bọn chúng, sau khi giết chết Hạ Quả và lấy thuốc giải cho Thất hoàng tử, bọn chúng sẽ giá họa cho Cửu hoàng tử. Cùng với hiềm nghi lần trước, Cửu hoàng tử sẽ bị khép tội mưu phản, cộng với Tề Quý phi đã bị khép tội hành thích tiên vương, Thái tử sẽ thuận lợi, danh chính ngôn thuận xử tội Khánh gia, Tề gia và đăng cơ.
Hiện tại không thể diệt Hạ Quả, còn bị bắt tại trận, Bạch Thừa Duẫn liền thay đổi kế hoạch.
"Người đâu! Đóng cửa phủ, giết hết! Không được để bất kỳ ai sống sót!"
Hạ Quả cười lớn.
"Đâu có dễ như vậy!"
Sự thật chứng minh cho Bạch Thừa Duẫn thấy, giết Hạ Quả, đối với thực lực của bọn chúng hiện tại, là chuyện không thể.
Hạ Quả trút vỏ gậy, kề kiếm vào cổ Bạch Thừa Duẫn, hét lớn.
"Tất cả dừng tay!"
Binh lính của Bạch gia thấy Bạch Thừa Duẫn bị uy hiếp, không còn cách nào khác phải dừng lại.
Hạ Quả tiếp tục.
"A An!
Ngươi nhanh chóng cho người đến Mạnh gia và Khánh gia, báo cho họ biết ta và Cửu hoàng tử đang bị thích khách tấn công, cần được trợ giúp giải vây!"
A An không hổ danh là người của Phủ Quận chúa, nghe chỉ thị của Hạ Quả liền lập tức thi hành. Mấy người còn lại đổ mồ hôi, cục diện này thì chỗ nào cần trợ giúp giải vây nữa chứ!
Bạch Thừa Duẫn không phải kẻ ngu, lập tức hiểu ra ý đồ của Hạ Quả.
Tuy Hạ Quả không biết hắn là ai, nhưng hai nhà kia khẳng định biết. Khi thân phận của hắn và đám thích khách kia bị bóc trần, cũng là lúc kế hoạch của tổ phụ không thành.
Trong lòng hắn phát lạnh, vùng vẫy.
Bạch Thiên An cầm đầu đám thích khách, bị thị vệ của phủ Ngũ hoàng tử chế trụ liếc mắt nhìn Bạch Thừa Duẫn. Nhận ra ánh mắt của nhau, chúng liền phối hợp tấn công Hạ Quả.
Hạ Quả đang định quay sang hỏi chuyện Cửu hoàng tử, liền bị Bạch Thiên An thừa cơ vẫy ra khỏi thị vệ, tấn công.
Hạ Quả bị tấn công bất ngờ, theo phản xạ chống trả, thì Bạch Thừa Duẫn thừa cơ hội tấn công.
Cửu hoàng tử thét lớn.
"Hoàng tẩu! Cẩn thận!"
Lời nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, Hạ Quả nhận trọn một dao của Bạch Thừa Duẫn vào bụng.
Hạ Quả chỉ đình chỉ động tác trong chốc lát, trong mắt liền phát lên ánh sáng ngoan tuyệt.
Một kiếm chém xuống, đầu của Bạch Thừa Duẫn cũng lăn ra.
Bạch Thiên An trừng lớn mắt, gào lên, tấn công về phía Hạ Quả.
"Yến Hạ Quả! Để đầu lại đây!"
Binh của Bạch Thừa Duẫn và thích khách thấy vậy cũng vùng lên. Hạ Quả bị trọng thương, lần này chống trả có chút khó khăn.
Cửu hoàng tử siết chặt nắm đấm. Lúc này hắn lại chẳng giúp được gì!
Lúc Hạ Quả đang chuẩn bị rơi vào thế hạ phong, người của Mạnh gia và Khánh gia cũng kịp đuổi tới.
Mạnh lão Thái gia uy nghiêm chống gậy tiến vào, theo sau là Khánh nhị gia - Khánh Vũ. Thị vệ của hai đại gia tộc lập tức tràn vào, khống chế tình hình.
Mạnh lão Thái gia hô lớn.
"Người đâu! Bắt thích khách và phản quân!"
Thị vệ định đưa tay đỡ lấy Hạ Quả, nàng giơ tay ra hiệu nàng không sao, móc từ trong tay áo ra một cái lọ nhỏ, nuốt hết đan dược rồi bình tĩnh đến trước mặt Mạnh lão Thái gia.
Mạnh lão Thái gia vội vàng nắm lấy vai Hạ Quả.
"Cháu dâu! Con đang trọng thương, trước hồi phủ chữa trị..."
Hạ Quả cười đáp, giọng rõ ràng để tất cả mọi người cùng nghe.
"Bẩm tổ phụ, con không vấn đề gì.
Xin người người giúp con nhận diện thích khách. Lúc con đang về phủ lấy thuốc cho Ngũ hoàng tử, bị chúng bao vây, âm mưu giết người.
Tình thế hung hiểm, con bèn chạy đến phủ Cửu hoàng tử tìm viện binh, không ngờ đến nơi thấy Cửu hoàng tử cùng hoàng tử phi bị quan binh vây trói.
Tên chỉ huy đâm con một dao, bị con ngộ sát. Cũng không biết đây là binh của nhà nào!"
Mạnh lão Thái gia nhìn Khánh Nhị gia, khẽ gật đầu.
Khánh Nhị gia nhận lệnh tiến lên, tháo khăn che mặt của tên cầm đầu băng thích khách.
"Bạch Thiên An! Là ngươi!"
Chưa hết bất ngờ, lại nhìn cái đầu lăn lóc dưới sàn, Mạnh Nhị gia thở dài, bước lại bẩm báo với Mạnh lão Thái gia.
"Mạnh lão Thái gia,
Binh vây phủ Cửu hoàng tử là binh của Bạch gia. Người bị ngộ sát là Bạch Nhị công tử, Bạch Thừa Duẫn.
Thích khách, cũng là người của Bạch gia, cầm đầu là Bạch Tứ công tử, Bạch Thiên An."
Mạnh lão Thái gia dậm mạnh quải trượng, tức giận.
"Bạch gia đây là muốn làm gì?
Nhân lúc hoàng thượng bất tỉnh, muốn âm mưu tàn sát huynh đệ, soán ngôi cửu đỉnh hay sao!"
Ở kinh thành Chiêm Du, chỉ còn hai vị lão thần tam triều. Một người là Bạch Thái sư nắm trong tay tất cả quyền lực, người còn lại chính là Mạnh lão Thái gia - vị đế sư không nắm bất cứ thực quyền gì.
Lời của Mạnh lão Thái gia hiện tại, không nghi ngờ gì là một lời định tội nặng nề, trực tiếp đánh một quyền vào tư cách kế vị của Thái tử.
Hạ Quả nhớ tới kế hoạch, lập tức tâu.
"Tổ phụ, trong kinh thành hiện tại còn phủ của Lục hoàng đệ bị bao vây. Xin cho con được dẫn binh đến kiểm tra tình hình an nguy của Lục hoàng đệ!"
Mạnh lão Thái gia nhướng mày nhìn Hạ Quả.
Nha đầu này, đối với kẻ địch tuyệt đối không nảy sinh lòng trắc ẩn, là một đao phủ máu lạnh trời sinh.
Một lúc, ngài cũng gật đầu, lấy Lệnh bài bằng vàng đưa cho Hạ Quả.
"Con qua đó xem xét tình hình trước. Nếu có người cản trở, lấy Kim bài này đưa cho hắn xem. Đây là Kim bài miễn tử của Tiên đế ban cho Mạnh gia chúng ta, ngoài hoàng thượng, sẽ không ai có quyền ngăn cản hay định tội con.
Ở đây để cho ta và Mạnh Nhị gia lo liệu.
Người đâu! Cho người đến phủ Lại bộ Thượng thư, cấp báo tình hình, nhờ ngài nhanh chóng điều động người hỗ trợ Ngũ hoàng tử phi!"
Hạ Quả lấy dây vải buộc chặt vết thương ở ổ bụng để cầm máu. Thuốc của Xuân Hạnh tỷ chỉ có tác dụng cho nàng cậy mạnh trong hai canh giờ, phải nhanh chóng giải quyết tình hình.
Binh Ngũ hoàng tử nhanh chóng chạy đến phủ Lục hoàng tử, bị Hình bộ Thị lang Bạch Hiển chặn lại.
Bạch Hiển lớn giọng.
"Ngũ hoàng tử phi, ngươi đây là ý gì?
Giữa ban ngày ban mặt dám dẫn binh tấn công phủ Lục hoàng tử, không coi vương pháp ra gì hay sao?"
Hạ Quả cười khảy một tiếng.
"Bạch đại nhân!
Bổn Quận chúa thừa lệnh Mạnh lão Thái gia, nghi ngờ có người âm mưu sát hại Lục hoàng tử, nên đến đây chỉ để kiểm tra tình hình của Lục hoàng tử, không có ý gì khác, mời ngài tránh đường."
Bạch Hiển trừng mắt, đanh giọng.
"Quận chúa!
Mạnh lão Thái gia ở Kinh thành không có quyền điều binh, cũng không có chỉ dụ của hoàng thượng, ngài ấy không có quyền ra chỉ thị cho ta!"
Vừa dứt lời, thấy Tề Quý phi xông ra sân, la hét.
"Cứu mạng! Bạch Hoàng hậu âm mưu giết người!
Bà ta muốn giết hết các con của ta! Cứu mạng!"
Bạch Hiển tái mặt, ra lệnh cho người bắt lấy Tề Quý phi lôi vào trong, nhưng không còn kịp, toàn bộ binh lính và hộ vệ do Hạ Quả dẫn theo đã nghe hết những lời Tề Quý phi nói.
Hạ Quả nhếch môi, lấy ra Kim bài, hô lớn.
"Binh lính nghe lệnh!
Bạch gia bắt giam Tề Quý phi, mưu đồ sát hại Lục hoàng tử.
Toàn bộ theo ta xông vào giải cứu Lục hoàng tử và Tề Quý phi."
Bạch Hiển đuối lý, Hạ Quả lại đang cầm Kim bài, không còn cách nào khác, trơ mắt nhìn Hạ Quả xông vào trong phủ.
Nhưng, khi Hạ Quả vừa tiến vào trong phủ, hắn liền ra ám hiệu cho thân tín, ý đồ tiêu diệt Hạ Quả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...