Mỉm Cười Vì Đời Có Lắm Niềm Vui

- Ý ông là sao? Lúc anh em tôi thua sạch túi còn đúng một trăm sao không ai cho vay một cắc. Giờ thấy vận may tới làm trúng đậm lại muốn giữ không cho về. Tính làm sao đây?
- Hừ. Vận may đang lên thì ở lại đánh tiếp đi, vội về làm gì.
Thằng cha cầm cái vừa nói vừa phanh ngực áo để lộ nguyên hình xăm Quan Công to vật vã kéo dài từ ngực tới rốn, phía sau lưng bọn bảo kê đã lăm lăm cây phớ trên tay, bỏ mẹ rồi....quả này....anh Hưng, mau nghĩ cách coi.
- Hay thế này, đánh thêm một phát nữa. Đúng 25 triệu. Một phát duy nhất. Mày dám chơi không?
- Nghe giang hồ Nha Trang đồn bác Hưng chịu chơi số một, đúng là không sai. Được, vậy làm một phát bạch thủ đi.
- Ok. Đào, vào chơi nốt phát này đi. Đừng sợ, có anh ở đây rồi.
- Dạ dạ.
Tôi lắp bắp cho có thôi chứ sợ muốn són đái ra quần rồi, mấy cha này đều là giang hồ số má giết người không ghê tay. Trước mặt là tên cầm cái mặt băm trợn, phía sau là bốn ông bảo kê to như tịnh lăm lăm cây hàng trên tay. Mấy ổng ngứa mắt cửa một đường thì tôi có mà vào nhà thương xong tuyển thẳng lên nhà xác, mẹ cha ơi biết thế không vào đây.
- Anh xóc nhé thằng em.
Thằng cha băm trợn nhìn chằm chằm vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, mấy con bạc kia thì im thin thít đứng bên cạnh, bọn họ đều đứng ngoài và dường như chẳng ông nào ngu mà đặt tiền vào ván này.
Xóc Xóc Xóc
Tôi cố trấn tĩnh cái tinh thần rối bời, hít thở thật chậm để thi triển Lục Nhĩ Ma Công....
- Chẵn hay lẻ? Đặt đi chú em.
Thôi thế là xong. Cha Hưng ngó thấy cái mặt đơ như cứt ngâm của tôi liền ghé tai hỏi nhỏ.
- Sao thế? Đặt đi Đào. Làm như vừa nãy ý.
- Không được rồi anh. Em không nghe thấy gì hết, em không tập trung được.
- Chó má. Anh hiểu rồi.
Ông Hưng quay ra kêu mấy cha bảo kê và nhà cái:
- Mấy đại ca cất hộ em tông phớ đi, để thế này ai mà có tinh thần đánh. Nhà cái, xóc lại đi, nhịp này thằng em tôi không chắc.
- Bác nói buồn cười, nhịp nào chả như nhịp nào. Cóng rồi à?

- Chưa biết ai cóng, có ngon thì đưa tôi làm cái cho.
- Vậy không công bằng đâu bác Hưng. Nếu muốn đổi người cầm bát thì nhất quyết phải chọn người của em. Thằng Bộ, ra xóc đi.
Ông cái băm trợn vẫy một tay bảo kê ra xóc thay.
- Sao? Ok chứ?
Anh Hưng ngó qua thấy tôi gật đầu liền ra hiệu cho tên bảo kê tên Bộ bắt đầu.
Xóc Xóc Xóc
Lại một lần nữa tôi cố gắng thi triển Lục Nhĩ Ma Công...
Và lại một lần nữa thất bại...
- Anh Hưng, em không nghe thấy gì hết.
- Xóc lại lần nữa đi ông Bộ. Thông cảm chút đi mà.
- Thông cái thằng bố mày. Chơi hay nghỉ nói một tiếng.
Anh Hưng thở dài quay qua tôi ngán ngẩm.
- Hết cách rồi.
- Dạ.
Có lẽ số trời đã định, cờ bạc là trò may rủi, không một mánh khóe hay khoa học hiện đại, tuyệt kỹ cao siêu có thể điều khiển được trò đỏ đen. Vận may, chỉ có thể trông chờ vận may.
- Em đặt chẵn.
- Tốt, mở bát. Mở.
o0o
Cafe LipSu
- Đúng là chỗ anh đang cần người. Nhưng yêu cầu người nhanh nhẹn và có kinh nghiệm, tuy chỉ là chạy bàn nhưng yêu cầu ở đây luôn cao hơn nơi khác. Tuy em chưa có kinh nghiệm nhưng vì em là bạn của Yến nên anh sẽ nhận em vào, cho ba ngày thử việc, ngày mai bắt đầu. Ok?

- Anh Mạnh đồng ý rồi đó, cám ơn đi Lâm.
- Dạ dạ em cám ơn anh Mạnh. Em sẽ cố gắng không để anh thất vọng.
- Ừm tốt. Giờ anh có việc, mai gặp lại nhé.
- Dạ tụi em chào anh. Yeah, cuối cùng cũng xin được việc làm thêm.
Thằng Lâm nhảy cẫng lên hò hét rồi nhảy đủ kiểu kì quái khiến cô bạn gái của nó cùng mấy vị khách trong sân vườn của quán được một phen cười đau cả ruột. Nó vui cũng phải thôi, những thằng khù khờ như nó đâu phải muốn là chen chân vào đây làm được. Mà kể ra nó được nhận vào làm phần lớn là nhờ Yến-người yêu nó, Yến là Lễ Tân Vip của LipSu nên nàng chỉ cần phím trước cho tay tổng quản là mọi việc đều ok. Nhưng không vì thế mà nó ỉ lại, nó biết nó vẫn phải cố gắng rất nhiều.
- Đi uống trà chanh ăn mừng đi ông xã.
- Uống ở FullTeen nhen. Ủa, mà Yến vừa gọi Lâm là gì vậy?
- Là đồ ngốc đó.
- Ặc, không phải, nãy thấy nói khác mà.
- Xí. Lúc người ta nói hông chịu nghe, giờ ráng chịu.
Yến chu cái mỏ dễ ghét trêu tức thằng Lâm rồi đạp xe chạy một mạch. Vừa đi nàng vừa tủm tỉm.
- Chồng khờ ơi là chồng khờ, khờ đến thế là cùng. Chồng càng khờ em lại càng yêu.
o0o
- Chị Trúc. Cafe Tản hoàn toàn không có ai. Nghe dân xung quanh nói từ 4h sáng đại ca đã ra bến xe phía Bắc, hình như là đi lên Đà Lạt.
- 4h sáng? Lúc đó chúng ta vừa xuống sân bay đúng không?
- Vâng. Đại ca trên thông thiên văn, dưới thạo địa lý. Có lẽ đã đoán trước được việc ta tới nên...á.
- Nên cái đầu mày. Chị mày quen lão gần mười ba năm chả lẽ không hiểu lão là người thế nào. Trên thông thiên văn, dưới thạo địa lý, giết người trong 2000m...toàn là bịa hết.
- Giờ tính sao đây?
- Cho một đội ở lại Nha Trang, một đội vào Sài Gòn, một đội ra tìm kiếm các đảo, chúng ta thì lên Đà Lạt. Bụng phê chết bầm, để xem ông trốn nổi tôi không.

o0o
Đà Lạt - Đồi Thông
- Hắt xì hơi.
- Sao thế anh Sĩ. Bị cảm à? Không quen không khí Đà Lạt sao?
- Không có đâu chị Huệ. Tại có người đang nói xấu tôi thôi.
Lão Toản đang đứng gần đó chụp ảnh liền chêm vào.
- Hắt xì một cái nghĩa là có người đang nhớ ông đó.
- Không có đâu, con người tôi tôi biết rõ mà. Nếu hắt xì là có người nói xấu, xì hơi là có người nhớ nhung.
- Lợi hại vậy sao? Mà hình như ngày nào tôi ông thấy ông hắt xì, nhưng chả bao giờ thấy xì hơi.
- Anh Toản, coi bộ anh theo dõi tôi hơi nhiều nha.
- Tò mò chút thôi. Mà theo tôi nghĩ ông hắt xì thực ra là có người đang nhớ ông đó. Chỉ là ông cố tự lừa dối mình thôi, sống thật với bản thân đi, tôi đã trải nghiệm rồi, hắt xì...á
- Ông xã, trải nghiệm bản thân hả, vừa hắt xì đó, khai ra con nào đang nhớ. Nhanh.
- Á á bà xã đừng nhéo, con mình nó đứng đằng kia nhìn thấy thì tôi ngại lắm...á...á
Sĩ già châm điếu thuốc rồi lẳng lặng đi bộ ra khỏi rừng thông, vừa đi lão vừa lẩm bẩm không đầu không cuối. Những câu mà chỉ mình lão hiểu.
- ....tự dối bản thân...cơm rang cung đình....chồng làm bữa sáng...vợ bữa trưa chiều....haizz...anh Toản chị Huệ, tình yêu của hai người khiến thằng Sĩ này phải ngưỡng mộ...
o0o
Vận đỏ đen như một chiếc cân thăng bằng, bên trái là may mắn bên phải là xui xẻo, hai cán cân luôn bằng nhau. Khi bạn nhận may mắn bên trái thì cán cân bên phải cũng sẽ nhận thêm một sự xui xẻo, đó là quan điểm của tôi đúc kết sau khi bộ truyện này kết thúc.
- Anh Hưng nhìn coi, bọc tiền còn to hơn cái đầu của em và anh gộp lại.
- Đương nhiên rồi đầu anh và đầu mày đâu có giá bằng bọc tiền 50 triệu.
- Lần này đúng là quá hên, không ngờ đoán đại cũng trúng. Mà lũ đầu trâu kia chơi bẩn thật, định bắt em trả hết tiền thắng lại cho tụi nó, dọa chém nữa chứ, may mà có anh với mấy anh kia.
- Lũ này chơi kiểu ho lao đấy là anh biết tụi nó giả mạo Hải Phòng rồi, mày nhớ lúc anh rút lưỡi lê sau lưng ra không, thằng nào thằng ý sun vòi hết. Má nó, anh mà không can là mấy ông bạn đập chết cha chúng nó rồi.
- Anh đúng là lợi hại, mười triệu này em biếu anh coi như đền đáp.
- Cái thằng này, mày nghĩ anh giúp mày vì mấy xu lẻ này à?

- Em xin lỗi, em không có ý đó...
- Rõ ràng là mày khinh thường anh, coi tình anh em giá 10 triệu. Anh thất vọng về mày quá.
- Em trẻ con. Anh đừng chấp mà. Thôi coi như em chưa nói gì, số tiền này em giữ vậy.
- Cái thằng ngu này ý tao là muốn mày thêm mười triệu nữa...á chết mịa nhầm...ý anh là nếu em đưa anh hai mươi triệu để anh mua thuốc á anh thì anh sẽ vui vẻ nhận lấy.
- Ủa, bác gái chết rồi mà.
- Ớ à à anh còn một bà má nuôi, bả thương anh lắm mà trước giờ anh chưa báo đáp được gì, mà má nuôi hiện giờ lại bị tai biến...thực tình...
- Oh, em hiểu mà, anh đúng là người con có hiếu. Anh cầm lây hai mươi triệu này đi.
- Ok...ok. Nhất...nhất trí... Cám ơn nhé. Bye.
- Ừm. Về nhen.
- À nè Đào.
- Gì vậy anh?
- Cho anh vay thêm 10 triệu để đóng học cho thằng nhỏ nhà anh nha em.
- Ủa. Thằng nhỏ nhà anh học mẫu giáo mà, gì 10 triệu dữ vậy.
- À...ờ...thì. Anh muốn cho nó vào học trường điểm.
- Mẫu giáo cũng có trường điểm sao?
- Có...có chứ. Bây giờ là năm 2015 mà em. Cho anh vay đi mà, một tháng sau anh trả.
Hừm, dù sao cũng nhờ anh Hưng dắt mình tới sòng bạc đó và bảo kê ình nên mới vác được mấy chục triệu này về. Không nên tính toán với ảnh. Dù sao với Lục Nhĩ Ma Công trong tay kiếm tiền cũng đâu phải chuyện khó.
- Anh vay khi nào trả cũng được mà. Cầm lấy đi.
- Ok...ok. Nhất...nhất trí. Anh về nhé thằng em.
- Ừm. Bye.
Thứ gì trên đời này chả có hai mặt...đồng tiền cũng vậy.
Và khi mặt trái của đồng tiền lộ ra, tôi mới thực sự hiểu...đời không như là mơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui