Ò ó o o
Muốn ngủ nướng lắm, nhưng thành thói quen rồi, cứ 6h sáng là tôi không thể ngủ thêm được nữa.
Oải quá, đêm qua ngồi ngẫm bộ Lục Nhĩ Ma Công của Sĩ già tới 3h sáng mới đi ngủ, mới đầu đọc thấy toàn kiến thức cao siêu thú vị nên cắm đầu vào học, bộ bí kíp này là tâm kiếm của các võ sư mù lòa, họ là những kẻ nhắm mắt đánh nhau nên buộc phải tối ưu hóa đôi tai khi chiến đấu.
Theo truyền thuyết thì trong đêm tối những kẻ tu luyện món này là vô địch cận chiến. Nhưng đến mấy đời sau thì tuyệt kỹ này lại sử dụng để phục vụ ấy lão dê già như Sĩ mập. Những kẻ đó sau khi luyện thành công thường áp tai qua cửa nhà tắm, nghe tiếng nước róc rách là có thể biết được cô gái đang tắm có thân hình ra sao...z.z
Bộ võ công này còn Tà môn hơn Diệu Thủ Bốc Phân nữa, không học.
- Sao giờ này chưa mở cửa mày? Sĩ gìa đâu?
- Đi picnic với vợ chồng Toản Huệ rồi anh. Hôm nay quán đóng cửa.
- Đen thế, muốn uống cafe không xong.
- Anh Hưng muốn uống thì để em làm ột ly, nhưng sáng không có đun trà, xài tạm nước lọc nha anh.
- Rồi ok làm đi.
- Vụ lần trước sao rồi anh? Vụ bán đá rởm ý.
- Xong rồi. Hóa ra không phải Xám Xỉu mà là có thằng giả danh nó đi lừa đảo, thằng Xám đến tận nơi quật luôn cả ổ xong cho Công an hốt hết rồi.
- Oh, Xám Xỉu nổi tiếng chơi đẹp, làm sao mà có chuyện đi lừa người được. Mà anh Văn đâu, sao không đi cùng anh?
- Đang ở sòng bên Phố Cẩm, có một thằng cha người Bắc vừa mở sòng bên đó, chủ yếu là món xóc đĩa chẵn lẻ, cũng gần như Bầu cua nhưng cắt quân bằng vỏ bao Vina. Đặt một ăn hai, tỉ lệ 50:50.
- Vậy sao, anh không chơi à?
- Đêm qua bị lột sạch, vừa đi vay tiền về xong. Tí vào chiến tiếp.
- Cẩn thận không có chip trong đĩa đấy.
- Kiểm tra rồi, hàng thật hết. Tí mày đi cùng anh luôn cho vui.
- Em đâu biết đánh, mà cũng đâu có tiền.
- Toản Huệ kêu mày là thằng đem lộc cho ông bả, giờ tao muốn ày đi cùng mượn chút hên, tí anh ày vay 100, mày muốn đánh hay không cũng được, chỉ cần đứng cạnh anh thôi.
- Ờ, vậy cũng được.
Keke, đang thiếu tiền ăn tự nhiên có người cho vay một trăm ngu gì không nhận. Tới đứng cho vui thôi, hết giờ thì cầm một trăm đi về, mình thông minh quá xá, kakaka.
o0o
- Tới rồi đó. Đằng sau tiệm sách này là sòng bạc, vô trong đi.
- Ừm. Ủa anh Văn kìa.
- Sao rồi mày, thua hả?
- Nhẵn túi. Thằng Đào cũng tới chơi hả?
- Dạ em tới coi cho biết thôi anh.
- Toàn dân cờ bạc Hải Phòng trong ý, xóc chuẩn lắm, toàn ăn lúc đầu chết về sau.
- Văn nè, tại mày đen thôi. Coi tao với thằng Đào vô nè.
- Tụi mày gà mờ sao ăn được mấy lão đó. Xì.
Tôi và anh Hưng đi dọc theo kho nhà sách thì vào được trong sới, công an Nha Trang làm khá gắt gao nên mấy sòng bạc như này thường làm rất kín và có một đội chim lợn canh chừng bên ngoài.
Sới nhỏ này có tất cả sáu gian phòng rộng cho các tay chơi sát phạt nhau, hai phòng đầu là đánh chắn và phỏm. Bốn phòng sau toàn là xóc đĩa, trước cửa phòng nào cũng có giang hồ xăm trổ canh gác, ông nào ông ý to như con tịnh.
- Có tất cả bốn vị, mỗi vị hai mặt, mặt không màu là trắng, mặt có màu là đen, gọi là thâm cũng được. Hai hoặc bốn vị giống nhau là chẵn, ba vị giống nhau là lẻ. Khấu cửa năm chục nên mỗi lần đặt ít nhất là 50 ngàn. Nhìn anh chơi mà học này.
Ông Hưng sau một hồi truyền dạy tuyệt kỹ cho tôi thì bắt đầu lao vào cuộc sát phạt. Ngay phát đầu ăn một trăm, phát thứ hai ăn hai trăm, phát thứ ba đánh nhỏ thua năm chục, coi như có lời.
- Đặt tiếp nào mấy anh em, nhanh tay thì trúng, bác nào lúng túng mất ăn.
Ông cái nói giọng Hải Phòng, cỡ ba mấy tuổi nhưng xem chừng thuộc hạng lão thành trong nghề.
- Phát trước là gì thế?
- Lẻ, một trắng ba thâm.
- Phát này quất tiếp lẻ. Thằng Hưng theo anh.
- Chơi luôn, đặt ba trăm theo anh hai.
- Cân rồi nhé. Mở bát này. Chẵn.
- Cái đậu má, tứ tử.
- Chó chết. Vị hôm nay nhảy như tôm, khó đoán thế.
Nhà cái mở bát phát hiện nguyên bốn vị thâm. Mấy thằng cha đặt chẵn thì toe toét vơ tiền, mấy ông đặt lẻ trong đó có anh Hưng thì mặt nhăn như quả táo Tàu.
- Các bác đừng nóng, đen nhịp này ta chơi nhịp khác. Phát này gỡ nào.
- Quân hôm nay nhảy lắm. Phát trước chẵn rồi, phát này lẻ.
- Đập lẻ ba trăm.
- Theo một trăm.
- Dốc túi bốn trăm.
- Ô thế các bác đặt lẻ hết thì ai đặt chẵn. Các bác định giết nhà cái bọn em à?
- Ai xuống chẵn cứu cái đi.
Tôi quay qua anh Hứng nói nhỏ:
- Chẵn đi anh.
- Quay đầu đen lắm. Mày thích thì đặt đi. Anh không kết chẵn.
- Thôi em nói thế chứ không đặt đâu.
- Nào các bác xuống chẵn cho nhà cái nhẹ gánh đi. Thế này em cân bằng răng à?
- Không ai xuống đâu, ông ăn hết đi.
- Thôi em đành cắn răng nuốt quả đắng này vậy. Mở bát nhé. Xấp đôi. Chẵn.
- Cái đậu má nó chó chết không. Đặt phát nào chết phát ý.
- Thằng em nó bảo quay cầu mà tôi đéo nghe. Đen thế.
- Cái phát này ôm đậm rồi.
- Thì em có muốn ăn hết tiền các bác đâu. Bảo các bác sang chẵn cứu em thì các bác không chịu. Thôi không sao, nhịp này ta gỡ lại.
- Vị hôm nay khó đoán lắm. Chẵn hay lẻ bây giờ.
- Lẻ đi, chả lẽ xóc ba nhịp cả ba đều chẵn.
Lần này tới lượt anh Hưng quay qua tôi.
- Đặt bên nào đây mày.
- Lẻ đi anh. Đập mạnh vào.
- Ok. Đập lẻ một triệu.
- Hay quá, mấy bác kia thế nào?
- Thôi tao không theo thằng Hưng đâu. Chẵn đi.
- Tôi cũng đập chẵn.
- Chẵn hai trăm. Thôi bốn trăm.
- Cân rồi nhé. Em mở bát.
- Từ đã. Tôi nhảy sang chẵn.
Ặc, cái ông Hưng này. Khuyên ổng nhảy thì ổng kêu đen. Giờ không kêu nhảy thì ổng lại nhảy.
- Bác Hưng làm thế này thì giết cái rồi. Bác đập mạnh thế thì em phát này bỏ xứ mà chạy.
- Ông ăn nãy giờ rồi còn gì. Phải cho anh em gỡ lại chứ.
- Em ăn có mấy cắc thôi mà các bác quất thế này thì...
- Nói nhiều quá. Lẹ đi.
- Ngậm đắng quả này vậy. Mở nhé. Ông trời thương em rồi. Ba thâm. Lẻ.
- Con bà nó sao đen thế. Cờ bạc bịp à?
- Bác Hưng buồn cười. Bác đặt lẻ rồi nhảy sang chẵn là bác tự tìm đường tử đấy chứ.
- Đậu má đen quá. Thua sạch. Như cứt, Đào, về mày.
- Dạ.
Anh Hưng hầm hầm tức giận kêu tôi đi về. Ra đến cửa ông lại...quay lại.
- Một trăm anh đưa mày mày có đánh không?
- Dạ không anh.
- Quay vào gỡ đi. Mày trực tiếp vào đánh. Anh làm quân sư cho.
Thôi xong, tưởng găm được một trăm làm tiền ăn, ai dè... T__T
- Hay lắm, bác Hưng quay lại rồi. Chẵn hay lẻ đây bác.
- Nhịp trước là gì?
- Ba trắng. Lẻ.
Anh Hưng đăm chiêu một hồi rồi quay qua nói nhỏ.
- Lẻ tiếp đi em.
- Dạ. Em đặt lẻ năm chục.
- Đánh to lên. Đặt hẳn ba trăm như tao nè nhóc.
- Anh Quang thông cảm, thằng đệ em đang tập đánh.
Ông hói tên Quang mắc dịch ghê gớm. Tui đặt ít ăn ít liên quan gì tới ông chứ. Đồ hắc xì dầu.
- To nhỏ không quan trọng vui là chính. Thằng em mới tập chơi mà dám vào đây là ngon rồi. Cái mở bát nhé. Tiếp tục ba trắng. Lẻ. Bác nào ăn thì thu tiền về. Em xóc tiếp nhé cả làng.
- Đặt to cũng chết. Đặt nhỏ cũng chết. Còn năm chục chẵn đi Đào.
- Từ anh, chưa xóc mà.
Ý trời rồi, cha Hưng coi bộ đen một kiếp luôn, nghe ổng chắc bán nhà đi quá. Thà tự đánh còn hơn. Đằng nào cũng chả găm được tiền ăn.
" Lục Nhĩ Ma Công là tuyệt thế công phu tối ưu hóa đôi tai, sử dụng sức mạnh vô hạn của thính giác để khắc phục kiếm khuyết của đồng tử.
Con người sinh ra đều có năm giác quan. Năng lực ngũ hành khai sinh vũ trụ được phân chia thành năm nhánh cân bằng.
Khi một giác quan không sử dụng thì nguồn năng lượng của giác quan đó sẽ trở nên vô dụng vì không có nơi chuyển hóa.
Lục Nhĩ Ma Công lấy căn nguyên ở việc dẫn truyền nguồn năng lượng của thị giác sang thính giác để tối ưu hóa đôi tai. Khi đó thính giác có thể hoạt động trên công suất siêu phi thường vuợt qua giới hạn nhân loại.
Đỉnh cao của Lục Nhĩ Ma Công là dẫn truyền toàn bộ nguồn sức mạnh của ngũ hành tập trung vào thính giác. Khi đó có thể nghe được mọi tần suất âm thanh, mọi khoảng cách, nghe được hình ảnh, nghe được mùi hương, nghe được nhiệt độ, nghe được vị ngọt vị cay...
Và đỉnh cao, là phát huy được khả năng của giác quan thứ sáu, nghe thấy tương lai. "
Lục Nhĩ Ma Công mình mới tu luyện được ba phần, tuy chưa sử dụng thành thục và cảm thấy mục đích công phu này quá bựa. Nhưng ít ra...hôm nay cũng nên thử qua.
Xóc xóc xóc....
Tôi nhắm nghiền mắt, ngưng thở, đầu lưỡi dường như không còn cảm giác...
Đây chính là Lục Nhĩ Ma Công tầng ba.
Mọi tạp âm đều bị lọc, chỉ còn tiếng vị kêu, xuyên qua chiếc bát sứ, tôi đã có thể nhìn thấu được kết quả bằng tai.
Tinh tinh tong tong!
- Xấp đôi. Chẵn. Em đặt năm chục.
- Thằng nhóc này đen chết mẹ, đặt lẻ ba trăm.
- Lẻ luôn. Hai trăm.
- Lẻ thì lẻ. Hai trăm rưỡi.
- Cân nhé các bác. Mời chú em kia mở bát.
- Được để em. Đúng chuẩn xấp đôi. Chẵn.
Kaka, công phu đã có đất dụng võ.
- Tiếp nhé các bác. Nhanh tay là trúng, lúng túng mất ăn.
Tinh tinh tinh tong!
- Ba trắng một đen. Lẻ. Một trăm.
- Tao đặt chẵn bốn trăm.
- Theo thằng nhóc kia. Lẻ một trăm.
- Chẵn đi. Hai trăm.
- Mở bát nào. Ô, là lẻ thưa các bác. Bạc đang rôm, tiếp nhé.
Tong tong tong tong!
- Tứ tử trình làng. Chẵn hai trăm.
- Không theo.
- Lẻ phát xem sao. Một trăm.
- Lại theo thằng nhóc. Chẵn một trăm.
- Mở bát. Tứ tử. Chẵn.
....
Tinh tinh tong tong!
- Hai trắng hai đen. Chẵn tám trăm.
- Mở bát. Đúng là hai trắng hai đen.
....
Tinh tong tong tong!
- Một trắng ba thâm. Lẻ hai triệu.
- Đã cân. Mỡ. Đúng là một trắng ba thâm.
......
Tinh tinh tong tong!
- Xấp đôi lần nữa. Chẵn tám triệu.
- Mạnh tay trúng lớn. Nhà cái xin tám triệu nhé. Mở. Ôi cái đcm chẵn thật.
Khà khà, làm giàu đâu có khó. Chưa được một tiếng đã kiếm hơn hai chục chai. Ngon thế không biết. Chơi tiếp e lột sạch nhà cái, thôi tốt nhất nên biết người biết ta.
- Về thôi anh Hưng. Em ăn no rồi hè hè.
- Ok. Về thôi. Anh đã bảo mày rất có lộc mà. Tí nhớ dắt anh đi nhậu nha mày.
- Khỏi lo đi mà. Em bao nguyên cả nhà hàng cũng được.
- Tốt. Phải thế chứ.
Tôi và ông Hưng khoác vai nhau ôm bọc tiền và thầm nghĩ về những dự tính, ôi, nhiều tiền quá biết làm gì đây.
- Đứng lại. Từ đã chú em. Ăn no rồi rút quân à, bẩn tính thế.
Thằng cha cầm cái bất ngờ đứng dậy quát to, ngay lập tức bốn tay giang hồ to như tịnh chặn ngay trước cửa phòng không cho bọn tôi ra ngoài...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...