Ôn Tiếu Tiếu gửi email xong thì Triển Phi bắt đầu xử lý máy tính cho cô. Anh ta nhìn Lâm Duật Xuyên đứng bên cạnh, nói: “Anh Lâm, bên tôi chắc phải mất chút thời gian nữa, hay là anh cứ đi làm trước đi.”
Ôn Tiếu Tiếu nghe vậy thì cũng gật đầu: “Đúng á, có em ở đây là được rồi, anh mau đến công ty đi.”
Tuy Lâm Duật Xuyên đã bảo mình là sếp, nhưng cứ ba ngày lại có hai ngày đi trễ như vậy thì không hay lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Duật Xuyên vẫn đứng im không nhúc nhích, có vẻ không định đi. Anh mỉm cười nhìn Triển Phi, nói với anh ta: “Không sao, ở công ty cũng không chuyện gì gấp, chờ cậu xong rồi tôi đi cũng được. Cậu muốn uống cà phê không?”
Triển Phi: “Không cần, không cần, anh đừng quan tâm tôi làm gì.”
Nghe anh ta bảo không cần, Lâm Duật Xuyên không khách sáo thêm. Anh kéo chiếc ghế trong phòng rồi ngồi xuống. Ôn Tiếu TIếu đứng bên cạnh, nhìn anh một lúc, bỗng nghĩ ra gì đó.
Không phải là anh không muốn đến công ty, mà là anh không muốn để cô và một người đàn ông trưởng thành ở nhà cùng nhau.
Mặc dù đã biết tâm tư của anh, nhưng Ôn Tiếu Tiếu không vạch trần. Sau khi xử lý máy tính xong, Triển Phi khởi động lại và kiểm tra cho cô: “Không sao nữa rồi. Sau này nhớ phải sao lưu các tài liệu quan trọng nhé.”
“Được, cảm ơn.” Ôn Tiếu Tiếu cảm ơn anh ta xong thì kiểm tra máy tính của mình.
Triển Phi thu dọn đồ nghề, do dự nhìn cô: “À, tôi có thể chụp một tấm ảnh cùng cô được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu anh ta nhận ra cô là Đào Chi Yêu Yêu trên Piliplili, còn bảo có theo dõi cô. Bây giờ thì xin chụp ảnh chung, quả thật rất hợp lý.
Ôn Tiếu Tiếu nhìn sang Lâm Duật Xuyên theo bản năng, sau đó đồng ý: “Có thể chứ.”
Triển Phi hơi kích động, vốn định cầm điện thoại tự chụp bằng camera trước. Nhưng ngẫm nghĩ lại, anh ta lại đưa điện thoại cho Lâm Duật Xuyên: “Anh Lâm, nhờ anh chụp một tấm cho chúng tôi được không?”
Lâm Duật Xuyên nhìn chiếc điện thoại anh ta đưa, mỉm cười đứng dậy: “Được.”
Anh nhận lấy điện thoại của Triển Phi, ống kính nhắm thẳng vào hai người đứng trước bàn máy tính. Ôn Tiếu Tiếu giơ số hai trông rất đáng yêu, Triển Phi thì ngại ngùng chắp hai tay sau lưng.
Lâm Duật Xuyên ấn nút chụp chụp một bức.
Sau khi Triển Phi rời đi, Ôn Tiếu Tiếu cười nhẹ nhìn Lâm Duật Xuyên chuẩn bị đi làm. Anh thắt cà vạt, mất tự nhiên tránh mắt không nhìn cô: “Sao vậy?”
Ôn Tiếu Tiếu: “À, có gì đâu, chỉ là muốn hỏi vừa nãy anh có bật filter không thôi.”
“…” Lâm Duật Xuyên khựng lại, sau đó trả lời, “Anh quên mất. Lát nữa anh nhắn tin bảo Triển Phi photoshop trước rồi mới đăng nhé?”
“Ok.” Ôn Tiếu Tiếu đáp, mỉm cười nghiêng đầu nhìn anh.
Lâm Duật Xuyên khẽ ho khan, mất tự nhiên chỉnh lại cổ áo: “Còn chuyện gì à?”
“Đâu có.” Ôn Tiếu Tiếu lắc đầu, nhìn anh, “Chỉ là không ngờ hóa ra anh Lâm ghen dữ vậy. Lần trước là Tiểu Quan, giờ lại là Tiểu Triển, nhưng mà người ta có bạn gái rồi nha.”
“…” Lâm Duật Xuyên im lặng một lúc, không thừa nhận mình ghen, “Chẳng qua là anh không yên tâm thay em thôi. Lúc trước anh đã nói rồi mà, dù chung chung cư nhưng chưa chắc bọn họ đều là người tốt.”
Ôn Tiếu Tiếu không nhịn được mà bật cười: “Xem ra trong mắt anh chẳng có ai sống ở chung cư này là người tốt cả.”
Lâm Duật Xuyên: “…”
“Được rồi, được rồi, không còn sớm đâu, anh mau đi làm đi.” Ôn Tiếu Tiếu không chọc anh nữa, giục anh mau đi làm. Lâm Duật Xuyên đi ra trước cửa thay giày, ngước mắt nhìn Ôn Tiếu Tiếu: “Chiều nay anh sẽ về sớm để tập lái xe cùng em tiếp.”
“Dạ, cảm ơn thầy Lâm nhiều lắm ạ.” Ôn Tiếu Tiếu vẫy tay, nhìn theo anh rời khỏi.
Sau khi Lâm Duật Xuyên đi, Ôn Tiếu Tiếu vội vàng cắt ghép video việc mình gặp hacker… Mặc dù cô đã tổn thất vài video vì tên hacker đó, nhưng chính tên đó cũng trở thành chủ đề video của cô.
Không lâu sau, đồng nghiệp của Triển Phi liên lạc với cô. Họ nói sẽ quảng bá video rộng rãi, còn đưa ra một mức giá khá hợp lý. Ôn Tiếu Tiếu thấy vậy thì nhiệt tình hơn, bận rộn mãi tới trưa mới gửi bộ ảnh cho chủ shop.
Chủ shop lập tức đăng bộ ảnh của cô, số comment và lượt chia sẻ đã lên đến mười nghìn. Ôn Tiếu Tiếu cũng chia sẻ bài rồi mở phần bình luận ra đọc thử.
“Các chị em bình tĩnh nào! Với kinh nghiệm của tôi thì bộ lần này lừa tình chúng ta thôi! Trông ảnh đẹp vậy cũng là vì Yêu Yêu mặc nó đó!”
“Đề nghị chủ shop xóa mặt Yêu Yêu đi giùm cái ạ, để người ta nhìn váy thôi, đúng là kỹ xảo của ả mẫu ảnh xinh đẹp tâm cơ kia [đầu chó]”
“Dữ, mười nghìn lượt share rồi, đúng là Yêu Yêu nổi tiếng nhà ta.”
“Nếu bộ này có hơn mười nghìn lượt đặt hàng trước thì xin mời chủ shop dập đầu với Yêu Yêu nhé [đầu chó]”
Ôn Tiếu Tiếu: “…”
Cái đó thì không cần đâu, dù gì bọn họ cũng trả tiền rồi.
Trong lúc cô lướt xem bình luận thì Lâm Duật Xuyên gửi tin nhắn tới, bảo mình đã về. Ôn Tiếu Tiếu vội đi thay quần áo, dắt Bánh Rán Vừng xuống bãi đậu xe.
Nhờ buổi tập huấn đặc biệt hôm qua, kỹ thuật của Ôn Tiếu Tiếu đã tiến bộ rất nhiều, hôm nay lái xe trong khu cũng vững tay hơn hẳn.
“Xem ra em lái quanh khu này quen rồi. Hay là sau này em đưa đón anh đi làm đi.” Lâm Duật Xuyên nửa đùa nửa thật đề nghị.
Ôn Tiếu Tiếu nhếch môi đáp: “Được đấy, nhưng tiền xăng anh trả nhé.”
“Không thành vẫn đề, anh sẽ trả luôn tiền bảo dưỡng xe.” Lâm Duật Xuyên đang nói thì điện thoại trong túi vang lên, “Anh gọi điện đã.”
Anh lấy điện thoại ra, thấy anh họ gọi mình thì nối máy: “Anh họ, có chuyện gì hả?”
Giọng anh họ Lâm Duật Xuyên truyền ra: “Duật Xuyên, không thấy Tuấn Tuấn đâu cả, nó có liên lạc với em không?”
Lâm Duật Xuyên hơi ngạc nhiên, lập tức ngồi thẳng dậy: “Không có. Nó mất tích ở chỗ nào?”
“Ở nhà. Bọn anh cũng không biết nó chạy ra ngoài từ lúc nào nữa.”
“Có báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, nhưng tạm thời phía cảnh sát cũng không có tin tức gì.” Nói tới đây, không biết anh họ va phải thứ gì mà bên đó vang lên tiếng động rất lớn.
“Anh đừng hoảng.” Lâm Duật Xuyên vội an ủi, “Nếu chạy từ nhà ra thì bọn anh tìm quanh khu nhà anh trước đã. Em cũng sẽ tìm giúp anh. Nếu Tuấn Tuấn có liên lạc với em thì em sẽ báo bọn anh ngay.”
“Được, cứ vậy trước đã.”
Ôn Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn Lâm Duật Xuyên, thấy anh cúp máy thì vội hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ai mất tích?”
“Cháu của anh.” Lâm Duật Xuyên nhìn cô, “Anh từng kể em rồi đó.”
Ôn Tiếu Tiếu nhớ ra: “Là đứa cháu đi học trường mẫu giáo học phí hai trăm nghìn một năm ấy hả? Cậu bé tên là Tuấn Tuấn à?”
“Ừm. Ba nó bảo nó chạy từ nhà ra, bây giờ vẫn chưa tìm được.” Lâm Duật Xuyên mở bản đồ trong điện thoại ra, nói với Ôn Tiếu Tiếu, “Chúng ta giúp họ tìm vậy. Em đi theo bản đồ hiển thị trên màn hình đi.”
“Được.”
“Không cần vội, an toàn là trên hết.” Mặc dù Lâm Duật Xuyên cũng lo lắng cho Tuấn Tuấn, nhưng những lúc thế này cần nhất là tỉnh táo.
Ôn Tiếu Tiếu đã tập luyện nhiều này nên tốc độ nhanh hơn ngày đầu nhiều. Thế nhưng nhà anh họ Lâm Duật Xuyên ở trung tâm thành phố, nơi đó có nhiều xe qua lại, cô vẫn không dám chạy quá nhanh.
Lâm Duật Xuyên duy trì liên lạc thông tin với anh họ. Bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm thấy Tuấn Tuấn. Ôn Tiếu Tiếu giảm tốc độ xe, quan sát hai bên đường có trẻ con đi lạc không.
“Một đứa trẻ sẽ không chạy xa được đâu. Bình thường cậu nhóc có hay đi đâu không?”
Lâm Duật Xuyên gật đầu: “Đã tìm mấy chỗ đó rồi, phía cảnh sát cũng hạ lệnh phong tỏa quanh tiểu khu, nếu có tin tức thì sẽ thông báo cho người thân người mất tích đầu tiên.”
Ôn Tiếu Tiếu lo sợ trời tối thì trẻ con lạc bên ngoài sẽ nguy hiểm hơn, tâm trạng sốt sắng: “Đứa nhóc nhỏ vậy thì sao tự chạy ra ngoài được chứ? Nhà anh họ anh không có ai trông coi nó hả?”
“Bây giờ không tiện hỏi họ chuyện này. Nhưng vừa rồi anh nhắn tin hỏi chị dâu, có vẻ chị ấy và anh họ cãi vả.”
“Hèn gì.” Ôn Tiếu Tiếu lái xe đi ngang một công viên, nói với Lâm Duật Xuyên, “Hay chúng ta dừng xe, vào công viên tìm thử ha?”
“Được.”
Ôn Tiếu Tiếu tìm một chỗ đậu xe lại, đi vào công viên với Lâm Duật Xuyên. Tiết trời buổi chiều khá oi bức nên ít người vào công viên, phải tới chạng vạng tối mới có người ra ngoài hóng mát. Ôn Tiếu Tiếu và Lâm Duật Xuyên dắt theo Bánh Rán Vừng tìm khắp công viên nhưng vẫn chẳng tìm được.
“Hay chúng ta đến nhà anh họ anh, để Bánh Rán Vừng ngửi mùi đồ chơi của Tuấn Tuấn đi?” Ôn Tiếu Tiếu nhìn Bánh Rán Vừng, đầu óc nảy ra ý tưởng kỳ quặc, “Không phải trong tivi hay diễn vậy hả?”
“…” Ừ, nếu hết cách rồi thì cũng không phải không thể thử.
“Gâu.” Bánh Rán Vừng chạy quanh một vòng, có vẻ thấy hơi nóng nên sủa với họ một tiếng. Lâm Duật Xuyên và Ôn Tiếu Tiếu dắt nó về xe, đang định lái xe tiếp thì bỗng nhận được điện thoại của anh họ, bảo rằng cảnh sát đã tìm được người rồi.
“Tới đồn cảnh sát đi.” Lâm Duật Xuyên đặt điện thoại xuống, nói với Ôn Tiếu Tiếu bên cạnh mình.
Ôn Tiếu TIếu gật đầu lái xe đi.
Khi họ đến đồn cảnh sát, anh họ và chị dâu của Lâm Duật Xuyên đã dẫn Tuấn Tuấn ra về, nhưng bầu không khí quanh họ trông không vui vẻ gì mấy. Ôn Tiếu Tiếu vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng cãi vả phát ra từ chỗ họ.
Tuấn Tuấn đang được mẹ dắt tay, vừa thấy Lâm Duật Xuyên đi tới thì lập tức buông tay, nhào về phía anh: “Chú út, con không muốn về nhà với ba mẹ, chú dẫn con đi đi!”
Tuấn Tuấn vừa nói vừa khóc, trông cực kỳ đáng thương. Lâm Duật Xuyên vỗ về lưng cậu để an ủi, nhìn sang anh họ và chị dâu: “Hai người cãi vả gì vậy?”
Hai người họ không trả lời, nhưng sắc mặt cực kỳ tệ. Tuấn Tuấn quay đầu nhìn họ, vừa khóc vừa nói với Lâm Duật Xuyên: “Ba mẹ muốn ly dị, bọn họ không cần con nữa.”
Chị dâu của Lâm Duật Xuyên sửng sờ, bước tới kéo Tuấn Tuấn lại: “Tuấn Tuấn, ba mẹ có bảo là không cần con đâu, con đừng có nghĩ bậy.”
“Con nghe ba mẹ bảo ba mẹ muốn ly dị.” Tuấn Tuấn còn khóc to hơn, khiến mấy cảnh sát mặc thường phục đi ngang đồn cảnh sát phải ghé mắt nhìn. Lâm Duật Xuyên ôm lấy Tuấn Tuấn, nói với anh họ và chị dâu mình: “Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Anh vốn định lái xe đưa Tuấn Tuấn về nhà trước, nhưng cậu khóc nháo nhào lên không chịu. Cuối cùng anh họ đành nhét thằng nhóc vào xe Lâm Duật Xuyên luôn: “Muốn theo chú con đến vậy thì qua nhà chú mà ở hai ngày.”
Hai ngày nay, anh ấy và mẹ Tuấn Tuấn bận bàn bạc chuyện ly dị, Tuấn Tuấn vắng nhà cũng tốt.
Đương nhiên Lâm Duật Xuyên hiểu ý họ, thế là cúi người nhìn Tuấn Tuấn trong xe: “Tuấn Tuấn vẫn chưa thăm nhà mới của chú út phải không? Để chú dẫn con qua đó chơi hai ngày, sau đó ba mẹ sẽ đến đón cháu, được không?”
“Được.” Tuấn Tuấn thút thít gật đầu một cái.
Lâm Duật Xuyên thắt dây an toàn giúp Tuấn Tuấn rồi nói với Ôn Tiếu Tiếu: “Để anh lái xe về cho.”
“Được.” Ôn Tiếu Tiếu đổi chỗ với Lâm Duật Xuyên, ngồi vào ghế phụ. Lâm Duật Xuyên nói chuyện với ba mẹ Tuấn Tuấn thêm vài câu rồi mới lên xe.
“Tuấn Tuấn, đây là thím út của con, con chưa gặp thím ấy đâu.” Anh vừa thắt dây an toàn vừa quay đầu nói với Tuấn Tuấn ngồi hàng ghế sau.
Tuấn Tuấn nghe vậy thì nhìn sang Ôn Tiếu Tiếu. Cô cũng quay đầu lại, mỉm cười chào hỏi cậu: “Tuấn Tuấn, chào cháu nha.”
“Cháu chào thím út.” Tuấn Tuấn vừa ngừng khóc nên giọng hơi khàn, “Hóa ra thím là vợ mới cưới của chú út, cháu có nghe ba mẹ nhắc tới rồi.”
Lâm Duật Xuyên chỉnh lại: “Mới cưới là sao? Chú chỉ mới cưới một đời vợ này thôi.”
“Ồ…” Tuấn Tuấn cái hiểu cái không, tò mò nhìn chằm chằm Ôn Tiếu Tiếu.
“Tuấn Tuấn ngồi được chưa, chú đi đây.” Lâm Duật Xuyên dặn Tuấn Tuấn xong thì nhìn sang Bánh Rán Vừng, “Bánh Rán Vừng ngồi được chưa?”
“Gâu!” Bánh Rán Vừng ngồi xổm ở chỗ dành riêng cho nó, vẫy đuôi.
“Được rồi, xuất phát.” Lâm Duật Xuyên lái xe ra ngoài. Anh đến nhà Tuấn Tuấn để lấy chút đồ dùng hàng ngày của cậu trước, sau đó mới lái xe về Kim Ngọc Mãn Đường.
Tuấn Tuấn ngồi ở hàng ghế sau, nhìn chằm chằm Bánh Rán Vừng bên cạnh mình. Ôn Tiếu Tiếu nhìn cậu và chú chó cưng thông qua kính chiếu hậu, hỏi: “Tuấn Tuấn, cháu không thích chó hả?”
“Không thích.”
Lâm Duật Xuyên cũng nhìn cậu nhóc qua kính chiếu hậu: “Tuấn Tuấn, hình như trước đây ba mẹ cho cháu nuôi một chú cún mà phải không?”
“Ừ, nhưng nó muốn giành đồ chơi với cháu nên ba cháu mang nó đi rồi.”
“…” Ôn Tiếu Tiếu rơi vào im lặng, nói với cậu, “Bánh Rán Vừng có phòng và đồ chơi cho chó của riêng nó nên sẽ không giành với cháu đâu, yên tâm.”
Tuấn Tuấn không nói gì, một lát sau mới lên tiếng hỏi Lâm Duật Xuyên: “Chú út, có phải ba mẹ muốn ly dị không?”
Lâm Duật Xuyên: “Tuấn Tuấn, đây là chuyện của người lớn, họ sẽ tự xử lý.”
Nghe anh trả lời như vậy, Tuấn Tuấn tự mặc định là thừa nhận. Cậu lại bắt đầu muốn khóc: “Sao ba mẹ lại ly dị? Có phải vì ghét cháu không?”
Lâm Duật Xuyên thấy bất ngờ, hỏi cậu: “Sao Tuấn Tuấn lại nghĩ vậy?”
“Bởi vì các bạn ở trường mẫu giáo giỏi hơn cháu, ba mẹ thường hay khen các bạn ấy.”
“Nhưng dù các bạn ấy giỏi hơn cháu thì cũng đâu phải con của ba mẹ cháu.”
Tuấn Tuấn làm mặt mếu, nức nở hỏi anh: “Vậy sao ba mẹ lại ly dị chứ?”
“… Đó là chuyện của người lớn, không phải lỗi của cháu.”
Tuấn Tuấn nhìn bóng lưng của anh và Ôn Tiếu Tiếu, hỏi hai người: “Vậy chú thím út cũng sẽ ly dị ạ?”
“Sẽ không.”
“Không biết.”
Lâm Duật Xuyên trả lời “Sẽ không” ngạc nhiên nhìn Ôn Tiếu Tiếu.
Ôn Tiếu Tiếu chợt cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, mất tự nhiên ho khan vài tiếng rồi nói: “Chuyện đó, chuyện đó là chuyện của tương lai, ai mà biết trước được đúng không? Chuyện gì mà chẳng có khả năng xảy ra, ha ha.”
Lâm Duật Xuyên cong môi cười: “Hóa ra em muốn ly dị với anh.”
“Không phải, em chỉ trả lời một cách khách quan thôi mà!” Ôn Tiếu Tiếu ra sức giải thích, “Đương nhiên là bây giờ em sẽ cảm thấy chúng ta không ly dị, nhưng ai biết sau này sẽ thế nào!”
“…” Lâm Duật Xuyên mím môi, gõ nhẹ lên trán cô, “Không cần khách quan như vậy, chúng ta sẽ không ly dị.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...