Mỉm cười ngay lúc gặp người

Ôn Tiếu Tiếu nhận lấy điện thoại, vô thức hắng giọng rồi mới lên tiếng: “Anh…”
 
Nhưng rồi như nhận ra gì đó, cô vội nuốt ngược hai chữ “anh Lâm” về: “… Duật Xuyên à”
 
Trong lòng Ôn Tiếu Tiêu hơi bối rối, tuy cô và Lâm Duật Xuyên đã kết hôn được một thời gian rồi, nhưng cô vẫn quen với cách gọi khách sáo là anh Lâm hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Duật Xuyên nghe thấy giọng Ôn Tiếu Tiếu thì giọng nói bất giác mềm mỏng hơn: “Tiếu Tiếu, thật ngại quá, mẹ anh đột nhiên ghé thăm có làm em sợ không?”
 
Mới sáng sớm mà mẹ Lâm đột ngột đến nhà, đương nhiên Ôn Tiếu Tiếu có hoảng sợ chứ. Nhưng bà không làm khó cô, thế nên Ôn Tiếu Tiếu cũng dần bình tĩnh lại: “Không có, không có. Cô rất nhiệt tình, anh đừng có trách cô.”
 
Lâm Duật Xuyên: “Em không sợ thì tốt rồi. Anh đã dặn họ là đợi anh về rồi sẽ để hai bên gặp mặt sau, nhưng mẹ lại muốn nhân lúc anh vắng nhà mà lén lút tìm em.”
 
Không phải là anh sợ mẹ mình sẽ làm khó Ôn Tiếu Tiếu, chỉ là sợ cô thấy áp lực khi phải đối mặt với mẹ anh một mình.
 
Mẹ Lâm biết anh sẽ nói gì nên liến thoắng ngay bên cạnh: “Bản thân thì chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè khoe khoang, vậy mà còn trách mẹ được.”
 
Lâm Duật Xuyên: “…”
 
Bài đăng gần đây của anh chỉ có một bài, đó chính là bài đăng kèm ảnh chụp mấy con mèo bày trận trong tủ lạnh của Ôn Tiếu Tiếu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù trong ảnh không có sự xuất hiện của Ôn Tiếu Tiếu, nhưng nhìn là biết không phải do anh làm, thành ra có nhiều người hỏi thăm. Lúc ấy anh chỉ muốn bày tỏ cảm xúc một chút thôi, không ngờ sẽ khiến nhiều người chú ý như vậy, xem ra vòng bạn bè của anh đều rất nhàn rỗi.
 
“Em đưa điện thoại cho mẹ anh đi, để anh nói chuyện với mẹ một lát.”
 
“Ồ.” Ôn Tiếu Tiếu trả điện thoại cho mẹ Lâm, nhưng bà cứ như đụng phải củ khoai nóng bỏng, xua tay không ngừng.
 
Ôn Tiếu Tiếu đành phải nói với Lâm Duật Xuyên: “Thôi anh cứ nói với em thì hơn.”
 

Lâm Duật Xuyên khẽ bật cười, nói: “Em bảo mẹ anh về sớm chút. Hai ngày nữa anh sẽ về.”
 
“Được.”
 
Sau khi cúp máy, Ôn Tiếu Tiếu trả điện thoại lại cho mẹ Lâm Duật Xuyên. Mẹ Lâm thở phào nhẹ nhõm, phàn nàn với cô: “Lúc còn bé, nếu Duật Xuyên làm sai chuyện thì toàn là mẹ dạy dỗ nó. Giờ thì hay rồi, ngày nào nó cũng dạy dỗ người làm mẹ này.”
 
Mẹ Lâm nói rồi nhìn sang Ôn Tiếu Tiếu: “Còn Tiếu Tiếu nữa, sao con còn gọi mẹ là cô vậy? Xem thử kìa, tới Tiểu Hắc cũng gọi mẹ là mẹ nữa.”
 
“Gâu gâu!”
 
“…” Khóe miệng Ôn Tiếu Tiếu nhếch lên, cười gượng, “Mẹ.”
 
Cách xưng hô này khiến mẹ Lâm cực kỳ thoải mái. Bà lại cầm tay Ôn Tiếu Tiếu, lải nhải không ngừng: “Con không biết đó thôi, mấy người chị em của mẹ dù sinh con gái hay con trai thì đều lập gia đình cả rồi, chỉ riêng Duật Xuyên nhà mình là chẳng có cả người yêu chứ nói gì kết hôn. Giờ thì may là mẹ đã có con dâu, cuối cùng cũng được nở mày nở mặt trong nhóm!”
 
Bà mới nói đến đây thì Lâm Duật Xuyên đã gửi tin nhắn vào điện thoại, nhắc nhở bà về sớm, không được làm phiền Ôn Tiếu Tiếu thêm.
 
Mẹ Lâm “chậc” một tiếng, nhấn mở tin nhắn rồi cho cô xem: “Con nhìn đi, cứ nhắc mẹ đi hoài, làm như mẹ sẽ ăn con luôn không bằng.”
 
Phàn nàn thì phàn nàn thế thôi, chứ đúng là hôm nay mẹ Lâm chưa chào hỏi trước đã ghé qua, thế nên bà thu dọn đồ đạc của mình, đứng dậy khỏi ghế sa lông: “Vậy hôm nay mẹ về trước nhé. Khi nào Duật Xuyên về thì chúng ta cùng ăn một bữa cơm, thuận tiện bàn bạc chuyện hôn lễ của hai đứa luôn.”
 
Ôn Tiếu Tiếu vội vàng đứng dậy tiễn bà. Trước khi đi, mẹ Lâm lại mở camera điện thoại lên, nói với Ôn Tiếu Tiếu: “Chúng ta lại chụp một tấm nào.”
 
“Đẹp lắm.”
 
Mẹ Lâm rảnh rỗi chẳng có gì làm, thường đi du lịch khắp nơi cùng mấy người chị em của mình, thỉnh thoảng lại đăng vài video cho nên điện thoại đầy rẫy app chỉnh sửa ảnh. Sau khi chụp ảnh cùng Ôn Tiếu Tiếu xong, bà bật kính lọc, hài lòng gật đầu: “Tiếu Tiếu, mở kính lọc lên trông con xinh thật. Mẹ nghe Duật Xuyên bảo là con làm nghề người mẫu phải không?”
 
“À, tạm coi là người mẫu cũng được ạ. Nhưng mà ảnh con chụp đa số là váy lolita.”
 
“Vậy cũng là người mẫu mà.” Mẹ Lâm nói, mở album ảnh trong điện thoại của mình cho cô xem, “Con nhìn đi này, đây là ảnh mẹ chụp với mấy người chị em lúc đi chơi đấy.”
 

Album ảnh của mẹ Lâm đa số toàn là ảnh bà chụp với bạn bè, có tấm thì chụp Hán phục ở thành cổ, cũng có tấm phong cách đồng mục Anh trên cánh đồng lúa mạch, còn có tấm bà mặc trang phục cưỡi ngựa chụp ở chuồng ngựa.
 
Ôn Tiếu Tiếu không nhịn được mà cảm thán: “Ảnh mẹ chụp đẹp lắm ạ!”
 
“Nhỉ nhỉ? Mẹ từng mặc đủ loại quần áo rồi, cả váy lolita mà con nói mẹ cũng đã mặc.” Mẹ Lâm nói, hào hứng nhìn Ôn Tiếu Tiếu, “Khi nào rảnh thì chúng ta có thể cùng đi chụp ảnh đấy.”
 
“Dạ được ạ.” Ôn Tiếu Tiếu đồng ý. Mặc dù mẹ Lâm là bề trên nhưng tính tình cởi mở, hiện đại, trông tràn trề sức sống.
 
Sau khi rời khỏi nhà cưới của Lâm Duật Xuyên và Ôn Tiếu Tiếu, mẹ Lâm lên xe nhà mình về thẳng nơi ở. Bà ngồi ghế sau, chỉnh sửa tấm ảnh mới chụp cùng Ôn Tiếu Tiếu khi nãy xong thì gửi qua Wechat của Lâm Duật Xuyên.
 
Sau đó là một biểu tượng cảm xúc đầy đắc ý.
 
Lâm Duật Xuyên: “…”
 
Trong lòng anh thầm “a” một tiếng. Có đôi khi anh thật chẳng hiểu mạch não của mẹ mình, chỉ là một tấm ảnh chụp chung với Ôn Tiếu Tiếu mà thôi thì có gì đáng để khoe khoang.
 
Sau đó anh suy nghĩ lại thật kỹ, hình như tấm ảnh chụp chung duy nhất của anh và cô là ảnh chụp trên giấy chứng nhận kết hôn.
 
Chuyến ghé thăm ngắn ngủi của mẹ Lâm trôi đi, Ôn Tiếu Tiếu quay lại cuộc sống một mình làm việc, nuôi chó đầy nhàn hạ.
 
Nếu tạm lơ đi nhà hàng xóm đang trang trí lại dưới lầu đã.
 
Kim Ngọc Mãn Đường là một chung cư mới xây, có nhiều đến mua căn hộ rồi sửa sang lại cũng là chuyện thường. Nhưng hàng xóm lầu dưới lại không che chắn quanh căn hộ, chỉ treo một tấm lưới, lại còn mở rộng cửa sổ làm cát bụi từ tầng dưới bay lên tầng cô.
 
Ôn Tiếu Tiếu đóng hết cửa sổ trong nhà để nhà mình không ngập trong cát bụi. Nhưng cửa sổ và bệ cửa sổ vẫn không thể tai qua nạn khỏi.
 
Cô đứng trước cửa sổ nhìn từng lớp bụi xám bay ngập trời, cảm giác như muốn chết lặng tới nơi.
 

Trước khi đi, Lâm Duật Xuyên đã thêm Ôn Tiếu Tiếu vào nhóm chat chung cư, còn bảo cô kết bạn với quản gia bất động sản để liên lạc nếu có gặp chuyện gì mà anh không ở đây.
 
Ôn Tiếu Tiếu liên hệ với quản gia, nói sơ qua trường hợp hiện tại. Bên phía bất động sản hành động rất nhanh, mới đó mà đã liên lạc với người giám sát công trường lầu dưới, bảo họ đóng cửa sổ lại.
 
Người giám sát luôn miệng đồng ý, nhưng ngày hôm sau, Ôn Tiếu Tiếu phát hiện lầu dưới vẫn chỉ treo lưới như ngày nào, thậm chí cửa sổ còn chẳng đóng lại lấy một cái!
 
Cô đành làm việc thẳng với chủ căn hộ lầu dưới, còn chụp mấy tấm hình cát bụi ngập trời cho họ xem.
 
Sửa nhà à? Đương nhiên cô hiểu. Nhưng cố gắng giảm thiểu số bụi thải ra là trách nhiệm của mỗi công trường mà.
 
Cũng may thái độ của chủ căn hộ lầu dưới rất tốt, lập tức xin lỗi cô rồi bảo chiều này sẽ đích thân tới công trường một chuyến.
 
Người ta đã nói vậy, Ôn Tiếu Tiếu không truy cứu thêm nữa, tắt điện thoại làm việc tiếp.
 
Hôm nay cô có lịch đăng ảnh quảng cáo cho một bộ váy lolita. Mặc dù ảnh chụp chính thức do chủ shop gửi cho cô rất đẹp, nhưng thân là reviewer chân chính, Ôn Tiếu Tiếu vẫn phải chụp thêm các góc độ khác để phô bày nhiều mặt của chiếc váy tới mọi người hơn.
 
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mọi người thích ảnh chụp review của Ôn Tiếu Tiếu.
 
Bận rộn tới ba bốn giờ chiều, cuối cùng cũng chụp xong xuôi. Cô gỡ tóc giả xuống, đang định tẩy trang thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
 
Bánh Rán Vừng nghe thấy chuông vang ngoài cửa thì bắt đầu sủa. Ôn Tiếu Ti gỡ lông mi giả, đi tới chỗ cửa nhìn thoáng qua.
 
Lần này là một chàng trai trẻ tuổi lạ mặt đứng ngoài cửa.
 
Ôn Tiếu Tiếu nhíu mày, đứng trong nhà hỏi: “Xin chào, cho hỏi anh tìm ai?”
 
Chàng trai vội đáp: “Tôi là chủ căn hộ tầng dưới, vừa tag cô trong nhóm chat đấy!”
 
Ôn Tiếu Tiếu hơi ngạc nhiên, mở điện thoại lên xem thử. Đúng là chủ căn hộ lầu dưới vừa tag cô bảo vấn đề tường cát đã được giải quyết, còn gửi ảnh chụp các công nhân đã làm tường cho cô xem.
 
Mọi chuyện cứ như vậy là kết thúc, nhưng có vẻ hàng xóm của cô rất xấu hổ nên muốn tự mình xin lỗi, còn bảo nếu cần thì anh ta có thể liên lạc với nhân viên quét dọn để họ lau dọn cửa sổ giúp cô.
 
Thái độ chân thành như vây, hơn nữa người ta đã đến ngoài cửa rồi, Ôn Tiếu Tiếu đành mở cửa.
 
“Xin chào.” Ôn Tiếu Tiếu chào hỏi với anh ta.

 
Chàng trai nhìn cô, có vẻ hơi kinh ngạc một chút, sau đó đỏ mặt trả lời: “Xin chào. Chuyện đó, tôi là Tiểu Quan lầu dưới. Mấy ngày nay ngại quá, tôi không biết họ không che chắn bụi.”
 
“Không sao cả, bây giờ che là được.”
 
Tiểu Quan đưa tay sờ gáy, nhìn cô nói: “Có phải cửa sổ nhà cô bị làm dơ hết rồi không? Nếu cần dọn thì tôi có thể trả tiền lau dọn.”
 
“Không cần đâu.” Ôn Tiếu Tiếu từ chối ý tốt của anh ta, “Nhà tôi có mời nhân viên quét dọn sẵn rồi, họ sẽ lau sạch cửa sổ sau. Hơn nữa bây giờ nhà anh vẫn chưa sửa sang xong, có lau sạch thì cũng sẽ bẩn lại ngay thôi.”
 
“… Cũng phải. Sau này tôi sẽ chú ý dặn dò các công nhân về việc chống bụi.” Anh ta nhìn thoáng qua ngôi nhà sau lưng Ôn Tiếu Tiếu, có vẻ hơi hiếu kỳ, “Nhà cô trang trí đẹp thật, tôi có thể tham quan không?”
 
Nói rồi anh ta lại cảm thấy đề nghị của mình hơi mạo muội, thế là vội vàng giải thích: “À chuyê đó, tôi chỉ muốn tham khảo cách bày trí nhà cô chút thôi chứ không có ý gì đâu. Tôi làm việc cho phòng khoa học kỹ thuật ngay bên cạnh, đây là giấy phép hành nghề của tôi.”
 
Anh ta lấy giấy chứng minh làm việc trong túi ra cho Ôn Tiếu Tiếu xem.
 
Kim Ngọc Mãn Đường vốn được xây là vì khoa học kỹ thuật, có rất nhiều người tài công tác khoa học kỹ thuật được hưởng chính sách mua căn hộ ở đây. Ôn Tiếu Tiếu không từ chối Tiếu Quan, đưa một đôi dép mới cho anh ta, nhưng không đóng cửa lại.
 
“Gâu gâu!”
 
Bánh Rán Vừng sủa hai tiếng Tiểu Quan. Ôn Tiếu Tiếu dừng chân ngăn nó lại rồi nói với Tiểu Quan: “Anh Quan không sợ chó ạ?”
 
“Cũng bình thường thôi.” Tiểu Quan nhìn Bánh Rán Vừng, sau đó đứng giữa phòng khách quan sát. Anh ta sống ngay tầng dưới nên hai căn hộ không khác nhau lắm… Nói đơn giản là, căn của Ôn Tiếu Tiếu là loại hai tầng nên có thêm tầng hai thôi.
 
“Có hai tầng nên trông có vẻ phòng khách rộng hơn chút nhỉ.”
 
Ôn Tiếu Tiếu cười nói: “Chắc là do tâm lý đấy, chứ căn hộ này giống căn hộ của anh mà.”
 
Tiểu Quan cũng cười theo: “Về cơ bản thì trông nhà cô cũng không khác mấy. Chắc tôi sẽ phá bỏ bức tường chỗ này, có lẽ sẽ rộng rãi hơn.”
 
Anh ta đang nói thì bỗng nhiên Bánh Rán Vừng lại sủa tiếp.
 
Lâm Duật Xuyên kéo va li bước ra từ thang máy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui