Hôm sau trời vừa sáng, mọi người đã khởi hành tới núi Âm.
Cha con Bạch Ngọc Đường, sư trò Triển Chiêu cùng với Âu Dương Xuân, Trí Hóa dẫn theo Tiểu Ngũ nghĩa đi theo con đường phía bắc Khai Phong, vượt sông Hoàng Hà, đến núi Âm.
Tứ Thử dẫn theo Tiểu Thất kiệt đi vòng qua núi Thái Hành để đến núi Âm.
Hai đội người ngựa hẹn nhau một tháng nữa sẽ gặp tại thị trấn dưới chân núi Âm.
Đoạn đường này khá an bình, cũng không có thêm tin tức gì về Quy Không Tàn Dương và Gia Luật Triêu Phong, có thể nói là bọn họ đến chân núi Âm mà không gặp chút trở ngại nào.
Bạch Ngọc Đường từng giao du khắp thiên hạ, tới nơi nào hắn cũng có thể hỏi thăm tin tức từ những người dân bản xứ, nhưng Quy Không Tàn Dương và Gia Luật Triêu Phong tựa như hoàn toàn biến mất, thật khiến người ta thấy khó hiểu.
Bạch Ngọc Đường không tốn sức chút nào đến gần núi Âm, với sự trợ giúp của bạn bè Bạch Ngọc Đường, bọn họ tìm được một căn nhà nhỏ nghỉ tạm trong lúc chờ đội còn lại đến.
Dọc đường đi khổ nhất là đứa nhỏ Bạch Vân Thụy.
Phụ thân cậu giao du khắp thiên hạ, đến đâu cũng có bạn bè.
Âu Dương Xuân, Trí Hóa và Triển Chiêu cũng quen biết khá nhiều.
Tuy mấy người Tiểu Ngũ nghĩa không lớn hơn Bạch Vân Thụy là bao nhưng đều đã nếm trải sương gió giang hồ, cũng có bạn bè của mình, cộng thêm cậu là đứa nhỏ kín đáo, an tĩnh, suốt dọc đường bọn họ gần như không hỏi thăm đến cậu.
Có thể nói quãng đường này Bạch Vân Thụy tịch mịch vô cùng.
Bởi vì đám người Bạch Ngọc Đường đi đường thẳng, cho nên chưa tới nửa tháng đã tới được chân núi Âm, mà Tứ Thử phải đi đường vòng qua núi Thái Hành, quãng đường dài thêm một nửa, cho dù ra roi thúc ngựa, cũng mất gần một tháng mới tới nơi.
Lúc này đã gần đến tám tháng.
Nói cũng kỳ quái, cả Bạch Ngọc Đường và Tứ Thử đều tới núi Âm mà không tốn sức chút nào, nhưng khi bọn hắn vừa hội hợp thì có người của Quy Không Tàn Dương tới đưa thiệp mời, hẹn Bạch Ngọc Đường sáng hôm sau gặp ở sơn trại, gửi kèm là một tấm bản đồ lên núi từ phía sau núi.
Tưởng Bình vân vê ria vểnh theo thói quen, nói: “Ngũ đệ, tình huống này là sao? Tại sao chúng ta vừa hội hợp liền có người hẹn đệ ngày mai tới gặp?”
Bản thân Bạch Ngọc Đường cũng mờ mịt không hiểu, nói: “Đệ cũng không biết rốt cuộc Tàn Dương đang làm gì.
Nhưng nếu huynh ấy đã hẹn gặp, hẳn là có việc muốn nói với đệ.”
Lô Phương nói: “Ngũ đệ định một mình đi gặp Quy Không Tàn Dương sao? Như vậy thật không an toàn!”
Bạch Ngọc Đường nhẹ mỉm cười nói: “Có gì không an toàn? Tàn Dương có thể làm gì đệ? Nhưng tình hình hiện tại thật kỳ lạ.
Tại sao Tàn Dương lại chỉ đệ lên núi từ phía sau? Hơn nữa còn đưa cho đệ một tấm bản đồ.
Thật khó hiểu.”
Bạch Vân Thụy nói tiếp: “Cha, Quy Không thúc thúc là cao thủ cơ quan mai phục, có lẽ thúc ấy đã bố trí cơ quan, cạm bẫy trên núi.
Thúc ấy biết cha cũng là cao thủ về mặt này, cho nên đưa bản đồ cho cha không phải vì sợ cha đi nhầm, động đến cơ quan, mà là…” Thấy ánh mắt cảnh cáo của Bạch Ngọc Đường, cậu kịp thời im miệng.
Bạch Ngọc Đường cười khen ngợi, nói: “Cho nên ngày mai nhất định sẽ rất thú vị đây, còn được gặp người tưởng rằng không thể gặp lại.”
Từ Khánh nghe không hiểu, nói: “Ngũ đệ, hai người nói gì mà bí hiểm vậy? Nói thẳng ra không được sao?”
Bạch Ngọc Đường ra vẻ thần bí cười nói: “Trước mắt đệ chưa thể xác định chuyện có đúng như đệ dự đoán hay không cho nên đệ không thể giải thích.
Tam ca chờ thêm đi.”
Tuy nói như vậy nhưng Bạch Ngọc Đường cũng khá bất an.
Chuyện này có liên quan đến hai người bạn tốt ngày trước là Quy Không Tàn Dương và Gia Luật Triêu Phong, cũng rất có thể liên quan đến quan hệ hai nước Tống Liêu, ngàn vạn liên lụy tập trung vào đây, làm Bạch Ngọc Đường không nén nổi lo lắng.
Năm xưa quan hệ của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất tốt, cho nên Triển Chiêu có thể cảm nhận được sự bất an từ sau nụ cười của hắn.
Triển Chiêu nói: “E rằng chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài? Mặc dù ta không biết Ngũ đệ đã phát hiện ra điều gì, cũng không cách nào biết trước được Ngũ đệ sắp sửa đối mặt với chuyện gì, nhưng Ngũ đệ, lần này đi nhất định phải cẩn thận!”
Bạch Ngọc Đường bình tĩnh nghe hết lời của Triển Chiêu, nhìn vào mắt Triển Chiêu hồi lâu, thâm ý mà nói: “Ta sẽ chờ đáp án!”
Tất cả mọi người đều cho rằng đáp án trong lời Bạch Ngọc Đường là chỉ chuyện của Quy Không Tàn Dương, chỉ có Triển Chiêu hiểu là chỉ câu y đã nhờ Sở Thành Hi chuyển lời: ‘Triển Chiêu sẽ cho ngươi đáp án ngươi muốn’.
Ngoài ra còn có Bạch Vân Thụy và Sở Thành Hi loáng thoáng hiểu được.
Bạch Vân Thụy nghe lời của phụ thân, trái tim non nớt không hiểu sao lại dâng lên nỗi sợ hãi khó tả.
Đêm đó, Bạch Ngọc Đường gọi Bạch Vân Thụy ra một góc trong sân nhỏ, trịnh trọng giao cho cậu một quyển sách.
Bạch Vân Thụy nhận lấy, là một quyển sách bìa màu xanh da trời, phía trên dùng mực màu trắng viết bốn chữ: Thiên hạ Chiêu Bạch.
Bạch Vân Thụy bàng hoàng, cậu biết Thiên hạ Chiêu Bạch có ý nghĩa thế nào với Bạch Ngọc Đường, đây là thứ còn quan trọng hơn tính mạng của cha cậu! Đôi mắt đen như mực của Bạch Vân Thụy trợn to, kinh ngạc nhìn phụ thân, chờ phụ thân cậu giải thích.
Khóe môi Bạch Ngọc Đường gợn lên nụ cười khó diễn tả thành lời, dường như chua xót, lại đầy ngọt ngào.
Sau một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường mới nói: “Tiểu Vân, hôm nay cha giao Thiên hạ Chiêu Bạch cho con.
Cha vốn định phá hủy nó, nhưng nó thật sự mang rất nhiều hồi ức… Tiểu Vân, đồng ý với cha, giữ lại nó… Nếu như con trải qua được cảm xúc của cha khi đó, đương nhiên ý cha không phải là tình cảm giữa hai nam nhân, mà là tình yêu không oán không hối, không ngại trả giá cũng không muốn quay đầu, nhất định con sẽ hiểu được.”
Bạch Vân Thụy run giọng hỏi: “Tại sao lại giao cho con?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Chuyến đi ngày mai chưa biết lành hay dữ, cha không muốn về sau Thiên hạ Chiêu Bạch biến mất trên giang hồ…” Thấy vành mắt Bạch Vân Thụy ửng đỏ, hắn cầm bàn tay lạnh của con trai, dắt cậu đi tới, ngồi dưới tàng cây, nói tiếp: “Tiểu Vân, thế sự khó liệu, chung quy sẽ có một ngày như vậy.
Bây giờ con đã trưởng thành, có một số việc nên hiểu rồi.
Cha là người đã trải qua tình cảm trắc trở, đã chịu đựng tổn thương tình cảm mang lại.
Ta hiểu rõ sự đau khổ ấy, cho nên không muốn con cũng phải như vậy.
Khi con quyết định yêu một người, nhất định phải kiên định, chớ nên dao động.
Cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù những người khác nói gì, con không cần quan tâm.
Nhớ lấy, hạnh phúc là do mình nắm lấy.”
Bạch Vân Thụy nghe những lời phụ thân chưa từng nói trước đây, nước mắt không kìm được mà chảy ra.
Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ, nghe những lời dặn dò này của người thân duy nhất, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực.
Bạch Ngọc Đường lau nước mắt cho con trai, cố cười nói: “Tiểu Vân, đừng như vậy.
Cha làm thế này chỉ là phòng ngừa mà thôi, nói không chừng ngày mai chẳng phát sinh chuyện gì cả.
Đó chỉ là tình huống xấu nhất.
Tiểu Vân, con trưởng thành rồi, là một nam nhân rồi, phải học cách làm một nam nhân chân chính, dũng cảm đối mặt với tất cả.
Nếu như ngày mai cha thật sự không trở về, con về nhà, tìm một cái hộp đen trong phòng của cha, tất cả trong đó đều là cha để lại cho con.
Còn nữa, cầm Thiên hạ Chiêu Bạch này đi tìm Tiểu Miêu, nói cho y biết cha không đợi được đáp án, y có thể giải thoái rồi.
Để y dạy con Thiên hạ Chiêu Bạch…”
Bạch Vân Thụy chảy nước mắt, gật đầu từng lời.
Cũng khó trách, lần đầu tiên cậu bước chân ra giang hồ, vốn nên phát huy sở học, có ai ngờ lại thành dáng vẻ thế này?
Bạch Ngọc Đường lau nước mắt cho con trai, bình tĩnh nói: “Quay vào ngủ đi!”
Bạch Vân Thụy thuận miệng hỏi: “Còn cha thì sao?” Ngay sau đó nghe thấy tiếng động trong góc tối, biết là mình không đợi được câu trả lời, liền quay vào trong nhà.
Bạch Vân Thụy lưu luyến quay vào nhà không lâu thì Triển Chiêu xuất hiện ở góc tường cách đó không xa.
Bạch Ngọc Đường vẫn ngồi dưới đất, lưng tựa thân cây.
Triển Chiêu đi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, ngồi xuống đất, nói: “Ta đã nghe hết những lời ngươi vừa nói với Tiểu Vân.”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh nói: “Thì ra đường đường là Nam hiệp cũng nghe lén người khác nói chuyện.”
Triển Chiêu không để ý lời châm chọc của Bạch Ngọc Đường, nói: “Nghe xong những lời đó, ta mới biết thì ra trong lòng ngươi lại nặng như vậy.
Tại sao không nói ra? Ngọc Đường, ta biết chuyện năm đó đã làm ngươi tổn thương sâu sắc, trái tim ta cũng rất đau.
Ngươi nói có thể ngươi không đợi được đáp án, vậy bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, đáp án chính là ba chữ ta không thể nói thành lời.
Còn về Thiên hạ Chiêu Bạch, ta hy vọng ngươi có thể tự mình truyền thụ cho Tiểu Vân.”
Bạch Ngọc Đường nghe lời của y, giật mình mở to hai mắt, thì thào nói: “Trái tim của ngươi như vậy, sao không sớm nói cho ta biết? Tại sao lại để đến thời khắc cuối cùng mới chịu nói ra?”
Triển Chiêu nghe được câu này, cũng bàng hoàng không kém Bạch Ngọc Đường, vội hỏi: “Tại sao lại là thời khắc cuối cùng? Rốt cuộc ngươi đã phát hiện ra chuyện gì? Nói cho ta biết đi!”
Vì vậy, Bạch Ngọc Đường kể hết từ đầu chí cuối cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu nói: “Chuyện này không chỉ liên quan tới Quy Không Tàn Dương và hoàng thân quốc thích Liêu quốc, mà còn có liên quan tới Gia Luật Triêu Phong? Hơn nữa, theo lời của ngươi, có vẻ như Gia Luật Triêu Phong đang ngầm giúp chúng ta.
Vậy chẳng phải chuyện này có liên quan đến nội bộ Liêu quốc hay sao? Thật không ngờ lại phức tạp như vậy.
Nhưng mà, Ngọc Đường, mặc dù sự việc phức tạp nhưng chưa chắc ngày mai đã phát sinh gì đó, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Bạch Ngọc Đường cầm tay Triển Chiêu đặt lên mạch của mình.
Triển Chiêu cảm nhận được được mạch của hắn đập yếu ớt lại không ổn định, hỏi: “Chuyện này là sao?”
Bạch Ngọc Đường cười chua xót, nói: “Còn nhớ ở phủ Khai Phong ngày hôm đó, ta và Lạc Nguyệt đã giao đấu không?”
Triển Chiêu nói: “Lạc Nguyệt? Là người áo đen kia sao?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Ta đoán hắn là Lạc Nguyệt, sư đệ của Tàn Dương.” Sau đó giải thích thêm: “Võ công của hắn rất giống với Tàn Dương.
Lúc giao chiến với Lạc Nguyệt, ta vận nội lực quá vội, bị hắn đánh trúng vào kinh mạch bị tổn thương.
Trong một tháng này, ta tự mình vận khí điều hòa nhưng không hề có hiệu quả.”
Triển Chiêu nói: “Tại sao không nói sớm? Lô đại tẩu có thể xem giúp ngươi mà!”
Bạch Ngọc Đường nói: “Ta nào dám để đại tẩu biết.
Ngay cả Tiểu Vân ta cũng không dám nói.”
Triển Chiêu nói: “Để ta vận khí chữa thương giúp ngươi thử xem.
Có lẽ có thể giúp ngươi điều hòa.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nói: “Không cần.
Ngươi biết kỳ kinh bát mạch của ta đã bị tổn thương, cộng thêm lần này nữa, không thể nào trong một đêm là có thể điều hòa được, đừng lãng phí công lực.”
Triển Chiêu la lên: “Sao có thể nói là lãng phí? Chỉ cần có một chút tác dụng là được rồi.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Không cần.
Không còn nhiều thời gian, ngươi ngồi xuống nghe ta nói hết đã.
Ta không biết Tàn Dương đã gặp phải chuyện gì, hành động của huynh ấy hoàn toàn không giống với Tàn Dương mà ta từng biết.
Cho nên ngày mai ta phải đi gặp huynh ấy, tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thứ hai, chuyện này liên quan đến hoàng thân quốc thích Liêu quốc và Gia Luật Triêu Phong, thì rất có khả năng có liên quan đến mâu thuẫn nội bộ của bọn họ.
Nếu đúng là như vậy, Đại Tống ta có trăm lợi.
Võ công của Lạc Nguyệt đã đạt đến trình độ tuyệt hảo, dù ta không bị thương cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn, huống chi còn một Tàn Dương mạnh hơn hắn! Đương nhiên, Tàn Dương tuyệt đối sẽ không làm hại ta, nhưng Lạc Nguyệt thì chưa chắc.
Mà ngày đó hắn vội vã chạy trốn chỉ vì sợ Thiên hạ Chiêu Bạch.”
Triển Chiêu nói: “Ngày mai một mình ngươi lên núi thật sự quá nguy hiểm.
Ngọc Đường, ta đi cùng ngươi!”
Bạch Ngọc Đường kiên định từ chối, nói: “Không, Tàn Dương chỉ hẹn một mình ta, ta tin là huynh ấy có thâm ý gì đó, có thêm ngươi sợ là không hay.
Ta biết ngươi lo lắng cho ta, ta sẽ tự bảo vệ mình thật tốt, vì đáp án kia.
Tiểu Miêu, nếu như, ta là nói nếu như, ta thật sự gặp chuyện, ta giao Tiểu Vân cho ngươi.
Thằng bé mặc dù kiên cường, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ.”
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường kiên định như vậy, đành từ bỏ suy nghĩ đi cùng hắn, cam kết: “Ngươi yên tâm, dù thế nào ta cũng coi Tiểu Vân là con ruột.
Của ngươi chính là của ta, không phải sao?”
Bạch Ngọc Đường cười vui vẻ, thúc giục: “Muộn rồi, mau trở vào ngủ thôi!”
Rạng sáng ngày hôm sau, mọi người còn chưa tỉnh giấc, Bạch Ngọc Đường đã một mình đi vào đường mòn lên núi Âm.
Dựa theo bản đồ Tàn Dương đưa, chẳng mấy chốc hắn đã tìm thấy con đường bí mật phía sau núi.
Trên đường, Bạch Ngọc Đường hồi tưởng lại những lời nói cùng Triển Chiêu đêm qua, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Ngọt ngào là vì cuối cùng Triển Chiêu cũng thổ lộ lòng mình, cuối cùng hắn đã biết được đáp án.
Chua xót là vì vừa hiểu được trái tim của Tiểu Miêu thì hắn đã phải rời xa rồi.
Hắn sợ nhìn thấy cảnh sinh li tử biệt, cho nên trời vừa tờ mờ sáng hắn đã lên đường, ngay cả con ruột cũng không từ biệt.
Khi đám người phủ Khai Phong phát hiện không thấy Bạch Ngọc Đường đâu, hắn đã được đi hơn một canh giờ.
Mọi người bất lực, chỉ thuận theo ý trời, lựa chọn chờ đợi.
Bạch Ngọc Đường đi theo con đường bí mật Quy Không Tàn Dương chỉ cho, không mất quá nhiều thời gian đã nhìn thấy một sơn trại cực kỳ rộng lớn.
Theo hướng dẫn của Quy Không Tàn Dương, hắn đi vào bằng cửa nách phía đông, không hề gặp một người canh gác nào, thuận lợi đi tới sân ở trung tâm.
Lúc này, khiến hắn kinh ngạc là có rất nhiều người đang nằm trên sân, tới kiểm tra, bọn họ đều bị điểm huyệt ngủ.
Bạch Ngọc Đường nghi hoặc đi sâu vào bên trong, đến một gian phòng theo như chỉ dẫn trên bản đồ của Quy Không Tàn Dương.
Quả nhiên, trong phòng có một người đang đứng chắp tay, đưa lưng về phía cửa.
Trực giác của hắn và thói quen của người nọ cho hắn biết, người nọ chính là Quy Không Tàn Dương, nơi này hẳn là thư phòng của y.
Người nọ nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Ngọc Đường thì quay đầu.
Màu da ngăm đen, đường nét sắc sảo, đường cong cường tráng, ánh mắt sáng rực, chính là Quy Không Tàn Dương.
Quy Không Tàn Dương nhìn thấy Bạch Ngọc Đường liền cười nghênh đón, nói: “Gió phương bắc cuốn gãy nhánh cỏ khô, Hồ thiên[1] tháng tám gặp tuyết rơi.
Không ngờ tháng tám năm nay không gặp tuyết rơi mà gặp Tiểu Bạch.
Gần đây thế nào?”
Bạch Ngọc Đường cũng cười nói: “Thật là vẫn y như trước.
Tàn Dương, huynh lang bạt phương bắc cuối cùng cũng quay về cố hương rồi.”
Quy Không Tàn Dương nói: “Ta vốn thuộc về đất tuyết Hồ thiên.
Còn đệ, ở Giang Nam Trung Nguyên đã quen, mới tháng tám đã mặc áo lông cáo, thật khiến người địa phương ngạc nhiên.”
Bạch Ngọc Đường cười nói: “Đúng vậy, đệ vốn sinh ra lớn lên ở vùng đất Giang Nam.
Không phải bất đắc dĩ, đệ cũng sẽ không tới nơi Hồ thiên đất tuyết này.
Tàn Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nụ cười trên mặt Quy Không Tàn Dương chợt tắt, nói: “Ta tốn công sức như thế mời đệ lên đây cũng là vì chuyện này.
Ta thật sự không biết phải nói thế nào.
Hôm nay chúng ta bạn cũ gặp lại, tạm thời không nói mấy chuyện phiền lòng này.
Nào, ta mời đệ ba ly.” Vừa dứt lời, lại hạ giọng nói tiếp: “Cẩn thận Lạc Nguyệt!” Tiếng nói nhỏ đến nỗi ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng chỉ đủ nghe.
Hai người cầm tay nhau đi vào gian trong đã bày sẵn rượu và thức ăn.
Bạch Ngọc Đường cười nói: “Mới sáng sớm đã thịnh soạn như vậy, xem ra huynh sống rất tốt!”
Quy Không Tàn Dương nói: “Không phải là vì sợ đệ không quen đồ ăn nơi này nên mới chuẩn bị cho đệ hay sao? Bình thường lấy đâu ra những món ăn Giang Nam Trung Nguyên thế này?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Vậy đệ phải cảm tạ huynh rồi.
Nói thật, Tàn Dương, chưa giải được nỗi băn khoăn trong lòng, đệ thật sự ăn không ngon…”
Lời còn chưa nói hết, Quy Không Tàn Dương đã lớn tiếng nói át: “Mặc kệ, uống rượu trước đã.” Sau đó, lại hạ giọng nói: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, tai vách mạch rừng.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hành động kỳ quái của Quy Không Tàn Dương, đành nghe theo lời y, ngồi xuống uống rượu trước.
Quy Không Tàn Dương ân cần đãi khách, rót đầy rượu cho Bạch Ngọc Đường.
Hai người cứ như vậy ăn uống.
Qua ba tuần rượu, ăn uống no nê.
Hai người đều đã có chút hơi men.
Quy Không Tàn Dương nhìn gương mặt vẫn phong độ anh tuấn ngời ngời của Bạch Ngọc Đường, lầm bầm nói: “Tiểu Bạch, không ngờ đã gần mười năm trôi qua rồi, dung nhan đệ vẫn không thay đổi nhiều, ngoại trừ nếp nhăn nơi khóe mắt.”
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Quy Không Tàn Dương, nói: “Đệ vẫn như vậy, còn huynh thì sao? Huynh sống tốt chứ?”
Quy Không Tàn Dương nói: “Không tốt.
Cảm giác bị người khống chế không dễ chịu chút nào.”
Bạch Ngọc Đường hoảng sợ nói: “Sao cơ? Bị người khống chế? Đã xảy ra chuyện gì?”
Quy Không Tàn Dương nhỏ giọng nói: “Nói ra đệ cũng sẽ không tin.
Ta không biết là xảy ra chuyện gì.
Lúc mới đầu chỉ cảm thấy bối rối, sau đó là làm một vài chuyện khó hiểu.
Sau đó thì nửa tháng, một tháng sẽ phát tác, gần đây lại thường xuyên hơn…”
Bạch Ngọc Đường nói: “Tìm một chỗ nói cụ thể xem nào.
Đệ đoán việc huynh bị người khống chế có liên quan đến chuyện lớn đang xảy ra.”
Quy Không Tàn Dương cười nói: “Không được, phải đợi đệ uống say đã.”
Bạch Ngọc Đường cười nói: “Muốn chuốc đệ say không dễ đâu.
Tàn Dương, huynh phải biết tửu lượng của đệ chứ.”
Quy Không Tàn Dương nói: “Vậy thì thử xem sao!”
Vì vậy, hai người uống hết chén này đến chén khác, đến khi bốn vò rượu đều đã thấy đáy, Bạch Ngọc Đường chỉ mới ngà ngà say.
Quy Không Tàn Dương cười nói: “Không được rồi, Tiểu Bạch, thế này chậm quá, để ta giúp đệ vậy!” Dứt lời, điểm huyệt ngủ của Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lập tức mềm nhũn, được Quy Không Tàn Dương đỡ lấy.
Quy Không Tàn Dương bế Bạch Ngọc Đường, đi ra khỏi phòng, chạm mặt sư đệ của y, Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt thấy sư huynh mình bế Bạch Ngọc Đường thì ngạc nhiên nói: “Đại sư ca thay đổi giới tính rồi sao?”
Quy Không Tàn Dương bất lực, đành phải gật đầu, vượt qua Lạc Nguyệt, đi về phòng ngủ của mình.
Lạc Nguyệt đưa mắt nhìn theo Quy Không Tàn Dương rời đi, khóe môi gợn lên nụ cười kỳ quặc.
Quy Không Tàn Dương bế Bạch Ngọc Đường vào phòng ngủ của mình, đặt hắn xuống giường, rồi nằm nghiêng bên cạnh, quan sát hắn.
Ngũ quan tinh xảo của Bạch Ngọc Đường vẫn anh tuấn như xưa.
Sống mũi thẳng tắp, lông mi đen dài.
Nếu có điểm khác, có lẽ chính là những nếp nhăn nơi khóe mắt? Tiểu Bạch cũng già rồi!
Tình cờ, Tàn Dương chạm phải mạch đập không ổn định của Bạch Ngọc Đường, không khỏi than thở: “Tiểu tử này, chẳng bao giờ biết tự chăm sóc mình.”
Nghĩ vậy, Quy Không Tàn Dương nâng Bạch Ngọc Đường dậy, để hắn ngồi khoanh chân, còn mình thì ngồi sau lưng hắn, dùng nội lực điều hòa giúp hắn.
Qua nửa canh giờ, thấy không có chút tác dụng nào.
Quy Không Tàn Dương nghi hoặc, ngoại trừ ‘niệp hoa toái ngọc thủ’ của bổn môn, còn môn võ công nào có thể gây tổn thương kinh mạch mà mình không thể chữa trị được sao? Nhưng mà sao Tiểu Bạch lại có thể trúng chiêu này được? Đột nhiên, y chợt nhớ ra hơn một tháng trước Lạc Nguyệt từng xuống núi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, là Lạc Nguyệt làm Bạch Ngọc Đường bị thương!
Quy Không Tàn Dương cảm thấy hối hận vô cùng, Tiểu Bạch đang bị thương, sao có thể uống rượu? Uống rượu sẽ làm thương thế của đệ ấy càng nặng thêm.
Bất lực, lúc này hối hận đã muộn.
Quy Không Tàn Dương giải huyệt cho Bạch Ngọc Đường, cười nói: “Tiểu Bạch, xin lỗi, thật khó làm đệ say.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Đệ biết huynh sẽ làm vậy mà.
Bạn bè nhiều năm, còn khách khí làm gì.
Được rồi, bây giờ huynh có thể kể cho đệ nghe chuyện đã xảy ra được chưa?”
Quy Không Tàn Dương nói: “Chuyện này thật sự là một lời khó nói hết.
Nếu đệ nhất định muốn biết, ta sẽ nói cho đệ biết.
Lúc ta bị khống chế đã gây ra một chuyện khiến Đại Tống nhiễu loạn.
Nhưng cụ thể là chuyện gì, ta không nhớ được.
Bởi vì mỗi lúc bị khống chế, ta đều mất hết thần trí.
Tất cả đều do Lạc Nguyệt làm, nhưng khi ta tỉnh táo, hắn rất ít khi biểu hiện ra.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Vậy huynh có biết chuyện đó liên quan đến người nào không?”
Quy Không Tàn Dương nói: “Đây rất có thể là âm mưu do Liêu đế Gia Luật Tông Chân bày ra.
Trong đó có thể còn dính líu đến đệ đệ tư sinh của hắn, Gia Luật Triêu Phong.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Đệ đã biết chuyện này.
Nhưng rất có thể là Gia Luật Tông Chân và Gia Luật Triêu Phong có mâu thuẫn.
Đệ phát hiện Gia Luật Triêu Phong vẫn luôn âm thầm giúp đỡ bọn đệ.” Dứt lời, hắn kể lại chuyện đã xảy ra.
Quy Không Tàn Dương nói: “Đệ còn nhớ Tiểu Điệp chứ?”
Bạch Ngọc Đường cười nói: “Sao đệ quên được con mèo ngoan cố đó?”
Quy Không Tàn Dương nói: “Người cho ta uống thuốc dẫn đến việc ta bị khống chế rất có thể chính là Tiểu Điệp.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Sao cơ? Con mèo ngoan cố đó khống chế huynh? Sao có thể?”
Quy Không Tàn Dương nói: “Ta cũng không muốn tin là Tiểu Điệp làm.
Nhưng đúng là sau khi uống chén trà nàng ấy đưa cho, ta mới xuất hiện tình trạng kia.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Con mèo ngoan cố đưa trà cho huynh uống ở đâu?”
Quy Không Tàn Dương nhớ lại: “Hình như là ở phủ của hoàng thân quốc thích Liêu quốc.
Đúng rồi, tại sao Tiểu Điệp lại ở trong phủ của hoàng thân quốc thích Liêu quốc?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Có một chuyện có lẽ huynh còn chưa biết.
Hơn mười năm trước, con mèo ngoan cố đó đã theo Gia Luật Triêu Phong đến Liêu quốc.
Muội ấy đã trở thành thê tử của Gia Luật Triêu Phong.”
Quy Không Tàn Dương bình tĩnh nói: “Ta biết.
Nhưng Gia Luật Triêu Phong là con riêng, sao nàng ấy lại xuất hiện trong phủ của hoàng thân quốc thích Liêu quốc được?”
Bạch Ngọc Đường bị dáng vẻ bình tĩnh của y làm cho sửng sốt, hắn biết tình cảm của Tàn Dương dành cho Tiểu Điệp năm đó.
Bạch Ngọc Đường kìm nén tâm trạng, hỏi: “Sao huynh biết?”
Quy Không Tàn Dương cười khổ nói: “Đệ quên rồi sao, Tiểu Điệp đưa trà cho ta.
Gia Luật Tông Chân giới thiệu nàng ấy là em dâu của hắn.
Khi đó ta đoán ra được nguyên nhân mười sáu năm trước Tiểu Điệp đột nhiên mất tích.
Đúng rồi, Gia Luật Tông Chân xuất hiện ở đó, liệu đó có phải là hành cung của hắn không?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Phải hỏi huynh mới đúng chứ.
Huynh tới đó, hẳn còn nhớ đó là nơi nào? Sau khi trở về chẳng phải sẽ tìm hiểu hay sao?”
Quy Không Tàn Dương nói: “Vấn đề là ta không nhớ được! Sau khi uống trà, ta không thể nhớ nổi những chuyện đã xảy ra sau đó.
Huống hồ lúc đến, người dẫn đường dẫn ta đi quanh co một hồi tựa như đi trong mê cung, như là cố ý muốn làm ta không nhận rõ phương hướng mới đưa ta tới đó, dường như là không muốn ta biết đó là chỗ nào.”
Bạch Ngọc Đường cười nói: “Ở địa bàn của huynh lại để người khác xoay cho chóng mặt, truyền ra ngoài chắc sẽ bị người cười? Địa điểm có thể quên, người lại không quên, huynh thật đúng là si tình!”
Quy Không Tàn Dương thấy Bạch Ngọc Đường giễu cợt mình, vừa bội phục khí phách của Bạch Ngọc Đường trong tình huống này, vừa biện giải cho mình: “Núi Âm đúng là địa bàn của ta, nhưng ta không phải thợ săn, tự nhiên chạy lên núi làm gì? Hơn nữa, người nọ không muốn để ta biết nơi đó, ta có thể làm gì được? Còn về Tiểu Điệp, toàn bộ trái tim của ta đã bị nàng chiếm cứ, không biết nàng sống có tốt không…” Nhắc đến Tiểu Điệp, giọng nói của y liền trở nên dịu dàng, như là đang chìm vào trong hồi ức.
Bạch Ngọc Đường kéo thần trí của y quay về: “Được rồi, được rồi, lúc này chuyện này không phải trọng điểm.
Quan trọng là, bây giờ nên gì? Tìm ra rốt cuộc thuốc gì đã khiến người khác có thể khống chế huynh mà huynh cũng không thể phản kháng?”
Quy Không Tàn Dương nói: “Sợ rằng chỉ có Lô đại tẩu và Tiểu Điệp biết.
Nhưng tại sao Tiểu Điệp lại làm vậy với ta? Chẳng lẽ nàng ấy đã quên tình cảm năm đó? Không, không thể nào, nàng tuyệt đối không phải người như vậy! Ta tin nàng không cố ý hại ta.” Nói xong câu cuối cùng, nếu Bạch Ngọc Đường không nhỏ giọng nhắc nhở ‘Lạc Nguyệt’, suýt chút nữa y đã hét lên.
Bạch Ngọc Đường chờ y bình ổn lại cảm xúc mới nói: “Đệ cũng không tin muội ấy là người như vậy.
Tàn Dương, từ đó về sau huynh có gặp lại Tiểu Điệp nữa không?”
Quy Không Tàn Dương mất mát nói: “Không, ngay cả Gia Luật Tông Chân cũng không gặp lại.
Sau khi trở về ta liền phát hiện ra sự thay đổi của mình, lại tình cờ biết được Lạc Nguyệt đứng sau chuyện này.
Đáng tiếc bọn họ đánh giá thấp ý chí của ta, ta vẫn có thể gắng giữ được một chút tỉnh táo.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Vậy thì phiền phức rồi.
Huynh gọi đệ tới không phải sẽ khiến chuyện này càng phức tạp hơn sao? Lạc Nguyệt sẽ nghi ngờ huynh.”
Quy Không Tàn Dương cười nói: “Đệ chưa biết rồi, đây chính là mục đích của Lạc Nguyệt.
Hắn tới đại náo phủ Khai Phong chính là muốn dụ đệ tới.
Chỉ là hắn không biết ta đã lén thêm bản đồ vào trong thư gửi cho đệ mà thôi.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Những người nằm ngoài sân…”
Quy Không Tàn Dương nói: “Không sai, là do ta làm.
Yên tâm, nửa canh giờ nữa bọn họ sẽ tỉnh, cũng sẽ quên chuyện đã xảy ra.
Như vậy, dù Lạc Nguyệt hỏi bọn họ cũng không hỏi ra được gì.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Nhưng đệ vẫn chưa hiểu tại sao Lạc Nguyệt phải dụ đệ tới đây.”
Quy Không Tàn Dương nói: “Hắn sắp có hành động tiếp theo.
Ta đoán, hắn sẽ giữ đệ làm lợi thế, dù sao đệ rất quan trọng với cả hai bên.
Gia Luật Triêu Phong là bạn tốt của đệ, y sẽ không bỏ mặc đệ bị làm hại.
Không phải đệ nói Gia Luật Triêu Phong đang ngầm giúp đỡ chúng ta hay sao?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Cho nên huynh tương kế tựu kế gọi đệ tới giúp huynh?”
Quy Không Tàn Dương cười nói: “Không sai.
Những lúc bị khống chế, thần trí của ta không tỉnh táo, không biết mình đang làm những gì, nhưng đệ thì không.
Cho nên, chúng ta có thể tìm hiểu xem mọi chuyện rốt cuộc là thế nào.
Có điều, đệ nhất phải ở lại, hơn nữa không được truyền tin cho những người đi cùng đệ tới đây.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Đúng vậy, muốn giả vờ phải giả vờ cho giống.
Chỉ khổ Tiểu Vân, không biết thằng bé sẽ thế nào.”
Quy Không Tàn Dương nói: “Tiểu Vân ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng bên trong lại rất tình cảm.
Tình cảm thằng bé dành cho đệ không đúng thời điểm sẽ không bộc lộ ra đâu.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Đứa nhỏ này dường như dành rất nhiều tình cảm cho đệ.
Hết cách rồi, lần này đành phải để thằng bé chịu khổ.
Tàn Dương, đệ quyết định ở lại giúp huynh.
Huynh và Triêu Phong đều là bạn tốt của đệ, đệ không muốn các huynh bị tổn thương.”
Quy Không Tàn Dương cười nói: “Tiểu Bạch, cảm ơn đệ!” Đột nhiên, nụ cười trên mặt y biến mất, ấn Bạch Ngọc Đường ngã xuống giường, nhỏ giọng nói: “Giả vờ ngủ, ta sắp bị khống chế rồi.”
Bạch Ngọc Đường đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nằm vật xuống, mở to mắt nhìn Quy Không Tàn Dương.
Không chỉ nụ cười của Quy Không Tàn Dương biến mất, mà đôi mắt vốn sáng ngời cũng mất đi thần thái, chỉ còn lại bối rối.
Bạch Ngọc Đường đang tò mò, chợt có tiếng bước chân từ gian ngoài vẳng vào.
Hắn vội nhắm mắt, giả vờ đang ngủ, nhưng âm thầm ngưng tụ toàn bộ nội lực, sẵn sàng xuất toàn lực vào lúc cần thiết.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, sau đó một người áo đen đi vào, chính là sư đệ của Quy Không Tàn Dương, Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt phất tay với Quy Không Tàn Dương, Tàn Dương liền lùi lại.
Lạc Nguyệt lẩm bẩm: “Trói hắn lại, đưa vào mật thất.”
Tàn Dương cứng ngắc gật đầu, cứng ngắc bước tới, điểm huyệt Bạch Ngọc Đường, rồi dùng gân trâu đã thấm nước Lạc Nguyệt đưa cho trói chặt Bạch Ngọc Đường lại, bế tới mật thất.
Nhìn bóng lưng của Quy Không Tàn Dương, Lạc Nguyệt lại nở một nụ cười kỳ quái.
Editor chú thích:
[1] Hồ: thời xưa chỉ các dân tộc phía Bắc và phía Tây Trung Quốc, Hồ thiên: ý chỉ nơi người Hồ sinh sống nói chung.
o0o Hết phần 3 o0o.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...