Mặt trời ngả dần về tây.
Ánh chiều tà phủ khắp mặt đất, cũng bao trùm cả cùng thảo nguyên rộng lớn bên dưới núi Âm.
Dõi mắt nhìn về nơi xa, tới cuối thảo nguyên, nơi tiếp giáp với đồng bằng phì nhiêu, thấy có một người áo đen đứng trang nghiêm.
Bên cạnh hắn là một con ngựa màu đen có hình dáng của giống ngựa ngoại, ngồi trên lưng ngựa là một thiếu nữ.
Người mặc áo đen kia chính là ‘Hoàng đệ’[1] của nước Đại Liêu, Gia Luật Triêu Phong.
Thiếu nữ nọ lại là người Hán, phương danh Triển Điệp, là muội muội của Hộ vệ phủ Khai Phong Nam hiệp Triển Chiêu.
Triển Điệp nén nước mắt, run giọng hỏi: “Hoàng đệ điện hạ, lần này ngài thỏa mãn rồi chứ?”
Gia Luật Triêu Phong cười tự giễu, nói: “Hoàng đệ điện hạ gì chứ, chỉ sợ chỉ có nương và đại ca mới thừa nhận thân phận Hoàng đệ của ta.
Tiểu Điệp, ta muốn muội gọi ta Diệp đại ca hơn!”
Triển Điệp u uẩn nói: “Muội cũng hi vọng ngài còn là Diệp đại ca của muội, đáng tiếc không phải.
Ngài là Hoàng đệ Khiết Đan, là kẻ cầm đầu khiến cho Đại Tống đại loạn.”
Gia Luật Triêu Phong nói: “Ta cũng không muốn.
Mặc dù ta đã hoàn thành nhiệm vụ đại ca giao phó, nhưng lại có lỗi với hai vị bằng hữu tri kỷ.
Nhưng, cũng may, muội đã đồng ý bên ta cả đời.”
Triển Điệp nói: “Muội biết mình không nên đi theo ngài, muội làm vậy thật có lỗi với ca ca và Bạch đại ca.
Nhưng… muội không khống chế được tình cảm của mình.
Ngài đã lấy đi trái tim của muội mất rồi.”
Gia Luật Triêu Phong nhảy lên lưng ngựa, hôn lên giọt nước mắt trên mặt Triển Điệp, cười nói: “Nếu ta đã đánh cắp trái tim của muội, vậy thì muội theo ta đi! Tiểu Điệp, tin tưởng ta, ta sẽ khiến muội cả đời hạnh phúc!”
Triển Điệp nói: “Huynh là Hoàng đệ Đại Liêu, bọn họ sẽ không cho phép huynh lấy nữ tử người Hán làm vợ đâu.”
Gia Luật Triêu Phong vung roi giục ngựa, cười nói: “Muội đã quên rồi sao, không ai thừa nhận thân phận Hoàng đệ của ta.
Yên tâm, đại ca đã chuẩn bị cho chúng ta một biệt viện, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì với hoàng thân quốc thích.” Vừa nói hắn vừa vung roi, chỉ chốc lát sau, hai người một ngựa đã biến mất trong ánh chiều tà.
Triển Điệp quay đầu, nhìn lại nơi nàng đã sinh ra lớn lên, nước mắt lại chảy xuống hai gò má.
Triêu Phong chu đáo cầm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, tựa sát người, cùng nhau rời đi.
Mà ngay khi ngựa khuất sau bụi cỏ, ở cách nơi Gia Luật Triêu Phong và Tiểu Điệp vừa đứng không xa, hai người một lam một trắng bước ra, đưa mắt nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi.
Hai người này chính là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vẫn mang bản tính phóng khoáng không đổi, cười nói: “Tiểu Miêu, ta dám nói tiểu tử Diệp Triêu Phong kia nhất định là không phát hiện ra chúng ta.
Tiểu tử kia cũng thật không có tính cảnh giác, vừa rồi chúng ta có ít nhất hai mươi cơ hội xử lý hắn!”
Triển Chiêu như là có chút đau xót, lạnh nhạt trả lời: “Là Gia Luật Triêu Phong, Hoàng đệ Khiết Đan, không phải huynh đệ tốt Diệp Triêu Phong của chúng ta.
Diệp Triêu Phong đã chết rồi, người còn sống chính là Gia Luật Triêu Phong!”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát, rồi nói: “Không có Gia Luật Triêu Phong! Dù cho đã xảy ra chuyện gì, hắn mãi là Diệp Triêu Phong, bạn tốt của Ngũ gia!”
Triển Chiêu thở dài một hơi, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn phương hướng Gia Luật Triêu Phong và Triển Điệp rời đi.
Bạch Ngọc Đường vỗ vai Triển Chiêu, nói: “Yên tâm đi, con mèo ngoan cố sẽ hạnh phúc.
Nếu như tên tiểu tử Diệp Triêu Phong kia dám bắt nạt miêu tiểu muội, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.”
Triển Chiêu nói: “Ta chỉ lo lắng Tiểu Điệp là người Hán sẽ không được hoàng thân quốc thích Liêu quốc, nhất là Tiêu gia chấp nhận.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Về chuyện này thì ngươi yên tâm.
Diệp Triêu Phong tốn bao công sức mới mang được miêu tiểu muội đi, hắn nhất định sẽ chăm sóc tốt cho muội ấy.”
Triển Chiêu lại ngẩn người nhìn phương hướng Gia Luật Triêu Phong và Triển Điệp rời đi chốc lát, rồi mới nói: “Chúng ta đi thôi! Nếu Tiểu Điệp đã lựa chọn đi cùng hắn thì hẳn là đã chuẩn bị tinh thần.
Đi thôi, chúng ta còn chuyện chúng ta cần làm…”
Hai bóng người một trắng một nam phủ ánh hoàng hôn đi đến nơi đồng bằng…
Năm này, Gia Luật Triêu Phong hai mươi bốn tuổi, Triển Chiêu hai mươi hai tuổi, Bạch Ngọc Đường hai mươi tuổi, Triển Điệp mười tám tuổi.
Tái xuất giang hồ, kiêu ngạo vẫn còn đó.
Hiệp cốt nghĩa đảm hào tràng[2], đạp tan sóng gió giang hồ.
Thích quản bất bình nhân gian, dù phải xông pha khói lửa.
Hiệp cốt nghĩa đảm hào tràng, lăn lộn bóng kiếm ánh đao.
Bốn biển là nhà, tung hoành ngược xuôi, dù là gió lớn mưa cuồng.
Lời hứa tráng sĩ đáng giá nghìn vàng, xem ta trừ bạo an dân.
Tráng sĩ một đi không về, nhiệt huyết nhuộm tà dương!
Editor chú thích:
[1] Hoàng đệ: ở đây là danh từ riêng, ý chỉ em trai của hoàng đế.
[2] Hiệp cốt nghĩa đảm hào tràng: hiểu nôm na theo đúng nghĩa đen là xương chứa hào hiệp, gan mang hiệp nghĩa, ruột mang hào sảng.
Nhưng editor kém cỏi chưa nghĩ ra được nên chuyển ngữ thế nào để vừa giữ được nghĩa, vừa có tính thơ nên tạm giữ tiếng Hán Việt và dịch nghĩa dưới đây để bạn đọc hiểu thêm.
Chư vị có cao kiến, mong nhận được góp ý.
o0o Hết Lời dẫn o0o.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...