[4]
Trăng lên đỉnh đầu, gió đêm hiu hiu.
Bạch Vân Thụy và Triển Chiêu ngồi đối diện nhau dưới tàng hoa đào trong đình viên, nâng ly sứ men xanh, trong hương thơm nồng tinh khiết của nữ nhi hồng, cùng nói chuyện phiếm về những chuyện phát sinh trong triều và Kinh thành gần đây, bất tri bất giác đã ngà ngà say.
Bạch Vân Thụy nâng vò rượu rót thêm cho Triển Chiêu, một cánh hoa đào tình cờ rơi xuống, dừng giữa chén rượu, xoay tròn mấy vòng rồi chìm xuống.
Triển Chiêu bất chợt nở nụ cười.
Bạch Vân Thụy từng nhìn thấy đủ kiểu cười của Triển Chiêu, cũng luôn thầm nghĩ trên đời này e rằng không thể gặp được nam tử nào cười tao nhã như Triển Chiêu.
Cười nhẹ, cười mỉm, cười to sảng khoái, hay thậm chí là cười nhếch môi, cười nhạo, cười lạnh, tựa như nam tử trước mặt này từ khi sinh ra đã định muốn nói cho người đời biết thế nào là ‘cười’.
Nhưng, Bạch Vân Thụy chưa từng nhìn thấy nụ cười trên mặt Triển Chiêu lúc này – Vẻ mặt thản nhiên mà dịu dàng, năm phần say, ba phần mê mẩn, còn có hai phần phong lưu gần như chưa bao giờ biểu lộ.
Bạch Vân Thụy đột nhiên cảm thấy người trước mặt như đột nhiên trẻ lại mười tuổi.
“Năm ấy, ta với Trạch Diễm tới Miêu Hương truy bắt tội phạm, đều bị thương.
Một thân áo gấm của hắn loang đỏ, lại tự giễu là ‘đào hoa y sam’… A…” Triển Chiêu đứng lên, dưới chân có chút lâng lâng nhẹ bẫng, Bạch Vân Thụy đang định bước qua đỡ y, đã thấy chân người nọ trượt xuống, tựa vào gốc đào, “Trạch Diễm… Trạch Diễm giống như hoa đào, bừng nở rực rỡ, lúc ấy người ngày nhớ đêm mong hắn… không hề ít đâu…”
Bạch Vân Thụy nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn bước sang, đỡ Triển Chiêu: “Chiêu thúc, thúc say rồi, trở về phòng nghỉ được không?”
Tay áo gấm thêu mây vung lên, tay Bạch Vân Thụy bị hất ra.
Cậu nhìn Triển Chiêu trong cơn say như chim yến lướt nước nhẹ nhàng đáp xuống giữa đình viện, trong tay không biết từ lúc nào đã cầm một cành đào, kiếm pháp như múa, miệng ngâm thanh ca…
“Ta vốn giang hồ cẩm y lang, ngạo cười phong lưu chỉ một mình.
Bên cầu Chu Tước, vang bóng kiếm, trước điện Huyền Vũ, múa văn chương.
Ca một khúc, rượu vài ly, từng coi trọng hầu tước.
Đơn độc cưỡi ngựa, tiêu dao hồng trần, lại trót say đào hoa túy Biện Lương.”
Chính là khúc ‘Chá cô thiên’ trên mảnh khăn lụa!
Bạch Vân Thụy bỗng nhiên cảm thấy hào khí dâng trào.
Ở Khai Phong phủ đã lâu, dường như cậu đã sớm quên mất cảm giác điên cuồng quất ngựa, sảng khoái tung hoành năm nào, nhưng một khúc kiếm ca lúc này của Triển Chiêu đã làm cậu nhớ lại tháng ngày hào hùng nam xông Thiên Thủy cung, bắc diệt Hư Cung sơn năm mười sáu tuổi…
Nhiều năm trôi qua, giang hồ đã xa.
Cậu cũng bẻ một cành đào, tung người nhảy vào giữa đình, khiêu khích cành đào trong tay Triển Chiêu, một chiêu ‘Bình sa lạc nhạn’ đánh tới mặt đối phương.
“Hay lắm, hay lắm!” Triển Chiêu cười ha hả, ánh mắt bỗng nhiên sáng rực, “Triển mỗ sẽ cùng Bạch huynh… đại chiến ba trăm hiệp.”
Chân khí rót vào cành đào chạm nhau, cánh đào thi nhau rơi xuống, theo kiếm khí cùng đao khí bay lên, trông như ảo cảnh.
Bạch Vân Thụy cũng có ba phần men say, nhưng vẫn thanh tỉnh.
Sau khi Triển Chiêu tự mình truyền lại võ học của Bạch Ngọc Đường cho cậu, y rất ít khi luyện tập võ nghệ trước mặt cậu, chớ nói chi đến việc buông thả nỗi lòng, sảng khoái phóng túng xuất kiếm như hiện tại.
Cự Khuyết của Triển Chiêu đã chôn theo cha cậu trong phần mộ tổ tiên của Bạch gia Kim Hoa; từ đó về sau, trong tay Triển Chiêu chỉ cầm Đại Hạ Long Tước đao sắc bén chói mắt.
Bạch Vân Thụy thông tuệ, hiểu biết.
Cậu biết, Triển Chiêu luôn nhớ đến Bạch Ngọc Đường.
Một chút lơ đãng, cành đào trong tay liền bị Triển Chiêu đánh bay.
Bạch Vân Thụy hơi ngây người, lại cảm thấy bên hông, trên cổ nóng rực.
Hơi thở nồng hương rượu phả bên tai, là Triển Chiêu đã vứt cành đào mà đưa tay ôm lấy eo cậu.
Cậu trợn tròn hai mắt.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói trầm trầm, để ý kỹ, có thể nhận ra chút run run.
“Trạch Diễm… Trạch Diễm… Ngươi đã trở lại?”
“Trạch Diễm, Vân Thụy trưởng thành rồi… Cũng sắp… thành thân rồi…”
“Đám người Lô đại ca… cũng đều sống tốt…”
Triển Chiêu bỗng nhiên ho khan dữ dội.
Bạch Vân Thụy vội đưa tay, vỗ nhẹ lưng y, giúp y thuận khí.
Mà Triển Chiêu, vẫn tiếp tục một mình nỉ non…
“Trạch Diễm, ngày đó ngươi nói… nếu có thể thoát khỏi Trùng Tiêu… sẽ theo ta…”
“Nhưng mà… chúng ta đã… khụ khụ… thoát khỏi Trùng Tiêu lâu rồi, ngươi lại… bỏ ta một mình…”
“Chuột thối… bội bạc…”
“Khụ khụ… Cũng may, cũng may ta đã hiểu được… ngươi đối với ta… cũng giống như ta đối với ngươi…”
“Trạch Diễm… Trạch Diễm… Đưa ta theo cùng…”
Bạch Vân Thụy nghe tiếng nói đứt quãng của Triển Chiêu, những ký ức xa xôi mơ hồ dần hiện lại trước mắt.
“Cùng tử đồng bào… Cộng tử giai lão…”
“Trạch Diễm… Ngọc Đường…”
Lồng ngực, bỗng nhiên quặn thắt, cúi đầu nhìn, đã thấy Triển Chiêu gục xuống.
Bạch Vân Thụy nhìn màn trời phía xa.
Ánh trăng sáng trong, bầu trời sâu thẳm.
Dưới trăng sáng, trong đình viện, hai người bạch y kề nhau, giữa cánh hoa đào lả tả rơi càng nổi bật nét thanh khiết.
Thế gian không còn Bạch Ngọc Đường, đây chính là nguyên nhân từ khi trở về từ Tương Dương, người nọ chỉ độc bạch y thuần sắc?
Người nọ cầm đao của hắn, mặc y phục của hắn, chăm sóc con của hắn, uống rượu hắn thích nhất, chính là hy vọng hắn có thể sống lại?
Nhiều năm trôi qua, giang hồ đã xa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...