Năm nay Lâm Hảo mười sáu tuổi, trước tận thế còn đang học lớp mười, sau này thức tỉnh dị năng hệ không gian.
Ở trong tiểu đội bởi vì còn nhỏ, lại không có lực công kích, cho nên dù cầm vật tư cũng không có người nào coi cậu là cái gì.
Ở trong mắt những người đó, cậu chính là kẻ yếu cần được bảo vệ giống Diệp Bạch.
Chỉ có Diệp Bạch đối với cậu rất vừa ý.
Đối phương lười nhác quý khí, nhiều khi nhìn giống quý thiếu gia, lại không hề có cái giá.
Sẽ tìm cậu nói chuyện, dạy cậu giết tang thi, thậm chí dạy cậu lẩn tránh nguy hiểm như thế nào.
Thiếu niên trong tháp ngà ngây thơ vô tri, lại không phải ngu dốt.
Lâm Hảo luôn biết rõ ràng mình có nơi nào không đủ, bởi vậy rất ít nói ra ý kiến của mình, có gắng nghe nhiều làm nhiều, tranh thủ làm cho mình có thể sống càng lâu ở loạn thế.
Lời Diệp Bạch nói thường đều rất có đạo lý, cậu cũng sẽ nghiêm túc ghi nhớ.
Bốn phía có đội viên nhìn thấy dáng vẻ hắn như vậy không khỏi giễu cợt, ngay sau đó lại không cười nổi.
Tưởng Chính xuống tay tàn nhẫn mỗi chiêu đều không lưu tình, hoàn toàn không nhớ ân lúc trước đối phương tiến cử, như vậy thật sự cực kỳ giống con rắn được nông phu cứu.
Người như vậy, cho dù thật sự vào đội, sao bọn họ dám giao phía sau lưng cho đối phương?
Trong đó có người muốn đi hỗ trợ, lại bị Lâm Kính ngăn cấm.
“Mỗi người đều phải trả giá cho lựa chọn của mình.” Nhìn thế cục trong sân, anh ta cười lạnh nói, “Nếu làm thì phải thừa nhận hậu quả, nếu mọi chuyện có người giải quyết xong hậu quả, thì mang đầu óc có tác dụng gì.”
Diệp Bạch quét mắt nhìn anh ta một cái.
Phát giác đi theo hắn một thời gian, thằng nhóc này nói chuyện làm việc càng ngày càng có phong cách của Diệp đại meo hắn, nhìn xem độc mồm như vậy, thật sự đủ vị.
Bên kia kết quả gần như không cần xem, Tưởng Chính ra tay trước đoạt tiên cơ, sau đó âm hiểm giả dối chiêu gì cũng dùng, dị năng giả lúc trước sao có thể kháng được.
Lâm Kính vững vàng đứng nguyên tại chỗ nhìn trận đấu.
Mất đi một thủ hạ, anh ta cũng không cảm thấy đáng tiếc, ngược lại, cái loại người cùi chỏ quải ra bên ngoài còn chẳng phân biệt được xanh đỏ đen trắng này, đời này anh ta căn bản là không tính toán thu.
Cảnh tượng trước đó đối phương trào phúng Diệp Bạch như lặp lại hình ảnh lúc trước có người chỉ trỏ Lộ Đồng, khiến anh ta thiếu chút nữa không khống chế nổi trực tiếp ra tay giết người.
Lộ Đồng…
Có phải nếu năm đó anh cường thế hơn thì những chuyện phía sau sẽ không phát sinh không.
Vị dị năng giả kia bị đánh bại rất nhanh, nhưng cũng không ngốc đến mức liều mạng, vội vàng rút lui cho nên chỉ bị trọng thương.
So ra, trên người Tưởng Chính lại chỉ là vết thương nhẹ, gã liếc nhìn người nọ âm thầm phòng bị, dự đoán nếu thật sự giết người tuyệt đối phải trả giá một ít đại giới, vì thế quay đầu nhìn về phía Diệp Bạch.
“Tiểu công tử nói chuyện từ trước đến nay giữ lời, giờ tôi đã thắng, có thể gia nhập không.” Gã hỏi.
Lời nói này khá thông minh, đầu tiên là nói Diệp Bạch thành người coi trọng lời hứa, nếu là quý thiếu gia bình thường nghe xong đương nhiên không muốn làm cho mình biến thành người nói mà không giữ lời, nói không chừng sẽ trực tiếp thu gã vào đội.
Nhưng Diệp Bạch… Diệp đại meo híp mắt, thầm nghĩ gã cho rằng ông đây dễ lừa dối như vậy?
Hắn gật gật đầu, “Đương nhiên.” Sau đó đồng ý cho Tưởng Chính gia nhập.
Năm người bên kia nhất thời nóng nảy.
Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không vọng động, chỉ bảo trì khoảng cách an toàn không xa không gần nhìn bên này.
Diệp Bạch cảm thấy hành động này tương đối thông minh, không khỏi nở nụ cười, “Các vị không cần lo lắng, những tai họa gã gây ra trước khi gia nhập, chúng tôi sẽ không quản, nhân lúc còn chưa hoàn toàn gia nhập, các anh có thể tính sổ trước.”
Bên kia, người cầm đầu nhíu mày, hữu hảo gật đầu với Diệp Bạch.
“Tiểu thiếu gia này làm rất đẹp.”
Một người trong đó nhỏ giọng nói với người bên cạnh, “Nhìn xem, trong lòng tựa như gương sáng, Tưởng Chính kia còn muốn lừa dối cho qua, thật sự coi tất cả mọi người là kẻ ngốc à.”
Diệp Bạch vui vẻ.
Những người này cho rằng hắn không nghe thấy, nào nghĩ đến cho dù âm thanh có nhỏ hơn nữa chỉ cần hắn muốn cũng không thành vấn đề, nghe xong lời này trong lòng rất vừa lòng, không nhịn được chú ý nhiều một phần.
Lại thêm từ vừa mới bắt đầu hắn đã có ấn tượng khá tốt đối với mấy người đó, nói, “Tôi nghe ra được, các anh gọi tiểu thiếu gia là chân thành gọi ra, không giống Tưởng Chính kia chỉ có ý ở lấy lòng.”
Hắn tương đối hiếu kỳ chính là: “Dạng nam sủng như tôi, các anh không cảm thấy xưng hô này không ổn à?”
Lâm Kính: “…”
Có ai nói mình như nam sủng đắc ý như vậy, mấy người bên kia cũng vui vẻ, một người trong đó nhịn không được nói: “Lão đại bọn tôi nói, những lý do đó đều là những kẻ không có năng lực tự an ủi mình, mặc kệ bởi vì cái gì người ta vẫn dựa vào thực lực, lớn lên giống như bọn tôi đây có muốn làm cũng không làm được.”
“Hiện làm chủ ở bên đó rõ ràng là cậu, lại không lớn tuổi, gọi là tiểu thiếu gia vô cùng hợp.”
Diệp Bạch cảm thấy lão đại họ rất thú vị.
Hai bên lại hàn huyên vài câu, ước định có cơ hội sẽ gặp lão đại nói chuyện, Tưởng Chính ở bên cạnh đang chuẩn bị nhân cơ hội chạy trốn, nhưng bị một dị năng giả dễ dàng ngăn lại.
Sau đó năm người kia mang người đi, trước khi rời đi khách khí nói sau này thu xếp xong nhất định qua hỏi thăm, hai bên ở chung cực kỳ hài hòa.
Người ngoài đi rồi, Diệp Bạch nhìn về hướng mọi người vẻ mặt khác nhau.
“Lão đại người ta làm rất đủ tư cách, nhìn người bên dưới xem…” Hắn nhìn lướt qua dị năng giả bị Tưởng Chính đánh thành trọng thương, như có điều chỉ: “Vĩnh viễn không để cho thẻ bài trong tay mình trở nên nát vụn.”
Làm việc ổn thỏa, nói chuyện thỏa đáng, dễ dàng làm cho người có thiện cảm, không kéo cừu hận lung tung.
Nhìn lại bọn họ…
“Thật không ở cùng một cấp bậc.”
Diệp đại meo giật giật khóe miệng, dẫn đầu ngồi vào ghế lái phụ, sau đó Lâm Kính phất tay để mọi người dọn dẹp một chút, chuẩn bị xuất phát.
Còn về dị năng giả kia, có người ý đồ cầu tình lưu người lại, Lâm Kính lại lắc đầu, “Anh cảm thấy, ở trong đội ngũ của tôi, cho phép các anh làm loạn như vậy?”
“Làm xong chuyện rồi hối hận thì xong rồi, hối hận có tác dụng cái lông.”
Tựa như anh ta hiện tại, cho dù hối hận xanh cả ruột, làm nhiều chuyện hơn nữa, Lộ Đồng cũng không có khả năng xuất hiện ở trước mặt anh ta, chỉ có thể mặc cho thống khổ từng chút cắn nuốt mình.
Mọi người trầm mặc.
Sau này quả thật không còn ai dám nói cái gì, lúc trước năm người kia nói rất đúng.
Mặc kệ bởi vì cái gì, hiện tại Diệp Bạch đều ở trên vị trí đó, có quyền lực thu người đuổi người, mà bọn họ… chỉ là thành viên tiểu đội sao dám đắc tội đối phương, vạn nhất ngày nào đó thực sự bị đuổi ra thì phải làm sao.
Nhưng rốt cuộc không phải thật tâm thực lòng.
Diệp đại meo là ai, từng có một đời có năng lực nhìn thấu lòng người, hiện tại tuy rằng không có nhưng nhìn người vẫn vô cùng chuẩn.
Những người đó đều không phải thật tâm tin phục, chỉ cần có cơ hội vẫn sẽ xem thường hắn.
Một đám tự cho là đúng, cảm giác mình có dị năng thì thiên hạ vô địch.
Hắn giễu cợt trong lòng, trong đầu lại là lộ trình sau này.
Cửa ghế lái mở ra lại đóng lại, Lâm Kính ngồi vào, anh ta lấy ra điếu thuốc chuẩn bị đốt, nhưng nghĩ tới quy củ của Diệp Bạch nên bóp tắt.
Ngồi ở chỗ đó trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng hỏi, “Lộ Đồng đâu, em ấy thế nào.” Nếu đời này không phải em ấy, vậy em ấy đi đâu.
Lúc trước anh ta vẫn luôn không hỏi, không phải không muốn mà là không dám.
Hoài nghi Diệp Bạch chính là Lộ Đồng là nguyên nhân cực nhỏ, càng sợ là biết được thiếu niên đáng yêu có gương mặt trẻ con ấy đã tiêu tán, không còn tồn tại ở trong thiên địa.
Mà hiện giờ nhìn thấy hai ‘người xưa’, Diệp Bạch trừng trị không thể nói là nhẹ, nhưng tuyệt đối không quá tàn nhẫn, cho nên Lâm Kính mới dám nhắc tới chuyện này.
Nói vậy chắc hẳn không đến mức hoàn toàn tiêu tán, bằng không thiếu niên không nên là thái độ này mới phải.
Anh ta vội vàng muốn một đáp án, nhưng không ngờ Diệp Bạch chỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn anh ta một cái, quay đầu lại không biết suy nghĩ cái gì, qua một lúc lâu mới giống như lại nghĩ tới vấn đề này, lười biếng đáp câu, “Anh đoán!” Sau đó thì lại một bộ ánh mắt nhìn ra xa không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Kính: “…”
Qua thật lâu, Diệp Bạch khiển trách nhìn anh ta, “Anh có biểu tình gì vậy, tôi là đang nghĩ biện pháp huấn luyện đám kia thủ hạ bị anh nuông chiều thành đồ ngốc kia, anh mang vẻ oán phụ cho ai xem.”
Đậu xanh! ! !
Lâm Kính tỏ vẻ anh ta vô cùng muốn cầm vô lăng đánh người, nhưng trên thực tế anh ta lại chỉ có thể… nhịn.
Đầu kia Diệp đại meo đã nghĩ kỹ biện pháp, vì thế một ngày này mang mọi người đến trước mặt một con tang thi cấp bốn, nhìn thấy đủ loại dị năng của mọi người đều xuất hiện lại không làm gì được đối phương chỉ có thể chật vật trốn tránh.
Đợi đến mười phút sau, đội ngũ của mấy tiểu đội đã hoàn toàn rối loạn trận hình, mắt thấy sẽ tử thương thảm trọng là lúc…
Hắn tùy tay xách côn sắt bên cạnh lên, đi ra ngoài vung một côn xuống đã trực tiếp đánh chết tang thi.
Mọi người: “…”
Bọn họ khiếp sợ, bọn họ khó hiểu, bọn họ kinh hoảng phát hiện thì ra vẫn tưởng là tiểu bạch kiểm lại là một cao thủ, hơn nữa một người gánh hơn chục người bọn họ.
Lúc trước người ta không ra tay không phải bởi vì không bản lãnh, mà là bởi vì không cần thiết, thấy hiện tại gặp phải tình huống nguy hiểm còn không phải ra tay à, hơn nữa phân phút đánh chết được không.
Ngẫm lại hành vi của đối phương cho tới bây giờ, bọn họ đã phát hiện rất nhiều nơi mà lúc trước không chú ý tới.
Ví dụ…
Bất luận là cảnh tượng nguy hiểm hơn nữa, cho dù tang thi đã đến bên cạnh, thiếu niên cũng vẫn lười nhác, không thèm nhúc nhích.
Trước kia bọn họ còn cho là quá mức tin tưởng Lâm Kính, thế cho nên không có ý thức nguy cơ, hiện tại xem ra… mọe nó có con chuột chạy bên chân anh thì anh cũng không có khả năng không sợ hãi được không!
“Nghĩ lại, thân là lão đại, tôi cũng nên cho đám người các anh một bài học.”
“Không phức tạp, chỉ một câu.” Diệp Bạch dùng một chân đá bay đầu tang thi dưới chân, khí phách nói, “Bất kể lúc nào, đều đừng xem trọng chính mình, coi khinh người khác.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...