Giữa nguyên chủ và nguyên chủ cũng có khác nhau, thế đầu tiên cảm giác mình là ngoại tộc mọi cách che giấu, thế thứ hai đem quỷ trở thành đối tượng có thể giao lưu, thế thứ ba thì là trò chơi trạch của một người bình thường mà thôi, thế thứ tư thì dằn vặt mình thành chứng tự bế, thế này lại không giống với bọn họ.
Đây là một thiếu niên trước giờ sống tốt vô cùng.
Đối phương dựa vào năng lực của mình, thay đổi rất nhiều người bên cạnh, làm cho bọn họ yêu chiều cậu vô điều kiện, ở trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ trải qua những ngày tương đối không tệ.
Đối với nguyên chủ mà nói, lần này là một cơ hội.
Nhưng cậu phát hiện Cố Chiêu đối với đám người bọn họ dường như đều không có hứng thú, cho nên càng thêm lo lắng, cuối cùng bị cậu nghĩ ra một biện pháp, ở ngày hôm qua thành công gặp được người.
Nguyên chủ đương nhiên sẽ không đi mưu toan dùng mỹ mạo mới có thể câu dẫn người cái gì, mà là trực tiếp dùng dị năng vô cùng có lợi của mình.
“Tôi sẽ là người duy nhất lưu lại.”
Trong trí nhớ, nguyên chủ nhìn ánh mắt Cố Chiêu, nói như vậy.
Diệp Bạch thầm nói quả thực quá ngốc, trên đời này ai cũng có thể bị thôi miên, chỉ có Cố Chiêu là không có khả năng.
Hơn nữa cũng bởi vì động tác này của cậu, bị những người khác hận thù, dẫn đến ngày kế có người làm ra việc bỏ thuốc cho cậu.
Nhưng hiện đồ ngốc ở nơi này thành chính mình, chuyện trước kia đương nhiên cũng bị an bài ở trên người hắn.
Giựt giựt khóe miệng, Diệp đại miêu phát hiện mình không thể phản bác lời nói của Cố Chiêu.
“Quên đi.” Phản bác không được thì không phản bác, Diệp Bạch gọn gàng linh hoạt thừa nhận, “Tôi xác thực chính là người duy nhất lưu lại, nhưng việc này và tình huống hiện tại có quan hệ gì.”
Cố Chiêu khẽ giật mình.
Có tiền lệ trước đó, anh rõ ràng năng lực của thiếu niên, trong lòng biết lực ảnh hưởng sâu đậm từ lời nói của đối phương đối với người khác.
Nhưng lần này trong mắt rõ ràng không có lưu quang quen thuộc hiện lên, lại làm cho anh cảm thấy khẽ động.
Một cỗ cảm giác kỳ quái xông tới, lòng tràn đầy đều là một câu cậu ấy chính là một người duy nhất lưu lại.
Lý lẽ đương nhiên, giống như… cảnh ngộ của hai người trước.
Nhưng trong lòng anh lại rõ ràng, hôm qua thiếu niên nói lời này thì anh chỉ cảm thấy ‘có bệnh’, đồng thời trong khoảnh khắc, con mắt đối phương quả thật có chút đặc biệt mà thôi.
Diệp Bạch giờ phút này đang nhìn anh, trong ánh mắt tất cả đều là ‘Anh còn không đi ra ngoài?’.
Mẹ nó đây là địa bàn của ai.
Cố Chiêu thật muốn đi lên trực tiếp xách người ra ngoài, nhìn xem lúc cậu nhóc này không chịu nổi bò lên trên người anh còn có thể giữ thái độ này không, nhưng mắt nhìn anh vừa đi lên trước một bước, Diệp Bạch lại một ánh mắt ‘Xem đi, quả nhiên có ý đồ’, cứng rắn ngừng bước tiến, giận xoay người ném cửa mà đi.
Diệp đại miêu: “…”
Chớp chớp, đắc ý ngâm nga vài tiếng, chỉ biết ‘người nuôi mèo’ đối với hắn là khác biệt.
Đầu kia Cố Chiêu đang tiếp kiến mấy người thuộc hạ, trong đó một người y quan không ngay ngắn quỳ trên mặt đất không chịu ngẩng đầu, “Thuộc hạ không làm tròn bổn phận, thế nhưng, thế nhưng…”
“Thế nhưng không phát hiện ra bản thân trúng loại thuốc này, cho nên làm trò hề lộ liễu ở trước mặt Hầu tước.”
Cố Chiêu: “…”
Nếu như nói lúc trước Địch An chính là người thường, cách gần bị thôi miên sâu không có gì đáng trách, nhưng rõ ràng thuộc hạ của mình năng lực không kém, còn cách cameras, lại vẫn có kết quả như thế.
Mâu quang chớp lên, anh nhịn không được nhìn về phương hướng phòng tắm, trong thần sắc càng thêm chút tò mò.
Lại gặp đúng lúc này, cửa bị mở ra từ bên trong.
Diệp Bạch vừa ra tới thì nhìn thấy ‘người nuôi mèo’ đang nhìn về phương hướng của mình, nhất thời cảm thấy vừa lòng, giữa thần sắc không ngăn được đắc ý.
Một đám thuộc hạ cũng bị trạng thái này sợ ngây người, đây là mới vừa tắm rửa xong? Vốn cho là chỉ mang đi thay chỗ ở, nhưng dạng này là muốn ở phòng chủ?
Bọn họ mang vẻ mặt khác nhau nhìn Diệp Bạch, khiến cho Cố Chiêu có chút khó chịu.
“Còn không đi xuống.”
Ngữ khí bất mãn khiến các vị cấp dưới lập tức hoàn hồn, cũng không hội báo cái gì các nơi đều vô cùng bình thường, trừ bỏ người tên Địch An ra những người khác đều không trúng thuốc.
Quay người lại đều lả tả rời đi toàn bộ, khiến Diệp đại miêu cảm khái một tiếng tầm quan trọng của cấp bậc tầng lớp, chính là uy phong khí phách như vậy.
“Sao đã ra rồi?” Cố Chiêu quay đầu lại hỏi hắn.
Diệp Bạch nghĩ nghĩ, “Tắm xong rồi? Không có việc gì?” Dừng một chút, hắn hỏi: “Anh muốn nghe cái nào.”
Mẹ nó việc này khoa học không, mới vừa rồi còn một bộ dược hiệu cực lớn, lúc này đã bình thường thành như vậy, chẳng qua việc không khoa học trên người thiếu niên cũng không chỉ chừng này.
Mâu quang chớp lên, Cố Chiêu đang định nói cái gì, Diệp Bạch cũng đã trực tiếp khai toàn bộ, “Người lúc trước xem như là tôi, nhưng tâm không giống, xuyên qua biết không, không khác biệt lắm chính là nó.”
Thật sự là hắn không thể không nói, cũng không cần phải tiếp tục giấu giếm.
Những người khác đều sẽ tiếp nhận thân phận của hắn một cách tự nhiên, nhưng Cố Chiêu rõ ràng không có khả năng.
Mấy lần trước là bởi vì trước đó còn chưa thấy mặt, nhưng nguyên chủ này lại chạy tới lộ mặt một hồi.
Cứ như vậy, Cố Chiêu chỉ cần không phải người bị chứng mặt manh nặng độ, có thể dễ dàng phát hiện đủ loại không thích hợp trong đó.
Ví dụ mặt thay đổi, tên thay đổi, quan trọng nhất là người chung quanh lại không cảm thấy kỳ quái.
Hiện tại không nói chuyện này, không phải không tò mò, chính là ‘người nuôi mèo’ nhà hắn từ trước đến nay trầm ổn, thích tính trước làm sau, Diệp Bạch cũng sẽ không khờ dại cho là không phát hiện.
Quả nhiên, hắn vừa nói như vậy vẻ mặt Cố Chiêu rõ ràng, về chút quái dị trong thần sắc, phỏng chừng là bởi vì không nghĩ tới hắn thẳng thắn thành khẩn như vậy.
Làm ổ trên ghế sa lon, Diệp Bạch thoải mái híp mắt.
Cố Chiêu đau đầu phủ trán.
Anh xem như hiểu rồi, một bước sai từng bước sai, lúc trước ở phòng tắm anh không nên nhượng bộ.
Bây giờ nghĩ lại đâu phải chuyện cậu nhóc này để ý bị nhìn sạch, rõ ràng là mượn cơ hội vươn móng vuốt một chút thử điểm mấu chốt của anh.
Hiện tại đã biết độ khoan dung, nên một dáng vẻ đại gia như vậy, hoàn toàn không có nửa điểm bộ dạng mà nô lệ nên có.
Chẳng qua… thiếu niên sẽ không phải cho rằng anh cũng trúng thôi miên chứ?
Chỉ muốn lưu lại một mình cậu, chỉ đối tốt với một mình cậu v.v, cho nên mới không đề phòng như vậy, trực tiếp dứt khoát bán mình sạch sẽ.
Đáng tiếc.
Cố Chiêu bật cười, nhưng mà ý cười vừa ở khóe môi rồi lại dừng lại, bởi vì anh phát giác độ khoan dung của mình đối với người này quả thật khá cao.
Chẳng lẽ vẫn nổi lên tác dụng? Chỉ bởi vì anh vẫn luôn tương đối cường thế, cho nên mới không phải cái gì cũng không biết giống Địch An và cấp dưới của anh?
Nghĩ như vậy…
Vừa rồi ở phòng tắm anh quả thật có chút khô nóng, còn nổi lên ý nghĩ ôm lấy thiếu niên để cho cậu quấn quít lấy mình.
Diệp Bạch cũng không rõ ràng lắm, vì không để đối phương suy đoán mà báo hết mọi thứ trước, nhưng vẫn bị theo nghĩ lung tung về phương diện khác, hắn rất tin chắc mức độ tín nhiệm của Cố Chiêu mỗi một lần đối với hắn.
Nhưng thứ này cũng không phải từ vừa mới bắt đầu đã cho, mà là theo thời gian chuyển dời chậm rãi từ hảo cảm chuyển biến mà đến.
Nói đến cùng một đường đi quá thuận lợi, phương diện tình cảm của hắn vẫn quá mức đơn giản.
Cố Chiêu có thái độ làm người thông minh, cẩn thận, bình tĩnh, cũng quá lý trí, sẽ bởi vì hảo cảm mà không hiểu ra sao đối tốt với một người, bởi vì việc đó sẽ không tổn hại đến mình cái gì.
Mà khi tất cả chuyện này có khả năng đều là bởi vì thôi miên mà đến, anh cũng không phải sẽ bình tĩnh nhận, mà không sản sinh ra bất luận ý nghĩ gì từ trong đó.
…
Ngày thứ hai các vị tuyển thủ tụ tập lại với nhau nhận huấn luyện thì Diệp Bạch nhận lấy bài xích cực kỳ mãnh liệt, gần như không ai trao đổi thảo luận với hắn.
Diệp đại miêu hiển nhiên sẽ không để ý đến việc này.
Những người đó cảm thấy ở chung với người khác cũng là môn học, quý tộc chọn người chắc chắn sẽ coi trọng điểm này, sẽ không chọn ai không biết nói chuyện làm việc, cho nên muốn dựa vào cô lập Diệp Bạch để xóa bỏ ưu thế trên người hắn.
Nhưng sự thật có phải như thế hay không thì Diệp Bạch không muốn quan tâm, mà lần này Cố Chiêu nhất định sẽ chỉ lưu lại hắn.
Giờ cơm trưa cũng chỉ có một nữ sinh chịu ngồi ở đối diện hắn.
“Ngày hôm qua anh không sao chứ!” Đối phương ngồi xuống thì giống như quan tâm nói: “Sau đó có xác định đúng là bị cảm không, khi đó sắc mặt anh quả thật rất không bình thường.”
Cô gái này đúng là cái vị mà ngày hôm qua cố gắng chỉ ra hắn ‘cảm mạo’.
Diệp Bạch liếc mắt nhìn cô ta một cái không nói gì, bên này quý tộc có thói quen ăn không nói ngủ không nói, cho nên hắn như vậy thật không ai có thể nói không lễ phép.
Ngược lại là nữ sinh hỏi trước, có vẻ có chút xấu hổ, đã có một số người giống như lơ đãng nhìn lại đây, trung ánh mắt không hiện thoáng mang theo chút trào phúng.
Kỳ thật tất cả mọi người giống nhau, vẫn là nô lệ, nhưng rốt cuộc loại tâm tính này vẫn không ngăn được.
Đột nhiên hưởng thụ loại cảm giác cao hơn người một bậc, lấy loại phương thức trào phúng đối phương đến nâng mình lên, cũng có chút dương dương tự đắc.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại bắt đầu hâm mộ ghen tị.
Diệp Bạch dựa vào cái gì may mắn ở một phòng với Địch An, kết quả được Cố Chiêu chú ý tới, mà bọn họ lại không lộ được mặt.
Một đám tuyển thủ bất phẫn trong lòng, trên mặt nhịn không được cũng mang ra một ít, nhịn không được muốn lựa chút tật xấu từ trên người Diệp Bạch, lại phát hiện hành động cử chỉ của đối phương tao nhã quý khí, nói không ra có chỗ nào không ổn.
Cô gái ngồi ở đối diện hắn bởi vậy càng thêm không đủ cao quý.
Đối phương hiển nhiên cũng đã ý thức được điểm này, bởi vậy cắn môi không còn nhiều lời, chỉ tận lực tao nhã ăn cơm.
Trong ngày thường cũng không cảm thấy cái gì, giờ khắc này ngồi ở đối diện Diệp Bạch lại không duyên cớ luôn cảm giác động tác của mình không dễ nhìn.
Hơn nữa rất nhiều tầm mắt không ngừng rơi xuống đây, càng làm cho cô ta rất nhiều áp lực.
Diệp đại miêu ăn cũng không chậm.
Chỉ có điều hắn vốn là tôn quý phi phàm, chính là thượng tiên trên Thiên giới, xuống trần xong cuộc sống ở mỗi một thế đều an nhàn sung sướng, không ăn khổ không chịu tội, trôi qua cuộc sống của người bề trên, đi vào là vòng thượng lưu, cho nên hành vi cử chỉ đương nhiên sẽ mang ra một ít quý khí, cho dù động tác không chậm cũng sẽ vô cùng tao nhã.
Chờ hắn ăn hết, cô gái đối diện vẫn còn hơn phân nửa khay.
Diệp Bạch thu thập xong tự mình đứng dậy, trước khi xoay người không nhẹ không nhạt lưu lại một câu: “Nghe nói trước kia cô công tác ở khách sạn.” Tiếp đó xoay người rời đi.
Hắn nhìn như nói vô cùng tùy ý, nhưng mà sắc mặt của cô gái lại trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...