Linh hồn của Cố Chiêu luôn tương đối kỳ lạ, huyễn thuật của Diệp Bạch không thể gạt được không nói, tinh thần lực cũng mạnh đến mức thái quá, hiện tại lại càng có thể cự tuyệt năng lực nguyên chủ tự mang.
Diệp Bạch không ‘nghe’ được đối phương đang suy nghĩ gì.
Hơn nữa như kỳ tích, chỉ cần đứng ở bên cạnh Cố Chiêu, ngay cả ý nghĩ của những người khác cũng có thể che chắn.
Đương nhiên nếu chính hắn đặc biệt muốn biết, cũng vẫn có thể nghe được, nhưng cần phải đặc biệt chú ý.
Việc này căn bản khác với lúc bình thường hoàn toàn bị động phải nghe khi đứng trong đám người, quả thực nhân tính hóa đến mức làm cho người ta muốn khóc.
Mỗi ngày bị ồn, Diệp đại miêu hận không thể bám ở trên người nuôi mèo không xuống.
Thế nhưng hiện tại hai người chỉ là quan hệ mới nhận thức, hắn lại có một đống thân thích thượng hạng cần phải xử lý, bởi vậy song phương chỉ tùy tiện hàn huyên vài câu sau khi kết thúc.
Người hai nhà Diệp Tưởng đều có chút kinh nghi bất định.
Xuyên qua năng lực có thể hiểu thấu tiếng lòng, Diệp Bạch có thể dễ dàng biết được ý nghĩ của bọn họ, đều là có thể mò được chỗ tốt hơn không…, thật sự là muốn tiền không muốn mạng.
Nếu người nào đủ thông minh, lúc này hoàn toàn nên thấy băn khoăn Cố Chiêu, mà cân nhắc một chút có nên tiếp tục đánh chủ ý đến hai anh em nhà họ Diệp không, mà không phải muốn chiếm càng nhiều tiện nghi hơn.
Cũng có một vị trong đó nghĩ:
“Tang lễ làm được không xảy ra sai lầm như vậy, nhất định là bút tích của Cố Chiêu, cũng không biết hai lão bất tử nhà họ Diệp kia đáp lên cái thuyền lớn này từ khi nào.”
“Giấu không nói cho chúng ta biết cũng vô dụng, bây giờ còn không phải đã biết.”
“Lúc trước còn tưởng Diệp Bạch đột nhiên thông minh, hiện tại xem ra vẫn ngốc, chỉ sợ là bị Cố Chiêu dạy, chiếu theo lời đối phương nói đến hù dọa chúng ta thôi.”
“Nhà họ Cố có tiền có thế, đến lúc đó tùy tiện giúp một tay, còn lo không có ngày lành à.”
Nếu không nói chỉ số thông minh năm mươi trên hai trăm, Diệp Bạch cảm thấy thật đúng là không vu khống bọn họ sai.
Nhà họ Cố giúp một tay, dựa vào cái gì đây? Kỳ thật cho dù là giúp, đám người kia cũng không thành được thành tựu.
Khi cha mẹ nuôi của nguyên chủ còn sống, ngược lại không phải là không có giúp đỡ, phàm là những người này có chút năng lực, hiện tại cũng không đến nỗi hỗn thành phẩm chất đạo đức như vậy.
Lúc này tang lễ đã chấm dứt, mọi người về tới biệt thự nhà họ Diệp.
Diệp Tắc nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn thù địch nhìn đám người quấy nhiễu, Diệp Bạch lại là thần sắc thoải mái làm ổ trên ghế salon, không chút để ý nói: “Trong nhà loạn, sẽ không chiêu đãi các vị.”
Mọi người: “…”
Trong lòng bọn họ muốn hỏi muốn làm rất nhiều chuyện, nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là: “Bom trong nhà của chúng ta thì phải làm thế nào, chừng nào thì cậu cho người đi tháo, hoặc là nói cho chúng ta biết ở đâu.” Người nọ ngẫm lại có chút không cam lòng lại nói, “Cậu tốt nhất đừng đùa giỡn hoa chiêu gì, cẩn thận chúng ta báo cảnh sát, cậu cũng không đòi được chỗ tốt.”
“Đi báo cảnh sát đi!” Diệp Bạch không thèm để ý chút nào, “Để cho bọn họ đi tháo bom.”
Mọi người: “…”
Lúc này bọn họ đều đã gọi điện thoại thông báo, trong nhà có trẻ con cũng đã dẫn đi ra ngoài, lại không có một vòng hoa giấu bom, lo lắng bớt đi không ít.
Lúc này có người tức giận không thôi lấy điện thoại di động chuẩn bị bấm số, ngay cả lúc bấm còn thường thường coi trộm Diệp Bạch một chút, nghĩ ‘Đợi lát nữa cho mày đẹp mặt’.
Cảnh sát tới rất nhanh, bọn họ rất coi trọng đối với vụ án có lực sát thương lớn.
“Bom đâu?”
Diệp Bạch ở trong biệt thự thuê bảo tiêu, lúc này đang vẻ mặt phối hợp dẫn tất cả cảnh sát đi trước tra xét, cảnh sát nhìn xong thần tình trên mặt trở nên có chút quái dị.
Đám người hai nhà Diệp Tưởng ồn ào có chút khó hiểu, một người trong đó thậm chí cho là sự tình vô cùng nghiêm trọng, nhịn không được nói: “Việc này xem như nguy hại xã hội chứ…”
Đồng chí cảnh sát quay đầu lại liếc ông ta một cái, hỏi: “Mấy người báo cảnh sát chỉ là vì vậy?”
Mọi người gật đầu.
Đối phương nửa điểm không sợ, lấy ra hộp quẹt đốt lên kíp nổ, ở trước nhân sĩ hai nhà Diệp Tưởng với sắc mặt trắng bệch nghe được một tiếng trầm đục nhỏ gần như không nghe thấy, lúc sau… không có chút phản ứng nào.
Đồng chí cảnh sát xoay người nhìn về phía mọi người, “Tất cả đều là pháo câm, tiếng cũng không có, cho dù thực sự phát nổ cũng không có bao nhiêu lực sát thương.”
Người hai nhà Diệp Tưởng: “…”
Diệp Bạch mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cảnh sát, “Xin lỗi, trẻ con trong nhà ham chơi, nên…”
“Không thể vì trẻ nhỏ thích gì thì cho chơi cái đó, thứ này vẫn rất nguy hiểm.” Đồng chí cảnh sát vẻ mặt chính khí phê bình, “Cũng may tài liệu không đủ, bằng không nhất định xảy ra chuyện.”
Diệp Bạch cười đáp, cũng tỏ rõ, “Trong nhà có bảo vệ trị an biết những thứ này, dùng phương pháp điều chế không hề nguy hiểm.”
Trên mặt đồng chí cảnh sát lúc này mới dễ nhìn chút.
“Những kẻ có tiền mấy người chỉ thích gây sức ép lung tung.” Nói xong anh ta lại nghĩ tới, “Không phải báo cảnh sát nói có phần tử quá khích ném bom vào trong nhà à, sao lại biến thành trẻ con ham chơi.”
Diệp Bạch cười đến vẻ mặt bất đắc dĩ, “Trong nhà loạn, khiến các vị chê cười.”
Mọi người nhìn lên, trong lòng biết đây nhất định là khi dễ người ta còn trẻ không hiểu chuyện, nhà của kẻ có tiền chính là bộ dáng này, vì gia sản chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Huống chi Diệp Bạch thái độ rất tốt, Diệp Tắc bên cạnh hắn cũng vô cùng có lễ phép, so với mấy vị trưởng bối vênh mặt hất hàm sai khiến đương nhiên rất được thiện cảm của người khác, bởi vậy cho dù bất mãn cũng không tiện hướng về phía hắn.
Vì thế chỉ xoay người nói với mấy người khác: “Báo động giả là phải gánh vác trách nhiệm hình sự.”
Mọi người tự nhiên không phục, “Đây không phải giả, thật sự có bom, cậu ta còn lắp vào trong nhà bọn tôi, đáng thương nhà tôi còn có đứa cháu chưa đến một tuổi.”
Đồng chí cảnh sát: “…”
Việc này lúc báo cảnh sát đã đề cập đến, đương nhiên cũng có đồng sự tháo bom qua bên kia, nhưng mọi người làm đủ chuẩn bị, cũng phát hiện bên trong cái gì cũng không có.
Đừng nói là bom nổ nguy hiểm cực lớn, cho dù chỉ là chút thuốc nổ cũng không tra ra, ngược lại là ở trong mấy nhà đó tìm được không ít mũ* dùng xong ném loạn.
(*: vâng, bcs, chính nó =)) )
Lúc này nghe đến mấy người ồn ào như vậy đương nhiên tức giận.
“Bom cái gì, còn nguy hại trẻ con, đúng là có không ít trẻ em ‘không còn’, nhưng có quan hệ gì với bom, nếu mấy người còn quấy nhiễu công tác của chúng tôi, thì toàn bộ bắt đi giáo dục đào tạo.”
Hành động lần này xuất động bao nhiêu người, kết quả náo loạn lớn như vậy ra một cái ô long.
Diệp Bạch vội vàng rót nước tiêu lửa cho người ta, “Việc này cũng trách chúng tôi, đứa trẻ nghe nói những người này muốn quấy rối trên lễ tang, nên uy hiếp muốn dùng bom nổ chết bọn họ, những người này…” Hắn dừng một chút, vô cùng bất đắc dĩ, “Thật không phải, chúng tôi cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ thực sự báo cảnh sát, còn không nghe chúng tôi giải thích.”
Diệp Tắc theo bên người ngoan ngoãn quýt làm cam chịu, lúc này phối hợp ngẩng đầu.
“Trên TV người xấu đều là bị nổ chết, không sai mà!”
Diệp Bạch sờ sờ đầu của cậu bé, giáo dục nói, “Em xem cái đó là trận đánh trong đường hầm, trong lúc chiến tranh, bây giờ là niên đại hòa bình, có sự tình gì phải nói với chú cảnh sát.”
Diệp Tắc ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người bọn họ như vậy, các cảnh sát nhìn cũng không tiện nói cái gì nữa, dù sao một người có thái độ tốt còn nói đạo lý, một đứa bé mới năm tuổi cái gì cũng không hiểu.
Tương đối mà nói những kẻ uy hiếp anh em người ta muốn làm loạn ở trên tang lễ mới là đầu sỏ gây nên, ngay cả người chết đều lợi dụng quả thực không có nhân tính.
Đám người hai nhà Diệp Tưởng sắp tức chết rồi.
Bọn họ muốn biện bạch, nhưng căn bản không có bằng chứng, lúc trước Diệp Bạch nói lời này bọn họ vốn không nghĩ tới ghi âm, hiện tại tất nhiên là nói miệng không bằng chứng.
Trong đó có người oán hận nhìn về vị làm cô giáo dạy lý, người phụ nữ trung niên đó cũng đã choáng váng, bà ta rõ ràng nhìn thấy là phương pháp chế tạo bom đất, làm sao có thể sai.
Trên thực tế bà ta chưa từng tạo bom, giống nhưng không có nghĩa là thật.
Các cảnh sát hàng năm tiếp xúc mấy thứ này, bởi vậy mới có thể liếc mắt một cái thì nhìn ra không đúng, sau lại cẩn thận đánh giá mới dám lớn mật đốt lửa, nhưng mà một cô giáo dạy lý cũng muốn giả bộ bàn tay to? Kết quả thất bại chỉ có thể là ở dưới ánh mắt bất mãn của các cảnh sát bị ghi sổ đen, loại lịch sử đen báo nguy giả còn là chuyện lớn thật ra cũng không tốt, việc này quan hệ đến sau này báo cảnh sát có người tin hay không.
Câu chuyện Sói đến rồi chính là sao chép từ chỗ này.
Có mấy người có chút tự hiểu rõ hiểu được sự tình không đúng, bởi vậy đưa ánh mắt thả tới trên người Diệp Tắc, nhịn không được nói: “Trẻ con sao có thể nói dối chứ, lúc trước rõ ràng là anh của nó nói có bom.”
Diệp Bạch mang vẻ mặt bất đắc dĩ cười.
Tiểu Diệp Tắc rụt rụt lại phía sau hắn, không dám cãi lại, lại âm thầm lẩm bẩm, “Nổ chết mấy người, giống trên TV.”
Các cảnh sát còn có cái gì không rõ, lúc này còn muốn đổi sự thật ở ngay trước mặt bọn họ, bọn họ không ở đây không chừng còn làm cái gì.
Trong đó có một người nhịn không được chạy đến trước Diệp Tắc, ấm giọng giáo dục nói, “Nổ người là không đúng, có khó khăn phải tìm cảnh sát, anh sẽ giúp nhóc đuổi những người xấu này đi.”
Diệp Tắc nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại thì đuổi đi ạ.”
Mẹ ơi, đứa nhỏ như vậy trôi qua cuộc sống thế nào, nhà của kẻ có tiền đúng là phiền, nên cảnh sát nháy mắt tinh thần trọng nghĩa mười phần, gật đầu cam đoan hiện tại sẽ đuổi người đi.
Người hai nhà Diệp Tưởng: “…”
Diệp Bạch nghe tiếng lòng bất mãn phẫn nộ của bọn họ, hưởng thụ không thôi.
Bạn tiên cũng từng báo cảnh sát, lại bị những người này nói ba xạo đảo lộn sự tình, trái lại làm cho mình biến thành hình tượng đứa trẻ nghịch ngợm không nghe khuyên bảo.
Nếu muốn báo thù đương nhiên cần lấy đạo kia trả cho thân này, như vậy trước hết từ việc nhỏ đi lên.
Chờ đám người đều đi rồi, Diệp đại miêu giáo dục Tiểu Diệp Tắc.
“Vừa rồi làm không tồi, chính là phải như vậy.” Dừng một chút, hắn bổ sung, “Đối với người xấu, không chỉ cần bắt nạt bọn họ, còn phải cho bọn họ có khổ không nói nên lời.”
Diệp Tắc ngoan ngoãn gật đầu, sau lại khó hiểu: “Sao anh biết bọn họ nhất định sẽ báo cảnh sát.”
Bởi vì lúc trước bất lợi quá nhiều, muốn mượn việc này giáo huấn bọn họ một chút để cho bọn họ sợ hãi, sau đó lại dụ dỗ thì sẽ ngoan ngoãn ký tên ở trên hợp đồng thôi.
Đám người kia muốn thừa dịp cơ hội này gây sức ép với Diệp Bạch thành phần tử nguy hiểm, cuối cùng còn cho vào trong lao, nghĩ tài sản sau này còn không phải là vật trong bàn tay bọn họ.
Chẳng qua những điều này chỉ là thứ yếu, Diệp Bạch cảm thấy chính yếu vẫn là: “Bởi vì bọn họ có chỉ số thông minh tương đối thấp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...