Đoàn người ai nấy đều sợ chạy mất dép, bỏ lại một mình Khao Miêu ngơ ngác ở đó.
Cô bèn đuổi theo họ:
"Tôi không phải người chết đâu mà! Đợi tôi với! Có ai biết về bản Lác đi đường nào không?"
Cô càng đuổi, họ càng sợ hãi cắm đầu cắm cổ chạy.
Cô đuổi theo mãi cho đến khi thấy mấy người đó chạy tuột vào một phủ đệ uy nghi bề thế, đóng chặt cửa trốn bên trong.
Hà phủ?
Trời đất, cô đang đứng ở chỗ nào mà cảnh tượng như phim cổ trang thế này?
Khao Miêu bước đến trước cánh cổng sơn đỏ đẹp đẽ, đập cửa cầu xin: "Các cô các bác, xin rủ lòng thương cho con biết đây là nơi nào được không?"
Cửa mở, một người phụ nữ tuổi trung niên nhưng khuôn mặt được chăm sóc tốt nên nhìn vẫn trẻ đẹp bước ra, bà ta nhìn cô bằng ánh mắt phán xét, rồi phất tay ra lệnh cho mấy người khiêng quan tài khi nãy:
"Đưa nó vào đây."
Khao Miêu bị giải vào trong, đột nhiên có một đứa bé gái tuổi chừng mười hai mười ba, từ trong góc lao tới, giang tay che chắn cho cô:
"Xin các người nhẹ tay thôi! Mợ tôi đang bị thương mà! Cậu cả đã để cho mợ sống tức là cậu coi trọng mợ, các người thử động đến một sợi tóc nào của mợ xem!"
Khi nãy rơi quan tài, cô bị thương chảy máu vài chỗ, ngoài đứa bé gái này ra không ai thèm quan tâm điều đó.
Mấy người kia nghe đến hai chữ "cậu cả", vẻ mặt sợ hãi giống như nghe đến ma quỷ, không dám thô lỗ nữa mà cẩn thận dẫn cô đi vào trong.
Đứa bé gái kể cho cô, nó tên là Đậu, trước đây là hầu gái của cậu cả A Phủ.
Nay cậu đã cưới cô vào phủ, nó chính là hầu gái của cô.
Cô là người vợ thứ chín được nhà họ Hà cưới cho con trai cả nhà họ.
Ngặt nỗi cậu cả này lại là một người đã chết, tám người vợ trước sau đêm tân hôn đều tự tử chết vì đủ thứ nguyên do: cô thì nhảy sông, cô thì treo cổ, cô thì cắt tay...
Đến lượt cô là chết vì ngạt khói, nhưng không hiểu sao đã vào quan tài đến lúc đem đi chôn, cô lại bất ngờ sống dậy...!
"Mợ ơi, lát nữa đừng nói gì làm gì chọc giận bà lớn nhé! Bà ấy ghét mợ từ lúc mợ còn chưa vào cửa rồi..."
Khao Miêu bước đi như người vô hồn mặc cho con Đậu dắt đi.
Mọi hi vọng trong cô đều đã dập tắt, nơi này chẳng phải đoàn phim đoàn kịch cổ trang gì cả, mà thực sự là thời đại phong kiến xa xưa!
Quàng A Phủ...!cậu ta thực sự đã dẫn cô về kiếp trước rồi!
"Đứa con gái tội nghiệp của mẹ, con có nghiệt duyên từ tiền kiếp, cậu ta sẽ đến đưa con về kiếp trước nối lại duyên.
Sau khi hoá giải nghiệt duyên, sống hết kiếp với cậu ta, khi con trở về hẳn là mẹ không còn trên đời này nữa.
Gia tài cả đời mẹ để lại cho con, hãy sống thật tốt, mẹ xin lỗi con..."
Những lời cuối cùng mẹ cô nói với cô, tuy lúc đó đang trong cơn mê man nhưng cô vẫn nghe được.
Hai hàng nước mắt cô tuôn rơi, mẹ cô đổi mạng lấy cuộc sống bình yên cho cô, nếu về kiếp trước này cô không sống cho tốt, mạng của mẹ cô hi sinh uổng phí rồi...
"Quàng A Phủ đâu? Em dẫn tôi đi gặp cậu ta được không?"
"Trời đất ơi, mợ là vợ sao dám gọi thẳng tên cậu như vậy chứ! Với lại, đây là Hà phủ, cậu mang họ Hà, không phải họ Quàng! Mợ nhớ kĩ kẻo ông bà không vui đâu..."
Con Đậu nghe cô hỏi, sợ đến xanh mặt vội bụm miệng cô lại.
Từ lúc đội mồ sống dậy đến giờ, mợ nó cứ như một người khác vậy, chuyện trong nhà quên sạch, hỏi cái gì cũng không biết.
Khao Miêu nghi hoặc, rõ ràng trên bài vị tên của cậu ta là Quàng A Phủ mà.
Nhưng nhìn vẻ mặt con Đậu nghiêm trọng như thế, hẳn là đằng sau còn có ẩn tình gì đây.
Cô sẽ tìm cơ hội hỏi nó rõ hơn sau vậy, bây giờ phải vào gặp bà lớn cái đã.
Phải giữ cái mạng nhỏ này thì mới mong tìm được đường về! Không cần con Đậu nhắc, nhìn ánh mắt bà lớn thôi cũng đủ hiểu bà ta ghét cô đến mức nào, chỉ thiếu điều muốn một dao xiên chết cô luôn.
Khao Miêu vừa mới bước qua bậc cửa, lập tức có hai con hầu hai bên cản cô lại:
"Mợ cả đừng vội, chờ chút đã."
Có vẻ là lệnh của bà lớn, hai con hầu rải một lớp muối dày trước cửa, bắt cô giẫm chân trần đi qua để giải trừ vận xui trên người cô.
Khao Miêu nhìn xuống đôi bàn chân của mình, khi nãy rơi quan tài bị thương, lại còn chạy một đoạn đường dài đuổi theo người làm, chân của cô đã nứt toác rướm máu những vết to, nhìn thoáng qua thôi cũng thấy rùng mình.
Giờ bắt cô giẫm chân trần chảy máu lên muối, khác gì muốn lấy mạng cô đâu?
"Con dâu cả, không phải ta muốn làm khó con, nhưng quả thật con từ trong quan tài chui ra, cần phải giải trừ vận xui trên người."
Bà lớn dùng đôi mắt sắc lạnh như chim ưng quan sát Khao Miêu.
Thực ra giải trừ vận xui chỉ là cái cớ, chủ yếu bà muốn thông qua chuyện này thăm dò xem, đứa con gái được thằng A Phủ đối xử đặc biệt này liệu có dễ bắt nạt không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...