Đối với động vật cũng thỉnh thoảng chạm miệng – cho dù có đôi khi các động vật nhỏ đem miệng dán lại với nhau, thậm chí vươn đầu lưỡi liếm mũi nhau nhưng việc này cũng không đại biểu động tác này của chúng giống với hôn môi của nhân loại.
Nhưng Hà Trung Toàn cùng Mao Thư Trần cũng không phải động vật bình thường. Bọn họ là yêu, là yêu tinh có thể biến thành người, là yêu tinh tu luyện vài trăm năm có thể biến thành người. Như vậy, bọn họ dĩ nhiên biết miệng đối miệng chính là hôn môi, kiss… Đây là phương thức biểu đạt tình cảm tốt nhất của các cặp tình nhân.
Nếu lúc này bọn họ trong hình người, Mao Thư Trần tuyệt đối sẽ dựng lông, vươn móng cào Hà Trung Toàn toàn thân đổ máu. Vấn đề là bọn họ hiện tại ở hình dáng động vật, mà đối với động vật, chạm vào miệng nhau thì cũng không phải chuyện gì quá lớn lao… Vì thế vấn đề hiện tại là Mao Thư Trần không biết rốt cuộc phải làm thế nào?
Nếu hắn tức giận thì thật buồn cười, hai người hiện tại ở nguyên hình, cũng không phải nhân hình, động vật chạm chạm miệng thì có làm sao, chưa ai từng nghe chó mèo hôn nhau bao giờ!
Nếu hắn không tức giận, kia càng buồn cười, hắn bị con chó ngốc này ăn đậu hủ, chẳng lẽ còn muốn làm bộ như không có việc gì lùi về, sau đó vươn chân trước chùi chùi miệng hay sao? Hắn sống cho tới bây giờ còn chưa thân mật với con mèo cái xinh đẹp nào, cũng chưa từng liếm qua mèo đực nào, hiện tại cư nhiên bị một con chó ngốc bát tự không hợp chiếm tiện nghi!
Mao Thư Trần quá mức mất mặt lâm vào thiên nhân giao chiến, trong chốc lát cảm thấy nên tức giận, trong chốc lát lại cảm thấy nên biểu hiện rộng lượng một chút, chỉ là mặc kệ thế nào đều cảm thấy chính mình mất mặt bị chó ngốc kia chê cười rồi.
Mà Hà Trung Toàn sau đó vẫn còn trừng đôi mắt lớn như cái chuông đồng nhìn con mèo vẫn đang cùng mình bảo trì miệng dán miệng không hề nhúc nhích, càng nhìn càng cảm thấy đối phương đáng yêu khủng khiếp, nhưng mà chính mình lớn hơn 6 lần kích thước của mèo đen trong mắt hắn chỉ giống như một con rối, trên cái đầu tròn vo là lông mao mềm nhũn, cái mũi nhọn nhọn râu thật dài lúc ẩn lúc hiện, nhìn qua giống như đang tự hỏi vấn đề gì đó cao thâm, thế cho nên làm cho con mèo đen từ trước đến nay vẫn khôn khéo quên mất đem miệng mình tách khỏi miệng hắn.
Thân là một con chó thật to, Hà Trung Toàn đối với loài sinh vật như mèo yêu đến kinh khủng: cá tính không được tự nhiên, ánh mắt kiêu ngạo, cái đuôi luôn dựng thẳng, còn có bộ dáng lúc nó làm nũng cọ đến cọ đi bên chân… Nhất là cái mũi nho nhỏ cùng với cái miệng hình w, thật sự làm cho hắn nhìn đến tâm đều mềm nhũn ra.
Trong ánh mắt của Hà Trung Toàn phát ra vô số trái tim hoa đào, sau đó làm ra một động tác như lửa đổ thêm dầu – chỉ thấy hắn dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay vươn lưỡi ra nhanh chóng liếm lên cằm con mèo, thậm chí sắp đưa đầu lưỡi thối của hắn tiến vào miệng Mao Thư Trần yêu sạch sẽ!
“Meo!” Mao Thư Trần hét lên một tiếng, cái lưng thẳng tắp nâng cao, cái đuôi như thanh lợi kiếm chỉ thẳng lên trời, đầu tiên hắn rất khách khí tặng cho đối phương một vết cào, sau đó lăn sang bên cạnh, đồng thời niệm khẩu quyết biến hình. Chỉ là khi hắn lăn hai vòng đụng vào tường vẫn không có biến trở về hình người. Chỉ nghe ‘đông’ một tiếng, cái đầu mèo mềm mại phát ra một tiếng vang thật lớn. Mao Thư Trần hoa mắt, ôm đầu trong lúc nhất thời phân không rõ phương hướng, đợi khi hắn thật vất vả tỉnh táo lại, trước tiên mặc niệm khẩu quyết muốn khôi phục lại nhân hình.
Hà Trung Toàn cũng cảm giác ra bản thân mình đường đột, trước mắt hắn cũng không phải là người trước kia có thể tùy tiện đến gần, mà là một bông hoa hồng đầy gai nhọn! Đại hoàng cẩu chân sau mềm nhũn, hạ thấp thân mình đem cái đầu to tướng giấu xuống dưới chân trước, nguyện vẹn biểu hiện ra cái vẻ “có sắc tâm không có gan đảm đương”, kinh sợ ôm đầu đợi hắc miêu trừng phạt (yêu thương).
Chỉ là hắn đợi chừng một phút, Mao Thư Trần bên kia vẫn im ắng, cái gì pháp thuật, móng mèo đều không có rơi xuống trên người hắn, Hà Trung Toàn lúc này mới ý thức được giống như từ lúc hắc miêu lăn đến góc tường thì không nhúc nhích nữa.
Hà Trung Toàn cảm thấy kỳ quái, lén lút dời một chân xuống thật cẩn thận từ khe hở nhìn ra ngoài. Chỉ thấy hắc miêu vừa rồi còn dựng thẳng thân, cái đuôi hướng lên trời hiện tại vẫn không nhúc nhích ngồi ở góc tường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm đệm thịt của mình, không biết đang nghĩ ngợi cái gì.
“Bác sĩ Mao? Bác sĩ Mao?” Hà Trung Toàn thử thăm dò gọi ra tiếng.
Hắc miêu như trước không nhúc nhích, tựa như tượng điêu khắc.
“Mao… Thư Trần? Thư Trần?” Hà Trung Toàn không biết xấu hổ thay đổi cách xưng hô, lần này hắc miêu rốt cuộc có động tĩnh.
“Chó ngốc…” Tiếng nói của Mao Thư Trần không còn giữ được bình tĩnh, Hà Trung Toàn thậm chí nháy mắt cảm thấy, giọng nói của Mao Thư Trần đang run rẩy. Hắn vội vàng tha thiết hỏi: “A? Sao vậy?”
Hắc miêu mê man ngẩng đầu nhìn hắn, móng vuốt co thành một quả bóng lông: “Chó ngốc, tôi giống như không thể biến thành hình người…”
Mao Thư Trần vừa thốt lên xong, Hà Trung Toàn liền ngây ngẩn cả người. Để làm cho một động vật bình thường có linh trí cũng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa sau khi mở linh trí còn có thể tiến hành tu luyện càng thêm khó. Nhưng mà nếu có thể đi lên con đường tu luyện, như vậy hóa thành hình người cũng không phải việc gì khó khăn, chỉ là thời gian luyện ra hình người ngắn dài không giống nhau thôi. Từ động vật hóa thành hình người, giống như là con người học đi xe đạp, có thể ban đầu gặp chút khó khăn, nhưng sau khi học được sẽ không quên, mỗi lần chỉ cần tâm niệm, mặc niệm chú ngữ ngắn ngủn, hao phí một chút chú ngữ có thể biến thành hình người.
Chỉ là hiện tại, Mao Thư Trần nói hắn không thể biến thành hình người, loại chuyện này Hà Trung Toàn chưa bao giờ nghe nói qua. Hắn coi như là lão yêu ngàn năm, nhưng sống lâu như vậy cũng chưa từng tiếp xúc với loài mèo, căn bản không biết được một đĩa mì xào cá sardine của mình có thể làm hại Mao Thư Trần ngay cả hình người cũng không biến được.
“Vậy những năng lực khác của anh có bị ảnh hưởng gì không? Tỷ như treo lơ lửng trên không trung, triệu hoán linh tinh?” Hà Trung Toàn cũng nghiêm túc lên, đứng dậy đi đến bên người Mao Thư Trần.
Mao Thư Trần nhắm mắt lại mặc niệm vài câu chú ngữ, tiếp theo móng vuốt vung lên về phía chiếc đồng hồ báo thức rơi trên mặt đất, chỉ là mặc kệ hắn có vung móng vuốt như thế nào, đồng hồ kia không chút sứt mẻ.
Sắc mặt Hà Trung Toàn càng thêm khó coi. Làm cho vật lơ lửng giữa không trung là pháp thuật thấp nhất, trên cơ bản các tiểu yêu quái mới có yêu lực cũng có thể thoải mái làm cho đồ vật lơ lửng giữa không trung, nếu luyện thời gian dài, theo yêu lực gia tăng, dùng phương pháp này cũng có thể làm cho bản thân bay vút lên trời cao cũng không phải chuyện khó khăn gì. Nhưng Mao Thư Trần hiện tại ngay cả pháp thuật cơ bản nhất cũng không hề sử dụng được, đây thật sự không xong.
Chỉ là ngay sau đó Hà Trung Toàn cũng phát hiện, thì ra sự tình còn có thể tồi tệ hơn nữa – hắn cũng không thể biến thành hình người.
Hà Trung Toàn và Mao Thư Trần hai mặt nhìn nhau, trên mặt đôi chó mèo đầy nặng nề, bộ dáng quá mức nghiêm túc cư nhiên có chút khôi hài thần kỳ.
“Làm sao bây giờ?” Mao Thư Trần dùng chân sau ngồi dưới đất, thẳng người dùng một chân trước nâng má, trong đồng tử hẹp dài của hắc miêu toát ra ánh sáng tự hỏi. Vấn đề này hắn không có câu trả lời, hắn quay đầu nhìn lại phát hiện con vật cũng biến trở về không được đang đuổi theo cái đuôi đùa đến vui vẻ.
Hắn nhất thời lửa giận ngập trời: “Chó ngốc kia, anh nghiêm túc chút đi!” Hắn vươn móng tát qua, đại hoàng cẩu da dày thịt béo ngay cả lảo đảo cũng không. “Đều là do anh làm cái gì cá sardine, làm hại tôi ngay cả biến thân cũng biến không được! Mẹ nó công việc của tôi phải làm sao bây giờ! Anh cũng thật là, hiện tại đã thế này, chẳng lẽ một chút cũng không sốt ruột?”
“Sốt ruột?… Sốt ruột để làm gì?” Hà Trung Toàn dùng chân sau gãi gãi cổ: “Móng vuốt chó không thể đánh chữ — tôi lại có thể mở thêm một cửa sổ ở mái nhà.”
Mao Thư Trần bị hắn làm cho tức giận đến hỏng mất, thân mình nhảy dựng lên hướng hắn đánh tới, Hà Trung Toàn không né tránh, bị đại miêu đánh cho một phát đau điếng, ngay sau đó yết hầu đau nhói — bị Mao Thư Trần cắn cổ.
=============
Thẳng cho đến khi mặt trời lặn xuống, màn đêm lại lên, Hà Trung Toàn cùng Mao Thư Trần vẫn không tìm được biện pháp biến trở lại thành người. Hà Trung Toàn tự biết đuối lý, không tiếng động tiến vào phòng bếp, đơn giản làm một nồi canh cá xem như bồi thường cho Mao Thư Trần. Chỉ là lúc này Mao Thư Trần có tâm tình ăn cái gì chứ? Hoàn hảo hôm nay là cuối tuần không phải đi làm, chỉ là ngày mốt phải đi làm, xin nghỉ phép dài hạn khẳng định không được.
Mao Thư Trần quỳ rạp trên mặt đất, hai chân trước giao nhau đặt trước người, cái đầu thật lớn đặt trên hai chân, nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu nghĩ đến vấn đề hiện tại của bọn họ rốt cuộc là cái gì. Hắn dù sao cũng vừa bệnh nặng mới khỏi, hôm nay lại lãng phí sức lực, cả thân mình hiện tại đều lười biếng không thể suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, di động hắn đặt trên mặt đất bỗng nhiên vang lên tiếng chuông chói tai, hắc miêu không muốn phản ứng, nhưng người gọi điện tới lại gọi mãi không dừng, một cuộc nhỡ xong lại tiếp một cuộc, làm cho di động của Mao Thư Trần vang gần 10 phút. Mao Thư Trần nhướn mày, chỉ phải dựng thân thể nặng nề đứng lên bước từng bước thong thả âm trầm hướng tới di động.
Móng mèo thật lớn ấn vài cái lên thân máy kim loại, rốt cuộc thật vất vả mới ấn được nút khởi động, tiếp được cuộc điện thoại. Sau đó hắn cảm thấy trong lòng may mắn không thôi – hoàn hảo không có mua điện thoại cảm ứng, nếu không có bấm nát cũng không nhất định có thể tiếp được điện thoại.
Điện thoại vừa thông, bên kia liền vang lên một giọng nam trầm thấp vội vã: “Bác sĩ Mao phải không? Tôi là Vương Gia Dịch! Cậu hiện tại nhanh chạy đến bệnh viện, bên này có một người bệnh tiết niệu cần khám gấp! Sỏi thận cấp tính, đã chụp thấy một bụng nước, nước tiểu bị sỏi chặn lại, người bệnh đi tiểu ra máu, đau nhức, hôm nay nhất định phải chữa trị!”
Sơ sơ nghe được ba chữ Vương Gia Dịch, nháy mắt Mao Thư Trần không kịp phản ứng người ở đầu kia điện thoại là ai. Hắn ngốc sửng sốt vài ba giây mới nhớ đến, thầy hướng dẫn của bác sĩ thực tập tiểu Lưu – là trưởng khoa Ngoại, trưởng khoa Vương không phải gọi là Vương Gia Dịch sao! Bởi vì trưởng khoa Vương là trưởng khoa Ngoại, so với Mao Thư Trần chỉ là một bác sĩ bình thường thì cao hơn một bậc, cho dù không cùng một khoa, Mao Thư Trần vẫn thường nể tình gọi hắn một tiếng ‘trưởng khoa Vương’, chưa từng gọi thẳng tên của hắn.
Nghe được yêu cầu của Trưởng khoa Vương, Mao Thư Trần vội vàng nói: “Trưởng khoa Vương, bên này tôi đang bận, không ra ngoài được, anh có thể gọi đến bác sĩ khác không, Tiểu Trương phòng tôi cũng…” Hắn hiện tại là dạng mèo, làm thế nào có thể cầm dao phẫu thuật!
Trưởng khoa Vương đột nhiên cất cao giọng, cắt ngang lời nói của Mao Thư Trần: “Bác sĩ Mao! Người khác không được, phải là anh mới được!”
“Vì cái gì?” Mao Thư Trần khó hiểu.
“—- Người bệnh là Tiểu Lưu! Hắn hiện tại đã đau đến mức lòi ra cái lỗ tai, tôi không thể để người khác nhìn thấy bộ dáng này của hắn!”
“…” Đại hắc miêu dùng một chân cầm điện thoại, một chân khác thống khổ che mặt xoay sang một bên: hắn sống mấy trăm năm, lần đầu nghe nói trên đời này có một yêu tinh bị sỏi thận!
Tiểu Lưu, loại thời điểm này cậu đừng có con mẹ nó làm tôi thêm phiền được không!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...