Miêu Cương Mệnh Cổ

6.

Cha ta và Lý Trường Niệm tân hôn yến nhĩ, một tháng đầu tiên thật ra ân ái không thôi, nhưng chẳng bao lâu sau tính tình kiêu căng của Lý Trường Niệm đã lại tái phát.

Nàng ta muốn đính hôn ra ngoài cho toàn bộ nha đầu thông phòng trong viện của cha ta. Hứa hôn đều là đám xa phu và mã phu mà nàng ta “coi trọng”.

Mấy nha đầu thông phòng đều không cam lòng, liên hợp lại chạy đến trước mặt cha ta khóc lóc kể lể. Dù sao cũng là nữ nhân đã hầu hạ hắn nhiều năm, cha ta cau mày nói khó với Lý Trường Niệm.

Lý Trường Niệm thấy vậy, tính nết công chúa lại tái phát, phẫn nộ mãnh liệt lấp đầy lồng ngực, không chút do dự tránh khỏi tay cha ta, ngược lại còn cho hắn một cái tát.

“Lâm Duẫn Chi, lúc trước ả Miêu nữ đê tiện kia sinh con cho ngươi ta đã không nói gì rồi, bây giờ mấy con tiện tì này ngươi cũng không nỡ bỏ phải không? Ngươi coi bổn cung là tượng đất mà nắn hả! Bổn cung nói cho ngươi biết, chức vị Tướng quân này của ngươi là do phụ hoàng của bổn cung phong, nếu bổn cung không vui, vị trí Tướng quân này của ngươi đừng mơ ngồi vững!”

Cha ta tức giận đến sắc mặt xanh mét, cắn răng liếc mắt nhìn Lý Trường Niệm một cái, lập tức nhấc chân đi ra ngoài.

Lý Trường Niệm còn đang chờ hắn cúi đầu lại càng tức giận lợi hại hơn, mặt trướng đến đỏ bừng, giọng nói the thé: “Lý ma ma, mang mấy con nha đầu kia đến đây cho bổn cung, chưa từng thấy nam nhân chắc, hôm nay bổn cung sẽ thưởng cho bọn chúng bảy tám kẻ.”


Rất nhanh mấy nha đầu thông phòng đã bị dẫn đến, vẻ mặt thấp thỏm lo âu.

Tiếp theo, trong phòng lại truyền ra tiếng bọn họ hét chói tai.

Đột nhiên một nha hoàn mặc y phục hồng phấn, trang phục không chỉnh tề vọt vào: “Công chúa, Công chúa! Người không thể đối xử với ta như vậy, ta có đứa bé, ta có đứa bé của Tướng quân.”

Nha hoàn y phục hồng phấn ôm cái bụng nhỏ như trái dưa hấu chạy ra, sắc mặt tái nhợt, há miệng thở phì phò.

Thường ngày nàng này hay mặc y phục to rộng, không nhìn kỹ thật sự không nhìn ra nàng đã có thai.

Lý Trường Niệm trừng lớn mắt phẫn nộ, ánh mắt tàn nhẫn xẹt qua bụng nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ma ma, còn không mau đỡ nàng ta vào, đừng để những thị vệ kia chờ sốt ruột!”

Chờ trong phòng truyền ra tiếng kêu sắc nhọn thảm thiết, lúc này nàng ta mới kéo khóe môi cười cười, quay đầu nói với ta: “Tiện nhân chỉ xứng bị chà đạp thôi, ngày đó bổn cung vốn muốn sắp xếp cho mẹ ngươi mấy lão thái giám.

Nhưng dã tâm ả thật ra lại lớn đấy, dám quyến rũ đến cả chỗ phụ hoàng của ta, đáng tiếc mạng còn mỏng hơn giấy, hầu hạ phụ hoàng ta không cho đáo chọc người tức giận.”

Ta cúi đầu, rơi vào mắt ai cũng là dáng vẻ yếu đuối như con chim cút.

Lý Trường Niệm nhìn không thú vị, uể oải hỏi ta: “Muốn biết bây giờ mẹ ngươi ở đâu không?”

Ta mau chóng ngẩng đầu, đến biểu tình yếu đuối đều quên che giấu, vội tiến lên bắt lấy tay nàng ta, hỏi.

“Mẹ ta ở đâu?” Lý Trường Niệm thấy thế thì cực kỳ hứng thú, giống như bắt được trò vui gì vậy.

“Tiểu tiện nhân nhà ngươi luôn ra vẻ như khúc gỗ, bổn cung còn cho là không có gì chơi vui, có hơi hối hận lúc trước không trực tiếp chơi chết ngươi luôn đấy?” Ta gắt gao nhìn nàng ta chằm chằm, nguyên nhân không gì khác ngoài, sau khi mẹ ta vào cung thì tin tức truyền ra là nàng đã chết, nhưng ta vẫn luôn ôm một tia hy vọng.


Ta không tận mắt nhìn thấy, có phải chứng minh rằng mẹ ta còn chưa chết, nàng chỉ là bị nhốt trong cung thôi?

Ta nhìn Lý Trường Niệm với ánh mắt mong đợi, trong phòng lại truyền ra tiếng thét chói tai đầy thê lương.

“A! A….”

Cửa mở ra, hai thị vệ sợ hãi chạy ra, trên người dính rất nhiều vệt máu: “Công… Công chúa, nha đầu kia chảy rất nhiều máu!”

Lý Trường Niệm sung sướng cười nói: “Hoảng hốt cái gì! Ma ma, hẳn là đứa con hoang kia cũng không giữ được, ra ngoài mời một đại phu vào đi, bổn cung thiện lương, không thể nhìn một mạng người cứ như vậy mất đi.”

Dặn dò Lý ma ma xong, Lý Trường Niệm mới nhìn về phía ta, nặng nề hất tay ta ra, mặt mày hớn hở: “Mẹ ngươi à! Đã sớm chết rồi, bổn cung chính mắt nhìn thấy thái giám rải tro cốt của ả xuống hồ cho cá ăn.”

Lòng ta như tro tàn, Lý Trường Niệm không cần phải lừa dối ta, mẹ ta thật sự đã không còn nữa.

Thật ra, ta nên nghĩ đến từ sớm, mệnh cổ của Miêu Cương nữ chỉ trong khoảnh khắc tính mạng ký chủ gặp nguy hiểm mới có thể rời đi. Nhưng trong tiềm thức của ta quá nhớ mẹ cho nên lúc Lý Trường Niệm nhắc đến nàng mới bị lộ sơ hở.

Sau khi mệnh cổ ký sinh trong cơ thể, máu ta bắt đầu chứa kịch độc không biết tên, mà trộn độc này với những thứ khác nhau sẽ cho ra tác dụng khác nhau.


Ngay vào nháy mắt khi ta chạm đến Lý Trường Niệm, độc đã xâm nhập vào cơ thể nàng ta.

Độc này có thể khiến hành vi của Lý Trường Niệm càng cực đoan và thô bạo hơn.

Dù sao nàng ta là Công chúa, gây ra họa gì cũng sẽ có Hoàng đế chống, không phải sao?

Cha ta ra ngoài một ngày rồi vẫn chưa thấy về, Lý Trường Niệm ấm ức ở trong viện quăng, ném, đập, đánh cả một ngày.

Từng rương từng rưng mảnh vỡ đồ quý được khiêng ra ngoài phủ.

Ta ở trong phòng dịu dàng vỗ về chỗ mệnh cổ nhô lên, nghĩ thầm: Nổi giận cứ đập đi, bằng không sao độc này có thể chảy nhanh hơn chứ?

Ta thật muốn nhìn xem, cha ta và Hoàng đế có thể bao dung tính tình công chúa “kiêu căng” kia của Lý Trường Niệm trong bao lâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui