Hỏa thế càng thiêu càng vượng, ngọn lửa mãnh liệt tán loạn lan khắp xung quanh. Gian nhà của Lăng Quất Lục đã bị thiêu hủy một góc, tôi tớ trong nhà đều bị ngọn lửa nóng rực đẩy lui ra xa vài thước.
Thiệu Thánh Khanh vừa tới thấy hình ảnh này, toàn thân cứng ngắc, biểu tình trên mặt trở nên méo mó. Hắn tóm được một kẻ tôi tớ, giận dữ hét lên: “Thiếu phu nhân đâu?”
Thiệu Thánh Khanh vốn rất hay cười, tôi tớ chưa từng thấy qua bộ dạng của hắn như thế, sợ đến đến nhũn cả người, chỉ hướng ngọn lửa đang nuốt lấy gian nhà.
“Ở bên trong…”
Căn phòng bị đại hỏa vây quanh như vậy người bên trong sao có thể sống sót? Cơ hội Lăng Quất Lục còn sống là cực kỳ bé nhỏ. Giờ khắc này đây, mười tám năm óan hận tích tụ trong lòng Thiệu Thánh Khanh đều bộc phát.
Lý di nương hiển nhiên không biết vì sao hắn lại về sớm như thế, lấy làm kinh hãi. Mà Thiệu Thánh Khanh nhìn bà một cái trong mắt tràn ngập lãnh ý. Lý di nương sợ hãi toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Thiệu Thánh Tâm khóc sướt mướt, định nói với Thiệu Thánh Khanh vài câu, không ngờ Thiệu Thánh Khanh vung ống tay áo một cái, chạy thẳng vào trong đám cháy.
Lý di nương lại càng hoảng sợ, đến Thiệu Thánh Tâm cũng quên cả khóc, tôi tớ thì kêu lên kinh hãi, cho rằng hắn không muốn sống nữa.
Ngọn lửa nuốt lấy Thiệu Thánh Khanh như hoan nghênh hắn tiến vào bên trong. Hỏa thế rừng rực, bên trong phát ra âm thanh hỏa diễm thiêu đốt. Thiệu Thánh Tâm sợ hãi tê dại ngồi trên mặt đất, bám lấy tay áo của Lý di nương.
Gian nhà đổ sụp nhanh chóng, lửa cháy thấu một góc gian nhà, lộ ra chỗ hổng. Ngay lúc cháy tới mặt tiền, Thiệu Thánh Khanh đá bay cửa lớn đang bốc cháy, sắc mặt lạnh như băng, y sam tung bay theo gió, trong tay ôm thi thể của Lăng Quất Lục chậm rãi từ trong hỏa diễm bước ra.
Thiệu Thánh Khanh duy trì một loại bước tiễn chậm rãi đầy băng lãnh, ôm Lăng Quất Lục đã tắt thở vào trong ngực, dựa vào vai hắn.
Hắn lạnh lùng hướng tới Lý di nương, gương mặt vô cảm nói “Ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết vì sao?”
Hàn ý tỏa ra từ trên người hắn như lưỡi dao sắc bén, trong mắt tràn ngập lãnh tàn, thanh âm lạnh lẽo như băng “Ta đã nhượng bộ, sao ngươi vẫn còn muốn bức ta? Có phải muốn ta huyết nhẫn tương kiến(*) ngươi mới hài lòng?”
Lý di nương nói không nên lời.
Ôm lấy đầu Lăng Quất Lục, vẻ mặt hắn càng thêm lạnh lùng “Ta vừa đi vào hắn đã không còn khí tức, có thể thấy hắn đã tắt thở trước khi ta trở về, vì sao? Một người khỏe mạnh đột nhiên sao lại tắt thở, là ngươi độc chết hắn đúng hay không? Ngươi hạ độc ta không được liền tìm đến hắn sao?”
Nhắc tới độc dược, Lý di nương chột dạ lui bước.
Thiệu Thánh Tâm vội vã la lên “Không có đâu ca ca, sao mẹ lại có thể bỏ độc hắn, hắn là bỗng nhiên bị bệnh cấp tính mà chết…”
Thiệu Thánh Khanh không nhìn Thiệu Thánh Tâm, từ đầu tới cuối chỉ nhìn Lý di nương, mỗi câu mỗi chứ đều là nội tâm gào khóc “Mười tám năm ta phiêu bạt bên ngoài, có nhà cũng không được về. Thiệu gia không có ta, cha ta với ta ngày càng lãnh đạm, ta biết đều là do ngươi âm thầm giở trò quỷ, bởi vì ngươi sợ ta, cũng là vì muốn dọn đường thay cho nữ nhân của ngươi. Thế nhưng sao ngươi chưa bao giờ nghĩ cho ta, mới tám tuổi đã bị gửi ra ngoài, trong nhà không hề cho ta chút tin tức nào. Ta chẳng khác nào không cha không mẹ, Thiệu gia không thể quay về, chỉ có thể ở ngòai du đãng. Đến lúc cuối cùng có thể trở về ta cũng đối với ngươi hiếu kính như mẹ đẻ, tuyệt không không hề nghĩ đến việc tính tóan với ngươi.”
Hét lên một tiếng, hắn phất tay lên, xuất ra thập thành công lực, mười đại thụ bao quanh trước nhà đồng thời đổ gục. Mọi người chưa từng thấy qua cảnh tượng kinh khủng như vậy, tất cả đều phát ra tiếng kêu sợ hãi. Không ai ngờ Thiệu Thánh Khanh lại có khí lực lớn như vậy.
Khí lực còn trên người, mệnh thì đâu còn…
Thiệu Thanh Khánh trong mắt hàm hận, tràn ngập tơ máu: “Ngươi hạ độc ta, hại ta, ta đều cho ngươi thời gian suy nghĩ cho tinh tường. Vì sao đến bâygiờ ngươi vẫn còn muốn bức ta?”
Thanh âm do run rẩy trở nên khàn cả giọng, nghe không giống như thanh âm của người: “Ta thương hắn, người trong Thiệu gia ai có mắt đều có thể nhìn ra ta thương hắn, vì sao ngươi còn muốn hại hắn? Không chỉ hại chết hắn, còn muốn hỏa thiêu hắn, muốn cho ta ngay cả thấy mặt hắn lần cuối cũng không được. Ngươi đến tột cùng muốn ta phải làm sao?”
Hắn chỉ hướng Thiệu Thánh Tâm “Thiệu Thánh Tâm là nữ nhi của ngươi, ngươi yêu nàng, sủng nàng, vì nàng mà muốn giết ta. Thế nhưng Lăng Quất Lục là người ta yêu, ta cũng thương hắn, sủng hắn, vì sao ngươi phải đem tất cả những người yêu thương ta rời xa khỏi ta? Dù là ngươi không có cảm tình với ta, nhưng ta cũng họ Thiệu, cũng là người của Thiệu gia, vì sao đối xử với ta như vậy? Ta thực ra là đã làm sai điều gì?”
Lý di nương run rẩy nhìn thẳng Thiệu Thánh Khanh, nói ra nỗi lòng bà “Ngươi không làm gì, thế nhưng ngươi khiến ta sợ. Chỉ cần ngươi còn, sản nghiệp Thiệu gia vĩnh viễn thuộc về ngươi. Ngươi thông minh như vậy, con gái ta làm sao có thể thoát ra khỏi cái bóng của ngươi được? Ta chỉ là một di nương, so với đại phòng nữ nhân (**) ta đây làm sao còn có hy vọng? Con gái ta tương lai còn có hy vọng?”
Thiệu Thánh Khanh lên tiếng, nở nụ cười điên dại:
“Vì cái lý do này? Ngươi đem tất cả oán trảch đổ lên đầu ta. Tốt thôi, những gì ngươi muốn, ta đều cho ngươi. Sản nghiệp Thiệu gia tòan bộ cho ngươi, ta chỉ muốn mộ địa của mẹ ta, còn lại toàn bộ cho ngươi, ta từ bỏ.”
Thiệu Thánh Khanh tiến lên kéo lấy Lý di nương “Những gì ngươi muốn ta đều cho ngươi, những điều ta muốn ngươi cũng phải cho ta. Trả Lăng Quất Lục lại cho ta. Nếu ngươi không làm được thì hãy lấy mạng ra mà đền!”
Hắn kéo nhẹ một cái, toàn bộ thân thể Lý di nương đều rời khỏi mặt đất.
Đột nhiên Thiệu Thánh tâm ôm lấy chân Thiệu Thánh Khanh, khóc gọi “Ca ca, van cầu ngươi, đừng làm tổn thương mẹ ta, không được!”
Thiệu Thánh Khanh nhìn nước mắt nàng, trong lòng bi thương không ai có thể lý giải được.
“Nhân đồng thử tâm, tâm đồng thử lý (***). Ta vì người khác suy nghĩ, có ai suy nghĩ cho ta? Ta yêu Lăng Quất Lục, ngươi yêu mẹ của ngươi. Lăng Quất Lục đã chết, mẹ ngươi lại vẫn còn sống. Các ngươi vừa nãy muốn đem hắn thiêu thành tro, ta rốt cuộc nên hướng ai đòi lại công đạo?”
Hắn nản lòng thóai chí nhìn Lý di nương “Đối đãi ta như thế, đả kích ta như thế, ngươi đã hài lòng chưa, thỏa mãn chưa?”
Một tay thả Lý di nương xuống, đau khổ trong lòng Thiệu Thánh Khanh khó có thể tuyên tiết (****) ra được. Hắn tuy rằng không khóc to lên nhưng mỗi giọt lệ đều kết tinh biết bao nhiêu thống khổ.
Ánh mắt đờ đẫn nhìn gương mặt tái nhợt của Lăng Quất Lục, nước mắt hắn đều rơi đầy trên đó. Đưa mặt Lăng Quất Lục áp vào trong lòng, tình yêu dành cho hắn vẫn như lúc còn sống không hề thay đổi “Tiểu quai, cả đời này chỉ có ngươi yêu ta, ta cũng cả đời này chỉ yêu một người là ngươi. Nguyên ta cưới ngươi về muốn biến ngươi thành quân cờ để giảm bớt sự cảnh giác của di nương, thế nhưng từ lâu ta đã không còn coi ngươi như thế nữa. Tiểu quai, ngươi tỉnh lại trả lời ta đi!”
Lăng Quất Lục đương nhiên sẽ không còn nói được gì nữa. Thiệu Thánh Khanh trong lòng bi thống khó đè nén, thống khổ điên cuồng đến như bài sơn đào hải (*****). Mười tám năm cô độc tịch mịch, mãi đến khi Lăng Quất Lục xuất hiện mới có người an ủi đau thương trong lòng hắn, rồi bây giờ lại cướp đi sinh mạng hắn.
Hắn ôm chặt Lăng Quất Lục, nghẹn ngào khóc rống lên, thanh âm như đứt từng khúc ruột “Tiểu quai, đừng ly khai ta, ta cái gì cũng không cần, chỉ cần ngươi trở về bên ta. Ta thà rằng là ta chết cũng không cam lòng để ngươi phải chết.”
Khóc đến khi không còn ra tiếng nữa Thiệu Thánh Khanh ôm Lăng Quất Lục quỳ xuống. Người người đứng đó nghe tiếng khóc hắn bi ai như vậy đều không đành lòng quay đầu đi chỗ khác.
Đột nhiên lúc đó, thân thể Thiệu Thánh Khanh đổ xuống khiến Lăng Quất Lục ngã nhào trên mặt đất, hoàn toàn không động đậy.
Thiệu Thánh Tâm cho rằng hắn quá thương tâm mà ngất đi, tiến lên phía trước đỡ lấy Thiệu Thánh Khanh, thế nhưng phát hiện hắn đã không còn thở nữa. Nàng sợ hãi kêu lên “Mẹ, ca ca hắn… hắn tắt thở rồi!”
Lý di nương thoáng run sợ, tiến đến xem khí tức, quả nhiên Thiệu Thánh Khanh bi thương quá độ đã tắt thở, nhất thời bà cũng sững sờ ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Thiệu Thánh Khanh vốn là hiểm họa trong lòng bà, lúc sinh thời là ác mộng của bà. Từ lúc đem Thiệu Thánh Khanh đuổi ra ngoài, bà mỗi ngày đều ước Thiệu Thánh Khanh nhanh chóng chết, khiến hắn vĩnh viễn không có cơ hội trở về Thiệu gia. Hiện giờ Thiệu Thánh Khanh đã chết ngay trước mặt bà, trong lòng bừng lên bao nan giải tình tự, đến bà cũng không hiểu nổi.
Nói đúng ra, sau khi Thiệu Thánh Khanh quay về thực sự đã kính trọng bà như mẹ, đến bà cũng không soi ra được điều gì không tốt ở hắn. Thế nhưng bà đề phòng hắn rất kỹ càng giống như vừa rồi hắn nổi giận thực sự có thể giết bà rồi, đến Thiệu Thánh Tâm cầu xin hắn cũng không bỏ qua cho bà.
Bà biết suốt đời này, người bà thấy áy náy nhất, có lỗi nhất chính là Thiệu Thánh Khanh.Là bà khiến hắn từ nhỏ mất đi chỗ dựaa, số phận trở nên bi thảm. Thậm chí đến người hắn yêu thương nhất trên đời cũng bị bà ra lệnh hỏa thiêu.
“Mẹ, vì sao không nói lời nào? Ca ca đã chết mẹ không thương tâm chút nào sao?”
Lý di nương không trả lời, thế nhưng vẻ mặt bà nói lên tất cả.
***
Thiệu Thánh Tâm canh giữ linh đương, không ăn không ngủ, ngẩn ngơ ngồi khóc. Lý di nương cũng để nàng tùy ý. Qua bốn ngày, có người tới nhà, nói muốn tìm Thiệu Thánh Khanh.
Thiệu Thánh Khanh đã mất, linh đường hắn chật ních tá điền Thiệu gia, người nào người nấy nước mắt lưng tròng, hướng Thiệu Thánh Khanh nói lời từ biệt.
Người tới thăm trông giống người trồng trà, giật mình nhìn linh đường lẩm bẩm “Tại sao có thể như vậy? Mới có bốn ngày, Thiệu Thiếu gia thân thể cường tráng như thế, đột nhiên sao lại chết?”
Thiệu Thánh Tâm nghẹn ngào nói không nên lời, người còn lại khó xử nói “Tiểu thư, hỉ sự và tang sự khó mà cùng một chỗ. Ta trở về bẩm báo với thiếu gia xong sẽ trở lại cầu thân!”
Thiệu Thánh Tâm thoáng run, không rõ hắn muốn nói gì.
Đối phương lại nói “Tiểu thư, xin hỏi ở nhà hiện ai là tác chủ?”
Thánh Tâm thành thật trả lời “Là mẹ ta”
“Vậy liệu có thể thỉnh lão phu nhân ra đây không? Ta mang tin tức của Thiếu gia nhà ta tới.”
Thiệu Thánh Tâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, gật đầu, đi vào thỉnh Lý di nương ra. Lý di nương vừa ra, ngươi đi đầu liền tiến tới hành lễ rồi nói “Phu nhân, Thiệu Thiếu gia và Triệu Thiếu gia nhà chúng ta chơi rất thân, lại nghe Thiệu Thiếu gia có một muội muội, Thiếu gia nhà chúng ta từng nghe hắn kể rất nhiều điểm tốt của tiểu thư đây, trong lòng thấy quý mến, muốn ta đến cầu thân, nhân tiện tới giúp thiếu gia gây giống trà, không ngờ Thiệu gia lại xảy ra chuyện thế này…”
Lý di nương vừa nghe tới việc hôn nhân của Thiệu Thánh Tâm liền biết là do Thiệu Thánh Khanh sắp xếp, trong lòng cảm thấy có chút cổ quái, đang muốn từ chối thì người nọ đã tiếp tục “Phu nhân, ta xem biểu tình của ngươi chắc không biết đến chuyện này, chắc là do Thiếu gia ra đi quá nhanh, không kịp nói cho ngươi biết. Vậy ta xin nói, Thiếu gia nhà chúng ta là nhà giàu số một trong vùng, là thư hương thế gia, trong nhà có rất nhiều người thân thích làm quan. Thiếu gia năm nay hai mươi chín tuổi, hiền lành phúc hậu, dáng vẻ anh tuấn, là người tri thư đạt lễ, đến nay chưa từng thành thân, chưa từng lập thiếp, đang đợi tiểu thư cho phép sẽ tới đón tiểu thư về.”
Người này gia thế tốt như vậy bọn họ còn sợ không xứng. Thiệu Thánh Khanh vì Thiệu Thánh Tâm đính ước thân sự với một nhà tốt như thế, Lý di nương không khỏi giật mình nhìn linh đường.
Thiệu Thánh Tâm nước mắt chảy ra “Ca ca, ngươi đối với ta quá tốt, ta làm sao dám nhận đây. Đều là chúng ta hại ngươi.”
Lý di nương sắc mặt tái nhợt. Bà mệt mỏi phất tay, đến giờ phút này mới biết được Thiệu Thánh Khanh đã suy nghĩ vì mẹ con bà như thế nào “Ta sẽ cho người dọn cho các ngươi một gian phòng, các ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi đã! Việc hôn nhân đợi tang sự của Thiệu Thánh Khanh xong xuôi hẵng tính.”
Đối phương hiểu ra gật đầu, xong liền về phòng. Thiệu Thánh Tâm ngồi một bên khóc thật thương tâm. Lý di nương che lại mặt, khó có thể nói trong lòng bà áy náy, thế nhưng nước mắt hối hận thảng hạ, tiễn đưa người bà có lỗi nhất trên đời này.
***
Một nam nhân tóc trắng đi vào linh đượng, khuôn mặt tà khí mang vẻ quyến rũ, tuổi còn trẻ lại đẹp, một hắc yêu khả ái đứng trên vai. Hắc yêu cùng bạch phát (******), thật cổ quái. Hắn tòan thân tỏa ra hàn khí, vừa đi vào phòng mọi người lập tức tự động lùi sang hai bên. Chẳng biết tại sao nhưng không khí xung quanh hắn đầy vẻ ngoan lệ (*******) khiến cho không ai dám tiếp cận. Mà phục trang trên người hắng càng đặc biệt, chắc chắn không phải người Trung Nguyên.
Hắn tiến đến, không thăm hỏi, cũng không tế lễ, Thiệu Thánh Tâm đang muốn tiến đến hỏi xem hắn có phải bằng hữu của Thiệu Thánh Khanh không nhưng hắn lạnh lùng nói “Đừng có tới gần, vị đạo của người Trung Nguyên khiến ta buồn nôn.”
Không ai lại đi nói với một cô nương những lời như vậy cả. Thiệu Thánh Tâm bị khí tức của hắn làm cho phát sợ đứng im tại chỗ. Hắn đi thẳng tới chỗ đặt quan tài, chẳng cần ai cho phép, đem nắp hai quan tài mở ra. Hắn nhất thủ nhấc Thiệu Thánh Khanh dậy, nhất đạn (*********) tại trên đầu hắn rồi tiện tay đem hắn vứt trên mặt đất. Thiệu Thánh tâm hét lên, không ngờ trên đời lại có người láo xược như thế.
Thế nhưng hắn đối với Lăng Quất Lục thì ôn nhu hơn. Hắn ôm lấy Lăng Quất Lục, ấn nhẹ vào thái dương huyệt của hắn. Hắc điêu khả ái cũng vươn móng vuốt ra, nhẹ nhàng chụp lấy hai gò mà Lăng Quất Lục, giống như đang nói mau tỉnh lại, mau tỉnh lại.
Lăng Quất Lục ngón tay khẽ động, Thiệu Thánh Tâm cùng tá điền đều há hốc mồm kinh ngạc xem một màn kỳ quái. Chỉ thấy bạch phát nam nhân nhẹ giọng nói “Tiểu Lục, Dược sư ta tới, mau tỉnh lại đi!”
Tiếp theo Lăng Quất Lục như người ngủ đậy, mở mắt ra. Mọi người tại linh đường đều trợn mắt lên nhìn bạch phát nam nhân có khả năng khởi tử hồi sinh kia.
Lăng Quất Lục mơ hồ, nheo mắt nhìn “Dược sư, sao ngươi lại tới đây?”
Lăng Quất Lục liếc sang thấy Thiệu Thánh Khanh đang nằm trên mặt đất, trên mặt biểu tình kinh hoàng, hữu khí vô lực chỉ Thiệu Thánh Khanh mà nói “Dược sư, ngươi mau mau cứu hắn đi!”
Bạch phát nam nhân trước sau biểu tình lãnh khốc không có gì thay đổi, lãnh đạm nói “Không cần để ý hắn, ngày mai hắn sẽ tỉnh lại. Hiện tại ngươi thân thể vẫn còn rất yếu, ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi.” Hắn quay sang Thiệu Thánh tâm “Cho ta một gian phòng, một chậu nước và một cái khăn.”
Thiệu Thánh Tâm vừa nghe bạch phát nam nhân nói Thiệu Thánh Khanh ngày mai sẽ tỉnh lại, run rẩy chỉ Thiệu Thánh Khanh hỏi “Thực sự có thể cứu sống ca ca ta sao?”
“Ngu xuẩn, hắn chỉ là không thở chứ đâu có chết, sao có thể nói là cứu sống? Thế nhưng các ngươi không được phép di chuyển hắn, bằng không ngày mai vẫn không tỉnh lại thì là tại các ngươi. Nói chung ta chỉ cứu người Miêu, ngươi Trung Nguyên hôi ta không cứu.”
Thiệu Thánh Tâm nghe hắn nói chắc chắn chư thế, vội vã gật đầu “Được, chúng ta sẽ không động. Ta lập tức dẫn ngươi về phòng.”
Đưa bạch phát nam nhân tới gian phòng, còn đưa mấy thứ đồ hắn muốn xong, bạch phát nam nhân liền đóng cửa lại, không thèm để ý đến ai nữa. Thấy hắn cá tính quái gở, chẳng ai muốn lại gần.
Thiệu Thánh tâm biết Thiệu Thánh Khanh có khả năng hồi tỉnh liền kích động chạy tới phòng Lý di nương, vừa cười vừa khóc kêu lên “Mẹ, người vừa tới nói ca ca không chỉ không chết, ngày mai còn có thể tỉnh lại.”
Lý di nương đang vì hổ thẹn mà đôi mắt khóc đến sưng đỏ liền sáng lên, vội vàng để Thiệu Thánh Tâm dìu đến linh đường, chăm sóc Thiệu Thánh Khanh.
***
Lăng Quất Lục khóc lóc cầu xin Dược sư Miêu Cương “Ta muốn quay lại trông nom Thiệu Thánh Khanh cũng không được sao? Dược sư?”
“Không được” Dược sư bất vi sở động, lãnh đạm từ chối.
Lăng Quất Lục lệ càng tuôn rơi.
Dược sư ở Miêu Cương địa vị chỉ sau Thần Tử, cá tính quái gở lại còn băng lãnh, vừa là Dược sư vừa là cổ độc sư. Hắn muốn hại chết người nào, chỉ cần phóng ra một con sâu nho nhỏ cũng đủ khiến người ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Hắn y thuật cao minh, bệnh kỳ quái gì chỉ cần hắn bằng lòng cứu, chưa từng cứu không được. Y thuật chi tinh là nguyên nhân ở Miêu Cương hắn được người ta vừa kính vừa sợ.
Dược sư lạnh nhạt nói “Ta ghét nhất người khác rơi lệ.”
Lăng Quất Lục biết tính hắn hỉ nộ vô thường, không thể làm gì khác hơn là ngừng khóc, mặc cho quanh mắt ngấn lệ.
Bạch phát nam nhân lạnh nhạt “Ngày mai hắn sẽ tỉnh có gì mà phải khóc? Cơ thể ngươi hiện tại rất yếu khóc sẽ không chịu nổi. Ngươi nếu không khóc, chờ thêm sáu canh giờ nữa có thể tới gặp nam nhân kia.”
Nghe vậy Lăng Quất Lục nín khóc mỉm cười, hài lòng nói lời cảm tạ “Dược sự, cảm tạ ngươi. Ta không khóc nữa, ta sẽ lau nước mắt, không bao giờ… khóc nữa.”
Hình như cũng không thích nghe người khác nói lời cảm ơn, Dược sư xoay mình, trên mặt vẫn băng lãnh như cũ. Chỉ có hắc điêu đứng trên vai đùa giỡn với mấy sợi tóc trắng của hắn, tuyệt không hề sợ vẻ băng lãnh của hắn đem thân thể bé nhỏ đen như mực sát lại gần mặt hắn.
***
Qua sáu canh giờ Lăng Quất Lục vội vã xuống giường, Miêu Cương Dược sư cũng không ngăn trở, một mình ngồi trong phòng viết viết cái gì đó.
Lăng Quất Lục đi tới phòng khách, thấy Thiệu Thánh Tâm cùng di nương đang chờ Thiệu Thánh Khanh tỉnh lại
Hắn đi tới ngồi xuống, rất chăm chú nhìn gương mặt Thiệu Thánh khanh, lòng khẩn cầu hắn mau mau tỉnh lại. Qua một đêm, Thiệu Thánh Khanh quả thực đúng như lời dược sư nói tỉnh lại, nhưng hắn ngủ trên mặt đất, vai lưng đau đớn vô cùng.
Thiệu Thánh Khanh vừa tỉnh lại, Lăng Quất Lục nhào đến ôm lấy vai hắn “Thánh Khanh ta lo cho ngươi quá. Tuy biết Dược sư sẽ không gạt ta nhưng ta vẫn thấy lo lắng.”
Xem tình cảnh này Thiệu Thánh Tâm không khỏi rơi nước mắt, đến Lý di nương quanh mắt cũng hơi đỏ.
Thiệu Thánh Khanh kỳ quái nói “Ta bị làm sao? Vì sao lại ngủ dưới đất?”
Thiệu Thánh Tâm khóc nói “Ngươi hôm đó bỗng nhiên ngã xuống, sau đó không thở nữa. Mãi hôm qua có một nam nhân tóc trắng rất kỳ quái đến, hắn nói ngươi không chết, trên đầu ngươi nhất đạn một chút, rồi đem ngươi để xuống đất, nói ngươi ngày hôm nay sẽ tỉnh lại.”
Thiệu Thánh Khanh kinh ngạc, hắn không hề nhớ việc mình tắt thở. Thế nhưng Lăng Quất Lục đã sống lại, trong lòng xúc động không thôi “Tiểu quai, ta có phải đang nằm mơ không, ngươi vẫn còn sống?”
Lăng Quất Lục đưa mặt kề sát vào ngực Thiệu Thánh Khanh, rơi lệ nói “ta không sao, Thánh Khanh. Hóa ra người Thần Tử nói chính là ngươi, vì ngươi yêu ta nên ta mới có thể sống, ta thật là hạnh phúc.”
Thiệu Thánh Khanh giữ chặt hắn trong ngực, nhìn Lý di nương, sắc mặt hắn trầm xuống.
Lý di nương dịu dàng nói “Thánh Khanh, trước đây là ta sai, mong ngươi tha thứ cho ta. Sau này ta sẽ chiếu cố ngươi như thân sinh nhi tử.”
Thiệu Thánh Khanh không cách nào có thể tha thứ cho những điều bà đã làm với Lăng Quất Lục. Thanh âm hắn lạnh lùng “Ta mệt mỏi, để ta nghỉ ngơi một lát đã.”
Lý di nương biết hắn đang suy nghĩ cái gì, bà cố giải thích “Dù ngươi có tin hay không, ta không có hạ độc hại chết Lăng Quất Lục. Hắn bị bệnh cấp tính mà chết, ta thấy hắn chết cổ quái như thế, sợ là mắc bệnh truyền nhiễm nên mới sai ngươi phóng hỏa.”
Thiệu Thánh Khanh cũng không nói thêm gì, chỉ đơn giản trả lời “Ta sẽ điều tra. Di nương, ta mệt rồi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”
(*)Huyết nhẫn tương kiến: dịch thô là máu dao gặp nhau. Ý nói bức đến đường cùng
(**)Nguyên văn “nữ nhân tự nhiên sao có thể so với đại phòng nữ nhân” Câu nảy ám chỉ bà chỉ là thiếp, không thể so với vợ cả (là mẹ Thánh Khanh)
(***)Nhân đồng thử tâm, tâm đồng thử lý: nhân đồng thử tâm nghĩa là mọi người cùng 1 lòng, tâm đồng thử lý là chung lòng vì 1 lý tưởng
(****)tuyên tiết: giải tỏa, phát tiết.
(*****)Bài sơn đào hải: Dời núi lấp biển chắc ý nói là lớn lao không tưởng được.
(******)Bạch phát tức là tóc trắng, nhưng đoạn này để là bạch phát để cân xứng với “hắc điêu” Đoạn sau cũng có nhiều chỗ để là bạch phát nam nhân cho ngôn từ đỡ lặp a~
(*******)Ngoan: nghĩa là hung dữ, nguy hiểm.
(********)Nhất đạn = bắn ra. Còn bắn ra cái gì thì hêm biết nên đành để là nhất đạn ;_____;
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...