Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Thủy Đào Hoa dùng vẻ mặt “ngươi ngốc lắm” để nhìn hắn “Ta đương nhiên là biết, ta ngay cả việc ngươi mấy tuổi còn đái dầm đều biết. Không có việc gì của ngươi là thoát khỏi mắt ta. Mười sáu tuổi đã đi hiệp kĩ, ngươi nghĩ rằng ta không biết? Ỷ có cái mặt đẹp thì xằng bậy, cô nương kia là đệ nhất danh kỹ nổi tiếng kinh thành, ngươi mê nàng, thường tới nghe nàng xướng tiểu khúc, được nửa tháng thì bỏ đi, đúng không? Ngươi cái đồ háo sắc này, đừng tưởng ai cũng nghĩ ngươi lãnh tĩnh anh minh, có mới là lạ, ngươi là thiên hạ đệ nhất vô sỉ sắc nam.”

Lãng Đằng Dạ ngẩn người ra. Người kia nói hoàn toàn không sai, bảo sao hắn lại chẳng kinh hãi không hiểu nổi. Chỉ là người này dùng từ ngữ cực kỳ khó nghe, khẩu khí nói như thể hắn là hạng người gian dâm không bằng; tuyệt không thèm đem uy danh đại tướng quân của hắn để vào mắt, kính trọng thì lại càng miễn bàn.

Nhưng mà Thủy Đào Hoa tiếp tục nói, hơn nữa nói xong còn làm cho hắn kinh ngạc hơn, bởi vì người biết rõ nội tình mới có thể nói ra những lời này “Mẫu thân ngươi mất sớm, trong nhà chỉ có một người cha, cùng với Đức vương gia như nước với lửa, gặp nhau thì phải liều mạng ngươi chết ta sống mới hài lòng. Ngươi vừa thăng lên nhất phẩm đại quan, lão già nhà ngươi mỗi ngày đều tới trước mặt Đức vương diễu võ dương oai, mà Đức vương vừa vặn lại có một nữ nhân, nghe nói xấu tới mức không ai thèm, với ngươi vừa thành một đôi để so sánh.”

Hắn nghe nói Đức vương gia có một nữ nhỉ, chỉ là hắn chưa bao giờ lưu ý qua.

Thủy Đào Hoa nhìn vẻ mặt hắn, liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên bước tới phía trước lớn tiếng nói “Ta biết ngươi nhất định muốn nói là ngươi cho tới bây giờ chưa từng để ý đến nữ nhi của Đức vương gia đúng không? Hừ! Nói cho ngươi hay, nữ nhi của Đức vương gia cũng chưa từng để ý đến ngươi, vì ngươi quá xấu quá ngốc, nữ nhi đó mới chẳng thèm nhìn tới ngươi.”

Lãng Đằng Dạ vốn đang muốn mở miệng hỏi, nhưng Thủy Đào Hoa lại nói tiếp “Không nói nữa, nói nữa ta lại muốn nổi cáu. Nói chung chân của ngươi ngày mai sẽ khỏi, lần sau ta sẽ tới tìm ngươi quyết đấu, cấm ngươi dám từ chối! Hôm nay ta không quyết đấu với ngươi là bởi vì ngươi bị thương, ta không thể thắng chi bất võ, ngươi tuyệt đối đừng cho là ta sợ ngươi.”

(thắng chi bất võ = bắt nạt kẻ yếu)

Cầm tay Lãng Đằng Dạ, Thủy Đào Hoa làm động tác phát thệ “Còn nữa, đây là lời quân tử, lần sau ta nhất định quay lại tìm ngươi, ngươi không được phép từ chối.” sau đó Thủy Đào Hoa phiêu nhiên rời đi.

Thiếu niên này lớn tiếng ồn ào nói muốn quyết đấu, còn chưa bắt đầu lại chữa trị chân giúp hắn, chữa xong rồi lại bỏ đi! Hắn thực sự đoán không ra cá tính quái dị của thiếu niên này. Lãng Đằng Dạ lo trái lo phải, cả đêm không ngủ được, chỉ là cảm giác mát lạnh duy trì liên tục trên chân làm hắn biết rõ đây không phải là một giấc mộng kỳ lạ.

***

Sắc mặt Thủy Đào Hoa chưa từng khó coi như hôm nay. Trên giường hắn chất đống y phục màu sắc tiên lệ, chức tú (thêu) tinh mỹ, hơn nữa mỗi bộ y phục đều là mới cứng, đến lễ tết đi may đồ mới cũng không có nhiều như hôm nay. Mà tất cả y phục này đều là cha hắn Đức vương gia sai người đẩy nhanh tiến độ làm ra, mục đích chính là muốn để “nàng” tới yến hội kinh diễm tất cả mọi người.

“Quận chúa, người xem y phục này thật là đẹp, lại rất hợp với nước da người, là bộ coi được nhất.” thị tỳ trước nay hầu hạ hắn có vẻ đang nhanh nhảu săm soi chọn lựa, liên tục kêu lên, như thể hôm nay phải đi tham gia yến hội là chính nàng ta vậy, vừa hưng phấn vừa vui vẻ.

Tâm tình Thủy Đào Hoa không tốt chút nào, nói “Vậy không mặc bộ đó, tìm cho ta một bộ nào khó coi nhất ra đây.”

Thị tỳ nghe xong chẳng hiểu gì cả, thấp tha thấp thỏm nhẹ giọng nói “Thế nhưng Vương gia nói… nói … yến hội này rất quan trọng, không thể làm hỏng.”

“Ta lại càng muốn làm hỏng đấy, ngươi đi chọn cho ta một bộ y phục cũ ra đây, càng cũ càng tốt, nghe chưa? Cả mấy thứ trâm cài trang sức này cũng chọn cho ta cái nào cực kỳ cũ nát vào, đừng đem ta trưng diện đẹp đẽ, nghe rõ không?”

Giọng điệu hắn không vui, thị tỳ nghe được trong lòng sốt ruột, nếu thật phải làm thế này, biết ăn nói với Vương gia thế nào đây a?

Thị tỳ lần thứ hai nhắc nhở “Quận chúa, người không thể cân nhắc lại một chút sao?”

“Cân nhắc cái gì? Cha ta bảo ta đi mê hoặc Lãng Đằng Dạ, cái tên thiên ngốc địa ngốc ngốc nhất trên đời Lãng Đằng Dạ a! Không cần biết hắn là cái gì tướng quân, nói chung, ta thấy hắn không vừa mắt, bảo ta làm mặt vui vẻ với hắn, không có cửa đâu.”

“Thế nhưng…”

Thị tỳ còn muốn nói nữa, mặt Thủy Đào Hoa đã biến sắc “Là ta đi tham dự yến hội hay là cha ta hả? Nếu thích mấy cái y phục này đến thế thì cho ông mặc, tự đi mà câu dẫn cái tên Lãng Đằng Dạ ngu ngốc kia.”

Thấy hắn hung hăng như vậy, thị tỳ không dám nhiều lời, đành phải đi chọn một bộ y sam cũ nhất cho Thủy Đào Hoa mặc, còn chọn ra một chiếc mộc trâm vô giá trị làm trang sức. Nói chung, y phục trên người hắn chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó là “phạp thiện khả trần” (đại ý là: không có bất cứ một ưu điểm nào khả dĩ khen được.)


***

Hậu hoa viên hậu cung y hương tấn ảnh, công chúa hoàng tộc cùng quận chúa thân tộc tất cả đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, bởi vì đây là sự kiện trọng đại khó gặp trong cung, đương nhiên mỗi người đều nồng trang diễm mạt (phấn son dày cộp), chính là đem nhất bạch che tam sửu (ý nói lấy phấn che đi khuyết điểm), người nào người nấy đều là mỹ nữ khó gặp.

Mà diễm nữ danh môn không chỉ là phong thái không giống với người thường, đến mùi hương trên người cũng thơm như hoa, khiến người ta ngửi thấy toàn thân thư sướng. Các cô nương ở đây mỗi người đều là mỹ mâu hạo xỉ (răng trắng mắt đẹp), Hoàng đế không tin là không có ai khiến Lãng Đằng Dạ động lòng.

Nữ nhi của Phúc vương gia Tô Liên Liên lại càng là xuất chúng trong tất cả. Nàng như hoa như ngọc, mi nhãn như câu, Hoàng đế vừa ý nàng nhất, bảo những cô nương này ở hậu hoa viên thỏa thích thưởng hoa.

Hoàng đế lại hỏi “Có phải tất cả đều tới rồi không?”

Công công bên cạnh người nhẹ giọng nói “Bẩm vạn tuế gia, còn Đào Hoa quận chúa của Đức vương phủ chưa tới.”

Hoàng đế nhíu mày. Chưa từng nghe qua Đức vương gia có nữ nhi a! “Sao chưa từng nghe tới người này?”

Công công lại nhỏ giọng nói “Bởi vì Đào Hoa quận chúa không được đẹp lắm, vậy nên Đức vương gia trước giờ rất ít khi để nàng đi đâu, đối với bên ngoài thì nói là Đào Hoa quận chúa thân thể yếu đuối, sợ gió, vậy nên không cho nàng xuất hiện.”

Hoàng đế vừa nghe, lông mày lập tức giãn ra. Nếu đã xấu thì đoán rằng Lãng Đằng Dạ cũng sẽ không thích, ít đi một người như vậy cũng chẳng sao cả. Vì vậy Người thấp giọng nói “Đi mời Lãng tướng quân tới đây, nói trẫm muốn hắn bồi trẫm uống trà.”

“Vâng.”

Công công lui đi không được bao lâu thì Thủy Đào Hoa tới, có điều hắn lẫn trong một đám nữ nhân, Hoàng thượng không chú ý tới hắn. Thủy Đào Hoa đứng ở góc, đối mặt với một đóa hoa. Chỉ nghĩ đến việc hắn phải tới nơi này là để cho tên hỗn đản Lãng Đằng Dạ ngu ngốc muốn chết kia tuyển thê, trong lòng hắn liền lửa giận bừng bừng.

Mà đám quận chúa công chúa nghe nói sửu nữ trong lời đồn tới, đương nhiên là muốn nhìn một cái cho rõ, đều chen chúc tới trước mặt hắn, không hề khách khí hỏi “Ngươi là Đào Hoa quận chúa?”

“Đúng vậy.” Thủy Đào Hoa không thèm liếc mắt nhìn người vừa hỏi.

“Hi hi…”

Thủy Đào Hoa ăn mặc cũ nát chịu không thấu, trên mặt không chút phấn son, còn cố ý để tóc tai lung tung, thoạt nhìn đương nhiên là xấu chết đi được.

Chỉ thấy Tô Liên liên cầm đầu trận cười nhạo, khiến hắn khó chịu nhìn nàng một cái, phát hiện người trước mắt là một tuyệt sắc mỹ nữ, cũng không quá khách khí hỏi “Ngươi là kinh thành đệ nhất mỹ nữ Tô Liên Liên?”

“Không dám nói là thiên hạ đệ nhất nhưng nhìn chung so với ngươi vẫn dễ coi hơn. Ta xem ra Lãng tướng quân sợ rằng đến nhìn cũng không thèm nhìn ngươi một cái, thực sự là thương cảm, ngươi không nên tới đây cho xấu mặt ra.”

Thủy Đào Hoa không khỏi hít vào một hơi, bởi vì hắn có thể thấy rõ những nữ nhân này thật là quá rỗi việc.

Các nàng lấy mỹ lệ làm vũ khí, nếu không có khuôn mặt đẹp thì có lẽ chỉ là một đám nữ tử chua ngoa nhàm chán mà thôi.

“Lãng tướng quân thì có cái gì hay, các ngươi thích ta cho các ngươi, ta không cần cái tên dưa chuột đần đó.”


Nghe nàng hạ thấp Lãng Đằng Dạ như vậy, những người này đều phát sinh âm thanh thở dốc kinh ngạc. Trước giờ chưa từng có ai dám nói Lãng Đằng Dạ như thế.

Tô Liên Liên hùng hồn phát biểu “Ngươi không ăn được nho thì nói nho chua, không cần ngươi nhường, Lãng tướng quân tự nhiên là của ta. Ngươi dựa vào cái gì mà muốn tranh với ta? Loại như ngươi làm sao tranh nổi với ta, ai chẳng biết ngươi là thiên hạ đệ nhất sửu nữ.”

Có cái nhịn được, có cái không thể nhịn. Thủy Đào Hoa lập tức xoay người nhìn Tô Liên Liên, đột nhiên lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh; cái mỉm cười kia thiên kiều bách mị nhất thế gian, khiến cho tất cả cô nương ở đây bị chấn động đến ngây người, đơn giản là vì các nàng chưa bao giờ thấy qua nụ cười nào nhu mị đến thế.

Rõ ràng là ăn mặc xấu xí như vậy, không ngờ chỉ một nụ cười kia thôi đủ cho nàng bách mị đốn sinh, trên đời không ai có thể sánh bằng.

Thủy Đào Hoa vuốt mặt than nhẹ “Đúng vậy, ta xấu thế này, vậy nên không dám giống như các ngươi trên mặt trát phấn dày cộp. Da ta cái gì cũng không bôi lại cứ trắng trắng mềm mềm, thật là phiền a! Còn nữa, mắt ta vừa to vừa sáng, luôn luôn bị cát bụi bay vào, không như các vị công chúa quận chúa đây con mắt nhỏ như hạt đậu, không gặp phải phiền não như ta. Mà vẫn còn điều phiền hơn nữa cơ! Đó chính là vóc người ta đẹp thế này, duyên dáng yêu kiều thế này, y phục nào cũng mặc được, báo hại cha ta phải tiêu không ít tiền mua y vật, ta thật có lỗi với cha ta a! Chưa hết, còn một điều nữa! Ngươi xem tóc ta đen nhánh lại mềm, như thể mặc nhiễm (nhuốm mực), không như tóc các ngươi vừa cứng vừa thô, ngươi xem, ta đây thiên hạ đệ nhất sửu nữ thật đáng thương cảm a!”

Tô Liên Liên vừa nghe sắc mặt đại biến, phấn trên mặt thiếu điều rơi lả tả xuống. Thủy Đào Hoa hướng tới Tô Liên Liên, cố ý chọc giận nói “Liên Liên quận chúa, ngươi là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, ắt hẳn không có mấy loại phiền não này đúng không? Ngươi xem, ngươi trát phấn dày nhất, con mắt nhỏ nhất, vóc người cũng tạm được, tóc lại có chút cứng, ta thật ước ao được như ngươi a.”

Sắc mặt Tô Liên Liên tức khắc chuyển hồng, mấy cô nương đứng hai bên nghe vậy không khỏi phát sinh tiếng cười khẽ.

Tô Liên Liên tức giận kêu lên “Cười cái gì mà cười, có cái gì buồn cười chứ!” Ánh mắt giận dữ chuyển hướng sang Thủy Đào Hoa “Ngươi nhớ mặt ta đấy!”

Thủy Đào Hoa làm mặt quỷ “Bất cứ lúc nào.”

Qua một hồi lâu, Lãng Đằng Dạ cũng tới, cung kính đứng bên người Hoàng thượng. Mà các công chúa, quận chúa đương nhiên là giả bộ ra vẻ tiểu thư khuê các, ý đồ khiến cho Lãng Đằng Dạ chú ý tới mình.

Lúc này công công bỗng nhiên tuyên chỉ “Thỉnh Đào Hoa quận chúa bước về phía trước, Hoàng thượng có chuyện muốn hỏi.”

Thủy Đào Hoa ngẩn người, nghĩ thầm không biết tai họa gì tới cửa, lập tức thấy biểu cảm của Hoàng Thượng không phải là vui vẻ gì.

Tô Liên Liên đứng một bên, mặt ra vẻ khó chịu nói “Hoàng thượng, ngài xem y phục nàng mặc, là cái loại trang phục gì! Nơi này là nơi Hoàng thượng đặc biệt thiết yến, thế nhưng nàng lại mặc như vậy, ngài nói nàng có phải là coi thường ngài hay không?”

Hoàng đế nhìn trang phục của Thủy Đào Hoa, phát hiện hắn ăn mặc quả thực là xấu xí vô cùng, liền lạnh lùng nói “Trẫm không nhớ đã cấp Đức vương phủ ít ỏi bạc lúc nào, Đào Hoa quận chúa, nhìn xem ngươi ăn mặc cái kiểu gì đây?”

Thủy Đào Hoa tức đến độ muốn tiến lên cuồng tấu (đánh) Tô Liên Liên một trận. Có điều binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm, Thủy Đào Hoa đây không sợ mấy loại cái thủ đoạn rách này. Nói về lấy cớ, hắn ở Miêu Cương từ đám bằng hữu kia học được đến mười phần mười. Chỉ thấy hắn chân thành hạ bái “Hoàng thượng vạn phúc, thần mặc như thế này kỳ thực là có thâm ý.”

(quân lai tương đáng: binh lính thì có tướng cản, thủy lai thổ yểm: nước thì bị đất chặn; ý là vỏ quýt dày có móng tay nhọn)

Thủy Đào Hoa âm điệu nhu hoà nói “Hoàng thượng, hiện tại hạnh phùng thái bình thịnh thế, là lúc quốc thái dân an, tất cả đều nhờ vào tránh trị của Hoàng thượng. Có điều…”

Hoàng thượng không vui nói “Có điều gì?”

“Có điều quý nhân tử đệ luôn không có ý nghĩ của cải khó giữ, mỗi ti mỗi vật đều là không thể xem nhẹ, trái lại còn trắng trợn phô trương, lấy xa xỉ làm sở trường, coi cần kiệm là thấp kém. Hoàng thượng, thần mặc dù là quý vi quận chúa, cuộc sống có thể nói là trà lai thân thủ, phạn lai tương khẩu, thế nhưng vừa nghĩ tới những người thợ dệt tơ y, mỗi người đều đổ mồ hôi công sức kiếm chút bạc ít ỏi này, thần sao còn dám lãng phí?”

(Trà lai thân thủ, phạn lai tương khẩu: trà bưng tới tận tay, thức ăn đưa tới tận miệng; ý là sống sung sướng kẻ hầu người hạ)


Hắn càng nói, lông mày của Hoàng đế lại càng giãn ra, đến ánh mắt của người đứng bên cạnh Hoàng đế là Lãng Đằng Dạ cũng nhìn thẳng vào Thủy Đào Hoa, đáy mắt tràn đầy tán thưởng.

Hắn thấp giọng nói “Hoàng thượng, Đào Hoa quận chúa nói rất đúng, mấy năm trước thần trấn thủ ở biên cương, thấy cuộc sống của dân vùng biên giới khổ cực không nói nổi, vừa trở lại kinh thành liền quyết từ nay về sau không phô trương nữa, cũng là bởi vì có suy nghĩ giống như Đào Hoa quận chúa.”

Hoàng đế vừa nghe, long tâm vui mừng, vỗ tay nói “Ân, nói rất hay, trẫm muốn thưởng cho Đào Hoa quận chúa một bộ cẩm chức (gấm thêu) do Tô Châu tiến cống, cho Đào Hoa quận chúa lập tức thay.”

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Đào Hoa nhịn không được lộ ra một ánh mắt đắc ý hướng về phía Tô Liên Liên, chỉ thấy Tô Liên Liên tức phát run. Ai cũng biết cẩm chức này là loại vải đẹp nhất thế gian, rất ít người có thể được Hoàng thượng ban cho, ngay đến Hoàng hậu cũng chỉ có thể lấy một mà thôi, không ngờ Thủy Đào Hoa lại nhận được, nàng tức lắm nhưng không có cách nào.

Thủy Đào Hoa thấy nàng càng tức thì trong lòng càng sảng khoái. Hắn nghĩ thầm: Muốn chỉnh ta hả, đợi tám trăm đời nữa nha, đồ bổn qua! Hắn ở trong lòng mắng đến vui vẻ, nhưng cảm giác có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, hắn quay đầu lại xem, thấy một đôi hắc sắc đồng mâu (đôi mắt đen) sâu xa khó dò đang dõi theo hắn. Thủy Đào Hoa không nhịn được trong lòng thấy sợ hãi. Lãng Đằng Dạ sẽ không nhận ra hắn là người lần trước tới tìm y quyết đấu chứ?

Tâm tình của hắn nhất thời thấp thỏm bất định, đang lúc không biết có nên bỏ của chạy lấy người không, công công đã đột nhiên ở một bên lễ độ nói “Đào Hoa quận chúa, xin mời, nô tài đưa người đi thay y vật.”

Muốn chạy trốn cũng phải thay y phục đã rồi tính. Hắn cười có hơi miễn cưỡng “Làm phiền công công.”

Sau khi Thủy Đào hoa thay y phục xong đi ra, bị cung nữ trang điểm cho, chỉ thấy hắn xỉ bạch thần hồng (răng trắng môi đỏ), dung nhan khuynh thành, trên mặt tuy chỉ điểm chu thần, nhưng lại khiến thần sắc càng thêm mỹ diễm. Tóc hắn cũng đã được chải lại, đúng là một quốc sắc thiên hương tuyệt sắc giai nhân. Hơn nữa làn da nõn nà, mỗi bước lại đầy vẻ thướt tha, nghi thái vạn thiên, kiều mị như phù dung xuất thủy.

Thủy Đào Hoa từ đầu tới cuối không hề ngẩng mặt lên, là vì trong lòng hắn đang dự định đợi lát nữa sẽ bỏ trốn, bằng không vạn nhất bị Lãng Đằng Dạ vạch trần hắn là hắc y quái đạo kia, đến lúc đó ắt là lớn chuyện. Nếu hắn gặp chuyện không may thì thôi, tuyệt đối không thể liên lụy đến người thân.

Nhưng hắn lại không ngờ dáng hắn cúi đầu chỉ càng thêm vẻ cực kỳ yếu đuối mỏng manh, dường như cần một cánh tay mạnh mẽ tới đỡ để hắn dựa vào.

Mà Lãng Đằng Dạ từ sau khi hắn đi ra, ánh mắt toàn bộ đều tập trung trên người hắn.

Hoàng đế thấy ánh mắt si mê đó, cười nhẹ nói “Đào Hoa quận chúa, tiến lên đây, trẫm muốn thưởng trà cho ngươi.”

Thủy Đào Hoa nghe vậy tiến lên, tim đập như nổi trống. Hắn đến đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ mong Hoàng thượng thưởng trà nhanh nhanh lên, hắn uống mau còn chuồn. Không ngờ Hoàng thượng lại đưa trà cho Lãng Đằng Dạ.

“Lãng tướng quân, nhờ khanh đưa cho Đào Hoa quận chúa.”

Thủy Đào Hoa nghe thấy thế toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Lãng Đằng Dạ đưa trà cho Thủy Đào Hoa xong, Thủy Đào Hoa nói “Tạ ơn tướng quân.”

Hắn đem trà uống một hơi cạn sạch, lập tức làm bộ thân thể hơi run một chút, nói nhỏ “Hoàng thượng, thần chịu không được gió, đầu có chút choáng váng, liệu có thể cho phép thần sớm rời tiệc?”

“Được, vậy trẫm nhờ Lãng tướng quân hộ tống ngươi về. Lãng tướng quân, Đào Hoa quận chúa thân thể yếu ớt, ngươi cần phải hảo hảo bảo vệ.”

Hoàng đế nói câu này là có thâm ý khác, Lãng Đằng Dạ sao có thể không nhìn thấu.

Hắn thấp giọng nói “Thần sẽ cẩn thận. Quận chúa, thỉnh vịn vào tay ta.”

Oa a, vì sao lại thành như vậy, hắn không cần tên này đưa về đâu mà. Trong lòng Thủy Đào Hoa không ngừng kêu khổ, ngẩng đầu lên nhìn hướng Lãng Đằng Dạ, thấy Lãng Đằng Dạ vẫn đang nhìn mình, hắn vội vã đem ánh mắt buông xuống, ngực không ngừng nghĩ: Hắn nhìn ta như vậy làm gì. Nhận ra ta rồi sao? Bằng không hắn nhìn ta như vậy là có ý gì a?

Lãng Đằng Dạ hỏi “Quận chúa, đầu của người có còn choáng không?”

Hiện tại sự tình biến thành như vậy, đầu hắn đương nhiên choáng váng vô cùng, hơn nữa dù có phải nói dối bằng trời hắn cũng phải nhanh nhanh biến khỏi chỗ này mới được. Vì vậy hắn nói “Đúng vậy, đầu ta…aa……”


Thủy Đào Hoa hét lên một tiếng, bởi vì Lãng Đằng Dạ đã dùng một tay kéo hắn ôm vào ngực, trên khuôn mặt tuấn dật vẫn như trước một vẻ chính kinh cùng lãnh tĩnh “Xin thứ cho ta đắc tội, quận chúa, người nếu chóng mặt, có thể nằm trong lòng ta, ta đưa người về.”

Thủy Đào Hoa bị hắn làm cho phát sợ đến nhũn cả tay chân, còn tưởng rằng thân phận đã bị người kia nhìn thấu, mà tất cả quận chúa cùng công chúa còn lại đều nhìn đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng cũng có người nhịn không được ngây ngất nói “Lãng tướng quân thật là có khí khái nam tử a!”

Thủy Đào Hoa trong lòng cả giận nghĩ: van cầu mấy công chúa quận chúa này ai cũng được, mau nhanh té xỉu đi, như vậy hắn cũng sẽ đành phải ôm các ngươi mà không ôm ta nữa.

Chỉ tiếc, không có ai té xỉu cả, tất cả mọi người đều nhìn theo Uy dương đại tướng quân Lãng Đằng Dạ ôm thiên hạ đệ nhất mỹ nữ như hoa như ngọc Đào Hoa quận chúa ly khai hậu hoa viên.

( =))))))))))))))))))))))

***

Một lúc sau về tới phủ vương gia, Thủy Đào Hoa lập tức phát điên phân phó thị nữ “Mau mau chuẩn bị nước nóng cho ta, ta phải tắm, nhanh một chút. Chỗ nào hắn chạm vào ta tất cả đều phải triệt để tẩy rửa đi mới được.”

Tỳ nữ vội vội vàng vàng mang bưng nước nóng tới.

Thủy Đào Hoa lại nói “Nương ta không phải cấp cho vài cái bùa tránh tà sao? Mau mau đem dán vào tất cả những chỗ Lãng Đằng Dạ đã đi qua, nhanh lên, phòng khách, hành lang, quan trọng nhất là cửa, nhất định phải dán mỗi chỗ mười cái.”

“Lãng tướng quân? Vì sao ạ? Lãng tướng quân thật anh tuấn khiến cho người ta mê muội…” Tỳ nữ không thể hiểu nổi.

Thủy Đào Hoa tức giận nói “Câm miệng cho ta, hắn đẹp cái chỗ nào, con mắt ngươi đi đâu rồi hả? Đi ra ngoài cho ta, ta muốn tắm, không cần ngươi hầu hạ.”

Tỳ nữ không dám nói lời nào vội vàng lui ra. Thủy Đào Hoa nhanh chóng cởi y phục ngồi vào trong nước tắm.

Mẹ ơi! Tất cả những chỗ bị tên kia đụng vào đều ngứa. Hắn vội vã chà xát vài cái, chà đến độ da đỏ ửng lên.

Hơn nữa khó chịu nhất chính là cái tên kia đem cái con mắt như muốn giật điện người ta mà nhìn hắn, hại hắn tâm hoảng ý loạn, rất sợ tên kia bất cứ lúc nào cũng có thể kêu lên một tiếng: A, là ngươi, ngươi chính là hắc y đạo tặc kia!

Không ngờ tên hỗn đản này không chỉ không vạch trần hắn là hắc y đạo tặc, trái lại còn ôm hắn vào cửa, hại lão cha đang ăn đậu phộng suýt nữa thì rớt miệng xuống đất. Lão cha hắn cùng một đám phó dịch như là chưa từng thấy kiểu sự tình này, trừng mắt nhìn hắn cùng Lãng Đằng Dạ, như thể bọn họ lúc đó có gian tình không muốn người ta biết vậy. Van ngươi, bọn ta không hề có quan hệ gì, mọi người nghìn vạn lần không được hiểu lầm.

Hơn nữa tên hỗn đản này còn không thèm để ý sự tồn tại của cha hắn, dĩ nhiên lại hỏi phòng hắn ở đâu, rồi trực tiếp đi tới, đến khi đặt hắn trên giường rồi mới thấp giọng nói “Quận chúa, có gì thất lễ, thỉnh tha thứ.”

Hắn còn không kịp đáp lại thì thanh âm trầm thấp khiến hắn đố kị kia nói một điều càng không thể tưởng tượng nổi hơn “Sáng sớm mai, ta tới đón người, xin chuẩn bị sẵn sàng.”

“Chuẩn bị cái gì?” Hắn rốt cục cũng nói ra được.

Không ngờ tên tên hỗn đản lộ ra vẻ tươi cười anh tuấn nhất trên đời khiến người ta choáng váng, làm tim hắn không kềm được nhảy loạn lên.

Lãng Đằng Dạ cúi đầu ghé sát vào lỗ tai hắn nói “Ăn vận đẹp chút, bởi vì ta muốn dẫn người đi chơi.”

Sau khi nói xong, không đợi hắn đáp lời thì tên kia đã đi ra ngoài, như thể hắn ngày mai nhất định phải cùng đi vậy.

Thủy Đào Hoa tức giận nhảy từ trên giường xuống, tức giận kêu lên “Ai muốn đi chơi với ngươi? Ngươi vô sỉ vừa thôi!”

Thủy Đào Hoa mắng một tràng, thế nhưng tên hỗn đản kia một câu cũng không nghe được, bởi vì hắn đã sớm bỏ đi, dường như lời hắn nói nữ nhân không có khả năng cự tuyệt. Thủy Đào Hoa lần đầu tiên mới biết thế nào gọi là loại nam nhân cực kì tự tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận