Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Bởi vì sắc mặc Hạ Vô Trần rất bình thường, ngoại trừ ngoài miệng cảm tạ ra cũng không thấy có cái gì là dị thường cả. Vậy nên cảnh Hồi Tuyết căn bản không hề nghi ngờ hành động của hắn.

Hắn xoa bóp chân giúp Hạ Vô Trần xong, đứng dậy nói “Ui, ta phải đi thôi.”

Hạ Vô Trần bất đắc dĩ gật đầu “Đương nhiên, ngươi không phải là tân nương của ta, hơn nữa lại là một nam tử, ta làm sao dám yêu cầu ngươi lưu lại. Ngươi đi nhanh đi, đừng khiến ta thêm thương tâm.”

Hạ Vô Trần nói xong lời cuối, giọng có chút nghẹn ngào làm cho người nghe trong lòng dấy lên cảm giác không dễ chịu.

Cảnh Hồi Tuyết không chịu nổi ngữ khí hắn ai oán như thế, cau mày “Ngươi làm gì tự dưng làm bộ muốn khóc vậy?”

“Không có gì, ngươi đi nhanh một chút! Đi mau!”

Hai chữ sau vẫn còn tại trong miệng Hạ Vô Trần đã dùng tay áo che mặt, khẽ nói “Nhân gia nói nam tử hán đại trượng phu, hữu lệ bất khinh đạn. Ngươi đi nhanh lên môt chút đi, ta không muốn để cho người khác thấy ta rơi nước mắt.”

“Ta đi đây…”

Cảnh Hồi Tuyết vừa bước ra cửa chợt nghe Hạ Vô Trần khẽ khóc thảm. Một đại nam nhân lại khóc bi thương như thế, hắn quả thực chưa từng thấy.

Một người tốt, thân thể khỏe mạnh, thần trí rõ ràng, làm sao phải khóc thảm như vậy?

Thế nhưng chuyện không liên quan đến hắn, hắn còn phải mau chóng quay về Miêu Cương gặp lão đại và tam đệ. Hơn nữa hắn với nam nhân này chẳng thân chẳng quen, người kia khóc có thảm thế nào cũng không phải chuyện của hắn, hắn nghìn vạn lần không nên xen vào việc của người khác.

Lý trí thì nói thế, nhưng con người thường thường tình cảm lại thắng lý trí. Mặc cho hắn có khống chế bản thân thế nào, trong lòng có chút hả hê thế nào, nhưng nghe một đại nam nhân khóc thê thảm như vậy hắn nghĩ cũng có chút khó chịu.

Chân hắn không nghe lời bước quay lại phòng, miệng tự phun ra mấy lời sau, hơn nữa ngữ khí còn có vẻ lo lắng: “Ta van ngươi, ngươi đừng có khóc khó nghe như vậy có được không? Ngươi rốt cuộc có phải đàn ông không vậy a? Nào có nam nhân nào khóc sướt mướt như ngươi.”

Cảnh Hồi Tuyết nói vậy báo hại Hạ Vô Trần khóc càng thêm thảm hại “Đừng động vào ta, ngươi mau đi nhanh đi.”

“Ta cũng muốn đi a, thế nhưng nghe ngươi khóc kiểu này ta toàn thân ngứa ngáy. Đừng có khóc nữa, còn khóc nữa ta đánh ngươi.”

Người không bao giờ an ủi người khác như Cảnh Hồi Tuyết chỉ có thể lớn tiếng ồn ào, còn rất khoa trương nói muốn đánh người, thế nhưng đó là phương pháp an ủi duy nhất của hắn.

“Ta cũng không muốn khóc a. Thế nhưng… ta thê thảm như thế, lẽ nào đến khóc cũng không cho sao?”

Hạ Vô Trần vừa nói vừa khóc rống lên “Ta là quỷ chân thọt, cho dù có diện mạo đẹp thế nào cũng không có cô nương nhà nào muốn gả cho ta. Vất vả tán hết gia tài mới mua được một tân nương tử, không ngờ tân nương tử đã không phải cô nương mà lại còn là một nam nhi, khiến cuộc hôn nhân này chỉ là “giấc mộng Nam Kha”. Hơn nữa ngươi đêm nay bỏ đi, sáng mai người khác biết tân nương của ta bỏ chạy, ta… ta làm sao còn mặt mũi sống trên đời này. Chỉ nghĩ đến người ta sau lưng chỉ trỏ cười nhạo ta cũng không muốn sống nữa.”

Hạ Vô Trần nói rất thảm khiến Cảnh Hồi Tuyết nhất thời câm lặng, không biết nên dùng lời lẽ nào để an ủi. Cuối cùng hắn chậm rãi nói “Hẳn là không đến nỗi như vậy đâu, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đó.”

“Đúng, đúng, đều do ta nghĩ quá nhiều. Van cầu ngươi đi nhanh nhanh một chút, đừng có ở lại xem ta bị chê cười. Ai bảo ta là quỷ chân thọt, cả đời không cầu được một người vợ, cả đời cũng không thể cùng ai uống chén rượu giao bôi.”

Hạ Vô Trần nói xong, càng khóc đến ai thống dục tuyệt. (bi thương muốn chết a =   =)


Cảnh Hồi Tuyết thầm nghĩ phải mau trở về Miêu Cương, nhưng cái tên quỷ chân thọt này cả nghĩ như vậy, khóc cũng thảm như vậy, hắn nhịn không được cảm thấy trong lòng chua xót.

Hắn đi tới bên người kia, cũng không biết an ủi thế nào, chỉ có thể rất nam tử khí vỗ vỗ vai hắn khuyên nhủ “Đừng khóc nữa, chúng ta còn phải nghĩ biện pháp. Ta sẽ không để người khác chê cười ngươi.”

“Có biện pháp nào? Ta cả đời đã định là bị người ta cười rồi. Ngươi hãy đừng để ý ta nữa, nhanh đi đi.”

Hạ Vô Trần vẫn bảo hắn đi làm cho Cảnh Hồi Tuyết tâm càng phiền. Mà tâm phiền thì tự dưng cũng cao giọng “Ngươi không cần bảo ta tự nhiên sẽ đi. Ta nói phải nghĩ ra biện pháp chính là muốn giúp ngươi. Ngươi cứ bảo ta đi ta làm sao mà suy nghĩ được?”

Hắn vừa nói xong, Hạ Vô Trần liền khóc lớn lên “Ngươi… ngươi còn hung dữ với ta? oa….”

Hạ Vô Trần vùi mặt vào tay, dáng vẻ ai oán đến cực điểm.

“Đúng, ta bị bắt nạt cũng đáng đời, ai bảo ta là quỷ chân thọt, cả đời chỉ có thể bị khi dễ.”

Hắn khóc dữ dội đến thế không khỏi làm Cảnh Hồi Tuyết thấy chột dạ, lập tức hối hận sao vừa nãy lại lớn tiếng như vậy.

Vì vậy Cảnh Hồi Tuyết lập tức nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút thẹn thùng nói “Đừng khóc nữa, ta xin lỗi có được không? Đều là ta sai, ngươi đừng khóc nữa. Kỳ thực quỷ chân thọt cũng có chỗ tốt của quỷ chân thọt…”

“Tốt cái nỗi gì?”

Cảnh Hồi Tuyết chỉ là thuận miệng nói, vậy mà Hạ Vô Trần lại hỏi lại khiến hắn chần chừ không đáp.

Hạ Vô Trần cả giận nói “Ngươi rõ ràng là muốn đùa bỡn ta. Ngươi biết rõ chân ta có tật mà còn dùng cái gì mà chân thọt cũng có lợi để trêu chọc ta, ngươi… ngươi quả thực là khinh người quá đáng.”

Trông Hạ Vô Trần tức giận sắc mặt trắng bệch, Cảnh Hồi Tuyết vốn định một phen hảo ý, vậy mà lại chọc giận hắn, vội suy nghĩ cách trấn an “Ách, ta… ta… Để ta nghĩ một chút, cho ta chút thời gian ta lập tức nghĩ ra chỗ tốt của quỷ chân thọt.”

“Ngươi còn đang ác ý tìm cách bỡn cợt ta, ngươi…” Tiếp theo, Hạ Vô Trần lại khóc rống lên “Dù sao ta cũng không lấy được vợ, bị người ta chê, bị người ta mắng cũng đúng thôi. Cả ngươi cũng muốn lừa gạt ta. Ngươi căn bản không biết là đêm thành thân lại không được uống rượu giao bôi  thê lương thế nào. Ngươi tứ chi kiện toàn nên mới khi dễ kẻ què chân bất hạnh như ta.”

Nói xong lời cuối, ngữ khí Hạ Vô Trần trở nên thập phần đau thương, còn chảy xuống vài giọt nước mắt.

Cảnh Hồi Tuyết thấy hắn thương tâm như thế, lòng dâng lên khí khái muốn an ủi hắn. Hắn không quan tâm rượu giao bôi chỉ có phu thê mới uống, một tay lấy chén rượu nâng lên.

“Ui, đừng khóc nữa, rượu giao bôi gì gì thì cũng chỉ là uống rượu thôi không phải sao? Ta uống cùng ngươi là được rồi. Đêm nay chúng ta không say không về.”

Để biểu thị thành ý, Cảnh Hồi Tuyết tiên phong uống trước, hơn nữa liên tiếp uống đến ba chén.

Hạ Vô Trần nhìn hắn uống, nguyên bản là vẻ mặt khóc lóc liền biến mất, trái lại toát ra vẻ vui sướng thỏa mãn. Thế nhưng vẻ vui mừng đó chỉ chợt lóe lên rồi biết mất, không kịp nắm bắt.

Hắn cũng cầm chén lên làm bộ như uống rượu, có điều toàn bộ rượu đều đổ vào tay áo, một giọt cũng không đi vào trong miệng.

Cảnh Hồi Tuyết lòng dạ tốt, để an ủi mà cùng hắn hát tửu (uống rượu), cơ bản không thấy ánh mắt Hạ Vô Trần.


Thấy hắn rốt cuộc cũng ngừng khóc, Cảnh Hồi Tuyết thở phào nhẹ nhõm “Thực sự… đừng khóc nữa, không có gì đáng phải khóc cả. Ngươi chỉ là một quỷ chân thọt, dáng vẻ ta so với ngươi chỉ đáng vứt đi, còn thảm hơn ngươi gấp trăm lần mà còn không khóc, có đúng hay không?”

Không biết vì sao, uống rượu xong Cảnh Hồi Tuyết lưỡi líu lại, hơn nữa mặt còn rất nóng, toàn thân như bị lửa đốt. Hắn dùng tay quạt quạt, không hiểu sao càng quạt càng nóng, nóng như ngồi trên chảo.

Không chỉ nóng, toàn thân hắn tê tê dại dại, vừa khó chịu vừa đau đớn. Hắn vốn là người rất sợ nhiệt, chỉ cần có người tới gần hắn một chút hắn đã chịu không nổi. Thế nhưng hiện tại thân thể nóng như thế, không tự chủ được nghĩ muốn tới gần Hạ Vô Trần, chỉ cảm thấy càng dựa sát vào thì thân nhiệt tăng càng thêm tê dại, toàn thân phảng phất cảm thấy thư sướng.

Miệng hắn không khống chế được thao thao bất tuyệt “Hơn nữa, nói thật ra, ngươi vẻ ngoài đẹp như vậy, tìm đâu chẳng được một người vợ. Tuy rằng là quỷ chân thọt, thế nhưng ngươi thực sự rất dễ coi a!”

Cảnh Hồi Tuyết đối với nam nhân trước nay chưa từng có cảm giác lại không ngừng khen ngợi Hạ Vô Trần, hơn nữa hắn còn vừa nói vừa dựa sát vào mặt Hạ Vô trần.

Càng tới gần hắn càng thấy khó thở. Ánh mắt hắn chậm rãi trượt xuống môi Hạ Vô Trần. Bờ môi hắn hình dạng hảo mỹ, lại còn lưu lại một chút thủy quang làm cho người ta thực muốn cắn một cái.

Cảnh Hồi Tuyết không khỏi nuốt nước miếng. Chỉ là nhìn môi Hạ Vô Trần thôi mà hắn thấy miệng lưỡi mình khô đắng. Vì vậy hắn lại uống rượu tiếp. Có điều càng uống hắn càng thấy cổ họng khát thêm, tựa như có uống cả thùng nước cũng không hết khát, hơn nữa khô nóng càng thêm khó chịu.

Người bình thường sẽ không vô lễ dựa vào người khác như thế. Nhưng Hạ Vô Trần đối với sự tiếp cận của hắn không hề phản đối, còn lộ ra vẻ tươi cười.

Hắn vừa rót rượu cho Cảnh Hồi Tuyết, trên mặt lại đổi thành vẻ sầu khổ khẽ kêu “A Tuyết, uống rượu!”

Vừa nghe có người gọi mình “A Tuyết”, Cảnh Hồi Tuyết toàn thân nổi da gà. Hắn ghét nhất bị người khác gọi như vậy, lập tức bị chọc giận. Chỉ có điều nói vẫn lắp bắp, hoàn toàn không giống vẻ hung hãn lúc trước của hắn.

“Không được gọi… như vậy… Ngươi có thể gọi a cẩu, a miêu, a ngưu, a ngốc nhưng không được… gọi là A Tuyết. Ta nếu như nghe ai gọi thế liền… không vừa ý. Ta nói cho ngươi, A Tuyết là tên nữ tử, ngươi tuyệt đối không được gọi như vậy, nghe chưa? Một nam nhân… lại bị đặt cái tên Cảnh Hồi Tuyết như tên con gái đã buồn nôn lắm rồi, ngươi còn gọi… A Tuyết, cẩn thận ta đánh ngươi!”

Hắn lập tức từ bên người Hạ Vô Trần đứng lên, giơ tay lên hướng hắn mà đánh. Chỉ có điều hắn không chỉ lực đạo không chuẩn, thân thể còn ngã sang bên tiến vào trong lòng Hạ Vô Trần.

Hạ Vô Trần thuận thế ôm lấy hắn, sau đó tại bên tai hắn nói, thanh âm còn mềm ngọt hơn cả vừa nãy: “A Tuyết, là ta sai! Ngươi đừng nóng giận có được hay không?”

Nghe ngữ điệu mềm mại như vậy, thật giống như hai người đang ở trên gường điều tình (ve vãn) hoan ái. Một luồng run rẩy truyền từ lỗ tai đến tận lòng bàn chân Cảnh Hồi Tuyết, cảm giác vừa tê vừa ngứa, khiến hắn toàn thân thủ nhuyễn cốt tô (tay thì nhũn mà xương thì mềm ra O.O).

Một luồng lửa tuôn chảy trong xương cốt, Cảnh Hồi Tuyết vội vã che tai nhảy dựng lên, thở bắt đầu hổn hển, đến ánh mắt cũng phát ra tia ám muội.

“Ngươi làm gì tựa ở bên tai ta nói? Tên ác tâm, đừng có dán vào người ta. Ta phải về Miêu Cương.”

Hắn nghĩ muốn đẩy tay Hạ Vô Trần ra, nhưng bàn tay vốn đang ôm trước ngực Cảnh Hồi Tuyết nhẹ nhàng trườn xuống eo hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hạ Vô Trần tựa hồ biết rõ làm vậy sẽ kích thích cảm giác đầu độc nhân tâm. Bởi vậy hắn lập tức cảm thấy thân thể Cảnh Hồi Tuyết run lên, mềm yếu tê liệt ngã vào lòng hắn, ngay cả đứng cũng không đứng dậy được.

Con mắt Cảnh Hồi Tuyết như bị đôi môi Hạ Vô Trần quyến rũ, tự nhiên lặng người nhìn chằm chằm bờ môi hắn.

“Ui! Ta… ta… phải đi…” Hắn muốn nói hắn phải đi, thế nhưng hai con mắt cứ dán chặt vào môi Hạ Vô Trần.


Đột nhiên, hắn đưa tay vòng qua cổ Hạ Vô Trần, đôi môi đỏ tươi không ngừng hé mở thở gấp.

Cảnh Hồi Tuyết hòan toàn không biết hiện tại mình trông loạn nhân tâm đến thế nào. Trong mắt Hạ Vô Trần bất giác lộ ra dục vọng quang mang.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chăm, Cảnh Hồi Tuyết cảm thấy toàn thân nóng rực lên. Hắn bỗng nhiên ngưu đầu bất đối mã chủy (nói lung tung chẳng liên quan) than “Ta… ta khát.”

“A tuyết, đợi lát nữa ngươi sẽ hết khát thôi.”

Hạ Vô Trần nói rất nhẹ, mà hắn không chỉ áp sát vào gương mặt tinh tế của Cảnh Hồi Tuyết, lúc nói thậm chí còn không đứng đắn cắn nhẹ vài miếng trên gương mặt trắng nõn đó, mặc dù không lưu lại vẫn ngân (dấu hôn), thế nhưng lúc hắn cắn, da thịt mềm mại lưu lại những hồng ấn nhàn nhạt.

Mặt bị cắn, Cảnh Hồi Tuyết như bị điện giật toàn thân run lên, mồ hôi không ngừng tuôn ra ướt đẫm trán.

Tim hắn như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Một luồng nhiệt lãng tiêu hồn từ đâu đó tuôn ra, làm hắn nóng đến nói cũng không nên lời.

Hạ Vô Trần biết rõ còn hỏi “Ngươi khó chịu a? Sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy? A Tuyết, để ta đỡ ngươi lên giường nằm nghỉ có được không?”

Cảnh Hồi Tuyết chân từ lâu đã nhũn ra, mà Hạ Vô Trần cũng không đợi hắn trả lời cứ thế ôm lấy hắn hướng về phía giường.

Vừa nằm lên giường Cảnh Hồi Tuyết liền lôi kéo y phục của Hạ Vô Trần, cùng hắn dây dưa.

Hắn ra sức hô hấp, nhãn thần mê ly nhìn chằm chằm Hạ Vô Trần, trời đất dường như quay cuồng, trước mắt đều mờ mờ ảo ảo như nhau. Hắn bỗng nhiên nghĩ vị đạo trên người Hạ Vô Trần thật thơm, thơm quá. Vì vậy hắn tựa như ngạ quỷ thấy thức ăn, bổ nhào về phía người kia.

Hạ Vô Trần kêu lên một tiếng “Ai da, ngươi làm gì vậy? A Tuyết, ngươi đụng phải ta đau quá a!”

Cảnh Hồi Tuyết đã sớm mất hết lý trí, chỉ cảm thấy toàn thân nóng quá, nóng quá. Hơn nữa nhìn môi Hạ Vô Trần hắn thấy trong tâm ngứa ngáy khó chịu, làm hắn không tự chủ được mà hôn lên.

Hạ Vô Trần đương nhiên mừng rỡ tiếp nhận nhiệt tình của Cảnh Hồi Tuyết, lập tức tận tình hưởng ứng.

Nhưng mà, chỉ có môi thôi căn bản là vẫn không đủ. Cảnh Hồi Tuyết nhanh chóng cởi y sam của Hạ Vô Trần, hôn lên da thịt trần trụi của hắn, mỗi chỗ lại lưu lại hồng sắc vẫn ngân.

“A Tuyết, ngươi thật là đáng yêu.”

Hạ Vô Trần chỉ nhẹ nhàng tán mỹ (tán thưởng), Cảnh Hồi Tuyết toàn thân trên dưới cảm thấy một luồng táo nhiệt kỳ dị tuôn trào. Nhìn thân thể gầy gò của Hạ Vô Trần thấm ra tầng tầng lớp lớp mồ hôi, đến vị đạo trong mồ hôi cũng thơm mát, hắn dường như phát cuồng mãnh liệt đè lên cơ thể Hạ Vô Trần, hôn đến ngay cả hô hấp cũng không cần.

Hôn đến lúc không thở nổi nữa, Cảnh Hồi Tuyết mới luyến tiếc buông ra. Chân hắn gắt gao cuốn lấy Hạ Vô Trần, áp vào người kia ra sức vặn vẹo khiến cho mọi nơi trên cơ thể mình đều đụng chạm vào từng chỗ trên thân thể người đó.

Bởi vì hắn phát hiện mỗi chỗ hắn đụng tới thì lửa nóng thiêu đốt trên da sẽ như được dội nước trở nên dễ chịu, có điều rời ra thì càng thêm hỏa nhiệt cho nên hắn ở trên người Hạ Vô Trần lại càng giãy dụa một cách phóng đãng.

Hạ Vô Trần khẽ vuốt mái tóc đẫm mồ hôi của Cảnh Hồi Tuyết, tà khí trong mắt càng thêm thâm sâu.

Hắn cực kì khóai trá cười nói “A Tuyết, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy người nào khả ái như vậy khiến ta rất muốn ôm ngươi. Có điều ta hạ chỉ là mê hương mà thôi, theo lẽ thường sẽ chỉ làm ngươi thủ toan cước nhuyễn (tay chân mềm nhũn), thật không ngờ ngươi lại nhiệt tình đến thế này. Vậy ta đành không khách khí mà hưởng dụng thôi.”

Hiện tại Cảnh Hồi Tuyết đã mất đi lý trí, không nghe ra Hạ Vô Trần nói cái gì dù rằng hắn kề sát ngay bên tai mình nói.

Hạ Vô Trần rõ là một tay từng trải tình trường, đương nhiên biết nói kiểu này sẽ làm Cảnh Hồi Tuyết có cảm giác, vậy nên hắn nói xong còn khẽ cắn lên vành tai.

Hành động của hắn khiến Cảnh Hồi Tuyết không chịu được thét lên, toàn thân run rẩy dậy sóng, gần như hư nhuyễn.


Hạ Vô Trần đem y phục của Cảnh Hồi Tuyết nhất loạt cởi ra, cùng lúc dục vọng sung mãn hôn lên vành tai xinh xắn. Cảnh Hồi Tuyết lồng ngực không ngừng phập phồng, lại một lần nữa run rẩy trong lòng Hạ Vô Trần, nóng đến mức sức để kêu thét cũng không còn nữa, trái lại để Hạ Vô Trần tùy ý sở dục thân thể mình.

Đầu ngón tay Hạ Vô Trần lướt nhẹ trên cơ thể Cảnh Hồi Tuyết. Trong người hắn như bị lửa thiêu đốt rên lên khe khẽ. Hạ Vô Trần nói là làm, không chút khách khí hưởng dụng Cảnh Hồi Tuyết, khiến cho tiếng kêu cuồng loạn của hắn vang vọng khắp phòng… Cảnh Hồi Tuyết người đầy mồ hôi, bị trọng lượng của Hạ Vô Trần cấp ép tới vô pháp nhúc nhích, đến lúc hắn chịu không nổi cái loại kích tình quá độ này nữa, hôn mê bất tỉnh.

***

Thiên phương lượng (Trời cao sáng sủa), bên ngoài tiếng chim kêu ríu rít, Cảnh Hồi Tuyết tỉnh lại, toàn thân đau nhức, vừa tỉnh xong thiếu chút nữa lại bị dọa cho chết ngất.

Bởi vì, hắn đang xích lõa nằm trên giường, chỉ có chiếc chăn mỏng trụ lại trên thân thể. Nhưng nếu chỉ có một người thì thôi, đằng này hắn phát giác bên trái còn có một nam nhân, mà nam nhân kia cũng toàn thân xích lõa đang ngủ.

Cảnh Hồi Tuyết thống khổ ngồi dậy.

Chuyện gì đã xảy ra? Hắn ôm lấy đầu, nhất thời không cách nào tiếp thu được.

Không thể nào chứ? Hắn cùng với tên quỷ chân thọt làm chuyện kỳ quái gì đó sao? Bằng không vì sao bọn họ toàn thân trần trụi cùng nhau nằm trên giường?

Hắn là nam tử hán đại trượng phu sao lại làm chuyện biến thái! Vì vậy hắn vội vã từ trên giường nhảy xuống, lấy chăn bao trụ lấy thân thể, tức giận đến cả người phát run, phẫn nộ cực điểm dùng chân đá Hạ Vô Trần một cái, đồng thời chửi bới một tràng: “Con mẹ nó, đồ quỷ chân thọt, ngươi tỉnh lại cho ta! Mẹ nó, ngươi chiếm tiện nghi của ta, ta phải giết ngươi, chia làm mười tám phần cho chó ăn. Mau đứng lên! Chiếm tiện nghi của ta còn dám làm bộ ngủ, coi chừng ta giết ngươi bây giờ!”

Cùng nam nhân đồng sàng hoan ái khiến Cảnh Hồi Tuyết cực kì kích động. Mặt hắn lúc trắng lúc xanh, toàn thân không ngừng run rẩy.

Nguyên bản Hạ Vô Trần đang trên giường ngủ ngon mới chậm rãi ngồi dậy. Hắn dựa sát vào thành giường, thong thả ưu nhàn giảng giải: “Oa! Ta không nói ngươi chiếm tiện nghi của ta thì thôi, ngươi còn mắng chửi ta?”

“Ta chửi quỷ chân thọt có gì sai? Ta chiếm tiện nghi của ngươi? Ha ha ha, có tuyết rơi giữa hè thì may ra! Ta đối với nam nhân không hề có hứng thú, muốn kết hôn cũng phải là một tiểu cô nương đẹp nhất, đáng yêu nhất thế gian. Ta mà thèm chiếm tiện nghi của một tên quỷ chân thọt như ngươi, ngươi nghĩ ta ngu ngốc chắc?”

Mảnh chăn trên nguời bị cướp đi, Hạ Vô Trần toàn thân xích lõa vươn vai, vẫn ngân trên người phô ra không sót một cái, trông giống như bị kẻ nào đó dùng cường lực làm nên, đến những chỗ không nên có cũng có, tựa hồ biểu hiện kẻ hôm qua cùng hắn hoan ái nhiệt tình đến cực điểm.

Hắn vô tội nói “Ngươi nhìn hồng ngân trên người ta tự mình làm sao mà làm ra được. Ngươi đêm qua thực sự là rất khủng khiếp, liên tục lôi kéo ta, sống chết áp trứ ta. Tuy rằng ra đã liều mình chống cự nhưng ngươi uống rượu xong cậy mạnh hiếp yếu, chân ta thì què quặt, căn bản trốn không thoát, bị ngươi bắt quay về giường. (sặc =   =) Nếu bị người ta biết ta không chỉ không cưới được tân nương tử nào, còn bị một nam nhân chiếm tiện nghi, ta cũng không muốn sống nữa.”

Nhìn hồng ngân trên người Hạ Vô Trần, còn ở những chỗ rất kỳ-quái, Cảnh Hồi Tuyết nhất thời không thể chấp nhận. Đả kích quá lớn, hắn giậm chân, chết cũng không muốn thừa nhận đã cùng nam nhân trên giường.

“Ngươi gạt ta! Ngươi đến bây giờ còn muốn gạt ta! Rõ ràng là do ngươi khóc lóc sướt mướt, ta mới hảo tâm muốn an ủi ngươi, kết quả sau cùng lại… lại… ”

Sau lại thế nào, Cảnh Hồi Tuyết chẳng hề nhớ. Cũng bởi vì hòan toàn không nhớ rõ, hắn không dám nói mình căn bản chưa có làm qua cái chuyện này. Hay là hắn có làm cũng không biết chừng, bằng không quỷ chân thọt Hạ Vô Trần sao lại muốn gạt hắn.

Hắn nửa tin nửa ngờ, mặt mũi trắng bệch, tức giận khiến mặt hắn tái đi.

Hạ Vô Trần bất đắc dĩ nói “Ngươi đêm qua thực sự rất quá đáng, ta đã cầu ngươi đừng làm, bởi vì ta cũng không muốn cùng nam nhân…”

Hắn tuy rằng không nói hết câu nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Cảnh Hồi Tuyết lập tức cắt lời hắn, ôm lấy đầu rống lên “Oa… không được nói nữa, ta ngu ngốc, ta hỗn đản, tự dưng lại cùng với nam nhân…”

Tiếp theo hắn kêu thảm thiết hơn “Ta…ta sao lại cùng nam nhân làm ra cái chuyện ngu xuẩn này? Ta… ta muốn nhảy sông tự vẫn… muốn tự sát… ta muốn đập đầu vào tường. Dao đâu? Ta muốn tự vẫn cho xong!”

Hắn chạy xung quanh tìm kiếm hình bóng một con dao nhỏ, hiển nhiên quẫn quá chỉ có một phương thức giải quyết trước mắt là tự sát. Hắn đảo mấy vòng quanh phòng tìm dao nhưng tìm không được.

Đôi mắt Hạ Vô Trần buông xuống, đáy mắt lộ ra một tia sáng, trên môi mang một nụ cười đầy mưu mô, nhìn vẻ mặt của Cảnh Hồi Tuyết.

Lúc này Cảnh Hồi Tuyết vì bị đả kích quá lớn, căn bản không rảnh chú ý tới biểu cảm của Hạ Vô Trần, vậy nên không phát hiện trên môi hắn lộ ra nụ cười gian trá đắc ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui