Cơn choáng váng qua đi, Hứa Thanh mất một lúc lâu mới khôi phục lại lý trí. Cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo, nàng thử mở mắt nhưng đôi mi nặng như búa tạ, muốn nhấc mà nhấc không nổi. Tuy không thể mở mắt, Hứa Thanh vẫn có thể nghe thấy những gì đang diễn ra xung quanh.
Phải rồi, là giọng của hắn “ Ngươi nói cái gì mà không có thuốc giải.”
“ Uhm. Hoặc mang thuốc giải đến đây, hoặc mang đầu mình đến. Ta khôngmuốn làm bẩn kiếm của mình.”
Asss… Cái tên này, tại sao mà hắn không sửa nổi cái tính cục cằn của mình cơ chứ. Hứa Thanh cố gắng động đậy người, chưa đầy hai giây sau nàng đã cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực của hắn. Dường như được tiếp nguồn sức mạnh, hai mí mắt khó bảo cuối cùng cũng phải nghe lời
“ Hứa Thanh, ngươi không sao chứ?”
“ Ta.. không sao, nàng hướng ánh mắt về phía Thái y, ông có thể đi được rồi… ta không sao…”
“ Hứa Thanh ngươi điên rồi sao, ngươi có biết bản thân đang trúng độc không… Ta sẽ tìm Chiến Cơ, Ngự y trong cung nhất định sẽ có cách chữa.” Giọng hắn đầy giận dữ, chỉ nghe qua cũng biết hắn lo lắng cho nàng như thế nào.
“ Hàn Tuấn Phong, ngươi nghĩ rằng ta không quan tâm đến mạng sống của mình sao. Ngươi để Thái Y về đi… Cách cứu ta chỉ có ở Mẫu Đơn cốc…”
“ Mẫu Đơn cốc? Hứa Thanh ngươi nói là ai đã hạ độc…”
“ Cô nương ấy không thể nói, vì nếu vương gia biết… thì Hứa Thanh vô phương cứu chữa rồi.”
Một giọng nói yếu ớt vang lên. Hứa Thanh đưa mắt nhìn, thì ra là cô bé đó. Bỗng chốc cô bé nhỏ lên cơn ho sặc sụa, khen che đẫm màu máu đỏ
“ Ôi trời! Em bị như thế từ bao giờ. Đây là bệnh nan y mà cô ta nói sao.”
Con bé khẽ khàng gật đầu
“ Ho lao thời này là bệnh nan y sao. Em đừng lo, chị nhất định sẽ chữa khỏi cho em.” Nàng quay sang khẽ khàng hỏi Tuấn Phong ” Cha ta đâu?”
” Đã hai ngày rồi ông ấy không rời phòng, ta cũng không muốn kinh động ông ấy.”
…
Mẫu Đơn cốc vốn là một cốc có tiếng tăm trong giang hồ, nhưng chỉ những người biết vị trí chính xác mới có thể tìm được nó…
Hàn Tuấn Phong nhớ lại tám năm trước đây, một lần thi hành nhiệm vụ mà lưu lạc đến đây…
Tuy lo lắng cho tình hình của Hứa Thanh, Hàn Tuấn Phong không muốn cho nàng đi xe ngựa mà kéo dài thời gian, càng không muốn có hai “cái đuôi” đang bám theo mình như thế này…
…
Bốn người họ tiến vào trong cốc… Mẫu Đơn cốc quả thực là cách gọi thay cho vườn địa đàng… Hứa Thanh vốn nghĩ mấy cảnh non nước xinh đẹp như vậy chỉ tồn tại ở trong phim, ngỡ đâu lại tồn tại ở cõi thực.
Tiến vào chưa được bao lâu, một cô gái gương mặt hoạt bát đã tiến tới chỗ họ
“ Xin hỏi các vị có phải là người đến tìm thuốc giải cho Hứa Thanh cô nương.”
“ Đúng vậy.” Chiến Cơ lên tiếng… dường như trong bất cứ hoàn cảnh nào anh cũng có tư cách lãnh đạo.
“ Được… đến đây đi, chủ nhân của tôi đang đợi các vị.”
…
“ Oa… nhiễm tưởng chỉ có nơi ta ở mới được gọi là tráng lệ đấy…”
“ Được hoàng thượng ban tặng lời khen như vậy, ta lấy làm hổ thẹn.” Thanh âm của một nữ nhân vang lên, chứa trong đó chính là sự cao sang thanh nhã, khí chất mà ít người có thể có được. Bốn người hướng mắt nhìn theo nơi phát ra âm thanh… Chính điện là một nữ nhân bịt mặt… phong thái khác người.
“ Không cần nhiều lời, ngươi nói điều kiện đi… đổi lấy thuốc giải cho Hứa Thanh.” Hàn Tuấn Phong lạnh lùng lên tiếng, nếu không phải nữ nhân kia đang nắm giữ mạng sống của Hứa Thanh hắn sớm đã cho ả một chưởng.
“ Bỏ ra.”
…
“ Nữ nhân ngươi đang bế… bỏ ra.”
Hàn Tuấn Phong ngỡ ngàng trước lời nói của nữ nhân kia nhưng hai tay chuyền Hứa Thanh cho Thiên Hạo… để phòng trừ…
“ Thuốc giải?”
“ Điều kiện của ta rất đơn giản, ngươi lập lời thề vĩnh viễn không thành hôn với Hứa Thanh, ta sẽ để thuốc giải cho cô ta.”
Chiến Cơ mặt lạnh quay ra nhìn Hàn Tuấn Phong “ Lại nợ phong lưu của ngươi hả, Tuấn Phong.”
Hàn Tuấn Phong miệng khẽ nhếch cười… cho dù ông trời có sập xuống cũng đừng bảo hắn từ bỏ Hứa Thanh. Trong chớp mắt bảo kiếm của hắn đã lao tới nữ nhân trước mắt… Chiến Cơ đẩy Thiên Hạo và Hứa Thanh qua một bên, rút kiếm xông tới…
Nữ nhân kia không hề đơn giản, tay kiếm không ngừng múa… Nhưng không quá mười hiệp, nữ nhân kia đã thất thế, trong giây phút bị Hàn Tuấn Phong chém đứt khăn bị mặt, ngã người xuống sàn
“ Mẫu Đơn… sao có thể là ngươi… ngươi là chủ nhân của nơi này…”
“ Hàn Tuấn Phong, xem ra ngươi đã hoàn toàn quên chuyện của 8 năm về trước…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...