Sau khi ăn cơm xong, Cổ Dư Hưng ngồi ở xô pha tán ngẫu cùng Diệp Phàm. Không thể không nói, người sự phụ này cực kì hiểu Diệp Phàm, ông không hỏi cậu chuyện liên quan đến Ngụy Đổng Diên mà chờ cậu tự mình nói ra.
"Con chia tay với anh ta rồi." Cậu không nhắc tới chuyện Ngụy Đổng Diên đính hôn và cả chuyện hắn giam cậu lại. Diệp Phàm kể chuyện qua loa, không muốn Cổ Dư Hưng lại thêm lo lắng: "Ở đó không còn chỗ cho con nữa."
Cổ Dư Hưng nghe vậy bèn nhíu mày. Ông biết rõ chuyện xảy ra với Diệp Phàm không đơn giản như cậu nói, lúc hai người bắt đầu ông là người phản đối nhất, trong mắt những người ở thế hệ ông, hai người đàn ông thì có thể có tương lai gì được chứ? Huống chi Ngụy Đổng Diên còn là loại thương nhân nông cạn chỉ biết đến ích lợi.
"Vậy à." Cổ Dư Hưng trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Về rồi thì làm cho tốt, bộ xương già của sư phụ tìm cho con một vị trí cũng không có vấn đề gì."
"Sư phụ..." Chỉ khi rơi xuống đáy vực, bạn mới có thể hiểu rõ ai là người quan tâm đến mình. Diệp Phàm nói không nên lời, ơn nghĩa quá lớn, những lời nói kia lại quá nhẹ, nếu như cậu nói ra, sợ còn trở thành sự sỉ nhục với Cổ Dư Hưng.
"Ta thấy Ngụy Đổng Diên kia cũng không phải người tốt." Cổ Dư Hưng thấy bất hạnh của Diệp Phàm thì giận vô cùng, ông trầm giọng nói: "Con cũng không thua kém gì, ai! Tình yêu thế này ấy à, sao có thể lâu dài được. Con là đàn ông, nên quan tâm đến sự nghiệp của bản thân mới phải! Chỉ có như thế người khác mới không khinh thường con, con mới có được địa vị đích thực của mình! Con tự suy nghĩ chút đi, cái bộ dạng thề sống thề chết khi đó của con vì Ngụy Đổng Diên có khác gì đàn bà con gái không!"
Những lời này của Cổ Dư Hưng có chút nặng nề, sau khi nói xong, ông lập tức nhìn sắc mặt Diệp Phàm, thấy cậu không có phản ứng gì mới hít sâu một hơi: "Thôi, ngã một lần sẽ khôn ngoan thêm một chút, bây giờ con hiểu rồi thì cũng không phải chuyện gì xấu."
Diệp Phàm nhẹ nhàng gật đầu, cậu biết Cổ Dư Hưng chỉ muốn tốt cho mình mà thôi. Nếu như cậu là phụ nữ, gả cho Ngụy Đổng Diên có lẽ sẽ còn có pháp luật bảo vệ, nhưng cậu lại là đàn ông, chẳng những không được bảo hộ mà còn phải trốn trốn tránh tránh; dù Ngụy Đổng Diên bỏ rơi cậu, cậu cũng có thể cắn răng mà nuốt uất ức vào trong bụng.
Tình yêu giữa đàn ông với đàn ông, nếu ngay từ đầu địa vị đã không bình đẳng, vậy sẽ rất khó để đi tới cuối cùng.
Lúc này trái tim Diệp Phàm đã lạnh lẽo vô cùng. Khi thấy ánh mắt vừa vui mừng vừa lo lắng của Cổ Dư Hưng, không hiểu sao hốc mắt cậu lại hơi ướt: "Con biết rồi ạ, sư phụ."
"Biết là tốt rồi." Cổ Dư Hưng lại thở dài: "Mai tới nhà hàng với ta xem xem... Ở tuổi của con, nhàn rỗi lâu ngày cũng không phải vấn đề lớn, hôm nay nghỉ sớm một chút, nghỉ ngơi đầy đủ..."
Diệp Phàm gật đầu. Hôm nay cậu phong trần mệt mỏi từ thành phố A về thành phố C, lại tập trung tinh lực nấu cơm tối cho Cổ Dư Hưng, lúc này đã hơi buồn ngủ, nghe Cổ Dư Hưng nói vậy cũng không cậy mạnh mà ngoan ngoãn tắm rửa rồi lên giường nằm.
Trước khi rời khỏi thành phố C, Diệp Phàm ở cùng Cổ Dư Hưng. Sau khi cậu rời đi, Cổ Dư Hưng vẫn giữ lại phòng ngủ của cậu, ngày thường cũng để người khác quét dọn sạch sẽ, vì thế Diệp Phàm có thể vào ở ngay lập tức. Chỉ từ chuyện nhỏ này thôi cũng có thể thấy, tình cảm mà Cổ Dư Hưng dành cho Diệp Phàm sâu đậm bao nhiêu.
Giường rất mềm, nhưng cảm giác lại quá lạ lẫm. Tóc Diệp Phàm ướt sũng nhưng cậu không sấy khô, cứ như vậy mà nằm lên gối. Hiện tại toàn thân cậu chẳng còn chút sức lực nào, nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay được, thế nhưng hình xăm trên cổ tay trái lại kích thích thần kinh của Diệp Phàm, không cho cậu nhắm mắt.
Cải trắng ăn trong bữa tối đã khiến Diệp Phàm nhớ mãi không quên. Bình thường cậu mua thức ăn ở chợ, dù bề ngoài của cải trắng có đẹp đến đâu đi nữa cũng sẽ có thuốc trừ sâu, cải trắng nhìn qua thì bình thường, kì thực lại rất tinh quý, nếu không phun thuốc trừ sâu rất dễ bị côn trùng làm hại.
Mà cải trắng phun thuốc trừ sâu so với cải trắng thuần chất, trong mắt người nấu ăn có cách biệt rất lớn. Đầu năm nay đất đai chịu tác động của con người, sạch hay không sạch cũng rất khó nói, vậy mà cải trắng tối nay lại là món ngon nhất Diệp Phàm từng được ăn.
Diệp Phàm hiểu rõ, việc này không liên quan gì đến tay nghề của cậu vì thế cũng chú ý đến cái không gian kia hơn. Cậu hơi dao động một chút, miễn cưỡng vực dậy tinh thần rồi đi vào trong không gian nọ.
Nơi này không khác gì so với lần đầu tiên cậu đến, đồ đạc sắp xếp trên kệ như siêu thị. Diệp Phàm đi trên lối nhỏ ở giữa, cẩn thận quan sát các mặt hàng rực rỡ muôn màu trên kệ. Đang lúc nhìn đến hoa mắt chóng mặt, một suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu cậu: trong không gian này, có gì không mua được không?
Vừa nghĩ vậy xong Diệp Phàm đã mở miệng hỏi: "Có bán vũ khí hạt nhân không?"
Không gian rất yên tĩnh, Diệp Phàm nhìn xung quanh nhưng không thấy có gì khác lạ. Cậu thở dài, mình cả nghĩ quá rồi... Nhưng đúng lúc này, một màn ánh sáng xuất hiện trước mắt Diệp Phàm, trong màn sáng ấy là đủ loại vũ khí mà Diệp Phàm chưa từng thấy qua.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng chú ý đến cái giá cao đến tám chữ số phía dưới những vũ khí kia.
Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng kích động của Diệp Phàm. Cậu đã được thưởng thức mỹ vị của cải trắng trong không gian này, tất nhiên cũng sẽ muốn nếm thử cả những thứ khác... Thôi được, làm thế nào để kiếm tiền cũng là một vấn đề lớn.
Cậu mới đổi cái nhẫn của Ngụy Đổng Diên để lấy mười điểm, Diệp Phàm có cảm giác bây giờ một bữa cơm mình cũng phải tốn đến mấy chục vạn để mua nguyên liệu... Cậu cười khổ một tiếng, quyết định cẩn thận nghiên cứu vài ngày. Hiện tại cậu thật sự mệt quá rồi.
Vừa ra khỏi không gian, Diệp Phàm không chờ được nữa mà nhắm nghiền hai mắt, chưa được mấy giây đã tiến vào mộng đẹp. Đêm nay có lẽ là đêm ngủ an ổn nhất trong vòng nửa năm trở lại đây của cậu.
Một đêm không mộng mị.
Rạng sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm tỉnh giấc. Cậu vuốt mắt, cảm thấy mọi mệt mỏi trên người đều đã được quét sạch sành sanh, tinh thần đặc biệt tốt.
Sau khi rửa mặt xong Diệp Phàm thay quần áo, ra khỏi cửa thì vừa lúc gặp Cổ Dư Hưng vừa đi luyện công buổi sáng về.
Cũng không biết có phải do ảo giác của Diệp Phàm hay không, cậu thấy hôm nay Cổ Dư Hưng nhìn rất có sức sống, giống như trẻ lại mấy tuổi vậy.
"Dậy rồi à?" Vì biết Diệp Phàm mệt mỏi nên Cổ Dư Hưng cũng không gọi cậu dậy, ông nhìn Diệp Phàm bảo: "Đi, sư phụ làm đồ ăn sáng, ăn xong thì gọi lão Lưu tới đón chúng ta."
"Vâng ạ." Diệp Phàm khẽ gật đầu.
Mặc dù sở trường chính của Cổ Dư Hưng là món Sơn Đông, nhưng ở phương diện món Tây cũng có kiến thức nhất định.
Bữa sáng hôm nay là bánh nướng hạnh nhân phủ hoa quả và bánh nhân hạt thông. Hoa quả phủ bên trên là đồ Diệp Phàm thích ăn nhất, đào vàng và táo, xung quanh có bơ để tô điểm thêm cho món ăn. Cắn một miếng là cảm giác xốp giòn mềm mại lan tỏa khắp khoang miệng, còn có cả mùi thơm đậm đà của hoa quả, Diệp Phàm ăn mấy cái liền. Trên bánh quả nhân hạt thông thì có rất nhiều hạt thông và nước đường, màu nâu nhạt, mùi thơm ngào ngạt, khi nhai sẽ thấy hương hạt thông và cảm giác xốp giòn; còn bánh nướng hoàng kim thì tràn đầy mùi trứng và sữa.
Cổ Dư Hưng biết rõ đồ đệ nhà mình thích gì, ông nhìn Diệp Phàm ăn từng chút từng chút, tiện thể uống mấy ngụm sữa bò nguyên chất.
"Ngon không?" Cổ Dư Hưng cười hỏi.
"Ngon ạ." Diệp Phàm gật đầu, đã lâu cậu chưa được ăn bánh ngọt đúng vị thế này.
"Vậy ăn nhiều một chút đi." Không đầu bếp nào không thích được khen ngợi trù nghệ, Cổ Dư Hưng cười đến đuôi mắt nheo nheo.
Diệp Phàm ăn sáng xong thì tài xế cũng vừa tới. Diệp Phàm mở cửa xe cho Cổ Dư Hưng, chờ ông ngồi vào trước rồi mình mới vào xe.
"Ấy, Tiểu Diệp, cháu về rồi à?" Lão Lưu lái xe đã theo Cổ Dư Hưng nhiều năm, tất nhiên cũng biết Diệp Phàm, mắt ông không giấu được vẻ kinh ngạc: "Về bao giờ thế?"
"Hôm qua ạ." Diệp Phàm mỉm cười đáp: "... Đi suốt đêm mới về được đến nơi."
"Vậy à." Lão Lưu cũng chỉ nói vậy thôi, không hỏi vì sao Diệp Phàm lại trở về. Theo Cổ Dư Hưng nhiều năm như vậy, ông cũng biết Diệp Phàm có chuyện gì, cũng không muốn đụng vào mấy việc cấm kỵ này mà chuốc lấy nhục: "Cổ lão gia, ngài muốn đi đâu?"
"Tới khách sạn." Tâm tình Cổ Dư Hưng không tệ.
"Đi thôi." Lão Lưu nghe vậy bèn khởi động xe.
Cổ Dư Hưng không thích có người ngoài trong nhà nên cho tới tận bây giờ đều là một tay ông nấu nướng, nhà cửa thì thuê nhân viên vệ sinh làm việc theo giờ, ông cũng đã ly hôn từ lâu, không có con cái, vì vậy ông liền chăm sóc đồ đệ để về sau cũng chính đồ đệ sẽ là người chăm sóc ông khi về già.
Diệp Phàm từng là người duy nhất Cổ Dư Hưng gửi gắm kỳ vọng, nhưng cậu lại bị tình yêu làm cho mờ mắt, suýt nữa khiến ông thất vọng. May mà ông trời không tuyệt đường sống của ai, cuối cùng lại cho Diệp Phàm một cơ hội để làm lại cuộc đời.
Vì Cổ Dư Hưng ở ngoại ô nên phải đi hơn một tiếng mới vào đến thành phố. Trên đường đi, Diệp Phàm kể cho Cổ Dư Hưng nghe mấy chuyện kỳ thú mình đã gặp mấy năm nay, tâm tình ông lão cũng tốt hơn không ít.
"Cổ lão gia, đến nơi rồi. Ngài xuống trước đi, ta qua kia đỗ xe." Lão Lưu nói.
"Đi thôi." Cổ Dư Hưng khẽ gật đầu: "Lát nữa ta làm một bàn đồ ăn ngon, mọi người tụ họp một chút."
"Cảm ơn ngài." Lão Lưu biết rõ tay nghề của Cổ Dư Hưng, cười híp mắt không thấy được mặt trời.
"Đi thôi." Lúc này Cổ Dư Hưng mới bảo Diệp Phàm: "Ta đã báo tin cho bọn họ rồi... Lần này con về phải chúc mừng thật lớn mới được."
"Vâng, sư phụ." Diệp Phàm không biết nên nói gì cho phải, cậu không sao đong đếm được Cổ Dư Hưng đã cho mình bao nhiêu thứ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...