Quý nhân đầu tiên mà Diệp Phàm gặp được ở đời này là sư phụ của cậu - Cổ Dư Hưng. Ông lão đã gần sáu mươi tuổi này không biết quỷ xui thần khiến thế nào lại bén duyên với Diệp Phàm ở nhà hàng nhỏ mà cậu làm, vì thế vận mệnh của Diệp Phàm đã có một cú bẻ lái ngoạn mục.
Trước khi gặp Cổ Dư Hưng đời trước, Diệp Phàm là một đứa trẻ cô đơn. Bố không quan tâm, mẹ kế ghét bỏ, anh trai không cùng huyết thống thậm chí còn bắt nạt cậu. Trải qua cuộc sống như vậy khiến Diệp Phàm dần trở nên ít nói, khi đó cậu không thấy được tương lai, cũng không biết mình rốt cuộc nên đi đường nào mới phải.
Lên chín tuổi, Diệp Phàm bắt đầu làm công ở nhà hàng. Vì lao động là trẻ em nên tiền công cậu nhận được ít hơn nhân viên chính thức những một nửa, thế nhưng khối lượng công việc mà cậu phải làm lại chẳng khác nhân viên chính thức là bao. Diệp Phàm cũng mệt chết đi được nhưng không còn cách nào khác, bố sẽ không quan tâm cậu mà mẹ kế thì... ngay cả tiền học phí cũng không chịu cho.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ Diệp Phàm sẽ dần xa lánh mọi người, nhưng một lần vô tình cậu lại quen Cổ Dư Hưng; mà đại đầu bếp Sơn Đông cứ thế mà nhận Diệp Phàm làm đệ tử chân truyền của mình. Đây có lẽ là chuyện cổ tích duy nhất mà Diệp Phàm có cơ duyên được gặp trong đời.
"Sư phụ." Khi gọi hai chữ này, viền mắt Diệp Phàm đã ướt nhoè, giọng nói khàn khàn: "Người vẫn khoẻ chứ ạ..."
"Nghiệt đồ!" Tính cách Cổ Dư Hưng khá dữ dội, nhưng khi ấy đã có chút không khống chế được tâm tình, ông cả giận nói: "Vẫn còn biết gọi điện cho ta cơ à? Ta không có đồ đệ nào như cậu!"
Diệp Phàm không nói gì. Cổ Dư Hưng trước nay luôn phản đối quan hệ giữa cậu và Nguỵ Đổng Diên, càng phản đối hơn nữa chuyện cậu nghỉ việc ở nhà hàng. Trong mắt ông lão, hai người đàn ông cùng nói chuyện tình yêu tuyệt đối không có tương lai. Từ một phương diện nào đó mà nói, Cổ Dư Hưng đã đúng.
"Sư phụ..." Diệp Phàm nghẹn ngào, hình ảnh khổ đau không gì sánh được của Cổ Dư Hưng khi biết tin cậu chết lại hiện ra trong đầu: "Đồ đệ biết lỗi rồi..."
"Con... có phải có chuyện gì xảy ra không?" Cổ Dư Hưng không ngờ Diệp Phàm lại dễ dàng nhận sai như vậy. Ông cực kì hiểu tính cách cố chấp của đồ đệ, vừa nghe Diệp Phàm nói vậy, ông liền biết chắc đã có chuyện xảy ra.
"Không có gì ạ." Diệp Phàm cũng không định nói những gì đã xảy ra giữa mình và Nguỵ Đổng Diên cho Cổ Dư Hưng nghe. Chuyện khiến ông lão phiền lòng đã đủ nhiều rồi, cậu không nên mang thêm một chuyện khác nữa tới cho ông.
"Bây giờ con đang ở đâu?" Thanh âm của Cổ Dư Hưng có vẻ nghi hoặc và lo lắng. Ông trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Trở về?"
"Trở về ạ." Bàn tay cầm điện thoại của Diệp Phàm trở nên trắng bệch vì dùng sức hơi quá. Cậu không ngờ Cổ Dư Hưng lại dễ dàng chấp nhận sự ăn năn hối lỗi của mình như vậy, thậm chí còn không hỏi lý do.
"Ta đã sớm nhìn ra tên Nguỵ Đổng Diên kia không phải thứ tốt gì." Cổ Dư Hưng lại lải nhải: "Con có chuyện gì thế, mau về đi, ở chỗ sư phụ không ai dám coi thường bắt nạt con đâu."
Cổ Dư Hưng không có con, vì thế ông đã coi Diệp Phàm là con trai ruột của mình mà nuôi dưỡng. Vì chuyện của Nguỵ Đổng Diên, Diệp Phàm ầm ĩ với ông, khiến ông thương tâm rất lâu, chẳng ngờ sau đó Diệp Phàm lại vẫn xảy ra chuyện.
"Không ai dám coi thường bắt nạt con" - những lời này đã đập vỡ lớp vỏ nguỵ trang của Diệp Phàm. Nước mắt cậu theo gò má chảy xuống, nhưng giọng nói vẫn bình thường như cũ: "Sư phụ, con sẽ về."
"Được, ngoan ngoan." Cổ Dư Hưng đáp: "Sư phụ nấu đồ ngon cho con ăn."
"Vâng ạ." Giọng Diệp Phàm buồn buồn, nước mắt giàn giụa đã khiến cả khuôn mặt lấm lem. Cậu nói chuyện với Cổ Dư Hưng một lúc nữa mới lưu luyến cúp máy.
Diệp Phàm và Nguỵ Đổng Diên ở thành phố A, nơi Diệp Phàm từ nhỏ tới lớn học cùng Cổ Dư Hưng lại là thành phố C. Hai thành phố xa nhau nghìn dặm, ngồi xe lửa cũng phải mấy hơn hai, ba ngày.
Diệp Phàm không chờ nổi nữa, cậu lấy thẻ căn cước và một xấp tiền trong thư phòng rồi đi ra cửa, cũng không cầm theo đồ đạc gì. Trước khi đi, cậu còn để lại cho Nguỵ Đổng Diên một bức thư.
Khi viết bức thư này, thú thực Diệp Phàm cũng đã muốn nôn luôn cho rồi; thế nhưng mỗi khi nhớ tới hình ảnh hạnh phúc mỹ mãn của Nguỵ Đổng Diên và Lý Tinh Giảo, sự căm hận trong lòng lại giúp Diệp Phàm kiên trì thêm.
Nội dung bức thư rất đơn giản, nói một chút về tâm tình bi phẫn của Diệp Phàm và sự lưu luyến không rời của cậu. Trong thư, Diệp Phàm còn ám chỉ mình vẫn còn tình cảm với Nguỵ Đổng Diên, chỉ vì quá tức giận nên muốn xa nhau một thời gian. Nếu Nguỵ Đổng Diên đồng ý, có thể tới thành phố C tìm cậu.
Khi còn bé, Diệp Phàm đã được dạy cho cái gì gọi là có thù tất báo.
Dựa vào hiểu biết của cậu về Nguỵ Đổng Diên, Diệp Phàm nghĩ nhất định người đàn ông này sẽ tin vào nội dung thư. Hắn quá tự phụ, tự phụ cho rằng dù cậu bị phản bội nhưng vẫn sẽ yêu hắn như trước, yêu đến chết đi sống lại, không thể kiềm chế.
Nhưng đáng tiếc, loại tình cảm đó đã bị Diệp Phàm gạt phăng ra khỏi cuộc sống của mình.
Khi biết Nguỵ Đổng Diên sắp sửa đính hôn, Diệp Phàm đã ầm ĩ với hắn một trận, đồng thời nói ra ý định muốn chia tay của mình; không ngờ Nguỵ Đổng Diên lại cực đoan nhốt cậu lại, vì vậy lần cuối Diệp Phàm ra khỏi cửa cũng đã cách đây chừng nửa tháng.
Diệp Phàm không có bạn bè gì ở thành phố A nên cũng không ai phát hiện ra cậu mất tích, nếu không phải Liễu Tinh Giảo tâm huyết dâng trào muốn sỉ nhục cậu, Diệp Phàm cũng không biết bao giờ mình mới trốn ra được.
Sau khi ra khỏi nhà Nguỵ Đổng Diên, Diệp Phàm đến thẳng sân bay mua vé tới thành phố C chuyến sớm nhất, nhanh chóng lên máy bay.
Khi ngồi trên máy bay, Diệp Phàm mới cảm thấy toàn thân được thả lỏng. Tay phải của cậu không tự chủ được mà vuốt ve hình xăm trên cổ tay trái, bắt đầu suy nghĩ về không gian thần kỳ kia.
Nếu đoán không nhầm, không gian kia tồn tại giống như một nơi mua bán, nếu vậy thì đơn vị tiền tệ để mua những thứ kia là gì nhỉ? Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi cứ vậy nặng nề thiếp đi.
"Tiên sinh, tiên sinh?" Giọng của nữ tiếp viên gọi Diệp Phàm tỉnh lại từ trong mơ. Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện ra đã đến nơi rồi.
"Ngài khó chịu ở đâu sao ạ?" Tiếp viên nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Phàm, nghi ngờ hỏi.
"Không sao." Chỉ là Diệp Phàm cảm thấy mệt mà thôi, ngủ một giấc xong đã thấy tốt hơn nhiều. Cậu đưa tay lau mặt, miễn cưỡng mỉm cười: "Cảm ơn."
Tiếp viên thấy thế cũng không nói gì nữa.
Sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Phàm tới thẳng nơi cần đến. Ở thành phố C, Cổ Dư Hưng có rất nhiều sản nghiệp, có thể nói đầu bếp đạt được tới địa vị này như Cổ Dư Hưng đã không đơn thuần chỉ là một đầu bếp nữa, mà còn nhiều hơn thế.
So với mấy năm trước, thành phố C đã thay đổi rất nhiều, cảnh sắc vốn phải quen thuộc trong mắt Diệp Phàm lúc này lại trở nên thật xa lạ. Cậu ngồi trên taxi, tâm trạng hơi phức tạp.
Nếu như trước đây không gặp Nguỵ Đổng Diên, có lẽ cuộc sống của Diệp Phàm đã khác.
Cổ Dư Hưng yêu thương Diệp Phàm không chỉ bởi hài lòng với tính cách khiêm tốn cứng cỏi của cậu, mà còn vì thiên phú nấu ăn. Tuy Edison đã nói, thành công là 99% cố gắng và 1% thiên tài, nhưng sau đó còn có một câu nữa - thông thường, 1% thiên tài ấy là yếu tố cực kì quan trọng.
Đúng là chăm chỉ tập luyện sẽ giúp cho tay nghề thuần thục thêm, nhưng khi tới một giai đoạn nào đó, muốn đột phá và phát triển hơn, thực sự chỉ có thể dựa vào cơ duyên.
Diệp Phàm vốn phải là người có cơ duyên nhất, đáng tiếc... cậu lại lãng phí quãng thời gian quý giá nhất của mình trên người Nguỵ Đổng Diên.
Taxi đi hơn một tiếng mới đến nơi. Diệp Phàm xuống xe rồi lấy nốt số tiền còn lại trong người ra trả. Cậu xoay người nhìn cánh cửa sắt và cây cối quen thuộc xung quanh, viền mắt trở nên ướt át.
Sau khi nhấn chuông cửa, Diệp Phàm nghe thấy một giọng nói truyền ra từ bên trong: "Ai vậy?"
"Là con, sư phụ." Thanh âm Diệp Phàm hơi run rẩy: "Con về rồi."
Bên kia im lặng một lúc, sau đó một tiếng mắng trung khí mười phần vang lên: "Tên tiểu tử thúi này, còn biết trở về à? Sao vừa nói về là về luôn rồi..." Giọng nói ấy nhỏ dần, cửa sắt trước mặt Diệp Phàm cũng mở ra.
Cổ Dư Hưng rất hiểu Diệp Phàm, cũng biết đồ đệ mình nhất định đã gặp phải chuyện khó không thể giải quyết.
"Sư phụ!" Chạy như điên vào phòng, Diệp Phàm không khống chế nổi tâm tình kích động của mình. Cậu đẩy cửa nhìn ông lão đang ngồi trong phòng khách, hổn hển quỵ xuống đất, dập đầu với Cổ Dư Hưng: "Đồ nhi bất hiếu!"
So với mấy năm trước, tóc Cổ Dư Hưng đã bạc hơn nhiều lắm, gần như đã bạc hết cả đầu, tinh thần cũng không quá tệ nhưng khác xa vẻ mạnh khoẻ mấy năm trước.
"Tiểu tử thúi!" Cổ Dư Hưng bị động tác của Diệp Phàm doạ sợ, vội vàng đứng dậy đỡ đồ đệ: "Rốt cuộc là làm sao? Chọc phải ai rồi? Hay là Nguỵ Đổng Diên bắt nạt con? Đừng vội... cứ từ từ nói..."
"Không ạ..." Diệp Phàm hơi nghẹn nghào. Cậu nghĩ trên thế giới này, người quan tâm đến cậu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà người trước mắt này...
"Con chỉ là...sư phụ..." Diệp Phàm không sao quên nổi hình ảnh Cổ Dư Hưng khóc vì cái chết của mình, càng không thể quên được khuôn mặt tiều tuỵ vì bi thương quá độ của ông. Sự căm hận đối với Nguỵ Đổng Diên lại lần nữa bùng lên, Diệp Phàm chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu lại hận một người tới mức chỉ oán rằng không thể rút gân lột da hắn như vậy.
"Lớn rồi mà cứ như trẻ con ấy." Cổ Dư Hưng giả vờ nghiêm túc nhưng trên mặt vẫn không giấu được nụ cười: "Nếu về rồi... sư phụ làm đồ ăn ngon cho con."
"Không đâu ạ." Diệp Phàm mỉm cười: "Để con... làm cho sư phụ mới đúng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...