Cũng may Nam Cung Dạ Hiên cũng không cùng y so đo, hai người đi vào trong đại sảnh, chỉ thấy một căn phòng to hoa lệ đã đứng đầy người, nghĩ một phụ nhân ung dung đẹp đẽ quý giá ngồi ở trong đó, Nguyệt Nha Nhi biết vị chính là thái phi của vương phủ, vội vàng tiến lên quỳ lạy tham kiến.
Khi ánh mắt phụ nhân nhìn đến y phục trên người Nguyệt Nha Nhi, lại phóng xạ ra hào quang rạng rỡ, bất quá rất nhanh liền thu liễm, sau đó mặt không chút cảm xúc kêu Nguyệt Nha Nhi đứng lên. Tiếp theo đốivới bọn nha hoàn nói một tiếng “Ăn cơm đi”, sau đó các loại sơn trân hải vị liền được bưng lên như nước chảy.
Nguyệt Nha Nhi lặng lẽ đứng ở phía sau Nam Cung Dạ Hiên. Đối mặt với vương phi, y cảm thấy có một loại áp lực vô hình, tuy rằng hành động Nam Cung Dạ Hiên đã biểu đạt thân phận của mình, còn kém chút tuyên bố “Nguyệt Nha Nhi nhất định là người của ta”, nhưng y là nô tài, rất rõ ràng địa vị chân chính của mình.
“Nguyệt Nha Nhi, ngươi đứng ở đó làm gì chứ?” Nam Cung Dạ Hiên kéo ống tay áo của y, để y ngồi xuống.
Nguyệt Nha Nhi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, dùng hình môi nói: “Tổ tông, ngươi tha ta đi, nương ngươi ở phía đối diện nhìn kìa, cho dù ta ngồi xuống, làm sao nuốt trôi cơm?”
Nam Cung Dạ Hiên lại kéo y hai cái, thấy y tựa hồ là quyết tâm không chịu làm, liền khụ một tiếng nói: “Nương, ta có chuyện muốn nói với ngươi, Nguyệt Nha Nhi là do ta đòi ở chỗ đường ta, ta tính toán qua hôm nay sẽ đem y thu phòng*, sau đó chọn tốt ngày…”
_thu phòng: hình như trước khi bái đường mà ở chung gọi là thu phòng thì phải. Khi xem phim cổ trang ta cũng nghe thu phòng nhị, phòng ba nghĩ là cưới thiếp (ko bái đường).
Không đợi nói xong, chợt nghe “Bùm” một tiếng, nhìn lại, Nguyệt Nha Nhi đã muốn ngồi ở bên cạnh hắn, biểu tình trên mặt nói là cười, còn không bằng nói là đang khóc.
Y liều mạng cười cười muốn cùng vương phi giải thích, chỉ tiếc hiệu quả hoàn toàn ngược lại, vương phi chán ghét nhìn y một cái, liền khụ hai tiếng quay đầu đi chỗ khác, thản nhiên nói: “Ăn cơm trước đi, có gviệc ì, qua hai ngày nữa nói sau.”
Ăn một bữa cơm mà long run sợ không thôi, Nam Cung Dạ Hiên thì không ngừng gắp vào chén Nguyệt Nha Nhi những thức ăn ngon, đương nhiên, hắn cũng không quen đem da của con cá mã giao nào đó bóc hết, để vào trong chén Nguyệt Nha Nhi cho y ăn.
Cá da quả thật rất thơm, đáng tiếc Nguyệt Nha Nhi không thấy được vị đó. Thật vất vả ăn xong bữa cơm đáng sợ này, cũng may vương phi cũng không làm khó y, chỉ cùng Nam Cung Dạ Hiên nói chút nói, lại dặn y hảo hảo nghỉ ngơi, gia tăng thời gian vận khí điều tức khôi phục công lực, sau đó liền ly khai.
Nam Cung Dạ Hiên cùng Nguyệt Nha Nhi cùng nhau trở lại phòng, Nguyệt Nha Nhi liền năn nỉ hắn buông tha mình, tối thiểu ở trước mặt vương phi không cần lỗ mãng như vậy, y bị đuổi ra thì không sao, chỉ sợ vương phi hận hắn câu dẫn vương gia, ở trước ngực y treo lên bài tử”Công hồ ly tinh” dạo phố thị chúng sau, sau đó bị loạn côn đánh, vậy y thực sự phải hủy dung mới có thể sống tiếp trên dân gian.
Nam Cung Dạ Hiên liền cười to, nói ngươi yên tâm đi, vương phủcủa ta ta làm chủ, không thấy mẹ ta sắc mặt khó coi như vậy, cũng chưa nói gì sao?
Nguyệt Nha Nhi biết nói hắn cũng nghe lọt, gia khỏa này hao tâm hao lực đem mình cướp về thì bên người chủ nhân và Nộn Thão, không ăn được y có thể bỏ qua sao? Cho nên tính tới tình lui, bảo đảm nhất bây giờ vẫn là đào tẩu. Hiện tại cũng không cần nhiều lời, đợi đến lúc Nam Cung Dạ Hiên có phòng bị, sẽ không thể chạy thoát.
Lập tức Nam Cung Dạ Hiên đem đại nha hoàn Phương Bình cùng Cẩm Ngọc bên người đều đuổi ra gian ngoài ngủ, chính hắn ngủ ở phòng giữa, đại nha hoàn Thu Hương ngủ ở đối diện giường hầu hạ, Nguyệt Nha Nhi ngủ trên huân lung.
Lúc Thu Hương đóng cửa rời khỏi, Nam Cung Dạ Hiên liền đối với Nguyệt Nha Nhi nói: “Ta đã phân phó người đi tra thân thế của ngươi, không biết khi nào có thể điều tra ra. Sát thủ kia thập phần bất phàm, tuy rằng người có chút ngơ ngác, nhưng võ công đích xác hết sức lợi hại, mấy ngày nay hắn cũng chưa xuất hiện, ta hoài nghi hắn đang đợi giúp đỡ, hoặc đang âm thầm quan sát địa hình vương phủ, để ngày sau ám sát, mấy ngày nay ngươi liền đi theo bên cạnh ta, cẩn thận là trên hết.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn nhìn hắn, do dự nói: “Chính thân thể của ngươi vẫn chưa phục hồi như cũ mà, nếu tên sát thủ kia lại đến, sao phó được? Ý ta nói, ngươi vẫn là tránh xa nhân vật nguy hiểm như ta một ít đi.”
“Xa một ít? Hảo tiện cho ngươi chạy trốn phải không?”
Nam Cung Dạ Hiên cười lạnh một tiếng: “Ngươi đừng cho là bản thân mình trong sạch, đến lúc đó nói rõ với tên sát thủ kia thì sẽ không có sao. Nói cho ngươi biết, đừng nói lai lịch của ngươi bây giờ còn không chưa rõ ràng, cho dù rõ ràng, ngươi cho là tên sát thủ kia còn có thể cho ngươi cơ hội chứng minh mình trong sạch sao? Cũng không phải là từng cái sát thủ đều có đạo đức nghề nghiệp như ta, bọn họ đều là thà rằng giết lầm cũng không bỏ sót.”
Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm ngươi còn có đạo đức nghề nghiệp? Ngươi không phải ai đắc tội ngươi liền giết ai sao? Bất quá lời này đương nhiên không dám nói ra, liền nói vài câu cho có lệ, trong lòng liền cân nhắc con đường mai sau của mình, chỉ chốc lát sau liền ngủ say.
Hai ngày còn lại, cũng không có chuyện gì phát sinh, sắc mặt Nam Cung Dạ Hiên cuối cùng cũng khôi phục hồng nhuận, thân thể hắn hoàn toàn phục hồi như cũ.
Sát thủ cũng không có tái xuất hiện, làm cho Nguyệt Nha Nhi có một loại cảm giác thực mâu thuẫn.
Cùng lúc y chắc chắc cho rằng sát thủ đại ca kia đã nhận sai người, hiện tại cuối cùng sửa chữa sai lầm của mình, phát hiện chánh chủ rồi, cho nên mình đã muốn không còn nguy hiểm.
Về phương diện khác, trong lòng y như có sợi dây càng bó càng chặt, sợ hãi chân tướng giống như lời Nam Cung Dạ Hiên, sát thủ kia là đang tìm kiếm cơ hội, nếu thật sự là như vậy, ngủ đông nhiều ngày như vậy, sau này có ám sát, liền nhất định là lôi đình vạn quân, một kích không thể quay về.
Trong vương phủ đề phòng cũng không nghiêm ngặc, hai ngày này Nguyệt Nha Nhi dò xét vô số cơ hội đào tẩu, đều bởi vì kia sát thủ kia mà có chút kiêng kị nên từ bỏ.
Ngày hôm đó mới vừa tinh sau giấc ngủ trưa, chợt thấy một nha hoàn tiến vào nói: “vương phi nói, mời ngươi đến chỗ nàng một chuyến.”
Tâm Nguyệt Nha Nhi lập tức liền nhảy lên, lắp băp nói: “vương… vương phi kêu ta qua… Qua làm gì chứ? Tỷ tỷ biết không?”
Nha hoànkia cười nói: “Ta làm sao biêt được? Bất quá vương phi là một người rất tốt, mặc dù có lúc làm cho người ta có chút… Khụ khụ… Đau đầu, bất quá… Nàng thật sự là một người rất tốt, cho nên ngươi không cần sợ, có lẽ nàng gọi ngươi đi, chính là muốn thương lượng ngày thành thân của ngươi cùng vương gia mà thôi.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn nha hoàn kia cắn chặt răng, buồn bực nói: “Tỷ tỷ sao có thể đem việc này ra mà nói giỡn? Ta từ trước đến nay vương phủ, trong lòng liền run sợ, chỉ cầu vương phi không đem tội danh mị loạn hoặc thượng treo trên đầu ta là tốt rồi, ngươi còn nói như vậy, rõ ràng là trêu ta.”
Nha hoàn kiacũng không biện bạch, chỉ thúc giục Nguyệt Nha Nhi thay quần áo.
Nguyên lai nha hoàn này là đại nha hoàn bên người vương phi, loại việc này căn bản không cần nàng đi làm, chính là nàng sớm nghe nói vương gia lần này mang về một người thập phần kỳ lạ, diện mạo đơn giản thanh tú mà thôi, lại làm cho vương gia vô cùng để bụng.
Cái này cũng chưa tính, hơn nữa còn không hề kiêu căng, không chịu để cho bọn hạ nhân kính xưng với y, không muốn cùng ngồi cùng ăn, cử chỉ hành vi cùng vương phi hơi có chút tương tự, nàng bởi vì hai ngày trước ốm đau ở trên giường, nên không thấy được Nguyệt Nha Nhi, bởi vậy hôm nay cố ý mượn lý do này đến đây xem, vừa thấy, quả thế, cho nên trong lòng không khỏi liền đối với nam hài này hơn vài phần yêu thích.
Ngay sau đó Nguyệt Nha Nhi bất đắc dĩ, chỉ phải theo nha hoàn kia đi vào An Hương điện hậu viện của vương phi.
Chỉ thấy trong một căn phong to, lại im ắng lặng ngắt như tờ, bọn nha hoàn đều đứng trang nghiêm hai bên, trung gian có một bức rèm che, vương phi liền ngồi ngay ngắn bên trong bức rèm che.
Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy cảnh như vậy liền cảm thấy có gì không đúng, vội vàng gục xuống khái đầu vài cái với vương phi, một bên ở trong lòng âm thầm nói thầm nói: không phải đâu? Vương phi này nghe nói đứa con hôm nay đi ra ngoài, cho nên muốn sẽ đốivới ta hạ thủ sao?
Vừa định tiến về phía trước, chợt nghe vương phi trong bức rèm che từ từ nói: “Ta biết, ngươi là Dạ Hiên từ nhà Thuận Phong ép buộc cướp về, chuyện vốn không liên quan tới ngươi, chính là chuyện nam phi này, luôn có chút hồ nháo.Nếu không có ta, để Dạ Hiên nháo lên trời cũng không ai trông nom, cố tình hiện giờ ta còn ở trong này, cho nên không có thể chứa ngươi, ngươi… Hiểu được ý của ta không?”
Mồ hôi lạnh trên đầu Nguyệt Nha Nhi trượt xuống, khóe mắt trộm ngắm nha hoàn dẫn y tới kia, tâm nói vương phi thế này mà các ngươi kêu là “Người tốt?” Thế vì sao ta nghe nàng nói sao lại cảm thấy thật ngoan độc chứ?
Sau đó cũng không dám chậm trễ, vội vàng dập đầu nói: “Vương phi nương nương nói rất đúng, nô tài chưa bao giờ nghĩ tới trèo cao tới vương gia, chỉ sợ mình bẩn vương gia, cho nên đến nay vẫn chưa dám gần thân vương gia, vương phi nhìn rõ mọi việc, còn cầu vương phi thương nô tài, đem nô tài đuổi về đến Nhiễm Trạch vương phủ đi.”
“Đây không phải là kế sách trị tận gốc, đưa ngươi về chỗ Thuận Phong, Dạ Hiên cũng có thể lại quay về đó.” vương phi cầm lấy một ly trà, nhẹ nhàng uống một hơi lại buông.
Nguyệt Nha Nhi lại đổ mồ hôi lạnh nhanh hơn, nghĩ thầm mẹ nó, này không phải trị tận góc, chẳng lẽ muốn giết chết ta?
Đích xác, xong hết mọi chuyện, chỉ có ta chết, Nam Cung Dạ Hiên mới có thể chặt đứt ý niệm trong đầu, má ơi, tên khốn Nam Cung Dạ Hiên, ngươi rốt cuộc đang ở nơi nào a? Còn nói gì phải bảo vệ ta, hiện tại ta không bị sát thủ kia ám sát chết, cũng bị ngươi nương giết sống a.
Một bên đang suy nghĩ, lại nghe vương phi lại nói: “Như vậy đi, Bổn cung cho ngươi mấy lượng bạc, ngay lúc canh ba tối nay đi đi, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, ngươi cảm thấy được biện pháp này của bản cung như thế nào?”
Nguyệt Nha Nhi mừng rỡ dập đầu nói: “Vương phi anh minh, nô tài đi, bạc cũng không nhọc đến vương phi lo lắng, dù sao mấy lượng bạc cũng giải quyết không được chuyện gì.”
Y thầm nghĩ việc này thật vui như lên trời a, chẳng qua vương phi này thật keo kiệt, mới cho mấy lượng bạc, ngươi tối thiểu cũng phải cho ta một trăm lượng mới đạt đến một trình độ nào đó đi? Nam Cung Dạ Hiên này là đai kim quy, không, là đại kim long, chính là mấy lượng bạc của ngươi ngay cả một mảnh móng tay của hắn cũng mua không được.”
Bất quá có thể rời đi chính là chuyện tốt, mấy chuyện như thế cũng không cần lo nhiều. Tiếp theo vương phi lại cùng y thương lượng một chút chi tiết chạy trốn, hơn nữa nó sẽ giúp y cuốn lấy Nam Cung Dạ Hiên, để y có thể thuận lợi bỏ chạy, thượng nghi đến hết buổi trưa, hai người đều cảm thấy đã không còn một kẽ hở.
Nguyệt Nha Nhi liền cáo lui trở về tự chuẩn bị. Bữa cơm chiều sau đó cũng ăn có chút ít, liền muốn về phòng nghỉ tạm, Nam Cung Dạ Hiên bồi y trở về, nhìn y nằm ở trên tháp, đang muốn ngồi xuống bồi y nói chuyện, lại có nha hoàn đến mời nói: “Vương phi nương nương mời vương gia qua đó, nói là có việc muốn cùng vương gia thương lượng.”
“Việc gì?” Nam Cung Dạ Hiên mặt nhăn nhíu: “Nếu không phải đại sự, ngày mai rồi nói sau.”
Nha hoàn kia cười nói: “Vương phi nói là đại sự, nếu vương gia không chịu đi qua, nô tỳ liền xướng ca dao cho vương gia nghe.” Nói xong cũng không chờ Nam Cung Dạ Hiên cho phép, liền tự động xướng lên: “Tiểu chim khách có cái duôi dài, cưới vợ đã quên nương…”
Không đợi hát xong, chỉ thấy biểu tình của Nguyệt Nha Nhi cùng Nam Cung Dạ Hiên toàn hắc tuyến, Nguyệt Nha Nhi liền giục trứ Nam Cung Dạ Hiên nói: “Ngươi đi đi, để ta ở trong này thanh tịnh trong chốc lát, ngươi nếu muốn nói, chờ từ chỗ vương phi trở về nói cũng được, bằng không thì chờ đến ngày mai cũng tốt…”
Một câu chưa xong, chợt thấy trong lòng đau xót, nghĩ đến sau tối nay, sẽ không còn gặp được Nam Cung Dạ Hiên. Mình có thể ở trong một khu rừng chậm rãi già đi, từ nay về sau vị vương gia tiêu sái ngang ngạnh tư mạo như thiên tiên cũng chỉ có thể tồn tại trong ký ức, ôn nhu cùng cưng chiều chìm đắm này, đều sẽ theo gió dần dần trôi đi, không biết tại sao, ánh mắt lại chua xót.
Cảm thấy mình đang thất thố, Nguyệt Nha Nhi vội vàng cúi đầu che dấu, cũng may Nam Cung Dạ Hiên cũng không phát giác, vỗ vỗ bờ vai của y nói: “Ngươi không thoải mái thì hảo nghỉ ngơi đi, ta đi chỗ nương nhìn xem, nói xong việc sẽ trở lại.” Một bên liền đứng lên rời đi.
Đợi cho tiếng bước chân dần dần đi xa, Nguyệt Nha Nhi lập tức hấp tấp, cũng không thời gian để thương cảm, cầm lấy cái bọc nhỏ mình vừa thu thập xonf, lại mặt mày hớn hở đếm mười tấm ngân phiếu vương phi cho, trên mặt mỗi tờ kia đều có chữ hai ngàn, ngoài ra còn có một cái hà bao, bên trong toàn bộ là trang sức bạc vụn cùng vàng lá, đại khái để tiện y ở trên đường tiêu.
“Vương phi thật là một người tốt.” Nguyệt Nha Nhi tâm hoa nộ phóng, đi ra thăm dò, chỉ thấy căn phòng vốn náo nhiệt đã không còn một bóng người, nói vậy đều bị vương phi điều đi, thế là liền vui vẻ nâng cái bọc nhỏ của mình ra khỏi cửa phòng.
Lúc bước ra sân, rốt cuộc vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua. Chỉ nhìn liếc mắt một cái, tầm mắt lại không cách nào rời khỏi. Trong đáy lòng những cảm xúc vốn bị mạnh mẽ đè ép đều quay cuồng đi ra, khiến y gần như không thở nổi.
“Nam Cung, mấy ngày này, đa tạ ngươi. Chưa từng có một người đối với Nguyệt Nha Nhi tốt như vậy, đem ta xem như bảo bối phủng trong lòng bàn tay mà cưng chiều yêu thương, tuy rằng ta biết, phần sủng ái này của ngươi cũng không lâu, nhưng có mấy ngày nay là đủ rồi, thật sự là đủ rồi. Nguyệt Nha Nhi thân là một nô tài mệnh tiện, nếu còn tham lam nữa, là bị thiên lôi đánh.”
Y lẩm bẩm, bỗng nhiên quỳ xuống đến, hướng trong viện dập đầu một cái, mang theo âm khóc nức nở nói: “Nguyệt Nha Nhi hiện tại phải đi, từ nay về sau sau tuy rằng không có ngươi tại bên người, nhưng ta vẫn có thể dối gạt mình, tự nói với mình, nếu còn ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ vẫn đối với ta ốt như thế. Nói vậy, mặc dù là hối hận, cũng so với có một ngày bị ngươi vắng vẻ hảo, ngươi từ nhỏ chính là người phú quý, không biết đối với một người như ta mà nói, sau khi cho hắn hạnh phúc ngọt ngào, lại bị vứt bỏ vắng vẻ, sẽ làm hắn thống khổ bao nhiêu, ta… Ta không muốn tự mình trải qua ngày đó.”
Y nói xong liền đứng lên, lấy tay áo lau khô nước mắt trên mặt, nắm thật chặt bọc nhỏ trong tay a, liền nhanh chóng đi ra cửa vương phủ.
Mắt thấy sắp đến cửa phủ, chợt nhớ tới, tuy rằng bọn thị vệ bên trong phủ đã bị vương phi điều đi, nhưng mà ngoài cửa lớn dù sao cũng phải có thủ vệ a, dù đã là buổi chiều tối, cho dù muốn chuồn ra đi, thủ vệ cũng khẳng định không cho. Y ở vương phủ ngốc quá, cũng biết nhiều quy củ của nhà giàu có quý tộc.
Bởi vậy nghĩ qua nghĩ lại, liền vòng ra hướng khác, đi tới chỗ một bức tường cao cao.
Vừa thấy tường cao kia, y cúi xuống hút một hơi lãnh khí, nghĩ thầm má của ta ơi, làm gì xây tường ca như thế a? Đúng là so với vương phủ chúng ta cao hơn thiệt nhiều, rõ ràng thủ vệ trong phủ đều nghiêm nghị như vậy. Nam Cung Dạ Hiên này thật là có tiền không chỗ dùng.
Cũng may vương phi tựa hồ dự liệu được tình huống này, lúc cho y bạc, lại cho y thêm một cái phi trảo. Nguyệt Nha Nhi ở tường quăng nửa ngày, đổ mồ hôi đầy người, mới trùng hợp đem phi trảo kia đóng ở đầu tường, lại túm túm, phát hiện vững chắc, lúc này mới bắt đầu từng bước một trèo lên trên.
Như thế thẳng đến sắp nửa cái canh giờ, có nhiều lần sắp tụt xuống, nhưng cuối cùng cũng không phụ lòng người, cuối cùng cũng để tay y bắt được đầu tường, mắt thấy chỉ cần nhảy lên một cái, là có thể ngồi lên trên đầu tường.
Cũng chính vào lúc này, chợt nghe dưới tường có một giọng nói mang theo ý cười truyền đến: “Bảo bối nhi, hơn nửa đêm, ngươi không ở trong phòng hảo hảo ngốc, chạy tới nơi này làm gì? Muốn rèn luyện thân thể sao?”
Nguyệt Nha Nhi bị dọa quát to một tiếng, suýt nữa té xuống. Y nhìn lại, chỉ thấy Nam Cung Dạ Hiên không biết lúc nào, đã đúng dưới tường, khoanh tay ngẩng đầu, đang nhàn nhã nhìn mình, khóe miệng kéo lên một nụ cười tà mị.
“A, nga, ngô, ta… Ta đang rèn luyện thân thể a, hắc hắc, ta… Ta cảm thấy mình không thể đói bụng liền ăn, mệt mỏi liền ngủ, này… Như vậy thật giống cách sống của heo, sao vậy có thể trở thành cách sống loài người chúng ta chứ, có phải không?”
Tay chân Nguyệt Nha Nhi cũng không biết thả ở đâu, chỉ có thể dựa vào bản năng gắt gao bám lấy dây thừng cùng đầu tường, đôi chân có chút nhũn ra, nhưng vẫn bám lấy tướng không tha, một bên chột dạ xuôi theo lời của Nam Cung Dạ Hiên để giải vây cho mình.
“Như vậy a.” Nam Cung Dạ Hiên cũng không giễu cợt hắn, còn nghiêm túc gật đầu nói: “Nguyệt Nha Nhi nói không tồi, thích rèn luyệnlà tốt. Bất quá hiện tại rèn luyện xong rồi, có phải nên xuống dưới hay không?”
“Ta… Ta còn chưa mệt, nghĩ muốn… Rèn sắt khi còn nóng… Rèn luyện thêm trong chốc lát.” Nguyệt Nha Nhi miễn cưỡng cười cười, ô ô ô, chỉ còn có một bước, hiện tại kêu y buông tha cho, y nói gì cũng không cam tâm a.
“Chính là chân của ngươi đã run cầm cập rồi a.” Nam Cung Dạ Hiên vươn tay chỉ chân Nguyệt Nha Nhi, hảo tâm nhắc nhở y: “Còn có, mồ hôi ngươi trên mặt đều thành dòng suối nhỏ, dưới ánh trăng xem rất rõ đó.”
“Ta… Đó là bởi vì… Thấy vương gia nên khẩn trương… vương gia… Nếu đi rồi, ta… Ta sẽ không khẩn trương.” Nguyệt Nha Nhi còn đang giãy giụa.
“Như thế kỳ quái, ngươi nếu là không chột dạ, tại sao nhìn đến bổn vương lại khẩn trương?” Nam Cung Dạ Hiên buông tay: “Bằng không, bổn vương cũng lên cùng Nguyệt Nha Nhi rèn luyện đi?”
“A… Không… Không cần không cần…” Nguyệt Nha Nhi kêu to, đã thấy Nam Cung Dạ Hiên bỗng nhiên lắc mình, ngay sau đó, cả người hắn đột ngột từ mặt đất nhảy lên, nhanh chóng bay đi lên.
“Uy, ngươi… Ngươi cho dù muốn theo giúp ta rèn luyện, cũng phải chậm rãi đi a, không cần phải đi lên nhanh như thế đi?”
Nguyệt Nha Nhi hoảng hốt, dụng cả tay chân muốn trèo lên đầu tường, lại không dự đoán được Nam Cung Dạ Hiên so với y còn nhanh hơn, giống như một đạo tia chớp bàn, y chỉ cảm thấy trước mặt nhoáng lên một bóng người, cùng một lúc, một chuỗi thanh âm kim loại va chạm vang lên ở trong đêm đen yên tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...