Editor: Phong Nguyệt
Beta: Dưa_chan
Hiện tại trong trang viên, Macquarie rất tín nhiệm ta. Thậm chí còn hơn cả lão người hầu lâu năm của hắn, đương nhiên bọn họ cũng vô cùng minh bạch năng lực thỏa mãn chủ nhân khi ở trên giường của ta. Nhưng qua huấn luyện bọn họ cũng không nhiều lời, thậm chí thái độ đối đãi ta cũng không bao giờ có cái gì đặc biệt hay cải biến.
Những khách nhân thời gian dài ngốc ở chỗ này, mỗi ngày đều thương nghị thương nghị thương nghị.
Ta không biết bọn họ tranh luận cái gì, nhưng Macquarie tranh luận ở đây cũng không chiếm được nhiều ưu thế. Khi bưng trà tiến vào ta cũng có thế nghe được một ít, hắn cũng không phải chiếm ưu thế tuyệt đối: Dù hắn là chủ của Louisiana, dù hắn cùng với quốc vương Pháp có quan hệ đặc biệt, nhưng khi giao dịch cũng tuyệt đối không có quyền làm chủ——- Có thể có được Louisiana, Anh quốc cũng không để cho mọi thứ tự diễn ra.
Nhưng Macquarie đồng dạng ở lúc khách nhân nổi loạn dễ dàng áp chế bọn họ.
… Hẳn là thế lực ngang nhau đi?
Colleman không bao giờ trước mặt bất cứ ai đối xử đặc biệt với ta——- chúng ta dùng ánh mắt để trao đổi. Ta đối với trang viên này thông thuộc cùng hắn đối bốn phía biên cảnh nắm rõ,
bọn ta dùng giấy để bàn bạc qua lại.
Trên khay đựng một bộ đồ sứ của Anh quốc, muốn bê toàn bộ cần nhất chính là sức lực —— mỗi lần cố sức vết thương trên lưng đều truyền tới từng đợt đau xót. Mang theo một bình hồng trà, bánh kem mới làm, còn có đường viên ——- năm bộ tách trà cùng thìa bạc… Một tay cứng còng giữ khay trà, tay kia dùng mu bàn tay gõ nhẹ cửa phòng, nói: “Làm phiền.”
Trong thư phòng nhưng chỉ có hai người.
Macquarie ngồi sau bàn, Colleman lưng quay về phía cửa phòng, không chút khách khí ngồi ở bên cạnh bàn—— cửa sổ để mở, rèm cửa voan mỏng dưới ánh nắng chiều nhàn nhạt xuyên qua, tạo ra những điểm nhỏ li ti trên mặt đất…
Bọn họ cũng không nói gì, dạng như bị ta đột ngột tiến vào cắt đứt bầu không khí nói chuyện——- Ta cúi đầu, đem khay trà đặt phía bên phải bàn trà, lấy ra hai ly trà, rót vào hồng trà nóng hổi—— Macquarie không thích thêm sữa, chỉ cần một muỗng đường, mà Colleman, người hầu nói cho ta biết vị khách nhân tôn quý này thích một phần sữa cùng ba thìa đường đầy.
——-Bọn họ đều nhìn ta, nhượng ta…. mấy động tác này làm không được tự nhiên.
Macquarie nhẹ nhàng nhấp một ngụm, có thể vì rất nóng, hắn liền buông xuống. Colleman thì lại ngồi vào ghế bên cạnh khuấy khuấy đường bên trong, chờ trà nguội một chút.
Bọn họ đều không thèm nói tiếp, cứ như vậy buổi trà chiều bọn họ cũng không muốn tái đàm công sự.
Còn ta khoanh tay đứng ở một bên.
“Đến khu F lấy tập bản đồ lại đây.” Trên bàn Macquarie đang mở một bản đồ lớn, bọn họ còn đang tiếp tục nghiên cứu đất đai sao? Ta đi ra chỗ thang gỗ được trải thảm đỏ ở phía sau, lên tầng trên, hướng chỗ tủ sách gắn trên tường lấy ra một cái thang nhỏ để leo lên lấy sách. Mái vòm thủy tinh ở giữa vẫn cứ như thế chiếu ra ánh sáng nhu hòa, tìm được tập bản đồ vừa dày lại cũ —– mặt giấy ánh vàng, chỉ dùng chữ hoa Pháp để viết.
Bọn họ mở tập bản đồ ra đối chiếu với bản đồ trên bàn, bắt đầu thảo luận biên giới cùng vấn đề khu vực.
“Cho… ta thêm một tách.” Colleman đầu cũng không quay lại, chỉ đem cái tách nâng cao lên một chút, ánh mắt hắn như trước dán trên mặt bản đồ.
“Vâng, tiên sinh.” Ta tiếp nhận cái tách, thuận tiện nhìn lướt qua bản đồ đang mở rộng kia: Macquarie ghi rất rõ tọa độ —— lãnh địa của hắn quả nhiên cùng mười ba châu kia có một vùng giáp giới, thậm chí còn có đường xe lửa đi qua.
Nhớ lại khi ta tới đây, ở trên đoàn tàu có thể thấy rõ ràng tuyến xe lửa dùng ký hiệu hoa văn màu đen, uốn lượn đi về phía đông bắc lãnh địa Macquarie… Ta bưng trà mới tới, Colleman cúi hạ đầu, tay chỉ vào một chỗ: “… Vùng này của lão Lunnan chính là một đại phiền toái, nhượng quân đội qua đây thì thế nào?” ——- Hắn chuyên tâm thảo luận, tựa hồ không chú ý ta mang trà tới…
——-Ta lại tỉ mỉ quét vài lần bản đồ kia: Trang viên cũng được Macquarie đánh dấu rất rõ ràng, như vậy chỗ hiện tại ta đang đứng là ngay trung tâm lãnh địa hắn, về phần chỗ bông điền thời gian trước ngốc qua là ở phía Tây Bắc, phía Bắc là khu săn bắn—— Ngày trước là hắn hay đến nơi đây săn thú sao? Như vậy ta từ lửa nhảy xuống là chỗ nào a?
Colleman ngẩng đầu nhìn ta rồi tiếp lấy tách trà.
——–Macquarie cũng uống trà xong.
Ta lại đứng một chút, sau đó mới mở miệng: “Chủ nhân? Cần thêm một tách không?”
Hắn cũng rất chuyên tâm cùng Colleman trao đổi về người da đỏ phía Bắc biên giới. chỉ ngẩng đầu một cái rồi đem cái tách nâng cao lên.
Ta tiếp nhận, đổ trà vào, đem lại bàn.
—— Đương nhiên thuận tiện tỉ mỉ nhìn một chút bản đồ.
Bởi vì vết thương trên lưng còn chưa khỏi, mấy ngày nay Macquarie cũng không tới phòng ngủ hắn, chỉ là mỗi sáng để ta cởi y phục nhượng hắn tình trạng vết thương trên lưng khép lại—– Tuy rằng hắn còn sự dủng miệng ta để hôn cắn, nhưng hắn tựa hồ cũng vì sự vụ liên tục mà có điểm mệt nhọc, chưa từng trầm mê vào trò chơi tình ái.
Mà nữ nô nhiệm vụ chủ yếu là phục vụ tốt các vị khách quý——- bọn họ mỗi ngày đều nếm thử các loại nữ nhân, gặp kẻ hợp khẩu vị thì cùng với mấy vị kia chung hưởng. Colleman lại rất chịu khó mỗi ngày đổi một nữ nhân khác, lúc ăn còn bình luận vớ vẩn về đêm qua nữ nhân kia hầu hạ xoay qua xoay lại ra làm sao…
Buổi sáng ta thức dậy tương đối sớm, trong phòng ta có người ——— Colleman ở nơi ánh sáng rọi tới nửa mờ nửa tỏ nắm cằm ta—— miệng hắn thô lỗ mang theo một cỗ mùi vị nữ nhân, đầu lưỡi thô to bạo ngược ở trong khoang miệng ta quấy nhiễu…
Ở mặt ngoài hắn mơn trớn, trên da ta trượt đi, từ ngực xuống thắt lưng, sau đó cách một tầng vải vóc xoa xoa nhục hành ——- xoa nắn tràn ngập mùi vị sắc dục, kích thích trên dưới du động. Sau đó một cánh tay khác vụt một tiếng đem cơ thể ta dán sát vào hắn—– tay nắm lấy cái mông, ngón tay lập tức tại khe mông mà ma sát…
Hô…
Ta thở hổn hển, cảm giác tay hắn cùng đầu lưỡi như nhau ẩm ướt mang theo tình dục. Tuy vị đạo của hắn mang theo mùi cây cỏ hoang dã cùng mùi nước hoa nồng nặc trộn vào nhau rất kinh khủng… nhưng ta vẫn không phản kháng tùy ý hắn vỗ về chơi đùa…
“Nam nhân chính là có điểm không tốt!” Hắn rút lại lưỡi, thả ta.
“Thượng một lần mông ngươi mất ít nhất nửa ngày mở rộng! Vừa nhìn là có thể nhìn ra…” Hắn thô lỗ lầm bầm, sau đó thả cả người ta ra——- Hắn lại nói tới chính sự:
Ngươi có thể tới chuồng ngựa Mecca Lima tùy tiện lấy một con ngựa đi? ——– Đừng có chủ ý bắt Queen, nó chỉ nhận thức hắn——— Còn có, thuốc này phân lượng cũng đủ, tùy tiện cho vào cà phê hay hồng trà cái gì cũng được——- loại thuốc này sau khi thỏa mãn tính dục mới phát huy tác dụng. Vừa đến buổi tối ngươi trước nhượng hắn sảng một phát, điểm ấy cũng đủ khiến hắn ngủ thẳng đến trưa ngày thứ hai!”
“Còn ngươi?” Ta khẩn trương hỏi.
“Ngươi ngày đó nhìn bản đồ hết một lượt đi?!” Hắn vuốt ve gốc rễ thứ vì sáng sớm mà đứng lên nhếch môi cười: “Đi ngang qua khu săn bắn phía Bắc rồi tiếp tục qua cầu biên giới, liền là lãnh địa của ta. Ta ở biên giới khu săn bắn chờ ngươi——- một con ngựa tốc độ cao nhất chỉ thể chịu được tới đó. Ta mang theo ngựa để thay chờ ngươi.”
“Thời gian thì sao? Đường đó là bao nhiêu dặm?” Ta tính toán, ba mươi dặm không sai biệt lắm đi? Có lẽ nhiều hơn? Chuồng ngựa ngoại trừ Queen còn con nào có khả năng nữa? Khẩn trương suy nghĩ, hắn thân thủ nhéo nhéo tóc ta, cường ngạnh, đem mặt ta xoay qua ———
“Tiểu não của ngươi hình như cũng có chút sáng a?! Ba mươi tám dặm —– Sau đó chạy qua khu săn bán của Macquarie mất nửa ngày, ngươi phải đến chỗ ta chờ ngươi trước bình minh. Gặp nơi đấy là tốt nhất, chỗ đó Macquarie có xây một nhà gỗ. Ta ngay ngoài cửa chờ ngươi.”
“Ngày nào?” Ta tối hậu hỏi như vậy.
“Ta rời đi vào ngày 14h hai tuần sau, buổi tối thứ ba.”
Kế hoạch của hắn là như thế này: Sáng sớm ngày thứ ba thì hắn tạm biệt Macquarie quay về lãnh địa của mình ——– từ đường phía Bắc, đi qua khu săn bắn quay về lãnh địa bên kia. Mà vị khách nhân khác cùng lúc đấy “thân thể không tốt lắm”, cần đội bảo vệ của Macquarie đi “Hộ tống” ——– còn hắn, thì không cần “Hộ tống”!
Hắn sẽ ở biên giới khu săn bắn dừng lại, mệnh lệnh đội nhân mã theo hầu về trước, sau đó một ngươi giữ hai con ngựa chờ ta thẳng đến bình minh.
Mà buổi tối kia, là lần cuối cùng ta đứng trên giường Macquarie.
“Uống xong nhượng hắn sảng tới không biết cái gì…” Hắc hắc hắc cười, đem cái bình nhỏ màu trắng phóng tới bàn tay ta.
Mặt trời lúc này hé ra ánh rạng đông…
Hắn từ rèm cửa sổ nhìn về phía chân trời, đơn giản nói với ta:
“Hôm đấy hẳn là sẽ có rất nhiều sao.”
Sao, một chấm nhỏ, lòng, đầy hỏa nhiệt.
Vì tự do, vì sao cùng một điểm kia.
Đã bao lâu rồi mới có một chương k có H nhỉ~~ Edit nhanh hơn hẳn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...