Midnight Sun

"Em sai rồi," tôi cam đoan. Chắc hẳn em có nghe thấy sự du dương trong giọng nói của tôi. 
Bella ngước nhìn tôi, đôi mắt tối lại, không chịu từ bỏ. "Anh không biết đâu," em thì thầm. 
Em nghĩ rằng tôi đã không cảm nhận hết cảm xúc của em vì tôi không đọc được ý nghĩ của em. Nhưng quả thực, chính em mới không cảm nhận được trọn vẹn cảm xúc của tôi. 
"Điều gì khiến em nghĩ vậy?" tôi tư lự. 
Em nhìn lại tôi, nhíu mày, cắn môi. Lần thứ một triệu, tôi ao ước nghe được ý nghĩ của em. 
Tôi định nài nỉ em nói cho tôi hay điều gì khiến em băn khoăn thế, nhưng em đã đưa một ngón tay lên chặn không cho tôi nói. 
"Để em nghĩ đã," em đề nghị. 
Trong chừng em có thể sắp xếp lại một cách giản đơn những suy nghĩ của mình, tôi có thể kiên nhẫn chờ. Hoặc tôi có thể giả bộ kiên nhẫn. 
Em xiết hai bàn tay vào nhau, những ngón tay cứ đan lại rồi mở ra. Em nhìn vào bàn tay mình như thể nó thuộc về ai đó khi em nói. 
"Ngoài những điều hiển nhiên," em thì thầm. "Đôi khi... em cũng không chắc lắm - em không biết đọc ý nghĩ của người khác - nhưng đôi khi dường như anh muốn nói lời tạm biệt khi anh nói lảng sang chuyện khác." Em không ngước lên nhìn tôi. 
Em đã nhận thấy phải không? Em có biết rằng chỉ có sự yếu đuối và ích kỉ mới khiến tôi ở đây? Chẳng nhẽ em lại nghĩ tôi ít yêu em vì điều đó sao? 
"Nhạy cảm quá," tôi thở hắt ra, và rồi khổ sở nhìn thấy nỗi đau đang giày vò trên biểu hiện của em. Tôi vội vàng phủ nhận. "Tuy nhiên đó chính là lý do cho sai lầm của em-" tôi bắt đầu, rồi dừng lại, nhớ từ đầu tiên trong lời giải thích của em. Chúng làm tôi phiền não, dù tôi không chắc mình có hiểu hết nghĩa của nó hay không. "Ý em là sao, 'những điều hiển nhiên' ấy?" 
"Nhìn em này," em nói. 
Tôi vẫn đang nhìn đó thôi. Mọi việc tôi làm đều là nhìn em. Ý em là sao nhỉ? 
"Em hoàn toàn chỉ là một người bình thường," em cắt nghĩa. "À, ngoại trừ một số điều tệ hại như mấy lần xém chết và quá vụng về tới nỗi gần như không nhúc nhắc được chân tay. Còn nhìn anh xem." Em ẩy không khí về phía tôi, tựa như đang giải thích một vấn đề rõ ràng tới mức chẳng cần phải thốt ra lời.
Em nghĩ em là người bình thường ư? Em nghĩ rằng ở khía cạnh nào đó tôi là người hoàn hảo so với em? Theo đánh giá của ai vậy? Những người ngớ ngẩn, hẹp hòi, đui mù như Jessica hay cô Cope? Sao em không nhận thấy em là người đẹp nhất.. tinh tế nhất.. Mấy lời này có lẽ cũng không đủ. 
Và em không biết điều đó. 
"Em không hiểu rõ mình lắm đâu," tôi nói. "anh thừa nhận là em có nhằm thẳng vào những điều tồi tệ..." tôi cười nghiêm nghị. Tôi không thấy bóng ma nào ám ảnh tính hài hước của em. Còn sự vụng về, dẫu sao thì cũng vui đấy chứ. Đáng yêu. Liệu em có tin tôi không nếu tôi nói với em rằng vẻ bề ngoài và tâm hồn em đều đẹp? Có lẽ em sẽ nhận thấy những bằng chứng thuyết phục hơn. "Nhưng em không nghe thấy bọn con trai nghĩ gì về em trong ngày đầu tiên tới trường đâu." 
À, những ý nghĩ hy vọng, xúc động, háo hức. Cùng với tốc độ thay đổi ảo tưởng đó. Ảo tưởng, vì em đâu có thích ai trong số họ. 
Tôi là người duy nhất em nói "vâng" mà. 
Nụ cười của tôi chắc phải mãn nguyện lắm. 
Gương mặt của em ngẩn ra vì ngạc nhiên. "Em không tin," em lẩm bẩm. 
"Tin anh lần này thôi - em đối lập với những gì gọi là bình thường." 
Chỉ riêng em thôi cũng đủ là lý do sáng tạo ra cả thế giới. 
Tôi hiểu rằng em chưa quen với những lời ca tụng. Một điều nữa mà em sẽ phải quen thôi. Em xúc động, và thay đổi đề tài. "Nhưng em không nói lời chia tay" 
"Em không thấy sao? Điều đó lại chứng tỏ anh đúng. Anh quan tâm nhiều nhất, vì nếu anh có thể ..." Liệu tôi có bao giờ rộng lượng tới mức làm được điều đúng đắn không? Tôi lắc đầu trong nỗi thất vọng. Tôi sẽ phải tìm ra sức mạnh. Em xứng đáng với một cuộc sống. Không phải cuộc sống mà Alice đã tiên thị cho em. "Nếu rời xa em là điều đúng đắn..." Chắc chắn là đúng rồi, phải không nào? Sẽ không phải liều lĩnh tính mạng người vô tội. Bella không thuộc về tôi. "thì anh thà tự làm mình đau chứ không để em phải đau khổ, để em được an toàn." 
Khi thốt ra những lời này, tôi sẽ biến chúng thành sự thực. 
Em nhìn tôi chằm chằm. Chắc là lời lẽ của tôi đã làm em tức giận. "Vậy anh không nghĩ là em cũng có thể làm điều tương tự hay sao?" em bực bội đáp lại. 
Em giận rồi - mềm mại và mỏng manh làm sao. Làm sao em có thể làm ai đau được? "Em sẽ không bao giờ phải lựa chọn," tôi nói, lần nữa lại buồn lòng vì sự khác biệt xa vời giữa chúng tôi. 
Em nhìn tôi, mối lo lắng thay cho nỗi tức giận trong đôi mắt và cái khẽ chau mày giữa đôi mắt ấy biến mất. 

Vũ trụ này sẽ đảo điên mất nếu một người tốt và yếu đuối không có một thiên thần hộ mệnh che chở. 
Ừ, tôi nghĩ ám muội, chí ít em cũng có một ma cà rồng hộ mệnh. 
Tôi mỉm cười. Sao mà thích thú với lí do mình ở lại thế không biết. "Tất nhiên, giữ cho em được an toàn giống như một công việc toàn thời gian yêu cầu anh luôn phải có mặt bên em." 
Em cũng mỉm cười. "Vậy hôm nay không có ai định giết em đâu nhỉ," em nói khẽ, và gương mặt lộ vẻ suy đoán trong giây lát trước khi đôi mắt tối sầm lại lần nữa. 
"Chưa," tôi nói thêm giọng khô khốc. 
"Ừ, chưa," em đồng ý trước sự ngạc nhiên của tôi. Tôi cứ tưởng em sẽ chối bỏ bất kì sự bảo vệ nào. 
Sao cậu ta có thể? Thật là thằng ngốc ích kỉ! Sao cậu ta có thể làm vậy với chúng ta được? Những tiếng rít the thé trong đầu của Rosalie cắt ngang sự tập trung của tôi. 
"Bình tĩnh nào, Rose," tôi nghe tiếng Emmett thì thào từ phía bên kia của quán ăn. Đôi tay của anh vòng qua vai Rosalie, ôm chặt chị ấy - ngăn chị ấy lại. 
Xin lỗi anh Edward, Alice nghĩ vẻ hối lỗi. Chị ấy đã thấy là Bella biết rất nhiều khi nghe cuộc trò chuyện của hai người... và mọi thứ sẽ trầm trọng hơn nếu em không kể cho chị ấy nghe sự thật ngay lập tức. Tin em nhé. 
Tôi cau có với những hình ảnh trong tâm trí theo sau đó, khi thấy điều gì sẽ xảy đến khi tôi nói với Rosalie rằng Bella đã biết tôi là ma cà rồng khi ở nhà, nơi mà Rosalie không phải kìm chế. Tôi phải giấu con xe Aston Martin của mình thôi ngộ nhỡ Rosalie không bình tĩnh lại được khi tới giờ tan trường. Hình ảnh chiếc xe yêu quý của tôi, nham nhở và cháy rụi thật đau lòng - dù tôi biết tôi bị thế là đáng lắm. 
Jasper cũng chẳng vui vẻ gì hơn. 
Tôi sẽ giải quyết với họ sau. Tôi chỉ có từng này thời gian ở gần bên Bella thôi, và tôi sẽ không phí phạm nó. Và nghe thấy Alice nhắc nhở tôi còn vài việc phải bận tâm tới. 
"Anh còn câu hỏi khác cho em đây," tôi nói, gạt phăng cơn tức giận của Rosalie. 
"Anh nói đi," Bella nói, khẽ cười. 
"Có thật là em muốn đi Seattle thứ bảy này không, hay đó chỉ là cái cớ để từ chối mấy cái đuôi?" 
Em nhăn nhó với tôi. "Em vẫn chưa tha thứ cho anh vụ Tyler đâu nhé. Tại anh mà cậu ấy cứ tưởng là em sẽ đi chơi với cậu ấy." 
"Ồ, không có anh thì cậu ta cũng kiếm được cơ hội khác - anh chỉ muốn nhìn vẻ mặt em lúc đó thôi." 
Tôi bật cười khi nhớ lại vẻ mặt hoảng hốt của em. Chưa có câu chuyện nào ám muội của tôi làm em kinh hãi đến vậy. Sự thực không làm em sợ. Em muốn bên tôi. Thật là dị thường. 
"Nếu anh mời, em có từ chối anh không?" 
"Có lẽ là không," em đáp. "Nhưng em sẽ từ chối sau đó - giả ốm hay bong gân gì đó." 
Lạ chưa. "Sao vậy?" 
Em lắc đầu, như thể thất vọng vì tôi không hiểu ngay tức thì. "Anh chưa bao giờ trông thấy em ở lớp thể dục đâu, nhưng em nghĩ là anh sẽ hiểu." 
À. "Ý em là em không thể đi trên một mặt phẳng nhẵn nhụi mà không bị trượt ngã?" 
"Thì rõ vậy rồi." 
"Vậy đâu có sao. Do người dẫn thôi." 
Trong một tích tắc, tôi bị ngập trong ý tưởng ôm em trong tay trong một điệu nhảy - nơi mà chắc chắn em sẽ mặc đẹp hơn và hấp dẫn hơn chiếc áo len kì cục này. 
Cực kì rõ ràng, tôi đã biết cơ thể của em ở dưới cơ thể của mình thế nào khi đẩy em khỏi chiếc xe tải đang đến gần. Mạnh mẽ hơn cả sự hoảng loạn, tuyệt vọng hay thất vọng, tôi nhớ cảm giác đó. Em thật mềm mại và ấm áp, nép vào thân thể lạnh như đá của tôi... 
Tôi tự kéo mình ra khỏi kí ức ấy. 
"Nhưng em chưa trả lời anh- " tôi nói nhanh, ngăn em khỏi tranh cãi với tôi về sự vụng về của em, mà rõ là em định nói vấn đề này rồi. "Em vẫn quyết đi Seattle, hay chúng ta sẽ làm một điều gì khác?" 

Láu cá quá - cho em lựa chọn nhưng không cho em có cơ hội thoát khỏi tôi ngày hôm đó. Hiếm khi tôi công bằng. Nhưng tôi đã hứa với em tối qua... và tôi thích ý tưởng thực hiện nó - gần bằng việc nó khiến tôi khổ sở thế nào. 
Mặt trời sẽ rạng rỡ vào ngày thứ bảy. Tôi có thể cho em thấy con người thực sự của tôi, nếu tôi đủ dũng cảm để chịu đựng được sự khiếp sợ và ghê rợn của em. Tôi biết một chỗ có thể mạo hiểm... 
"Em sẽ thay đổi quyết định," Bella nói. "Nhưng em có một điều kiện." 
Vậy là em đã đồng ý. Em muốn gì ở tôi? 
"Gì vậy?" 
"Em sẽ lái xe chứ?" 
Sao ý tưởng của em mới khôi hài làm sao? "Tại sao?" 
"Chủ yếu là em đã nói với bố Charlie là em sẽ đi Seattle, mà ông đã hỏi đi hỏi lại là em có đi một mình hay không và lúc đó em trả lời là em đi một mình. Nếu ông có hỏi lại lần nữa, có lẽ em sẽ không nói dối, nhưng em không nghĩ là ông sẽ hỏi lại, và để xe em ở nhà sẽ dấy lên những nghi ngờ không cần thiết. Và lý do khác là em sợ ngồi sau tay lái của anh." 
Tôi nhướn mắt lên. " Vậy là mọi điều về anh khiến em sợ, em lo lắng cả về kiểu lái xe của anh nữa." Thực ra, em đang ngại ngần. Tôi lắc đầu phẫn nộ. 
Anh Edward, Alice gọi tôi gấp gáp. 
Bất thình lình tôi nhìn thấy một vòng sáng rực rỡ, bắt được một trong số những hình ảnh trong đầu Alice. 
Đó là nơi tôi biết rõ, nơi mà tôi đang cân nhắc đưa Bella tới - một đồng cỏ nhỏ mà không ai đã tới ngoài tôi. Một chỗ yên bình và xinh đẹp tôi có thể nghĩ tới khi muốn riêng tư - cách xa mọi con đường mòn và nơi cư trú của con người - thậm chí đầu óc tôi có thể được bình yên. 
Alice cũng có thể nhận ra nó, vì cô ấy đã nhìn thấy tôi ở đó cách đây không lâu ở trong một hình ảnh khác - một trong những hình ảnh nhoè nhoẹt, mơ hồ mà Alice đã cho tôi thấy vào buổi sáng tôi cứu Bella thoát khỏi chiếc xe tải. 
Trong hình ảnh nhoè nhoẹt đó, tôi không ở một mình. Và giờ khi nó đõ rõ ràng - Bella ở cùng với tôi. Nên tôi sẽ có đủ dũng cảm. Em nhìn tôi, những ánh cầu vồng nhảy múa trên gương mặt, đôi mắt ngây ra.
Vẫn là chỗ đó, Alice nghĩ, tâm trí đầy ắp nỗi ghê sợ chẳng ăn khớp với hình ảnh đó gì cả. Có lẽ là căng thẳng, nhưng còn sự ghê sợ? Ý cô ấy là sao, vẫn là chỗ đó? 
Và rồi tôi đã hiểu. 
Anh Edward! Alice phản đối dữ dội. Em yêu quý cô ấy, Edward! 
Tôi quyết liệt ngăn cô ấy lại. 
Cô ấy không yêu quý Bella theo cách của tôi. Những tiên thị của cô ấy là điều không thể. Sai lầm. Cô ấy có lẽ đã bị bịt mắt, nhìn thấy những điều không tưởng. 
Chưa đến nửa giây trôi qua. Bella nhìn tôi tò mò, đợi tôi chấp thuận yêu cầu của em. Liệu em có thấy sự sợ hãi vừa loé lên, hay nó quá nhanh với em? 
Tôi hướng sự tập trung của mình về phía em, về cuộc tranh luận đang dang dở của chúng tôi, gạt phăng Alice lẫn những tiên thị sai bét, dối trá của cô ấy ra khỏi đầu. Chúng không đáng để tôi lưu tâm. 
Dầu sao tôi cũng không thể giữ cho giọng mình hài hước được. 
"Em không muốn để bố biết việc đi cùng anh hay sao?" tôi hỏi, sự cay độc len lỏi vào giọng của tôi. 
Tôi gạt những hình ảnh kia lần nữa, cố gắng đẩy chung đi xa hơn, để chúng khỏi bập bùng trong bộ não của tôi. 
"Với bố Charlie thì ít nói là tốt hơn," Bella nói, giọng quả quyết. "Vậy chúng ta sẽ đi đâu?" 
Alice sai rồi. Sai hoàn toàn. Chẳng có cơ hội nào cho điều đó cả. Và giờ nó chỉ là một tiên thị cũ mèm, vô giá trị. Mọi thứ đã đổi khác. 
"Thời tiết sẽ tốt lên," tôi đáp lại chậm rãi, đánh bật sự hoảng loạn và do dự. Alice đã sai. Tôi sẽ tiếp tục như chưa từng nghe hoặc thấy gì. "Nên anh sẽ lánh đi ... và em hãy ở bên em, nếu em muốn." 
Bella nhận thức được vấn đề ngay lập tức, đôi mắt rực sáng và háo hức. "Và anh sẽ cho em thấy điều anh đã nói, về mặt trời?" 

Có lẽ, giống như nhiều lần trước kia, phản ứng của em lại trái ngược với những gì tôi nghĩ. Tôi mỉm cười với khả năng này, cố gắng để trở về với phút giây thư thái. "Đúng vậy. Nhưng..." Em vẫn chưa nói "vâng". "Nếu em không muốn ở bên anh một mình, anh vẫn mong em đừng tới Seattle một mình. Cứ nghĩ về những rắc rối em gặp phải ở thành phố lớn cỡ đó là anh thấy rùng mình." 
Đôi môi em mím chặt vào nhau; em phật ý rồi. 
"Phoenix lớn gấp ba lần so với Seattle đấy anh ạ - về mặt dân số. Còn về địa lý thì - " 
"Nhưng hình như em chưa tận số ở Phoenix," tôi nói, cắt ngang lời biện hộ của em. "Vì thế anh vẫn mong em ở bên anh." 
Em có thể ở bên tôi mãi mãi và như thế cũng vẫn là chưa đủ. 
Tôi không nên nghĩ vậy. Chúng tôi làm gì có cái gọi là mãi mãi. Mỗi giây trôi qua có giá trị hơn bao giờ hết; mỗi giây em lại thay đổi còn tôi thì vẫn không bị thời gian chạm vào. 
"Nếu vậy, em không ngại ở bên anh một mình," cô ấy nói. 
Không ngại - vì bản năng của em đã lùi hết rồi. 
"Anh biết." Tôi thở nhẹ. "Dù sao thì em cũng nên nói với bố Charlie." 
"Sao em phải làm vậy chứ?" em hỏi, nghe có vẻ khó chịu. 
Tôi nhìn em, những hình ảnh tôi không thể làm thế nào ngăn chúng cứ xoáy mòng mòng khó chịu trong đầu tôi. 
"Để anh còn chút động lực để đưa em về," tôi rít lên. Em nên cho tôi nhiều động lực mới phải - một bằng chứng nữa buộc tôi phải thận trọng. 
Sao Alice cứ buộc tôi phải biết điều này chứ? 
Bella nuốt ực một miếng, và nhìn tôi chằm chằm hồi lâu. Em nghĩ gì vậy? 
"Em sẽ lựa lúc," em nói. 
Ừ! Em đã thấy rùng mình vì mạo hiểm tính mạng? Mũi tiêm adrenaline mà em khao khát? 
Tôi cau có nhìn Alice, cô ấy đáp lại cái nhìn giận dữ đó bằng một tia cảnh báo. Bên cạnh, Rosalie bừng bừng tức tối, nhưng tôi không thể phớt lờ đi được. Thôi thì cứ để chị ấy phá xe. Chẳng qua cũng chỉ là một món đồ thôi mà. 
"Chúng mình nói chuyện khác đi," Bella đột nhiên đề xuất. 
Tôi quay lại phía em, tự hỏi làm thế nào mà em có thể lãng quên vấn đề thực sự quan trọng được. Tại sao em không thấy con quỉ trong tôi? 
"Em muốn nói chuyện gì?" 
Đôi mắt em nhìn quanh quất, như thể kiểm tra xem có ai nghe lén không. Em hẳn là đang sắp sửa nói tới một câu chuyện hoang đường nữa đây. Đôi mắt em ngây ra chừng một giây và cơ thể đông cứng lại, và quay lại nhìn tôi. 
"Sao bọn anh lại tới Goat Rocks cuối tuần trước để... đi săn? Charlie nói chỗ đó đâu đi dã ngoại được, vì có nhiều gấu lắm." 
Lại lãng đãng rồi. Tôi nhìn em không chớp mắt, nhướn một bên lông mày lên. 
"Vậy bọn anh săn gấu ư?" em thở gấp. 
Tôi cười nửa miệng, ngắm nghía gương mặt của em khi hiểu ra điều đó. Liệu có phải điều này khiến em nói chuyện với tôi nghiêm túc vậy? Liệu có phải bất cứ điều gì cũng thế? 
Em hết sức chăm chú. "Anh biết không, giờ đâu có được săn gấu," em nói có phần gay gắt, nheo mắt lại. 
"Nếu em đọc kĩ, thì luật chỉ cấm đi săn có vũ khí thôi." 
Khuôn mặt em lại ngây ra lần nữa. Miệng há hốc. 
"Vậy là bọn anh săn gấu thật?" em nhắc lại lần nữa, một câu hỏi ngập ngừng chứ không phải kinh hoàng. 
"Gấu xám Bắc Mỹ là sở thích của Emmett." 
Tôi nhìn vào đôi mắt em, nhận thấy em đã định thần trở lại. 
"Hừm," em lẩm nhẩm. Em cắn một miếng bánh pizza, cúi gằm xuống. Vừa nhai vừa ra chiều nghĩ ngợi, và uống một ngụm nước. 
"Vậy" cuối cùng em cũng ngước lên. "Sở thích của anh là gì?" 
Tôi cứ tưởng là mình trông chờ một điều gì tương tự, nhưng không phải vậy. Bella luôn quan tâm tới những chi tiết nhỏ nhặt nhất. 

"Sư tử núi," tôi đáp gọn. 
"Ah," em nói giọng bình thản. Nhịp tim vẫn ổn định và đều đều, cứ như là chúng tôi đang nói đến một quán ăn yêu thích vậy. 
Được thôi. Nếu em muốn làm như mọi việc bình thường... 
"Tất nhiên, bọn anh vẫn cẩn thận không đi săn theo kiểu dại dột làm ảnh hưởng tới môi trường," tôi lên tiếng, giọng khách quan và lãnh đạm. "Bọn anh chỉ tập trung vào những vùng có nhiều động vật ăn thịt thôi - đi càng xa càng tốt. Ở đây thì hươu nai có vô số, nên cũng có nhiều thú dữ, nhưng em có biết thú vui khi đi săn là ở chỗ nào không?" 
Em lắng nghe với thái độ chăm chú lịch sự, như thể tôi là giáo viên đang giảng bài vậy. Tôi buộc phải ngoác miệng cười. 
"Vui ở chỗ nào vậy," em thì thầm bình thản, cắn một miếng bánh pizza khác. 
"Đầu xuân là thời điểm Emmett thích săn gấu nhất," tôi nói, tiếp tục bài giảng của mình. "Chúng mới ngủ đông xong, nên dữ hơn." 
Sau bảy mươi năm anh ấy vẫn chưa quên được trận đấu đầu tiên. 
"Chẳng có gì vui hơn một con gấu xám Bắc Mỹ đang cáu tiết," Bella đồng ý, gật đầu nghiêm nghị. 
Tôi không nén cười được khi tôi lắc đầu trước phản ứng bình thản phi lý của em. Chắc em chỉ làm ra vẻ vậy thôi. "Nói cho anh biết em thực sự nghĩ gì đi." 
"Em đang cố mường tượng ra - nhưng em không thể," em nói, một nếp nhăn hiện giữa đôi mắt. "Sao bọn anh có thể săn gấu mà không có vũ khí được?" 
"À, bọn anh có vũ khí chứ," tôi đáp lời em, loé lên một nụ cười tận mang tai. Tôi những tưởng em sẽ chùn lại, nhưng em vẫn vững vàng, nhìn tôi. "Không phải thứ vũ khí mà người ta nghĩ tới khi viết luật đâu. Nếu em có nhìn thấy một con gấu săn mồi trên tivi, em có thể mường tượng ra Emmett săn mồi như thế nào." 
Em đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn nơi anh chị em của tôi ngồi, rùng mình. 
Cuối cùng. Và rồi tôi tự phá lên cười với chính mình, vì tôi biết một phần trong tôi mong muốn em không biết tí gì thì hơn. 
Đôi mắt đen láy của em mở to và sâu khi em nhìn tôi giờ đây. "Vậy anh có giống gấu không?" em hỏi gần như là thì thào. 
"Giống sư tử nhiều hơn, hoặc đó là do những người khác nói vậy," tôi đáp lời, gắng để lời nói có vẻ khách quan lần nữa. "Có lẽ cách săn mồi của bọn anh phản ánh sở thích thì phải." 
Em khẽ nhếch môi nơi khoé miệng. "Có lẽ vậy," em nhắc lại. Và em nghiêng đầu về một bên, nỗi tò mò đột nhiên lộ rõ trong ánh mắt. "Em có xem được không?" 
Tôi không cần tới hình ảnh minh hoạ của Alice cho nỗi ghê sợ này - trí tưởng tượng của tôi đã là quá đủ. 
"Không được," tôi nạt nộ. 
Em quay đi khỏi tôi, đôi mắt hoang mang và sợ sệt. 
Tôi tựa về phía sau, muốn đặt một khoảng cách giữa chúng tôi. Em sẽ không bao giờ thấy điều đó, phải không em? Em sẽ không làm một việc để giúp tôi giữ gìn tính mạng cho em. 
"Đáng sợ lắm hả anh?' em hỏi, giọng vẫn còn hoang mang. Trái tim của em, dù sao vẫn còn đập nhanh gấp đôi bình thường. 
"Nếu điều đó làm em sợ, anh sẽ kể cho em nghe tối nay," tôi đáp lại qua kẽ răng. "Em cần biết sợ một cách lành mạnh. Chẳng có gì giúp được em hơn đâu." 
"Tại sao?" em hỏi không nao núng. 
Tôi nhìn em u ám, đợi phản ứng sợ sệt của em. Tôi mới là người đang sợ. Tôi có thể tưởng tượng cực kì rõ ràng Bella ở bên khi tôi đi săn... 
Đôi mắt em còn chất chứa nỗi tò mò, sốt ruột, chẳng có gì hơn. Em chờ tôi trả lời, không chịu nhượng bộ. 
Nhưng chúng tôi đã hết giờ rồi. 
"Để sau đi," tôi nói nhanh, và đứng dậy. "Chúng mình sắp trễ rồi kìa." 
Em nhìn quanh quất, chưa định thần lại được, như thể em quên mất chúng tôi đang trong giờ ăn trưa. Như thể em thậm chí còn quên cả chúng tôi đang ở trường nữa - ngạc nhiên vì chúng tôi không phải ở một mình trong một chốn riêng tư. Tôi hiểu rõ cảm giác này. Khó mà nhớ ra thế giới xung quanh khi bên em. 
Em đứng bật dậy ngay tức thì, quăng chiếc túi lên vai. 
"Để sau vậy," em nói, tôi nghe thấy sự quả quyết qua đôi môi em, em sẽ không buông tha cho tôi đâu. 
Hết chương 11 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui