Midnight Sun

CHƯƠNG 5: NHỮNG LỜI MỜI 
Trường học. Hiện tại không còn bất cứ một chút hối tiếc nào nữa, hòan toàn chỉ còn là địa ngục. Tất cả những gì tôi có chỉ là nỗi ân hận dằn vặt và đau đớn cháy bỏng. 
Tôi đang làm những gì mình cho là đúng. Mọi việc thật rõ ràng. Không ai có thể đổ lỗi rằng tôi trốn tránh trách nhiệm của mình.  
Để làm vui lòng Esme và bảo vệ gia đình tôi đã ở lại Fork. Tôi quay trở lại lịch trình cũ của mình và chỉ đi săn cùng mọi người trong gia đình. Hàng ngày tôi tới trường và cố gắng tỏ ra cư xử như một người bình thường. Ngày lại ngày tôi lắng nghe cố tìm kiếm một vài tin đồn mới về gia đình mình nhưng vẫn không có gì khác. Bella không nói với bất cứ ai về nghi ngờ của cô. Cô chỉ lặp đi lặp lại với tất cả mọi người một câu chuyện giống nhau: khi tai nạn xảy ra tôi đứng ngay gần và đã kịp kéo cô ra. Mọi người mất dần hứng thú và không còn hỏi thêm những chi tiết cụ thể nữa. Không còn bất cứ nguy hiểm nào. Hành động khinh suất của tôi không hề gây hại cho ai.  
Đúng nó không gây tổn thương ai cả mà chỉ là tổn thương chính tôi.  
Tôi đã quyết tâm phải thay đổi được tương lai. Đó không phải là điều dễ dàng nhất cho ai đó nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Alice nói tôi không đủ mạnh mẽ để rời xa Bella và tôi sẽ chứng minh Alice đã sai.  
Tôi từng nghĩ ngày đầu tiên gặp Bella là ngày khó khăn nhất. Và rồi cuối cùng tôi cũng đã chứng minh được đó chỉ là một tình huống mà thôi. Dù gì thì tôi cũng đã sai. 
Tôi luôn cảm thấy day dứt vì có thể đã tổn thương Bella. Tôi tự an ủi mình vì nếu so sánh với nỗi đau của tôi thì vết thương của Bella chỉ nhỏ xíu chẳng khác một vết kim tiêm. Bella chỉ là một con người bình thường và cô ấy biết tôi là một cái gì đó khác thường, một cái gì đó sai trái và thật đáng sợ. Bella sẽ cảm thấy dễ chịu hơn cảm thấy bị tổn thương khi tôi quay mặt đi và giả vờ như cô không tồn tại.  
" Xin chào, Edward", Bella chào tôi vào cái ngày đầu tiên chúng tôi trở lại trường sau vụ tai nạn trong giờ sinh học. Giọng nói của cô rất vui vẻ, thân thiện ngược lại 180 độ với lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện tại bệnh viện.  
Tại sao? Sự thay đổi này có ý nghĩa gì? Cô ấy đã quên? Phải chăng cô ấy đã quyết định tất cả chuyện này chỉ là tưởng tượng? Hay đơn thuần chỉ là cô đã tha thứ cho tôi vì đã không giữ lời hứa của mình?  
Hàng loạt câu hỏi bùng lên như chính cơn khát đang đốt cháy tôi theo từng hơi thở.  
Chỉ cần nhìn vào mắt Bella và tôi sẽ tìm được câu trả lời trong đó.  
Không, tôi không thể làm điều đó. Tôi đang cố gắng thay đổi tương lai. Tôi hất cằm về phía Bella mắt ko rời bảng . Khẽ gật đầu và tôi quay mặt lại nhìn thẳng về phía trước.  
Bella không nói gì thêm với tôi nữa.  
Buổi trưa ngay khi ở trường về như thường lệ tôi lại chạy bộ đến Seatles giống như ngày hôm trước. Có vẻ như khi lướt nhanh trên mặt đất hòa mình vào với những tán cây xanh ngắt tôi có thể dễ dàng khống chế được những nỗi đau của mình.  
Chạy bộ đến Seatle đã trở thành thói quen hàng ngày của tôi.  
Tôi yêu Bella? Tôi không chắc lắm! Chỉ là chưa thôi! Tiên thị của Alice đã trở thành nỗi ám ảnh của tôi và tôi biết thật dễ dàng để phải lòng Bella. Điều đó giống như là nghĩa đen của từ gục ngã: không thể gắng gượng nổi. Giữ ình không yêu Bella sẽ giúp tôi không gục ngã, điều đó sẽ đẩy tôi đến bên bờ vực, tay bắt chéo bị đánh bại như thể tôi không còn mang trong mình sức mạnh bất tử nữa.  

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ vụ tai nạn, mỗi ngày càng trở nên khó khăn với tôi hơn. Điều đó làm tôi phát điên, tôi cứ phải chờ đợi để vượt qua để khiến nó trở nên dễ dàng hơn. Đây hẳn là điều Alice ám chỉ khi tiên đoán rằng sẽ không hề dễ dàng để tôi có thể rời xa Bella. Chắc chắn Alice đã nhìn thấy tất cả những nỗi đau ngày càng trở nên trầm trọng nhưng tôi có thể kiềm chế được chúng. 
Tôi sẽ không hủy hoại cuộc sống của Bella. Nếu như định mệnh của tôi là yêu cô ấy thì ít nhất lẩn tránh Bella chính là điều tôi có thể làm.  
Lẩn tránh Bella dường như là tất cả những gì tôi có thể làm. Tôi có thể giả vờ mặc kệ Bella không bao giờ xuất hiện trên con đường của cô. Tôi có thể làm như mình không hề quan tâm tới cô. Nhưng đó chỉ là vấn đề về khoảng cách, là sự giả bộ và không phải là sự thật. 
Tôi vẫn quan tâm đến từng lời nói từng hơi thở của Bella.  
Nỗi đau của tôi có thể phân ra thành bốn phần.  
Hai phần đầu thật dễ hiểu. Đó là hương thơm và sự im lặng của Bella. Nói một cách chính xác hơn hai yếu tố đó liên quan đến cơn khát và sự tò mò của tôi. 
Cơn khát chính là nỗi đau đớn mang tính bản năng nhất của tôi. Nhịn thở hoàn toàn đã trở thành thói quen trong giờ sinh học, tất nhiên thỉnh thoảng tôi vẫn phải thở đó là khi phải trả lời câu hỏi của thầy giáo hoặc khi cần lấy hơi để nói. Mỗi lần tôi nếm vào không khí xung quanh Bella cảm giác khổ sở lại giống hệt lần đầu tiên tôi gặp cô ấy - cháy bỏng, nhu cầu và cơn bạo lực liều lĩnh cứ trực chờ để bùng phát ra. Thật khổ sở để tìm một lý do nào đó để bấu víu hay kiềm chế vào những thời khắc đó. Và lại giống như ngày đầu tiên con quái vật trong tôi lại bắt đầu gào rống, tôi gần như lại nhìn thấy khuôn mặt....
Sự tò mò mới thật sự là nỗi đau thường trực của tôi. Tôi luôn bị ám ảnh bởi câu hỏi thực sự Bella đang nghĩ gì? Mỗi khi tôi nghe thấy tiếng thở dài len lén của Bella. Mỗi khi tôi nhìn thấy Bella đưa ngón tay lơ đãng quấn lọn tóc của mình. Là khi tôi thấy Bella ném cuốn sách xuống bàn một cách mạnh hơn bình thường. Là khi cô hấp tấp bước vào lớp học trễ. Là mỗi khi Bella gõ nhè nhẹ chân xuống sàn lớp học. Từng cử động của Bella lọt vào tầm mắt tôi đã trở một nỗi bực dọc khiến tôi phát điên. Mỗi khi Bella nói chuyện với các học sinh khác tôi dõi theo từng từ, từng ngữ điệu trong câu chuyện của cô. Liệu có phải Bella đang nói thật những suy nghĩ của mình hay cô đang suy nghĩ xem nên nói gì? Tôi luôn đoán rằng Bella cố gắng nói ra những điều mà mọi người muốn nghe. Điều nhắc nhắc tôi nhớ đến mình và gia đình chúng tôi với cuộc sống kỳ ảo của mình, chúng tôi làm tốt hơn Bella nhiều. Nếu tôi đúng về những điều tôi tưởng tượng ra thì tại sao Bella lại phải cố làm ra vẻ như vậy với mọi người? Suy cho cùng Bella cũng chỉ là một cô gái tuổi teen giống như bao người bình thường khác mà thôi.  
Mike Newton trở thành nỗi ngạc nhiên lớn nhất trong những nỗi đau của tôi. Ai có thể ngờ rằng một cậu nhóc bình thường và buồn tẻ như vậy lại có thể làm tôi điên tiết lên được. Công bằng mà nói tôi cũng phải biết ơn Mike vì hơn ai hết cậu biết cách làm cho Bella nói chuyện. Tôi biết nhiều hơn về Bella thông qua những mẩu đối thoại giữa hai người, tôi vẫn đang tập hợp vào list của tôi nhưng đồng thời "sự trợ giúp" của Mike trong dự án này chỉ làm tôi phát cáu. Tôi không muốn Mike là người mở khóa những bí mật của Bella. Chính tôi phải là người làm điều đó.  
Thật dễ chịu khi Mike chẳng bao giờ để ý đến những khám phá nho nhỏ của Bellahay những cú vấp nhẹ nhàng của cô ấy. Mike chẳng biết gì về Bella hết. Cậu nhóc chỉ vẽ ra một hình tượng chẳng bao giờ có thật của Bella một cô gái buồn tẻ y hệt như cậu ta vậy. Cậu ta không bao giờ nhận ra được sự rộng lượng và lòng dũng cảm hơn người của Bella.  
Cậu ta cũng chẳng hề cảm nhận được sự trưởng thành khác thường trong từng suy nghĩ Bella nói ra. Cậu ta không hiểu mỗi khi Bella kể về mẹ của mình, giọng nói của cô khi đó như là người mẹ đang nói về đứa con của mình tràn ngập tình thương, niềm yêu thích và bảo vệ. Mike không nhận thấy sự kiên nhẫn trong giọng nói của Bella khi phải tỏ ra hứng thú trước những câu chuyện vô thưởng vô phạt của cậu ta, không định lượng được lòng tốt của Bella phía sau sự kiên nhẫn đó. 
Thông qua những câu chuyện giữa Bella và Mike tôi đã thêm được vào danh sách của mình phẩm chất quan trọng nhất, phẩm chất đáng giá, hiếm hoi và vô cùng đơn giản. Đó là lòng tốt. Tất cả những phẩm chất khác chỉ để bổ sung cho phẩm chất này mà thôi - sự dễ chịu, sự nhún mình, lòng vị tha, tình yêu thương và lòng dũng cảm. Trên tất thảy Bella là một người tốt.  
Tuy nhiên khám phá này vẫn chẳng làm tôi có cảm tình hơn với Mike. Cách nhìn đầy tính sở hữu của Mike với Bella như thể cô là một món chiến lợi phẩm, chọc tức tôi không kém gì những tưởng tượng điên rồ về Bella của cậu nhóc. Càng lúc Mike càng trở nên tự tin rằng Bella thích cậu hơn tất cả những cái đuôi khác Eric, Tyler và thỉnh thoảng là cả tôi nữa. Cậu thường xuyên ngồi cạnh Bella tại bàn học của chúng tôi trước lúc giờ học bắt đầu, nói chuyện phiếm với Bella và những nụ cười của Bella khích lệ cậu hơn. Tôi dằn lòng mình phải giữ lấy nụ cười lịch sự. Trong từng ấy thời gian tôi tự an ủi mình bằng cách tưởng tượng ra cảnh một cú ve trái đủ để cậu bay ngang phòng học đâm thẳng vào bức tường bên kia... Cú đấm đó chắc chắn chẳng đến nỗi giết chết cậu nhóc đâu.  
Mike không thường xuyên xếp tôi vào đội ngũ các đổi thủ của cậu. Sau vụ tai nạn cậu lo rằng tôi và Bella sẽ càng gắn bó hơn nhưng kết qủa lại hòan toàn ngược lại. Mike vẫn lo ngại về việc tôi dùng sự nổi bật của mình để thu hút sự chú ý của Bella. Thế mà giờ đây tôi lại phớt lờ Bella như những người khác, Mike càng trở nên tự mãn hơn.  
Bella đang nghĩ gì? Phải chăng cô đang đón nhận sự quan tâm của Mike?  
Và nỗi đau cuối cùng, nỗi đau đớn nhất của tôi: sự thờ ơ của Bella. Khi tôi phớt lờ cô, đáp lại cũng là sự phớt lờ. Bella không bao giờ quay lại bắt chuyện với tôi nữa. Cô chẳng hề để tâm đến tôi.  
Điều này khiến tôi phát điên, thậm chí đã phá vỡ cả quyết tâm thay đổi tương lai của tôi dù thi thoảng Bella vẫn lén nhìn trộm tôi như trước. Tôi không nhìn điều đó cho bản thân mình cũng như không cho phép mình nhìn Bella. Tuy nhiên Alice luôn thông báo cho chúng tôi biết mỗi khi Bella chuẩn bị nhìn trộm tôi, mọi người vẫn rất cảnh giác trước cô gái khó hiểu này.  

Chỉ cần những cái nhìn vụng trộm từ một khoảng cách xa cũng đủ làm tôi dịu bớt nỗi đau. Chắc hẳn cô đang tò mò đoán xem tôi thuộc cái loại kỳ quặc nào.  
"Bella sắp sửa nhìn chúng ta đấy, cố gắng tỏ bình thường nào", Alice nhắc chúng tôi một ngày thứ ba của tháng ba. Tất cả mọi người cẩn trọng xoay người lại và ngồi yên như những con người bình thường, bất động là một trong những bản năng của chúng tôi.  
Tôi để ý xem Bella có thường xuyên nhìn tôi không. Điều này làm tôi khuây khỏa mặc dù tôi biết là không nên. Tần suất nhìn không hề giảm đi theo thời gian. Tôi không biết điều này có ý nghĩa gì không nhưng nó làm tôi cảm thấy khá hơn.  
Alice thở dài. Ước gì.... 
" Đừng nghĩ về điều đó nữa Alice", tôi gầm gừ trong cổ họng, "nó sẽ không bao giờ xảy ra đâu".  
Alice bĩu môi. Alice luôn áy náy về việc gây dựng tình bạn trong tưởng tượng với Bella. Thật kỳ quặc Alice thấy nhớ người bạn gái mà cô còn không quen biết.  
"Em đoan chắc anh tốt hơn nhiều so với những gì anh nghĩ đấy! Anh đang làm cho tương lai rối bung lên và vô nghĩa. Em hy vọng anh sẽ hạnh phúc." 
"Nhưng điều đó có ý nghĩa nhiều lắm với anh".  
Alice khịt khịt mũi.  
Tôi cố không để Alice nói chuyện thêm nữa, tôi rất thiếu kiên nhẫn trong những cuộc trò chuyện. Tâm trạng của tôi không được tốt lắm, căng thẳng hơn nhiều so với những gì mọi người nhận thấy. Chỉ có Jasper mới hiểu tôi bị tổn thương đến thế nào cũng như cảm nhận được sự căng thẳng toát ra từ tôi bằng khả năng diệu kỳ là cảm nhận và gây ảnh hưởng đến cảm xúc của những người khác. Anh ấy không hiểu được tại sao tôi lại như vậy. Những ngày gần đây vì tôi rất hay cáu gắt Jasper cũng ko để ý đến nữa.  
Hôm nay hẳn sẽ là một ngày khó khăn. Một ngày khó khăn hơn ngày hôm qua rất nhiều nếu lấy đó làm mốc.  
Mike Newton, cậu nhóc đáng ghét kẻ mà tôi chưa bao giờ cho vào list các đối thủ của tôi quyết định sẽ mời Bella đi chơi.  
Buổi khiêu vũ mà các cô gái chọn bạn nhảy đang tới gần và Mike nuôi hy vọng Bella sẽ chọn cậu làm bạn nhảy. Tuy nhiên thái độ của Bella cũng làm ảnh hưởng đôi chút đến lòng tự tin của cậu. Hiện tại thì Mike không thoải mái lắm vì trước đó cậu cũng nhận được lời mời của Jessica Stanley. Tôi cảm thấy rất thích thú với tâm trạng hiện tại của Mike. Cậu không muốn nhận lời Jessica vì vẫn hy vọng Bella sẽ mời cậu (điều này chứng tỏ cậu vượt trội hơn những cái đuôi khác). Tuy nhiên cậu cũng không muốn từ chối lời mời vì lo sẽ bỏ lỡ buổi khiêu vũ. Bị tổn thương và nhận ra được lý do đằng sau thái độ lừng chừng của Mike Jessica rất hằn học với Bella. Bản năng của tôi giúp tôi đặt mình vào giữa những ý nghĩ khó chịu của Jessica và Bella. Giờ đây tôi hiểu hơn về bản năng của mình nhưng điều đó chỉ làm tôi thêm chán nản vì tôi ko làm gì được.  
Thử nghĩ xem điều gì đã xảy ra. Cuối cùng chính tôi đã hoàn toàn gắn bó với mấy trò kịch cỡm lẻ tẻ ở trường học mà tôi đã từng luôn rất coi thường. 
Mike rất căng thẳng khi đi cạnh Bella đến lớp sinh học. Tôi vừa dõi theo cuộc đấu tranh nội tâm của Mike trong khi chờ họ tới. Cậu nhóc thật yếu đuối. Cậu mong đợi buổi khiêu vũ rồi lại lo lắng sẽ bộc phát sự mong chờ của mình trước khi Bella bật đèn xanh cho cậu. Cậu không muốn mình sẽ bị tổn thương bởi sự từ chối của Bella nếu cô làm như thế.  
Đúng là một kẻ hèn nhát.  

Cậu nhóc lại ngồi vào bàn của chúng tôi một cách thỏai mái và tôi lại bắt đầu tưởng tượng ra những âm thanh khi mà cả cơ thể cậu lao thẳng vào bức tường đối diện với một lực đủ để làm gãy hầu hết xương.  
"Ừm" Mike mở đầu câu chuyện, mắt dán xuống dưới sàn nhà " Jessica vừa mời tớ tham gia vũ hội mùa xuân với cậu ấy".  
"Tuyệt quá", Bella đáp lại ngay lập tức với giọng đầy cảm thông. Tôi không thể nhịn cười vì hiệu ứng những lời nói của Bella đến Mike. Cậu Mike đang tràn ngập hy vọng bỗng mất hết can đảm, " Đi với Jessica cậu sẽ vui lắm đấy!". 
Mike cố gắng tìm phản ứng đúng đắn nhất " ừm", Mike ngập ngừng sau đó trấn tĩnh lại " Tớ đã nói với Jess là tớ sẽ suy nghĩ về điều đó".  
Bella gặng hỏi "Tại sao cậu lại cư xử như thế?". Giọng nói của Bella ko hề đồng tình nhưng vẫn có chút gì đó cảm thông.  
Điều này có nghĩa là gì? Một cách vô thức, nỗi tức giận bừng bừng khiến tay tôi gập thành nắm đấm.  
Mike vẫn không cảm nhận thấy chút cảm thông của Bella trong câu nói đó. Mặt cậu ta đỏ bừng lên giống như cơn bực tức đang phừng phừng trỗi dậy trong tôi, câu nói đó khác gì một lời mời cơ chứ. Mike bắt đầu nói trong lúc mắt cậu ta vẫn dán chặt xuống sàn nhà.  
"Tớ nghĩ rằng có thể có thể cậu sẽ mời tớ".  
Bella ngập ngừng.  
Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra tương lai đang hiện ra thật rõ nét, rõ hơn nhiều những gì Alice đã thấy. 
Bella có thể đáp "có" với câu hỏi của Mike mà cũng có thể sẽ nói không. Nhưng rồi một ngày nào đó cô cũng sẽ đáp "có" với một ai khác. Bella thật đáng yêu và luôn làm người khác thích thú, sẽ chẳng có người đàn ông nào có thể bỏ qua điều đó được. Dù là Bella có chọn một ai trong đám đông mờ nhạt ở đây hay đợi đến ngày cô rời bỏ Forks rồi vẫn có lúc Bella sẽ nói "có". 
Tôi nhìn thấy tương lai của Bella như những gì tôi từng nghĩ đến trước đây, vào đại học, sự nghiệp, tình yêu, hôn nhân. Tôi nhìn thấy Bella đặt bàn tay trong tay bố cô, bộ váy voan trắng, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc tiến đến trước bàn thờ trong tiếng nhạc.  
Một nỗi đau đớn dữ dội mà tôi chưa bao giờ cảm thấy chợt bùng lên. Con người chỉ có thể cảm nhận được nỗi đau đó khi họ ở ranh giới của cái chết và chẳng ai sống sót qua điều đó hết.  
Đó không chỉ là nỗi đau mà còn là cơn giận dữ ngùn ngụt.  
Cơn thịnh nộ của tôi vượt ngòai tầm kiểm soát. Dù cho cậu nhóc này chẳng xứng đáng để Bella nhận lời mời hẹn hò thì tôi vẫn cứ muốn dùng tay mình bẻ gẫy đầu cậu, rồi dựng đứng cậu lên như một biểu tượng mà cậu xứng như vậy.  
Tôi không thể lý giải nổi cảm xúc của mình. Đó là sự pha trộn giữa đau đớn và thịnh nộ, giữa hy vọng và tuyệt vọng. Tôi chưa bao giờ biết đến cảm giác này thậm chí tôi còn không thể đặt tên cho nó nữa.  
Bella nói với Mike bằng giọng rất nhẹ nhàng "Mike, tớ nghĩ cậu nên nhận lời mời của Jessica đi." 
Hy vọng của Mike tắt ngấm. Tôi hoàn toàn có thể vui vẻ với tình trạng hiện tại nhưng tôi vẫn đang chìm đắm trong cơn sốc của nỗi đau, sự ân hận do những gì vừa ập tới với mình 
Alice đã đúng. Tôi không đủ mạnh mẽ.  

Ngay lúc này đây Alice có thể nhìn thấy tương lai tất cả đang lẫn lộn, đan xen vào với nhau. Liệu Alice có vui vì điều đó không? 
" Cậu đã mời ai rồi phải không?" Mike hỏi bằng giọng ủ rũ và cậu ta liếc sang tôi nghi ngờ, lần đầu tiên trong vòng vài tuần trở lại đây. Tôi chợt nhận ra mình đã bị phát hiện, đầu tôi hơi nghiêng sang phía Bella.  
Sự đổ kỵ bùng nổ trong Mike, đố kỵ với bất cứ ai mà Bella đã chọn đột nhiên giúp tôi hiểu được cảm xúc chưa đặt tên vừa nảy sinh trong tôi.  
Tôi đang ghen.  
"Không" Bella đáp bằng giọng nói pha chút hài hước " tớ sẽ không tham gia vũ hội đâu". 
Xuyên suốt nỗi tức giận và sự hối hận tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời ấy. Bất chợt tôi phân vân về những "tình địch" của mình.  
"Tại sao lại không?" Mike hỏi sỗ sàng. Tôi cảm thấy phát bực khi Mike dám sử dụng cái giọng ấy với Bella. Phải cố lắm tôi mới kiềm được tiếng gầm gừ trong cổ họng.  
"Tớ sẽ đến Seatle vào thứ 7 ", Bella trả lời.  
Sự tò mò không còn thôi thúc tôi mãnh liệt như trước, hiện giờ tôi toàn tâm tập trung vào việc tìm cho ra câu trả lời để làm sáng tỏ mọi việc. Tôi phải biết được ngọn nguồn của chuyện này.  
Giọng Mike chuyển sang một tông dẻo kẹo khó chịu " Cậu không chuyển sang được một ngày thứ bảy khác sao?". 
"Rất tiếc là không", Bella đáp trả vẻ bực bội "mà tốt hơn hết là cậu đừng để Jessica phải chờ đợi nữa". 
Sự quan tâm của Bella đến cảm giác của Jessica thổi bùng ngọn lửa ghen tuông trong tôi. Phải chăng chuyến đi đến Seatle chỉ là một cái cớ để từ chối chỉ vì lòng tốt với cô bạn gái? Cô đủ rộng lượng để làm chuyện đó. Phải chăng thực sự Bella mong muốn cô có thể nói "có" với Mike? Hay cả hai suy đoán của tôi đều sai? Hay Bella có hứng thú với ai đó khác? 
"Ừm, cậu nói đúng" Mike khẽ nói, thật lòng mà nói thì tôi cũng thấy cậu thật tội nghiệp  
Mike rời mắt khỏi Bella cắt đứt tầm nhìn của tôi tới Bella trong suy nghĩ của cậu.  
Tôi không thể chịu đựng được điều đó. 
Tôi quay sang dò xét nét mặt của Bella, đây là lần đầu tiên tự tôi làm điều đó trong suốt hơn một tháng qua. Thật là dễ chịu khi làm như vậy cứ thể như là hai lá phổi bị ngập lâu trong nước được hít thở luồng không khí vậy. 
Mắt Bella nhắm nghiền hai tay tì vào một bên mặt. Bờ vai hơi co vào trong tư thế phòng vệ. Cô hơi khẽ lắc lắc đầu như thể đang cố gắng bỏ một vài ý nghĩ ra khỏi đầu.  
Thật khó chịu. Và cũng quyến rũ biết bao! 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui