Cửa xe lại một lần nữa được mở ra, người nọ đứng ngược sáng bên ngoài, Liễu Hàm Liên không nhìn rõ mặt hắn, chỉ cảm thấy bóng lưng cao lớn kia như phát sáng, bao phủ lấy nàng.
Cảnh tượng này, khiến nàng khắc cốt ghi tâm, cũng chính cảnh tượng này, khiến nàng hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ vừa rồi.
"Nhà ngươi ở đâu?" Giọng nói của hắn không lớn, như sợ dọa nàng, "Gia đinh của ngươi đều bị thương, ta đưa ngươi về.
"
"Bọn họ đều! Không xong rồi sao?" Trong lòng Liễu Hàm Liên lạnh toát, mấy sinh mạng người, cứ như vậy mà mất đi sao?
Nam tử khựng lại một chút, mới giải thích: "Vẫn còn thoi thóp, chỉ là hiện tại không thể làm gì được.
"
"Vậy là tốt rồi, người còn sống là tốt rồi!" Liễu Hàm Liên bước xuống xe ngựa, phát hiện trên người đám gia đinh không có nhiều vết thương, nhưng tất cả đều hôn mê bất tỉnh, nàng đỡ một nha hoàn dậy, muốn dìu nàng lên xe, đáng tiếc sức nàng quá yếu, thử vài lần cũng không nhấc nổi.
Nam tử đứng bên cạnh quan sát một lúc, đột nhiên lên tiếng: "Ngươi tránh ra, để ta!"
Liễu Hàm Liên vừa tránh ra, đã thấy ân nhân túm lấy cổ áo nha hoàn, nhấc người ném thẳng vào trong xe ngựa, mấy nha hoàn và bà tử khác cũng giống như bao cát, bị hắn nhấc lên ném vào trong, chỉ còn lại gã xa phu nằm im tại chỗ, lồng ngực không còn phập phồng lên xuống.
Thân thủ của ân nhân thật sự nhanh nhẹn, lực đạo lại mạnh mẽ vô cùng, Liễu Hàm Liên nhìn đến ngây người, mãi đến khi hắn ném hết đám gia đinh vào trong xe, xoay người bước lên vị trí đánh xe mà nhìn nàng, nàng mới bừng tỉnh.
"Đa tạ ân nhân ra tay tương trợ!" Liễu Hàm Liên không ngừng cảm tạ, nam tử nghe mà dường như có chút không kiên nhẫn, nhìn nàng cười như không cười: "Còn không lên xe?"
Lúc này Liễu Hàm Liên mới có dịp quan sát kỹ dung mạo của hắn, hai gò má vì phơi nắng mà đỏ ửng.
Nàng chưa từng nghĩ tới, trên đời lại có nam nhân tuấn mỹ như vậy, cao lớn cường tráng nhưng không thô kệch, ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng, anh khí bức người, đặc biệt là đôi mắt kia, đẹp đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc, mang theo một loại phong tình khó tả.
Liễu Hàm Liên đột nhiên bừng tỉnh, len lén đưa tay véo mạnh vào tay mình một cái.
Bây giờ là lúc nào rồi, vậy mà nàng còn dám thất thần vì ân nhân, thành cái thể thống gì nữa?
Bởi vì trong xe đã chất đầy gia đinh, Liễu Hàm Liên kiểm tra một lượt, xác định bọn họ sẽ không đè lên nhau, cũng không quản nhiều, nhưng trong xe cũng chẳng còn chỗ trống, nàng do dự một lát, đành bước ra khỏi thùng xe, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nam tử.
Nam tử liếc mắt nhìn, thấy Liễu Hàm Liên đã ngồi xuống cũng không nói gì, chỉ khẽ nhếch khóe miệng.
Hắn giật nhẹ dây cương, ngựa hí vang một tiếng, lao nhanh về phía trước.
Liễu Hàm Liên không chú ý đến những chi tiết nhỏ này, nàng đang nghĩ: Về đến phủ phải lập tức cho người lo liệu hậu sự cho xa phu, ông ấy vì bảo vệ mình mà bỏ mạng, ngoài việc bồi thường thỏa đáng, người nhà của ông ấy cũng nên được nhận thêm một khoản an ủi, chỉ là cho dù bồi thường thế nào, nàng cũng không thể trả lại mạng sống cho ông ấy.
Liễu Hàm Liên lớn như vậy, đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cái chết của một người, nàng sợ hãi tột độ, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, không để bản thân suy sụp mà khóc lớn.
Ân nhân cứu nàng một mạng, còn đích thân đưa nàng về nhà, đã coi như hết lòng giúp đỡ, hắn căn bản không có nghĩa vụ phải dỗ dành nàng, nàng không thể làm phiền hắn thêm nữa.
Liễu Hàm Liên cố gắng không nhớ lại những chuyện đáng sợ kia, đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng ran, một ngón tay thon dài áp lên gò má nàng: "Dính bẩn kìa!"
Bị hắn chạm nhẹ một cái, mặt Liễu Hàm Liên càng nóng hơn, nàng theo bản năng nghiêng đầu né tránh, nam tử thấy vậy, ánh mắt tối sầm, nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Ta làm ngươi đau à?"
Liễu Hàm Liên dù sao cũng là khuê nữ chưa xuất giá, chưa từng tiếp xúc gần gũi với nam tử như vậy, huống hồ bọn họ lúc này lại gần nhau đến thế, gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, càng không khống chế được nhịp tim đập như trống dồn, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Không, ta không đau, chỉ là không muốn làm bẩn tay ân nhân.
"
"Chỉ là chút máu thôi, không đáng ngại.
" Nam tử nhìn nàng cười, dáng vẻ lười biếng càng thêm phần mê hoặc: "Ta họ Bồ, tên Bồ Duệ Huyên, đừng gọi ta là ân nhân nữa!"
Hắn đã không muốn bị gọi là ân nhân, Liễu Hàm Liên cũng thức thời sửa lời: "Đa tạ Bồ công tử đã ra tay cứu giúp! Hôm nay ta vốn hẹn cùng bằng hữu đi dạo ngoài thành, không ngờ lại gặp phải bọn ác bá.
Nếu không có Bồ công tử ra tay nghĩa hiệp, e là ta đã không còn mạng để trở về gặp cha mẹ.
"
Bồ Duệ Huyên tùy ý ném dây cương, duỗi chân, lười biếng dựa vào thùng xe, để mặc ánh nắng chiếu rọi: "Nơi này hoang vắng, ngươi không nên ra khỏi thành thì hơn, nhất là mấy người bên cạnh ngươi, chẳng ai có chút bản lĩnh nào, vậy khác gì tự mình đi đưa dê vào miệng cọp?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...