Liễu Lâm Ba mặt đỏ lên, đầu lưỡi có điểm không nghe sai sử, “Hộ, hộ giáp?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Ách!”
Liễu Lâm Ba nghe được hắn hỏi như vậy, khóe miệng giật giật.
“Lương đại ca, kỳ thật…khụ…hộ giáp này do ta tự mình nghiên cứu, bây giờ còn chưa hoàn thiện đâu, chờ sau này hoàn thiện sẽ sai người làm thật tốt chia cho các tướng sĩ nha!” Thanh âm Liễu Lam Ba phát ra không khác lắm so với tiếng muỗi kêu. Chủ yếu là nàng ngượng ngùng a!
Một chiến thần anh minh uy vũ như vậy, chẳng lẽ lão nhân gia ngươi không nhìn thấy bên trên còn có đường viền hoa sao?
Rõ ràng thấy mặt nàng đỏ, hắn còn hỏi tiếp.
Cửu vương gia, ngươi quá ngây thơ đi!
“Hảo!”
“Đúng rồi, Lương đại ca, Chu quốc bên kia đang có hành động gì dị thường sao?” Liễu Lâm Ba biết rõ đó là một cái hố, cư nhiên thảo luận không khác nào tự đem mình chôn xuống, chỉ là nàng muốn nhanh dời đi cái đề tài khi nãy.
“Làm sao đệ biết Chu quốc muốn tấn công Lương quốc?” Hắn chỉ cùng Vương Phi của mình nói việc này, trử bỏ Hàn Ngọc cùng nàng ấy thì bên ngoài không có người khác biết nha.
Liễu Lâm Ba đột nhiên cảm thấy đại sự không ổn “Đệ, đêh là nghe Hàn tiên phong nói!”
“Mấy ngày trước phái người đi tìm hiểu thì thấy Chu quốc không có động tĩnh. Đại Chu hoàng đế thân thể yếu nhược nhiều bệnh, tuổi tác đã cao, theo thám tử báo lại nhiều ngày qua chỉ sợ ông ta đã sắp không qua khỏi, cho nên tạm thời lui quân cũng không phải bọn họ muốn. Đại Chu hoàng đế có hai nhi tử, trưởng tử Mộ Dung Đam cùng thứ tử Mộ Dung Dự vì đoạt ngôi hoàng đế mà nội loạn không ngừng. Cho nên giờ phút này đúng là thời cơ tốt nhất cho Đại Lương chúng ta nuôi quân.”
“Cho nên huynh liền thừa cơ hội này chiêu binh, mặc dù bọn họ đã lui binh, chúng ta là muốn tọa sơn quan hổ đấu, chờ thời cơ tới sẽ giết hắn trở tay không kịp!” Liễu Lâm Ba phân tích đạo lý rõ ràng, Lương Kiêu cảm thấy đây chính là nói lên tiếng lòng của mình, tâm tình tốt liền gật đầu.
“Lại nói tiếp, nếu không phải lần này chiêu binh, sợ là không biết ngày nào tháng nào mới có thể gặp lại huynh đệ ngươi!”
Lương Kiêu nói đến vui sướng vươn tay vòng qua lưng Liễu Lâm Ba, mạnh mẽ ôm vào trong ngực.
Làm ơn!
Người này nhìn thoạt nhìn da thịt mềm mại, sai lại giống như được làm bằng sắt vậy, nàng hàng năm luyện võ cũng bị hắn làm cho đau. Hắn ở hiện đại nếu làm ngôi sao điện ảnh nhất định mê đảo một đống người. Khụ khụ, đương nhiên tại cổ đại vẫn được hoan nghênh, nghe nói từ trẻ nhỏ cho đến bà lão một khi thấy Chiến thần Cửu vương gia thì tất cả đều chảy nước miếng.
“Lương đại ca, này, này…không ổn!” Liễu Lâm Ba nhe răng giãy dụa, cúi đầu nhìn thấy bàn tay to của hắn đang vòng qua hông mình.
“Nơi này chỉ có huynh đệ, không có cái gì Vương gia, không cần phải bận tâm đến lễ tiết!”
Liễu Lâm Ba lần đầu cùng nam nhân gần gũi như vậy, ngay cả hô hấp đều ngưng trệ, sợ hắn chẳng may phát hiện ra một chút manh mối. Lương Kiêu lòng bàn tay mang theo độ ấm thoải mái đặt ở hông nàng, một cỗ hơi thở trong veo xông thẳng vào mũi, làm thể xác và tinh thần hắn thư thái. Lương Kiêu như cũ không buông tay, ôm chặt Liễu Lâm Ba.
Huynh đệ, thắt lưng đệ nhỏ như vậy, hẳn là nên ăn nhiều cơm, gầy yếu thế này không sợ sẽ không có thiếu nữ xinh đẹp nào để ý sao?”
“Đại ca, ngươi quên rằng ta đã có người trong lòng rồi sao?’
Lương Kiêu được nghe lời ấy liền nghĩ tới chiếc vòng tay kia, trong đầu hiện ra thân ảnh hiên ngang của bạch y nữ tử. Nhưng là, tiểu huynh đệ này sao trên người cũng có mùi hương quen thuộc như vậy?
“Xem trí nhớ của ta này, thôi quên đi. Đúng rồi huynh đệ, ngươi muốn đi săn không?”
Liễu Lâm Ba rốt cục được giải thoát, thừa dịp Lương Kiêu buông lỏng tay liền nhanh chóng xoay người lui về sau vài bước, giãn ra chút khoảng cách “Vì sao đại ca lại hỏi về vấn đề này?”
Khóe môi Lương Kiêu gợi lên một chút độ cong hoàn mỹ: “Phía sau quân doanh có một khu rừng, tên là Thú Sơn. Vừa vặn rèn luyện sự can đảm cùng ý chí chiến đấu của các tướng sĩ một chút, vạn nhất khi khai chiến với Chu quốc địa hình cũng giống như vậy tứ phía đều là núi, hiện tại coi như rèn luyện trước một chút đi!”
“Rất tốt!”
Liễu Lâm Ba trước kia cùng sư phụ ở trên núi học võ nghệ cũng từng đi săn thỏ hoang chim trĩ, toàn là tiểu sinh vật. Thật lâu rồi không có lên núi đi săn, Thú Sơn, nghe tên cũng biết ở trong chính là có dã thú lớn a… bất quá tính rất hung dữ, nàng thích!
Liễu Lâm Ba phát hiện mình cùng Lương Kiêu vẫn là phi thường thân thiết, lúc này đã khuya mà hắn lại hồn nhiên không biết.
“Ai nha, vẫn chưa trở lại, mệt chết ta!” Tiểu Thúy cởi bỏ ngoại sam, nằm ngửa thành hình chữ đại ở trên giường, tách ra ở riêng thật tốt, đi ngủ lăn qua lộn lại cũng không cần cố kỵ.
Cửu vương gia kia thật giỏi nghĩ lý do, buổi chiều cố ý căn cứ vào ưu điểm cá nhân liền phân công cho nàng một chút công việc, đem Tiểu Thúy thể lực khiếm khuyết phân công làm chân sai vặt ở Hỏa Đầu Doanh, làm nha đầu chỉ biết ăn này vui mừng đến choáng váng.
Không thể luyện nữa, luyện nữa có khi mất luôn cái mạng nhỏ này.
“A, huynh đệ, buổi tối vội vã như vậy là đi đâu a?”
Tiểu Thúy đứng dậy muốn đi ra ngoài một chút, vừa tới cửa doanh trướng liền đâm phải một bức tường bằng thịt, nhất thời nước mắt ứa ra.
“Huynh vội vã như vậy là làm sao, ta còn muốn hỏi huynh đó, đau chết mất, ai nha!” Tiểu Thúy rất không khách khí đẩy hắn một phen, nhưng hắn không hề xê dịch ngược lại chính mình đứng không vững lại ngã ngửa ra sau. Hai ngày nay thao luyện khiến thể lực đều giảm sút, hiện tại thân thể kiệt sức vô cùng, Tiểu Thúy đầu óc choáng váng nghĩ đến mình sắp ngã vô cùng khó coi, không nghĩ tới được Hàn Ngọc tiếp được ôm lấy.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Thúy hai mắt khép hờ, Hàn Ngọc yết hầu lên xuống dồn dập “Huynh đệ, đệ không sao chứ?”
“Không có việc gì, không có việc gì, cảm tạ!” Tiểu Thúy giãy dụa từ trong lòng ngực của hắn đứng dậy, kéo kéo áo nhỏ, nhếch miệng ngây ngô cười.
May mắn nàng lười không đem băng ngực tháo xuống, nếu không thì bây giờ chết kiểu gì nàng cũng không biết a a a a!
“Ta là muốn đi xem công tử nhà ta có trở về không, đã trễ thế này rồi!”
“Này, đây là quân doanh trọng yếu, đệ còn lo lắng vấn đề an toàn? Khi nãy ta tới thấy Lâm công tử cùng Cửu gia ở khu vực thao luyện nói chuyện phiếm, không cần lo lắng!”
“Nga, vậy là tốt rồi. Nhưng trễ thế này Hàn tiên phong còn đến đây có việc gì thế?” Tiểu Thúy tới đầu giường nhặt lấy ngoại sam phủ lên người, đưa lưng về phía Hàn Ngọc, Hàn Ngọc lắc lắc đầu.
“Sắc trời đã tối, huynh trở về nghỉ ngơi đi!”
“Không phải, do đệ ban ngày té xỉu nên ta lo lắng, ta là đến xem huynh đệ của ta có làm sao không?”
“Hàn tiên phong, ta chỉ là một tiểu tùy tùng mà thôi, cần gì phải như vậy chứ?”
Hàn Ngọc vừa nghe lời này thần sắc càng kích động “Ta không quan tâm đến thân phận, ta chỉ nhận thức huynh đệ của ta!”
Tiểu Thúy vốn tưởng rằng hắn luôn cùng mình náo loạn, nguyên lai động thật , như vậy nói không vì cái gì khác, chỉ sợ một thời gian nữa mình sẽ sớm bị lộ tẩy.
“Ai ai ai, đợi chút, huynh đệ, nhìn ngươi gầy như vậy mà cơ ngực rất được nha!”
Tuy rằng bị băng gạc bọc lại nhưng là, xiêm y mùa hạ rất đơn bạc, bỏ đi áo ngoài liền có thể nhìn ra trước ngực hơi hơi có chút nổi lên. Hàn Ngọc xoay chuyển lời nói, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở trước ngực Tiểu Thúy, trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng.
Hắn liền động thủ nện nhẹ lên ngực Tiểu Thúy. Tiểu Thúy không thể tin, cúi đầu nhìn xem ngực mình bị nện trúng lại ngẩng đầu nhìn nam nhân ngốc không chút để ý đối diện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...