Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế


Ngụy Ngữ Yên: “Hở?”
Thái giám á? Nàng không nghe nhầm đâu đúng không?
Vẻ mặt Ngụy Ngữ Yên tràn ngập dấu chấm hỏi, biểu cảm giống hệt meme ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm.

“Thống Tử, mi có chắc quả dưa này là hàng auth không thế? Nghe cứ như hàng fake ấy.


Hệ thống: [Thái giám này là thanh mai trúc mã của Hoa Phi.

Để được bầu bạn bên cạnh tiểu thanh mai của mình, gã phải tốn rất nhiều tiền đút lót, hối lộ khắp nơi mới được sắp xếp vào cung của Hoa Phi đấy.

]
Ngụy Ngữ Yên: “Người ta vì yêu mà tự sát, gã này lại vì yêu mà tự thiến?”
Hệ thống: [Không! Gã này vẫn là đấng nam nhi chính hiệu, gã là thái giám giả.

]

Ngụy Ngữ Yên bị dưa táp đến no căng!
Chua choa! Kích động quá! Dưa trong dưa, chưa kịp gặm xong quả dưa này đã có ngay quả dưa khác chờ gặm.

Hoàng Đế bị cắm sừng, bị tính kế đổ vỏ, trong hậu cung còn có một gã thái giảm giả, ba tin động trời này, chỉ cần Hoàng Đế biết được một tin thôi đã đủ cho y hộc máu rồi.

Ngụy Ngữ Yên xoa xoa khóe miệng đau rát do há hốc quá nhiều lần: “Thống Tử này, ba quả dưa to chà bá này, trời biết đất biết, Thống biết ta biết, tuyệt đối không thể để cho người khác biết đâu nhé.


Hệ thống đang định gật đầu, thì cánh cửa chợt kẽo kẹt một tiếng bị người bên ngoài đẩy ra.

Một nữ nhân đứng giữa cửa chống nạnh, nhìn Ngụy Ngữ Yên với ánh mắt căm tức: “Ta nghe thấy rồi, ngươi dám nói xấu Hoàng Thượng.


Hệ thống: [Ối giời ạ, nguy rồi, ký chủ ơi, đầu trên cổ nàng liệu còn giữ được chăng?]
Ngụy Ngữ Yên đang nằm trên đống củi, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó.

Không phải nàng thích gặm cỏ, mà là từ khi nàng xuyên vào cuốn sách “Đích nữ trâu bò cười ha ha, ép thứ nữ nghèo túng ăn rơm rạ”, nàng vẫn luôn bị nhốt trong kho củi.

Bị nhốt cũng thôi đi, đằng này còn không cho ăn cơm, mà trong cái kho củi này, ngoại trừ Ngụy Ngữ Yên ra cũng chỉ còn chuột đen và cỏ khô.

Nàng có hai lựa chọn: Hoặc là ăn chuột đen, hoặc là ăn cỏ khô.

Ngụy Ngữ Yên quả quyết chọn ăn cỏ.

Người nhốt Ngụy Ngữ Yên vào kho củi chính là nữ nhân trước mắt, bà ta tên Thường Hội Tú, là đương gia chủ mẫu của Chủ sự Binh bộ - một chức quan chính lục phẩm trong Binh bộ.

Ngụy Ngữ Yên đánh giá Thường Hội Tú, mắt phượng mày lá liễu, môi mỏng gò má cao, xem ra cũng không phải người hiền lành.

Nguyên chủ là thứ nữ không được cưng chiều, trong lúc ăn cơm, do làm rơi vãi một hạt gạo lên bàn, chủ mẫu Thường Hội Tú mượn cớ dạy dỗ, nhốt nàng vào kho củi.


Dưới lớp bọc hoa mỹ là dạy nàng biết cách trân quý lương thực, bà ta bỏ đói nàng, suốt bốn ngày trời không cho nàng lấy một hạt cơm giọt nước, còn bắt nàng thấm nhuần câu ca dao “ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần” nữa chứ.

Đối với chuyện này, Ngụy Ngữ Yên tỏ vẻ: Thấm nhuần cái con mẹ bà ý!
Khi nguyên chủ bị đích nữ do Thường Hội Tú sinh ra ném nguyên cái bát cơm vào đầu, sao vị đương gia chủ mẫu này không nhốt con gái bà ta vào kho củi, rồi bắt ả thấm nhuần đi?
Tra tấn người khác thì tra tấn mẹ đi, còn bày đặt rao giảng cả đống đạo lý.

Biết vờ vịt (会秀)như thế, không uổng cái tên Thường Hội Tú (常会秀 - hay tỏ vẻ).

Thường Hội Tú híp mắt nhìn chằm chằm Ngụy Ngữ Yên: “Ban nãy ta nghe rõ ngươi đặt điều nói xấu Thánh Thượng, tốt nhất ngươi khai rõ sự thật cho ta, nếu không ta báo chuyện này lên cho đương kim Thánh Thượng, đến khi đó ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chặt.


Hệ thống: [Hố hố, người ta bị chém đầu vì nhiều nguyên do, nhưng vì gặm dưa mà chém, ký chủ là người đầu tiên.

]
Ngụy Ngữ Yên mỉm cười, không nóng không vội, trên gương mặt xanh xao vàng vọt chẳng có lấy một tia sợ hãi.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Thường Hội Tú: “Nếu bà thật sự nghe thấy ta đặt điều nói xấu Thánh Thượng, thì sao còn bắt ta khai cái gì nữa, cứ trực tiếp đi tố cáo là được rồi.



Ngụy Ngữ Yên bắt được điểm mâu thuẫn trong lời nói của Thường Hội Tú, bà ta đang cố ý lừa nàng.

Thường Hội Tú không ngờ mưu kế của bản thân lại bị Ngụy Ngữ Yên vạch trần, sắc mặt bà ta hiện rõ sự sửng sốt.

Thứ nữ xưa nay nhu nhược đột nhiên thốt ra một câu chống đối khiến Thường Hội Tú cảm thấy uy nghiêm của bản thân bị mạo phạm sâu sắc, bà ta nghiến răng: “Cái thứ khốn nạn không biết trên biết dưới.


Ngụy Ngữ Yên mỉm cười: “Bật ngược*.


* Nguyên văn là 反弹 (fǎn tán) có nghĩa là đàn hồi, lò xo bị nén bật lại, vật chuyển động bật lại theo hướng ngược lại sau khi gặp chướng ngại.

Ý của chị nữ chính là trả lại cho Thường Hội Tú nguyên văn câu “Cái thứ khốn nạn không biết trên biết dưới”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận