Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế


Thấy Ngụy Ngữ Yên đến, Thường Hội Tú hận đến nghiến răng.

Ngụy Ngữ Yên phớt lờ gương mặt hằm hằm của Thường Hội Tú, cười tươi đi đến trước mặt bà ta, đắc ý xoay ba vòng.

Nàng không chút ngại ngùng, trái lại đắc ý khoe bộ quần áo mới được may bằng gấm Tứ Xuyên.

“Phu nhân, bà xem, đây là váy cha mới mua cho ta đó, được may bằng gấm Tứ Xuyên đắt đỏ nhất, bà và con gái bà đều không có, chỉ mỗi ta có, mẹ con bà có vui không?”
Thường Hội Tú bị chọc tức đến khó thở, suýt chút nữa thì hộc máu.

Liễu Huệ Văn nghe con gái nói vậy thì khẽ bật cười.

Ngụy Ngữ Yên quay đầu đánh giá mẹ ruột của mình ở thế giới này.

[Mày liễu mắt hạnh, diện mạo dịu dàng, điềm đạm đáng yêu, mẫu thân này của ta quả là xinh đẹp.

]
Liễu Huệ Văn: “…?”

Nãy giờ bà vẫn luôn nhìn chằm chằm nữ nhi, không thấy môi nữ nhi mấp máy, nhưng sao bà lại nghe thấy tiếng nói của nữ nhi nhỉ?
Liễu Huệ Văn nghi ngờ bản thân bị ảo giác.

Bà thậm chí còn chẳng dám hít thở, nhìn chằm chằm bờ môi của nữ nhi.

[Mẫu thân ta xinh ơi là xinh, nhưng gầy quá, gầy chỉ còn mỗi da bọc xương, đoán chừng lúc cha ta ôm đều bị xương cấn đến đau tay.

]
Liễu Huệ Văn: “…”
Đúng là con gái bà đang nói.

Cách nói năng của con gái bà khá thú vị.

Lúc Ngụy Hoành Quang ôm bà, thật sự bị cấn đau tay ư?
[Chẳng qua, bây giờ mẫu thân ta cũng không cần lo cha ta có bị cấn đau hay không nữa, vì lâu lắm rồi ông ta đâu có chui vào ổ chăn của bà.

]
Liễu Huệ Văn: “…” Cũng đúng.

[Ngẫm lại mà xem, trước kia cha mẹ ta ân ân ái ái, tình ngọt như mía lùi, dù cha ta bị gia gia, nãi nãi ép cưới Thường Hội Tú, trong lòng ông ta vẫn chỉ có mỗi mình mẫu thân ta.

Ai ngờ, một đêm trăng sáng sao thưa nào đó, mẫu thân ta bị người hãm hại!]
Lòng Liễu Huệ Văn giật thót: Hãm hại! Là… là chuyện đó ư!
Trước đó Ngụy Hoành Quang vô cùng cưng chiều Liễu Huệ Văn, hai người cầm sắt hòa minh, đêm đêm triền miên.

Đêm đó, sau khi làm việc xong, Ngụy Hoành Quang quay về viện của Liễu Huệ Văn, thì thấy một nam nhân chạy từ trong phòng của Liễu Huệ Văn ra rồi trèo tường bỏ trốn.

Ngụy Hoành Quang vội vã vào phòng của Liễu Huệ Văn, đập vào mắt là cảnh tượng Liễu Huệ Văn nằm trên giường, quần áo hớ hênh, tóc tai tán loạn, trên gương mặt là sự ửng đỏ bất thường…
Sau đó Thường Hội Tú cầm bằng chứng Liễu Huệ Văn gian díu với nam nhân khác đến trước mặt Ngụy Hoành Quang, còn nói Ngụy Ngữ Yên là con hoang của Liễu Huệ Văn và tên nam nhân kia.


[Chuyện đó, thật ra mẫu thân ta bị Thường Hội Tú hãm hại.

]
[Bà ta hạ thuốc vào cơm của mẫu thân, xõa tung quần áo tóc tai của mẫu thân, nhân khoảng thời gian cha ta đi từ thư phòng đến viện của mẫu thân để dàn dựng hiện trường gian phu bỏ trốn.

]
[Thương thay sự trong sạch của mẫu thân ta, cuối cùng bị bà ta vu tội thất tiết.

]
[Thương thay đứa bé đáng yêu là ta, bị người ta mắng là con hoang!]
Liễu Huệ Văn chợt hiểu ra, hóa ra từ đầu đến cuối đều là âm mưu của Thường Hội Tú.

Bà quay phắt đầu nhìn Thường Hội Tú, ánh mắt bà sáng rực như đuốc.

Thấy Liễu Huệ Văn dám trợn mắt nhìn mình, cơn giận trong lòng Thường Hội Tú không có chỗ trút, một thiếp thất cũng dám trợn mắt với đương gia chủ mẫu là bà ta?
Thường Hội Tú đập tay vịn ghế, đứng dậy xông về phía Liễu Huệ Văn và Ngụy Ngữ Yên.

Bà ta muốn tự tay dạy dỗ hai mẹ con này!
Ngụy Ngữ Yên dám đánh hạ nhân thì sao? Bà ta không tin nàng dám đánh đương gia chủ mẫu là bà ta!
Nhưng một giây sau, Ngụy Ngữ Yên lấy ná cao su ra, “piu” một tiếng, cục đá sắc bén bắn thẳng vào đầu gối Thường Hội Tú.


Phịch!
Thường Hội Tú quỳ xuống trước mặt Ngụy Ngữ Yên.

Mộ Dung Cẩn, Mộ Dung Dục và Ngụy Hoành Quang vừa đi đến cửa, đập vào mắt là cảnh tượng Thường Hội Tú quỳ lạy Ngụy Ngữ Yên…
Thường Hội Tú đang quay mặt ra cửa, thấy Ngụy Hoành Quang, bà ta vội vàng đứng dậy, bổ nhào vào lòng Ngụy Hoành Quang, tỏ vẻ cành liễu trong gió, nức nở tố cáo:
“Lão gia, ngài nhất định phải làm chủ thay ta, Ngụy Ngữ Yên ép ta quỳ lạy nó!”
[Chồi ôi, Thường Hội Tú lại bắt đầu diễn rồi đấy!]
[Nước mắt bà ta cứ như vòi nước ấy nhỉ, muốn khóc là khóc được ngay, nước mắt tuôn như mưa, ai không biết còn tưởng cha bà ta vừa chết!]
[Đến cả tiếng nức nở cũng có giai điệu, kỹ năng của diễn viên khóc tang chuyên nghiệp kém xa bà ta.

]
[Kỹ năng diễn bậc này, đến ảnh hậu Oscar cũng phải gọi bà ta một tiếng tỳ tỷ!]
Mộ Dung Cẩn: “…?” Ai đang nói chuyện thế?
Chàng ngẩng đầu đảo mắt qua đám người, trừ Thường Hội Tú đang há miệng nức nở, thì miệng của mọi người đều mím chặt.

Ảo giác ư? Chàng trúng tà rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận