Mị U Danh Tử

Thời điểm Nguyễn Tân cùng Tôn Nguyên Huy kết hôn vừa mới tốt nghiệp đại học. Học sinh tài năng lên chức thái thái(bà chủ nhà, bà xã~), mấy người chơi thân ngoài miệng không nói, trong lòng đều thay y đáng tiếc.

Trong đó có một học trưởng phá lệ thân gần đây đang gây dựng sự nghiệp, liền nghĩ tới tìm Nguyễn Tân nhập bọn.

Nguyễn Tân nằm trên sô pha cầm giấy phác thảo bản vẽ, đàm luận tương lai gây dựng sự nghiệp lại nói về chuyện vui thời đại học, lúc cười đến ngửa tới ngửa lui, Tôn Nguyên Huy đẩy cửa trở về nhà.

Thấy hắn trở về, Nguyễn Tân ngẩng đầu lên hướng hắn cười. Nụ cười này Tôn Nguyên Huy xem trong mắt, giống như so ngày thường ngọt hơn không ít.

Mặt Tôn Nguyên Huy nháy mắt tối sầm xuống, trên mặt lại là bất động thanh sắc. Hắn đi đến bên người Nguyễn Tân ôm y vào ngực, dán lỗ tai hỏi là ai.

“Cố Thịnh Kiệt.”

Nguyễn Tân đẩy hắn một phen, cầm di động muốn chạy vào phòng ngủ.

Tên này Tôn Nguyên Huy thật sự quen thuộc, chẳng những quen thuộc, còn đố kị thật sâu.

Hắn bắt lấy cánh tay Nguyễn Tân, một tay đem người kéo trở lại ngực, ngón tay vuốt ve vành tai đối phương, hỏi:

“Chạy cái gì?”

Bên kia điện thoại nghe được động tĩnh bọn họ, tiếng cười đột nhiên im bặt. Nguyễn Tân bị Tôn Nguyên Huy giam trong ngực, bên tai nghe Cố Thịnh Kiệt khẩn trương dò hỏi, một bên lại là Tôn Nguyên Huy đè thấp thanh âm đòi hỏi, hắn nói:

“Nguyễn Nguyễn, anh muốn thao em.”

Giọng hắn không lớn, lại như sấm sét nổ bên tai.

Chờ khi Nguyễn Tân phản ứng, hai tay y đã bị Tôn Nguyên Huy dùng cà vạt cột vào phía sau, mở di động ném một bên.

Nguyễn Tân không thể tin nhìn về phía Tôn Nguyên Huy, đáp lại y là ngón tay đột nhập hoa huy*t.

“Ngô…”

“Tiểu Tân, tiểu Tân em không sao chứ?”

Ngón tay Tôn Nguyên Huy ở giữa hoa huy*t chật hẹp hoạt động một chút, nhìn Nguyễn Tân cắn chặt môi, nghe tiếng trong điện thoại bên người hỏi lại:

“Nguyễn Nguyễn, em không sao chứ?”

hoa huy*t nẫn cảm vì ngón tay trêu đùa ướt át.

“Không…… ngô!”

Nguyễn Tân vừa mới hé miệng, Tôn Nguyên Huy liền thăm nhập ngón tay thứ hai.

“Nghe được giọng hắn làm em hưng phấn như vậy sao?”

“Tiểu Tân, có phải hay không tên hỗn đản kia lại khi dễ em?”


Ngón tay hơi hơi mở ra, ấn vách trong hung hăng đỉnh lên.

“Nga? Anh khi dễ em sao?”

“Không… Ca… ân”

Tay Nguyễn Tân gắt gao xoắn lại, khoái cảm như vụng trộm làm y không tự chủ được run rẩy.

“Ca, em còn có việc anh… anh trước…”

Tôn Nguyên Huy tiến đến hôn môi Nguyễn Tân, tốc độ dưới tay càng lúc càng nhanh, thẳng đến tiếng nước vô pháp bị môi lưỡi dây dưa che dấu.

Nguyễn Tân hung hăng cắn Tôn Nguyên Huy một ngụm, mùi máu tươi nháy mắt tràn ngập giữa môi lưỡi hai người.

“Tiểu Tân! Tiểu Tân……”

Trong nhà đột nhiên lâm vào một mảnh yên tĩnh, chỉ có điện thoại còn kêu không ngừng. Tôn Nguyên Huy cưỡng bách chính mình bình tĩnh, rút ra ngón tay, quay người ngắt điện thoại.

Khi quay đầu hắn lại khôi phục bộ dáng gợn sóng bất kinh(gặp sóng lớn không sợ hãi~) trước kia, như thể vừa rồi mất khống chế đều là ảo giác của Nguyễn Tân.

Y sợ hãi Tôn Nguyên Huy như vậy, thậm chí khi Tôn Nguyên Huy duỗi tay cởi bỏ cổ tay bị cà vạt trói, y không tự giác về dịch về sau một chút.

“Thực xin lỗi, là anh quá xúc động.”

Nguyễn Tân nhìn vết máu ở khóe miệng Tôn Nguyên Huy, trong lòng vừa nôn nóng vừa khủng hoảng, thẳng đến khi hắn lên lầu trở về phòng ngủ, y còn ngơ ngác ngồi trên sô pha.

Y rõ ràng là hẳn là tức giận, nhưng hiện tại tức giận bị nôn nóng rửa trôi không thấy bóng dáng. Di động trên bàn chấn động không ngừng, trong lòng y lại tràn đầy bóng dáng Tôn Nguyên Huy cương nghị lại cô đơn.

“Giở trò gì a!”

Nguyễn Tân càotóc, hung hăng ném giấy vệ sinh trong tay nơi Tôn Nguyên Huy rời đi.

“Lại lộng ướt tôi còn mình chạy!”

***

Lúc Nguyễn Tân mang theo hộp thuốc lên lầu, Tôn Nguyên Huy đang nằm trên giường đọc sách. Ngón tay thon dài đặt trang sách thật lâu, nghe tiếng Nguyễn Tân đẩy cửa mới lật một trang.

Khóe miệng bị cắn ngưng tụ thành vảy, trên mặt còn hiện ra dấu vết ngắn ngủn, tựa như cố ý chờ người gây họa tới xử lý hậu quả.

Nguyễn Tân mím môi cúi đầu cười trộm, y đặt hộp thuốc một bên, tùy tay cầm lấy áo sơ mi của Tôn Nguyên Huy thay.

Áo sơ mi màu trắng thoạt nhìn sang trọng lại cũ kỹ, mặc trên người Nguyễn Tân lớn hai số, từ vai bắt đầu lỏng lẻo xuống dưới, phủ hơn phân nửa mông y.

Quần lót bị mật thủy thấm ướt rơi xuống mắt cá chân, Nguyễn Tân nhấc chân vén lên  đá tới trên giường, vừa lúc đáp trong tầm tay Tôn Nguyên Huy, mà vị trên giường lại biến thành thân sĩ ưu nhã mắt nhìn thẳng, vững vàng lật một trang sách.


Thẳng đến trên bụng trầm xuống, hắn mới buông sách nâng mắt lên.

Nguyễn Tân như mèo con ngồi trên người Tôn Nguyên Huy. Hai chân dài kẹp eo đối phương, hoa huy*t ướt át hcách một tầng áo ngủ hơi mỏng oàn toàn dán trên bụng Tôn Nguyên Huy. Quần áo dươi thân không ngừng toát ra mật dịch.

Nguyễn Tân ngượng ngùng cưỡi trên người Tôn Nguyên Huy cọ cọ, chặn đi cự vật đã dựng thẳng. Y cúi đầu, như lấy lòng kéo quần Tôn Nguyên Huy, lại bị đối phương bắt được cánh tay.

Tôn Nguyên Huy ôm lấy Nguyễn Tân chính mình lại xuống, thẳng đến cúc áo ngủ kim loại mắc giữa huyệt Nguyễn Tân.

“Anh không muốn thao em sao?”

Nguyễn Tân cầm bông(gòn~) nhẹ nhàng lau vết máu khóe miệngtrên Tôn Nguyên Huy, trong âm thanh mang một tia ủy khuất không dễ phát hiện. Dùng xong bông ném một bên, bất tri bất giác Nguyễn Tân toàn bộ ghé vào trên thân mình hắn.

Mông thịt no đủ bị nắm trong lòng bàn tay, làn da trắng nõn thoáng dùng sức sẽ lưu lại hồng ấn. Tay Tôn Nguyên Huy toàn bộ dán vào mặt trên, đầu ngón tay xuống phía dưới nhấn một cái đã bị chôn giữa mông thịt.

“Không phải em không muốn anh thao em sao?”

Nguyễn Tân kẹp eo Tôn Nguyên Huy vặn vẹo, bàn tay trên mông du đãng vòng quanh, chen chúc giữa hai cánh mông tuyết trắng.

“Em chỉ là không thích có những người khác quấy rầy chúng ta.”

Nói xong Nguyễn Tân ngẩng đầu, đầu lưỡi từ vai Tôn Nguyên Huy cắn hầu kết hắn nhẹ nhàng ma xát.

“Hay là anh yêu thích ham muốn khác lại không muốn nói cho tam biết?”

Đầu lưỡi một đường hướng về phía trước ngừng trên cằm Tôn Nguyên Huy, liếm hai cái mơi lưu luyến hôn lên khóe môi hắn.

“Bằng không anh cắn lại đi.”

“Nguyễn Nguyễn hy vọng anh cắn nơi nào?”

Hai cánh mông bị đại chưởng hữu lực mở ra, hậu huyệt theo động tác hắn gắt gao co rút lại, hoa huy*t cũng run rẩy theo, dưới thân y thu lại vào huyệt.

“Ngô…”

Mông thịt nhô lên vì mấy phen đùa bỡn bị nắn thành một đoàn, Nguyễn Tân xoắn chặt hai chân gắt gao kẹp eo Tôn Nguyên Huy, cọ mở áo ngủ, đem cúc áo mắc ở huyệt khẩu y lại đẩy vài phần.

Hạ thân bị một tay trắng nõn túm quần ngủ một phen, nhảy ra côn th*t thẳng tắp đáp trên mông Nguyễn Tân. Tôn Nguyên Huy nắm tay Nguyễn Tân sờ lên dương v*t hắn. Hành thân hung hăng chà sát mông y, đỉnh chất lỏng vẩy ra, trên áo sơ mi Nguyễn Tân để lại vài vệt nước trong suốt.

Vật cứng hồng nhiệt bị kẹp giữa kẽ mông, lông mao cọ đến giữa hai chân một mảnh ngứa ngáy. hoa huy*t ướt át lại không thể thỏa mãn với một viên cúc áo nho nhỏ, cọ xát từng bước vật sau thô dài.

Tôn Nguyên Huy theo y ngồi dậy, bàn tay từ dưới dò xét đi vào, vuốt ve làn da bóng loáng dọc theo eo một đường hướng về phía trước, bắt được vật mềm mại trước ngực Nguyễn Tân.

Huyệt khẩu ướt mềm dưới quy đầu cực đại cọ, Nguyễn Tân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Nguyên Huy.

“Muốn anh cắn nơi này, hung hăng thao em……”


Nói xong Nguyễn Tân đỡ hành thân ngồi xuống, vật cứng giữa huyệt chống vách thịt cực hạn, nóng đến cả người y nhũn ra, gân xanh nhảy dựng lên, như hơi thu lại liền biến đại.

gậy th*t thô to bất quá đâm vào một phần ba, lại như đã đỉnh tới huyệt đạo. Y bất lực đỡ vai Tôn Nguyên Huy, cắn miệng mình chậm rãi ngồi xuống phía dưới. Mỗi di động một chút đều cảm thấy ở trong thân thể như bị đâm thủng, thẳng đến quy đầu đụng tới cung khẩu.

Miệng nhỏ bên trong kịch liệt co rút, thịt non loạn thành một đoàn ngăn cản vật cứng không ngừng xâm nhập.

“Không… Từ bỏ…”

Nguyễn Tân đột nhiên đẩy Tôn Nguyên Huy, đầu gối chống trên giường muốn đứng dậy. Hắn lại nhanh hơn y một bước một tay ôm người vào ngực. Tay to không cho cự tuyệt ấn đối phương, một ngụm cắn viên màu đỏ đứng lên trước ngực y.

“Ngô… Sắp… Sắp đâm xuyên……”

“Nguyễn Nguyễn không phải muốn anh hung hăng thao em sao?”

Tôn Nguyên Huy đè Nguyễn Tân đột nhiên đỉnh về phía trước, một đoạn thịt căn lộ ở bên ngoài cũng hoàn toàn vọt vào huyệt đạo ướt mềm.

“Không ân……”

Nguyễn Tân nắm chặt hắn, nước mắt không chịu khống chế từ hốc mắt không ngừng trào ra.

Phân thân căng huyệt đạo đến phát ngứa, tư thế mới đưa đồ vật Tôn Nguyên Huy vào nơi sâu xưa nay chưa từng có.

Nguyễn Tân vừa đau vừa ngứa, gắt gao kẹp đồ vật thô dài, thoáng vừa động nước mắt liền rơi xuống.

Tôn Nguyên Huy bị kẹp cũng không chịu nổi, đang muốn bế người lên lại bị đối phương gắt gao ôm cổ, hàm chứa nức nở uy hiếp:

“Em tự mình tới, không cho phép anh nhúc nhích.”

Nhìn y khóc đến đáng thương, Tôn Nguyên Huy rốt cuộc vẫn là đau lòng. Đáp ứng một tiếng liền nhấc đầu gối nằm thẳng trên giường, ngón tay cách áo sơ mi đùa bỡn đảo quanh trước ngực y, thẳng đến hai viên thù du đỏ tươi cứng lên, bị hắn nắm ở trong tay dùng đầu ngón tay khảy.

Điểm mẫn cảm bị khiêu khích qua lại, hoa huy*t chịu không nổi phân bố ra đại lượng chất lỏng, dâm dịch dễ chịu căng chặt vách trong, dần dần thích ứng cự vật tôn nguyên huy.

Tay Nguyễn Tân chống đầu gối Tôn Nguyên Huy, thân mình chậm rãi ngồi dậy, dương v*t từ nơi hai người giao hợp chỗ rời ra một đoạn, quy đầu thâm nhập cung khẩu mắc ở miệng huyệt. Nguyễn Tân đang muốn đem nó chậm rãi đẩy ra, Tôn Nguyên Huy đột nhiên ngồi dậy, Nguyễn Tân chống đầu gối hắn tay trượt cả người lại ngồi trở về.

“Ngô…… anh!”

“Nơi này không ngứa sao?”

Tôn Nguyên Huy ở trên môi Nguyễn Tân mổ một ngụm, cách áo sơ mi cắn đầu v* đứng thẳng. Tiểu hoa quả no đủ bị áo sơ mi gắt gao bao vây, màu sắc xuyên thấu qua áo sơ mi dần ướt hiển lộ ra, bị hắn ngậm, chậm rãi mút, rất nhanh khiến cho Nguyễn Tân khó nhịn dựng thẳng ngực hướng miệng hắn đưa tới.

“Nguyên Huy… em muốn……”

Nguyễn Tân ôm cổ Tôn Nguyên Huy, hai đùi vòng qua eo đối phương khoẻ mạnh.

“Muốn cái gì?”

Nguyễn Tân xoắn vòng eo mảnh khảnh động hai cái, huyệt khẩu bị căng đến trắng bệch gắt gao bọc nhục bổng dưới thân. Thân mình hướng về phía trước là có thể nhìn thấy thịt non hồng nhạt bên trong bị mang ra. Miệng nhỏ phía dưới hàm chứa dương v*t một hồi, vừa đau vừa ngứa như thế nào đều không bắt được trọng điểm. đầu v* bị Tôn Nguyên Huy hàm trong miệng lại như bị điện giật, cảm giác ngứa ngáy từng chút lan đến toàn thân, xông thẳng lên đại não bị dục vọng chi phối.

“Nguyên Huy, giúp giúp em……”

Tôn Nguyên Huy hôn lên môi Nguyễn Tân, đầu lưỡi đảo qua hàm răng kéo ra đầu lưỡi ngọt ngào giấu ở bên trong mềm nhẹ mút vào. Đầu ngón tay đảo qua eo mảnh khảnh  một đường xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở dương v*t Nguyễn Tân nhếch lên. Tiểu côn th*t thẳng tắp đằng trước tràn ra dịch nhầy trong suốt. Tay hắn ở mặt trên đảo qua, sau đó thăm viên màu đỏ phía dưới.

“Ngô…”


Ngón tay ướt át ấn nhẹ, theo tiếng Nguyễn Tân mềm mại rên rĩ càng xoa càng nhanh. Huyệt đạo hàm chứa côn th*t đột nhiên co rút lại, Tôn Nguyên Huy ấn eo Nguyễn Tân hông hung hăng đỉnh về phía trước. Sau một tiếng rên dài, y nhịn không được co rút, huyệt thịt cắn côn th*t gắt gao co rút lại không ngừng nuốt nó vào trong chỗ sâu, thẳng đến thân thể chủ nhân không chịu nổi chống bả vai dưới thân người.

hoa huy*t chậm rãi nâng lên, lộ ra một đoạn sáng bóng, hoàn toàn bị  gân xanh dương v*t sai khiến, tốc độ phun ra nuốt vào càng lúc càng nhanh, ở gốc rễ chồng chất một mảnh chất lỏng màu trắng, nhập giữa lông mao Tôn Nguyên Huy đen cứng, cọ trên đùi Nguyễn Tân làm giữa hai chân trở nên lầy lội.

“Hảo trướng……”

Tôn Nguyên Huy đỉnh Nguyễn Tân  về phía trước:

“Là bên trong Nguyễn Nguyễn nhiều nước……”

Phảng phất vì nghiệm chứng lời nói của Tôn Nguyên Huy, d*m thủy không ngừng trào ra. Nguyễn Tân xoay quanh eo Tôn Nguyên Huy, hung hăng kẹp một chút cự căn trong cơ thể. Khoái cảm tích tụ càng ngày càng nhiều, lại như thế nào đều không thể cao trào. Nguyễn Tân câu cổ Tôn Nguyên Huy, cả người ngưỡng về phía sau. Tôn Nguyên Huy đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị đảo cả người đè trên người Nguyễn Tân.

“Không nghĩ dùng phía dưới ngậm anh?”

Tôn Nguyên Huy bắt chước tần suất Nguyễn Tân lay động, côn th*t thong thả rút ra, sau đó lại hung mãnh đỉnh nhập nguyên cây.

“Không… Từ bỏ… Hừ ân… anh đừng như vậy……”

Nguyễn Tân xoay đầu, dưới thân không tự giác theo động tác hắn động lên.

Tôn Nguyên Huy chống trên người Nguyễn Tân, nhéo cằm cùng y đối mặt.

“Kia Nguyễn Nguyễn muốn anh thế nào?”

Khóe mắt Nguyễn Tân ửng đỏ, đôi mắt che một tầng thủy nhuận trầm mê tình dục.

“Nhanh… Nhanh một chút…”

“Anh là ai, Nguyễn Nguyễn?”

Lực độ Tôn Nguyên Huy càng lúc càng lớn, trứng đánh vào bắp đùi, âm thanh thân thể va chạm cùng tiếng nước tấm tắc vang thành một mảnh.

“Tôn Nguyên Huy… Tôn Nguyên Huy……”

Nghe y gọi tên của mình, tôn nguyên huy đem hai đùi Nguyễn Tân đặt trên vai. Hắn cúi người hôn qua khóe mắt thủy nhuận, sau đó đột nhiên đem hung khí đỉnh vào chỗ sâu nhất. Quy đầu cực đại nghiền nát vách trong mẫn cảm, va chạm hung mãnh đỉnh thân mình Nguyễn Tân giật lên lại rơi xuống, miệng chỉ có thể phát ra nức nở vô nghĩa.

“Nguyễn Nguyễn thích anh như vậy sao?”

Nguyễn Tân kịch liệt run rẩy, bên người như bị côn th*t ghim, động tác tránh đi cự tuyệt thành dục cự còn nghênh. Huyệt đạo co rút lại mút vào gậy th*t, mát xa phân thân không ngừng trướng đại, mỗi lần rút ra không tha mà xoắn chặt hoa huy*t.

“Thích… Thích… Rất thích anh……”

Nghe xong lời này nam nhân đột nhiên tiến lên lên, hắn gắt gao đè nặng đùi Nguyễn Tân như nảy sinh ác độc đĩnh động eo, đem dương cụ nguyên bản đã đỉnh đến chỗ sâu nhất lại tàn nhẫn cắm, dùng vật cứng cực nóng đẩy ra thịt non bên trong hung hăng trừu sáp.

“Nguyễn Nguyễn thích anh sao?”

“Thích…… Thích!!!”

Nguyễn Tân đột nhiên dựng thẳng ngực, giọt nước ấm áp từ khóe mắt chảy xuống, đại não y trống rỗng, chỉ cảm thấy thân mình kịch liệt run rẩy bị nam nhân hung hăng ôm lấy, không hề có tiết tấu hôn môi dừng trên mặt.

Trước sau đều như mất khống chế  trào ra đại lượng chất lỏng, tinh dịch hai người xen lẫn rơi đầy bụng nhỏ. Tôn Nguyên Huy lại chẳng hề để ý, hắn vén lên sợi tóc Nguyễn Tân ướt mồ hôi, thấp giọng nói:

“Anh cũng thích em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui