Mị Tướng Quân

Cách dạ tiệc còn có một thời gian ngắn, ta cho cung nhân lui ra, nói
muốn nghỉ ngơi một mình. Còn lại một mình ta trong nội thất.

Về phần Hạ Hầu Thương, ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, mặc dù không để lộ tin tức trong cung, nhưng chắc hẳn y phải có đôi lời giải
thích với Giang phi. Vì vậy y sẽ rất bận rộn.

Mà ta, kể từ khi bị đám cung nhân nhìn thấy ta ‘ân ái’ với Hạ Hầu
Thương như vậy, địa vị của ta trong mắt họ cũng cao lên phần nào. Mặc dù ta chỉ là một thuận nhân thất phẩm, cũng không có ai tới đây kiếm
chuyện.

Ta biết dù ta ở chốn nào, Tiểu Thất cũng sẽ tìm được. Thuở nhỏ y ở cùng sói vài năm, mũi cũng nhạy bén hệt chó sói.

Còn thân thủ của y, đủ để cho y đi lại tự nhiên trong cung.

Sắp đến thời gian hẹn gặp của bọn ta.

Ta nghe thấy tiếng song cửa sổ chậm rãi mở ra, ta mở to mắt nhìn Tiểu Thất mặc bộ đồ thái giám đứng ở trước ta. Y cầm một nồi sứ màu xanh, ở
mặt bên trắng tinh vẽ hoa mai nhàn nhạt.

“Mấy ngày nay gió rét, nửa đêm rất lạnh, thuộc hạ nấu canh gà nấm cho người ấm bụng, người nếm thử xem thế nào.” Y đặt nồi sứ lên bàn trà bên cạnh ta, lấy bát, dùng thìa múc canh, lúc này mới đưa đến tay ta.

Bát cạnh đặt lên tay, không nóng không lạnh, ấm áp, vừa miệng. Ta
liền nhận lấy, múc một thìa canh uống, cất lời khen ngợi: “Vị ngọt dịu,
không tệ.”


Ta cố ý không nhìn vẻ mặt thản nhiên của y, nhưng tay không ngừng múc, lại múc thêm mấy thìa vào miệng.

Lúc này mới hỏi: “Ngươi theo Ô Mộc Tề vào trong cung đã ba ngày rồi, đã liên lạc được người cần liên lạc chưa?”

Y khom người, nói: “Thuộc hạ đã bố trí thỏa đáng, tướng quân đã giao
mọi chuyện cho thuộc hạ xử lý, đương nhiên thuộc hạ phải cố hết sức
rồi.”

Ta liếc nhìn y. Chắc y lại bực mình với ta rồi, mở miệng ra là gọi tướng quân, lần nào y giận cũng thế.

Ta thở dài nói: “Những tội nô bị đày đến biên cương năm đó,phàm là
người hữu dụng cho ta, ta đã sai người thu xếp, chỉ mong đi nước cờ này
là có thể sử dụng… Thật ra, ta rất không như vậy.”

Năm đó, ta ở trong quân lâu ngày, cảm thấy Hoàng đế trăm điều không
yên lòng với tướng lĩnh Quân gia. Đã nhận ra điều đó thì loại người như
ta sẽ nghĩ đủ mọi cách để phòng bị trước. Tây Cương là vùng đất cực kì
nghèo khổ, cho nên, nếu trong triều có đại thần bị hoạch tội, lão Hoàng
đế rất thích đày người tới vùng Tây Cương này. Ta âm thầm chọn lựa cứu
vớt những gia quyến của đại thần mắc lỗi kia, lén lút bố trí ổn thỏa.
Những viên quan phụ nhân phạm tội đó lại nuôi dạy vô cùng tốt, cho nên,
người trong cung rất thích mua những hậu duệ trẻ tuổi vào cung làm nô.
Tuy thân phận hèn mọn, nhưng trước sau vẫn ở bên thiên tử, có chút tin
tức, như vậy sẽ linh hoạt hơn.

Nghe nói Hoàng thái hậu năm đó cũng là tội nô vào cung.

Đây là quân cờ ngầm, vốn định phòng bị trước, nhưng thật không ngờ
lúc ta còn chưa kịp dùng, Quân gia đã sụp đổ. Hôm nay những quân cờ ngầm này cuối cùng cũng có tác dụng.

Ta nói: “Nếu như thế, Tiểu Thất, ngươi xem có ai có thể thăm dò tin
tức của Thọ Cảnh cung không, bảo nàng âm thầm theo dõi những biến động
khác thường của Thọ Cảnh cung ngày hôm qua!”

Y liếc mắt nhìn ta, sắc mặt âm trầm, nói: “Không nhọc người sai bảo,
thuộc hạ đã dò xét rõ ràng. Giờ mão hôm qua có năm cung nữ và ba công
công bị phái đi Công cục lấy đèn lồng, trên đường trở lại, gặp phải một
viên quan thương nghiệp bị thổ phỉ cướp bóc. Bị vạ lây, chiếc xe ngựa
này bị đốt cùng số đèn lồng, tám người không có một ai may mắn thoát
khỏi.”

Ta gật đầu, chắc tám người này có dính líu tới chuyện xảy ra ngày hôm qua. Ta giật mình, y cũng để ý đến chuyện xảy ra ngày hôm qua ư? Chỉ có điều, nếu như ngay cả y cũng để ý đến, như vậy, sao những người khác có thể không để ý đến được?

Ta nói: “Vậy ngươi có biết rõ chuyện xảy ra ở Thọ Cảnh cung ngày hôm qua không?”


Y lắc đầu: “Thuộc hạ không điều tra ra sự khác lạ ở Thọ Cảnh cung.”

Ta thở ra một hơi, nghĩ thầm chắc những người khác cũng vậy, xem ra Hoàng thái hậu chỉ muốn để lộ những tin tức mà ai cũng biết.

Ta nhớ tới những sợi lông trắng tung bay khắp chốn. Ta từng đưa tay
nhặt lấy một sợi, màu trắng tinh trong suốt, không thấy bất kì điều gì
khác thường, liền hỏi Tiểu Thất: “Ngươi nói xem, có thứ gì khiến cho ba
vị nữ tử đoan trang thủ lễ vội vã muốn tắm rửa?”

Tiểu Thất suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn ta: “Thông thường thì do
muỗi đốt, côn trùng cắn, người có mùi hôi thối, dính bùn lầy trời mưa…
Thuở nhỏ người giẫm phải cứt chó cũng thế!”

Rốt cuộc cũng nghe thấy giọng điệu móc mỉa thường ngày của y, ta rất vui mừng.

“Liệu có thứ nào đó, ví dụ như có thể dính trên lông vũ màu trắng,
gặp dầu thơm, dính vào da mà khiến người ta khó chịu, không thể không
tắm rửa không?”

Y thấy ta hỏi đi hỏi lại vấn đề này, cuối cùng nghiêm túc hẳn lên.
Sau khi suy tính một lúc lâu, y nói: “Lúc nhỏ thuộc hạ ở hang sói, bao
lâu không tắm rửa như thế, người sẽ có vết ngứa bởi vì có rận… Về sau
thuộc hạ nghiên cứu cổ thuật Miêu Cương. Cái gọi là cổ thuật, thoạt nhìn thần kì, thật ra cũng chỉ là thuật khu trùng mà thôi. Có nhiều sâu độc
không hình không bóng, thật ra bởi vì chúng rất nhỏ, nấp trong xiêm y
cũng chỉ cỡ một phần mười sợi vải. Người cầm lông vũ lên xem mà không
thấy gì khác thường, có lẽ chính là loại sâu đó rồi. Nó ăn da người,
bình thường không gây tổn hại gì, nhưng nếu trên người có dính mùi hương có thể khu trùng, lại có thể khiến nó tụ tập lại, sẽ gây ngứa ngáy.” Ta liên tưởng trước sau, cuối cùng cũng hiểu thủ đoạn mà thái tử sử dụng.
Nếu là như thế, y làm ba vị nữ tử dính dầu thơm lên người, sau đó để cho lông vũ trắng dính lên mọi người trong điện. Bởi vì khắp nơi trong điện đều phảng phất mùi hương, lông vũ trắng bay bay ai cũng dính phải, nên
không có ai nghi ngờ y nhằm vào ba vị nữ từ này.


Tiểu Thất thấy ta im lặng không nói, biết ta đang suy nghĩ. Ta cũng
không giải thích với y, chỉ bưng bát canh trên bàn lên uống một hớp.

Cuối cùng y cũng không nhịn được, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì ở Thọ Cảnh cung?”

Ta không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi biết gốc gác của vị Tập Nguyệt kia không?”

Y nói: “Chỉ biết nàng ta đến từ nước Thân Độc, là đời sau của thương
nhân buôn rượu từ Trung Nguyên tới Thân Độc. Bởi vì nhà cửa bị đạo tặc
cướp bóc, phụ mẫu đều mất, lúc này mới đi theo vũ đoàn… Nhưng mà, chúng
ta dùng nàng ta, không chỉ vì để làm cho Hoàng đế nhìn thấy sao? Vả lại
chuyện mời nàng tới thương đoàn, ta làm cực kì kín đáo. Nàng chỉ cho
rằng mình có một cơ hội tốt, không hề nghi ngờ có người cố tình sắp
đặt.”

Ta gật đầu, biết Tiểu Thất làm việc luôn cẩn thận kín kẽ, mà tác dụng của Tập Nguyệt cũng chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi. Nàng không biết bất kì chuyện gì có liên quan tới những việc này.

Điều duy nhất ta không nghĩ ra là vì sao Tập Nguyệt được phong làm
Thanh phi, lại dâng trà mật hoa vào đúng lúc như vậy. Mà trà mật hoa đó
lại có tác dụng quan trọng khiến hai nữ tử mất khống chế. Ngoài bọn ta,
nàng còn hữu dụng với ai nữa?

Nhưng ta có thể xác định, dù bị ai sử dụng, nàng ta cũng không phải là đồng minh của thái tử.

Vậy thì được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận