Mị Tướng Quân

Hạ Hầu Thương vẫn chưa tỉnh, đây là vấn
đề lớn, ta lén lút cong ngón giữa tay trái, ấn mạnh vào huyệt thái ất
(*) của y bằng lực lớn nhất. Chỉ chốc lát sau, chợt nghe tiếng lẩm bẩm
trầm thấp: “Đây là……”

* Huyệt thái ất: Vị trí trên rốn tầm 5 cm, rồi đo ngang sang 5 cm.

Ta vươn tay bịt kín miệng y. May là mặt y vùi dưới chăn, không ai thấy động tác của ta.

“Vương gia, nên dậy rồi. Thiếp thân, thiếp thân thật sự không đỡ vương gia dậy nổi, cho nên……”

Y trầm lặng
một lúc lâu, chắc đang nhớ lại đem qua. Cảm thấy tay y di chuyển, chắc
đang sờ nền nhà, cảm thấy mình nằm ở chỗ không đúng. Rồi một lúc sau mới khẽ nói: “Ngưng nhi, nàng khỏe không?”

Lúc đầu ta không biết y gọi ai, sau khi run rẩy hồi lâu mới mới đáp bừa: “Để thiếp thân đỡ vương gia dậy.”

Thế nhưng y không hề quan tâm, trước mắt
bao người ôm lấy ta. Có điều đêm qua tiêu hao quá nhiều sức lức, đứng
không vững lắm, hơi lảo đảo, khiến hai gã thái giám giật mình cùng tiến
lên đỡ.

“Không cần.” Y thản nhiên nói.

Ta lén nhìn lại. Thấy hai cung nữ mặt đỏ
tới mang tai, quay mặt đi không dám nhìn. Ta hiểu được, ta cởi sạch quần y, mặc dù chiếc chăn mềm trên người ta rũ xuống che vài nơi cho y,

nhưng có vài chỗ như lộ như không, cũng không biết có để lộ vị trí quan
trọng không…… Ta trầm tư trong chốc lát.

Dường như y cũng cảm thấy, nhưng vẻ mặt
lại hoàn toàn thản nhiên, khóe miệng còn nở nụ cười khẽ như trước. Y ôm
ta ra sau bình phong, đặt ta lên giường.

Bốn cung nhân đó rốt cuộc không dám theo
vào trong, chỉ dọn dẹp bên ngoài. Tai ta rất thính, nghe thấy có hai
tiếng hít hơi truyền tới. Có phải phát hiện ra cái quần kia không? Nói
đến đây, những cung nhân đó không phải đã huấn luyện nghiêm chỉnh rồi
sao? Thấy chuyện này còn ngạc nhiên ư?

Trong khi suy nghĩ miên man, ta đột nhiên nghe thấy y cất giọng áy náy:

“Ngưng nhi, tối qua…… có làm nàng bị thương không?”

Ta ngước mắt nhìn y, thấy trong mắt y có
vẻ thương tiếc, lại có phần áy náy, lòng nghi ngờ dâng lên. Vì sao y lại có vẻ mặt như vậy? Ta là Hoa Ngưng Tích, là một người trong số các cơ
thiếp của y mà!

Cũng không phải là Quân Triển Ngọc trong lòng y!

Miệng lại nói: “Thiếp thân, thiếp thân…… có phần không chịu nổi.”

Lúc này vẻ thương tiếc trong mắt y mới
tiêu tan như sương mù, đứng dậy, nói: “Bổn vương sẽ gọi Ngự Thiện phòng
hầm chút thức bổ cho nàng. Buổi tối có yến hội, nàng nghỉ ngơi một
chút…… Chỗ đó không cần qua cũng được.”

Vẻ nghi ngờ trong mắt ta biến mất. Ninh
vương vẫn là Ninh vương, có rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng lại có
điều không thể đổi thay. Y vẫn luôn có lòng thương xót những người bị y
tổn thương trong lúc vô tình. Cũng như khi y mới đến Tây Cương, người xa lạ đuổi giết luân phiên, khiến vô số hộ vệ bảo vệ y thiệt mạng, y cũng
từng đứng giữa những mộ phần đó, lộ vẻ thương xót.

Nhưng y bỗng dưng vô duyên vô cớ gọi ‘Ngưng nhi’ khiến ta nổi hết da gà!

Sau khi gọi hai tiếng, lại khôi phục nguyên dạng. Lúc gọi ta không dùng danh xưng, dặn dò kẻ dưới rồi thôi.

Ta rướn người, nói:“Vương gia, vậy tới yến tiệc đêm nay, thiếp thân sẽ đến hầu hạ.”

Y gật đầu, đích thân động tay mở tủ y phục bên giường, mặc trung y vào, rồi mới bước ra khỏi bình phong.

Thấy bóng dáng y khuất sau bình phong, ta mới xuống giường, thở ra một hơi, cẩn thận hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua: Hoàng thái hậu mỉm cười hiền lành, ba vị quý nữ hờn

dỗi như hoa, thái tử hiếu thuận mua vui, An Dật vương ngây thơ ngay
thẳng, và còn Thanh phi trùng hợp xuất hiện dâng trà mật hoa. Càng nghĩ
mọi thứ lại càng rõ nét, như thể sương mù dầy đặc tan dần.

Từ khi ta và Hạ Hầu Thương tiến vào đại
điện Cảnh Thọ cung, màn kịch này đã bắt đầu tiến hành rồi. Để biểu hiện
hiếu tâm, thái tử mang lồng chim vào, Tần Thi Chi lại cố ý làm trái lại
y. Để phối hợp, từng phân đoạn đều được bố trí vô cùng nhịp nhàng ăn
khớp. Lúc con chim mổ nút bình, Tần Thi Chi lợi dụng lời nói để làm cho
Giang Tử Sơ và Ninh Khảo Dao đứng cạnh nhau, để trên vạt áo cùng nhiễm
dầu thơm đó…… Dầu thơm này nhất định là mấu chốt để ba vị mượn bồn tắm,
nhưng phải thường được dùng trong cung, như vậy mới không để lộ nhược
điểm…… Cầu lụa mà Tần Chi Thi tìm được đó, chắc hẳn cũng không phải tình cờ tìm thấy. Quả cầu lụa bị con chim làm hỏng, lông vũ tung bay dính
lên người tất cả, như vậy mới khiến mọi người trong điện không thể không sửa sang lại xiêm y.

Nhưng phải làm thế nào mới có thể khiến
ba người các nàng trút xiêm y vào bồn nước tắm rửa? Ta đã cẩn thẩn ngửi
mùi dầu thơm và lông chim đó, sau khi đánh giá cũng không thấy có gì
không ổn. Hơn nữa, tất cả mọi người đều dính lông chim, khắp điện đều
thoảng hương dầu thơm, cũng không cần mượn bồn tắm trong Thọ Cảnh cung…… Muốn ba người cùng vào bồn nước tắm rửa, ngay cả chờ một chút cũng
không được, dược vật cũng không lợi hại ở mức thường, nhưng tại sao trên người bọn ta lại không có cảm giác gì?

Về phần làm thế nào mới khiến thái tử
ngang nhiên xông vào bồn tắm, chuyện này ta không cần suy nghĩ tìm tòi
quà nhiều. Viện cớ đến mức đó lại càng lộ liễu, về sau nghe ngóng chút
cũng có thể thăm dò được. Nhưng cung nữ thái giám trong phòng tắm chắc
chắn cũng có phối hợp.

Ta không thể giáp đáp những chi tiết
trong chuyện này, chỉ có thể đợi ít hôm nữa hàng loạt dấu hiệu sẽ lộ rõ. Nhưng mà, tất nhiên ta đã hiểu được kết quả. Trong mắt hoàng thái hậu,
tất cả những việc thái tử làm chỉ là màn kịch nhỏ, bà từ ái ngồi trên
phượng ỷ, cười nhìn tôn nhi tự nhận là thông minh cẩn thận tính toán, để y cho rằng mình già cả lú lẫn, nhưng đã có chủ ý rút củi dưới đáy nồi
từ trước.


Trong ánh nhìn nghiêm nghị của hoàng thái hậu, điều thái tử cảm thấy không chỉ là nỗi hoang mang khi âm mưu bị
vạch trần, mà còn vẻ sợ hãi khi bị người ta ngáng chân giành trước. Nếu
mọi chuyện hoàn thành, âm mưu bị vạch trần, chẳng qua y cũng chỉ bị cấm
túc một bữa, nhưng vì lấp liếm gièm pha của hoàng thất, ba quý nữ không
thể không gả cho y, khi đó vẻ mặt của y chắc hẳn sẽ là kinh hoàng mà
hưng phấn, chứ không phải là sợ hãi.

Bởi vì người ngáng chân giành trước đó chính là Hạ Hầu Thương.

Là một mắt xích quan trọng nhất, người hạ dược Hạ Hầu Thương, không phải ai khác mà chính là Hoàng thái hậu.

Ta nhớ tới món củ cải nấu cá rô Kim
Phượng Triêu Dương tên kêu roi rói mà Hoàng thái hậu ban cho Hạ Hầu
Thương đó, bà còn nhìn Hạ Hầu Thương bằng ánh mắt vô cùng hiền từ, nhìn y ăn hai miếng mới quay đầu đi.

Mà khi Hạ Hầu Thương được hoàng thái hậu
tuyên vào, đúng là lúc dược vật phát tác. Cho nên dấu tay của y mới hằn
lên ghế. Y gắng gượng dùng công lực áp chế dược lực, e rằng lúc đầu thật sự không ngờ Hoàng thái hậu lại dùng chiêu này. Đến chỗ hoàng thái hậu, dược mới hoàn toàn phát tác.

Ta không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Lão thái thái thành tinh này lại có thể hạ dược người ta một cách quang
minh chính đại, đường đường hoàng hoàng, trước mắt mọi người như vậy……
Chỉ một chữ ‘Hay’ làm sao có thể biểu đạt sự sùng bái với tài nghệ vô
lại cao siêu của bà đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui