Thật ra thì ta rất muốn giúp hắn, rất muốn nói cho lão nhân gia rằng thật ra hắn không làm gì hết đâu, chỉ tưới cháo nóng lên người ta mấy lần mà
thôi. Tiếc rằng ta không thể nói, chỉ có thể nghe tiếng quải trượng đập
bùm bụp lên lưng hắn. Nghe nói... đương nhiên là nghe mấy người ở lầu
xanh nói... Lần đầu làm chuyện này rất đau, ta không cảm thấy gì cả... cũng có thể bởi vì ta vốn không có cảm giác. Ta thấy ta cũng không
biết phải giải thích cho Hạ Hầu Thương thế nào nữa.
Thật ra, lúc này ta hơi ngờ vực, Hạ Hầu Thương thật sự là loại người mà Thái tử nói ư?
Thật sự là kẻ mưu mô thâm trầm như vậy? Nhưng… Nhưng… Hắn làm nhiều chuyện
như vậy, cũng không cần phải diễn trò trước mặt ta như thế? Từ lúc ta
nằm ở đây không nhúc nhích được, từng ngày nghe những chuyện lặt vặt
liên quan đến hắn, cảm thấy hắn chăm nom cho ta từng li từng tí, tại sao nỗi hận trong lòng dần dần tiêu tan từng chút một?
Cuối cùng, đánh mệt rồi, Lão thái hậu cũng mệt mỏi tìm cái ghế ngồi xuống, nói: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng tôn cho rằng, có lẽ, có lẽ nàng ấy có thể cảm nhận được…. loại kích thích này... cho nên, cho nên Hoàng tôn…”
“Ngươi, ngươi... Bảo ta phải nói với ngươi thế nào đây? Tuy nàng đã là vợ
ngươi rồi, nhưng nữ nhân đều coi trọng trinh tiết. Trong lúc bất tri bất giác, nếu bị... Thì nàng ta nghĩ thế nào? Chuyện như vậy phải có tình cảm từ hai phía!”
Hạ Hầu Thương ấp a ấp úng nói: “Cho nên, cho nên, Hoàng tôn không thật sự động vào nàng...”
Lão thái hậu khó hiểu: “Thế, thế dưới đất này là thế nào?”
Hạ Hầu Thương không nói gì. Không biết tại sao ta lại đột nhiên nhớ lại
lần hắn nằm mộng xuân. Khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt khép hờ, ánh mắt mê
man, nhưng tinh khiết hệt trẻ thơ... Liệu khuôn mặt hắn lúc này cũng
đỏ ửng như thế?
Lão thái hậu ho một tiếng, khuyên nhủ: “Nếu không, mỗi một lần ngươi kích thích cho nàng xong thì gọi một tỳ thiếp tới hầu hạ?”
Lão thái thái vẫn thương cháu mình hơn, ta cảm động uổng rồi.
“Không, Hoàng tôn không muốn, Hoàng tổ mẫu, người đừng ép Tôn nhi, kể từ khi có nàng, Hoàng tôn không hề có hứng thú với những cô gái khác… Trước kia
Hoàng tôn hoang đường như vậy, cũng bởi vì Hoàng tôn muốn chứng thực,
thật ra Hoàng tôn thích nữ tử.”
Lão thái hậu nện quải trượng xuống nền đất, lại giận tím mặt: “Vậy ngươi cứ giải quyết như vậy ư? Ông trời ơi... Bao giờ ai gia mới có thể ôm
chắt đây... Tiên hoàng ơi, sao ông không dẫn ai gia đi đi, ông xem đám con cháu của ông này, đứa nào đứa nấy đều khó trị. Một đứa biến thành
thái giám, một đứa tự làm hỏng mình... Tại sao không di truyền thứ gì
hay ho, chỉ di truyền mỗi cái tính cố chấp của ông?”
Bà kêu ca cả ngày rồi nói: “Không được, ai gia phải bảo Xương nhi mau thành thân, ai gia còn có hi vọng… còn có hi vọng...”
Vừa nói vừa lộc cộc chống quải trượng rời đi.
Một lúc lâu sau, Hạ Hầu Thương mới đứng dậy, đi tới bên cạnh ta, nằm sấp
trên đầu giường nói với ta: “Triển Ngọc, Hoàng tổ mẫu không trách nàng
nữa, rốt cuộc cũng thừa nhận nàng rồi. Hoàng tổ mẫu biết nàng bày trò
khiến Hoàng huynh như vậy, nhưng vẫn bỏ qua cho nàng, bởi vì chuyện năm
đó đích thực là lỗi của hoàng gia… Nàng yên tâm nhé! Nhưng bao giờ nàng
mới tỉnh lại đây, ta rất sợ ta phải đợi rất lâu nàng mới tỉnh, đợi đến
lúc râu ta trắng xóa nàng mới có thể tỉnh lại. Đến lúc đó, nàng vẫn trẻ
thế này, liệu có còn thích ta không? Thật ra trong buổi hôn lễ, nàng nói như vậy làm ta rất vui, lần đầu tiên được vui như vậy. Tuy khi đó ta
hận mình không uống chén rượu kia, nhưng ta vẫn rất vui... Nhưng nếu
nàng biết những chuyện ta làm sai năm đó, liệu nàng có để ý đến ta nữa
không?”
Không biết tại sao, dù thù hận sâu nặng như vậy, nhưng lúc này ta chỉ muốn bật thốt: Ta sẽ để ý đến ngươi.
Vừa nghĩ như vậy, ta bị chính mình làm cho hoảng hốt. Tại sao, tại sao đáy lòng ta lại có thể có suy nghĩ như vậy?
Ta muốn tát mình một cái, nhưng ta không thể làm được... Đương nhiên bởi vì ta vẫn chưa thể động đậy.
Ta rất cáu giận, nhưng vẫn không nhúc nhích được, muốn lớn tiếng nói với
hắn: Còn lâu ta mới thích ngươi, thích ngươi chẳng thà đi thích con heo
còn hơn. Ta nói với ngươi như vậy chẳng qua chỉ để lừa gạt ngươi, muốn
ngươi đối nghịch với Thái hậu mà thôi.
Nhưng hắn nói tiếp: “Thật ra ta cũng biết rõ, lời của nàng vô cùng giả dối.
Hoàng tổ mẫu cũng từng khuyên ta, nói rằng với mưu kế của nàng, có thể
nàng cố tình nói vậy, ngay cả rượu kia... Nhưng ta nguyện tin tưởng
những lời này xuất phát từ đáy lòng nàng, mà dù không phải như vậy thì
có sao, nàng đã là Vương phi của ta rồi, chỉ cần canh chừng nàng, sẽ có một ngày nàng thật lòng với ta. Nhưng vì lẽ gì mà nàng không cho ta cơ
hội này? Chỉ cần nàng có thể khỏe, ta không cầu mong gì nữa, bảo ta đền
mạng cũng được, rời khỏi nàng cũng được. Ta chẳng cầu mong điều chi, chỉ cần có thể... chỉ cần có thể để cho ta đứng dưới cửa sổ phòng nàng,
nhìn ánh đèn phòng nàng châm lên rồi dập tắt, nghe tiếng của nàng. Một
tháng có một hai lần như vậy…
Không, mười ngày có một hai lần như vậy… Không, mỗi ngày một lần...”
Ta thầm nghĩ: Ngươi thay đổi khiếp quá đấy, mặc cả một giây mười lần như thế sao?
Nhưng không biết tại sao, ta cảm thấy nước mắt của đong đầy cõi lòng... Nếu ta còn có thể rơi nước mắt.
Hắn vuốt ve đầu ta…”Sao trước kia ta không phát hiện ra nhỉ? Tóc của nàng
thật đẹp, thật mềm... Lúc ta mới đến Tây Cương, nàng dẫn người tới
nghênh giá, nhiều tướng lĩnh như vậy mà ta chỉ trông thấy nàng. Nàng mặc bộ ngân giáp tinh khôi, đầu không đội mũ giáp, ngồi trên lưng ngựa, mái tóc tung bay rối bời, nhưng đôi mắt lại như sao trên trời, vẻ mặt thờ ơ hờ hững, cầm một chiếc roi thanh mảnh trong tay, đầu roi gập làm ba,
nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay… Hoàn toàn không coi trọng Hoàng tử ta
đây. Cũng như lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng quỳ dưới đất tiếp chỉ,
áo đỏ đai gấm, thiền quan(*) trâm ngọc, trong tay lại cầm hạt táo, nhìn đến ngẩn ngơ. Ta rất muốn hỏi: Ngươi ăn nửa con sâu vào miệng hay đang tương tư cô nàng ném quả táo ấy?
* Một kiểu mũ của quan thời Hán. Bên trên trang trí hình con ve, đằng sau có đuôi chồn, từ cổ gọi là điêu thiền quan.
Không biết tại sao, vừa nghĩ đến đây, lòng ta liền khó chịu. Cho nên, lúc
nàng vào cung gặp vua, ta cố ý chặn nàng giữa đường, nói lời khiêu
khích, cuối cùng khiến nàng giận dữ… Nhưng ta lại hơi thích thú, nghĩ
thầm: Rốt cuộc ngươi cũng nhìn thẳng vào ta, trong lòng có vị Hoàng tử
này rồi! Khi đó ta nghĩ: Ta mang thân phận cao quý, ngươi là ai mà dám
coi thường ta?… Phụ hoàng có ý định phái người đi Tây Cương, không biết
tại sao ta lại nghĩ hết cách để phụ hoàng đồng ý. Ta không thân thiết
với phụ hoàng, phụ hoàng cũng không thích ta, nhưng lần đó ta lại… Sau
đó, rốt cuộc ta cũng gặp được nàng, nhưng nàng vẫn đối xử với ta thờ ơ
như vậy. Ta rất ghen tỵ với Thất Tinh ở bên nàng, có thể ở bên nàng mọi
lúc mọi nơi. Về sau phụ hoàng phái người đến cho ta biết, bảo rằng trong Thất Tinh có một người do phụ hoàng cắm vào. Giờ ta mới hiểu, tuy phụ
hoàng không thánh minh như tổ phụ, tổ mẫu, nhưng ở trên ngôi vị Hoàng đế nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có chút… Phụ hoàng phái ta tới, thì ra không chỉ đơn giản là tuần biên...”
Hắn nói đến đây rồi im bặt, mãi không có âm thanh nào vang lên. Ta gấp đến
độ suýt nữa nhảy dựng lên quát hỏi: Phái ngươi tới làm gì, ngươi mau nói đi!
Nhưng hắn không nói.
Tiếp tục nhớ lại mấy chuyện vặt vãnh dở người: “Ta thường gọi Lão Tứ tới hỏi thăm tình hình của nàng, viện cớ là điều tra quân tình, nhưng điều hay
hỏi nhất là những chuyện nhỏ của nàng… Hắn nói thời niên thiếu nàng cưỡi ngựa ghé lầu xanh trêu hoa ghẹo nguyệt. Hắn nói nàng bạc tình quả tín,
không biết làm tan nát biết bao trái tim thiếu nữ. Còn nói nàng nhân lúc Thất Tinh tắm rửa, đêm đêm mò suối trăng thả rắn, ngâm nga câu thơ soi
bóng người… Ngay cả Lão Tứ cũng dính đòn… Nhưng ta nhận ra, Lão Tứ tuy
có hoàng mệnh, thân là mật thám, nhưng đáy lòng lại vô cùng vui sướng.
Hắn thích nàng, ngưỡng mộ nàng, mong muốn ở bên nàng còn hơn cả ở bên
ta... Đôi khi ta rất ghen tị với nàng, mặc dù đôi khi những chuyện
nàng làm khiến người ta hận không thể đánh nát gương mặt tươi cười hớn
hở ấy, nhưng rất nhiều người bằng lòng theo nàng…”
Hắn nói tới đây thì cười khẽ, vừa vuốt ve mặt của ta, miệng hôn lên, lưu
luyến không muốn buông rời… Ta nghĩ thầm: Thể loại người gì thế này, vậy mà lại có thể nghe ngóng từng chuyện của ta? Ngay cả chuyện xấu cũng
phải moi bằng được?
“Thật ra, hồi nhỏ ta không có chí hướng nguyện vọng gì to tát cả, chỉ mong
mẫu phi để tâm tới ta hơn chút, mong phụ hoàng còn nhớ mình có đứa con
trai này. Nhưng họ đều quá bận, quá bận, những kẻ ta hay thấy mặt nhất
là những cung nhân một mực cung kính. Tiếng gió len lỏi khắp căn phòng
xa hoa lụa là, lùa qua tiền sảnh, cung điện thênh thang yên tĩnh đến mức không có nổi một âm thanh… Năm tháng dần trôi, có vài cung nhân chăm
chút ăn mặc, lơ đãng gài thêm một đóa hoa, để lộ một phần da thịt, nóng
lòng muốn thử nhưng lại nao núng khiếp đảm… Toàn bộ đều coi ta là kẻ
ngu, trước mặt phụ hoàng, đám đàn bà con gái đều khác hẳn, ngay cả mẫu
phi cũng như vậy, khiến ta cực kỳ phiền chán. Ngay cả bà vú đối tốt với
ta từ nhỏ cũng mượn tên ta để tiếp cận phụ hoàng. Cho nên, khi bà ta
dùng cọc trúc khều bóng, ta bèn đẩy bà ta xuống nước. Bà ta thấy rõ vẻ
lạnh tanh trong mắt ta, tuy ta mới mấy tuổi mà thôi… Sau đó, bà ta chết, phụ hoàng lãnh đạm với ta hơn. Phụ hoàng thật sự thích bà vú ư?… Sau
nữa, ta lớn dần, nơi ta sống không còn yên bình nữa, Hoàng tổ mẫu hạ
chỉ, bảo mẫu phi đưa ta lên núi, nhưng lên núi vẫn không yên bình. Nơi
đó phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, cũng không xảy ra chuyện gì, vì cô đơn hiu quạnh nên ta bắt đầu nghiên cứu võ công, nhưng không nghĩ rằng cũng có chút thành tựu... Cho nên, lúc đến Tây Cương, bởi vì thái độ kiêu căng của nàng, ít nhất ở trong mắt ta là như vậy, cho nên, ta muốn áp
chế nàng bằng võ lực... Thật ra nhớ lại, phải chăng ẩn sâu trong đáy
lòng ta có một ý niệm, rằng chỉ có như vậy thì nàng mới có thể ngước mắt nhìn ta? Thật ra ta rất sợ nàng xem thường ta, bởi vì ta là Hoàng tử…”
Ta mắng to trong lòng: Ai dám coi thường ngươi? Coi thường ngươi là cháu
con rùa! Ngươi không biết khi đó ta bận rộn đến mức nào sao? Cưỡi ngựa
săn thú, dạo chơi lầu xanh, vất vả lắm mới leo lên chức Tướng quân, còn
không tận hưởng một chút đặc quyền, sau bến sông này thì chẳng còn chỗ
ngồi nữa! Ai có kiên nhẫn nhìn ngươi chằm chằm chứ! Bộ ngươi lấp lánh đủ màu hay óng ánh trong suốt? Hay ngươi kì dị đến độ khiến người chết rồi còn phải mở to mắt ra nhìn? Đồ biến thái! Nhiều người nhìn ngươi như
vậy còn chưa đủ, còn muốn ta nhìn ngươi, ngươi là tên đại biến thái!
Nhưng ta vẫn không thể mở miệng ra mắng.
Cho nên chỉ có thể tiếp tục nghe hắn lảm nhảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...