Mị Tướng Quân

Ánh mắt của hắn găm chặt vào người Ninh Khải Dao, khiến Ninh Khải Dao bất
giác lùi về sau một bước, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi. Vẻ lẫm liệt tựa
lưỡi đao, như con gió lạnh thổi trên thảo nguyên ngày đông về. Mọi người trong phòng không dám cất lên dù chỉ tiếng động, Xương vương cười gượng gạo: “Hoàng huynh, có lẽ nhầm thôi, nhầm thôi. Biểu muội, chúng ta ra
ngoài đi, đừng quấy rầy Hoàng huynh nữa.”

Hắn định tiến lên kéo Ninh Khải Dao ra ngoài, nhưng Ninh Khải Dao thoắt cái tránh được, lời nói cất lên từ đôi môi run rẩy: “Biểu, biểu ca, rượu,
rượu kia, muội nhận được tin… Rượu, rượu này có điều kì dị… Huynh không
tin, lát nữa phụ thân tới là huynh sẽ hiểu, phụ thân bảo muội tới đây
thông báo trước…”

Nàng nói như vậy, mọi người xôn xao, Xương vương liền đưa mắt nhìn lên bàn,
nói: “Hoàng huynh, nếu không, hay là giờ đừng uống vội, chờ điều tra rõ
chân tướng sự tình rồi hẵng nói, được không?”

Thế nhưng hắn lại thản nhiên nói: “Có kì dị hay không cũng không liên quan tới các người, các người ra ngoài đi.”

Ninh Khải Dao không ngờ Hạ Hầu Thương lại cố chấp như vậy, khó khăn lắm mới
xông vào được mà hắn lại không thèm nghe, vội la lên: “Biểu ca, huynh
chờ một lát, phụ thân đang tra xét vài chuyện, lát nữa là có kết quả
rồi.”

“Từ lúc nào mà phủ Ninh vương ta cần Ninh phủ điều tra chuyện của mình? Còn không mau ra ngoài?”

Ninh Khải Dao nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Biểu ca, nói cho cùng,
tân nương cũng là tỷ tỷ của muội, sao không liên quan tới Ninh gia chứ?”

Nghe thấy giọng nói cực kỳ tủi thân của nàng ta, mặt của những con em thế
gia đứng cạnh đều hiển lộ vẻ đồng tình, Xương vương lại càng khuyên nhủ: “Nhị ca, chờ một lát thôi, không lỡ giờ lành đâu.”

Ta kéo tay áo của Hạ Hầu Thương, khuôn mặt hắn vốn lạnh tanh, nhưng lúc
quay mặt về phía ta lại mỉm cười, nhìn ta bằng ánh mắt an ủi. Ta nói:
“Vương gia, ngài nghe Nhị muội muội đi, nàng là người trong nhà, không

hại chúng ta đâu.”

Tuy Ninh Khải Dao rớm nước mắt nhưng vẫn nhìn hai người bọn ta, thấy thần
thái của Hạ Hầu Thương, còn nghe thấy lời ta nói thì không kiềm chế được mà thét lên: “Ai là người nhà của cô? Đừng tưởng rằng tiến vào nhà ta
là có thể mang họ Ninh, chính cô là người muốn hại biểu ca!”

Ta chợt ngẩng đầu lên nhìn nàng ta: “Thì ra Nhị muội muội chẳng bao giờ
xem ta là người nhà họ Ninh. Cũng tại ta với cao, vốn tới từ nơi hoang
dã, muội nói như thế cũng chẳng sao…” Ta chậm rãi đi về phía nàng ta,
“Nhưng vì sao muội lại nói ta hại Vương gia? Chẳng lẽ… muội nghi ngờ
điều kì dị trong chén rượu này là do ta gây ra?”

Đến cùng thì nàng ta vẫn chỉ là cô bé mười ba mười bốn tuổi mà thôi, mặc dù cực kỳ thông minh nhưng quanh năm ở trong khuê các, sao có thể so bì
với ta, mười một mười hai tuổi đã đi theo phụ soái đánh giặc cầm binh,
trên người toát lên khí phái nghiêm nghị… Tuy hôm nay đổi lại thân thể
yếu đuối gầy gò, nhưng ta vẫn thấy rõ vẻ nao núng trong mắt nàng ta.

Xương vương vội khuyên nhủ: “Dao muội muội, đừng nói lung tung, chuyện vẫn chưa tra xét rõ ràng mà.”

“Đủ rồi, dù rượu này thật sự kì dị, dù thật sự là Vương phi của bổn vương
làm thì bổn vương cũng bằng lòng uống, liên quan gì tới các người?”

Tiếng nói của Hạ Hầu Thương lạnh lùng như hàn ngọc ngàn năm, giọng nói còn ẩn chứa vẻ tức giận không thể kìm nén, cuối cùng cũng khiến Ninh Khải Dao
khóc thành tiếng: “Biểu ca, cô ta hạ độc huynh, vậy mà huynh cũng bằng
lòng uống? Cô ta có đáng để huynh làm vậy không?”

Hàng lệ mong manh chảy xuống từ mắt nàng làm cho nàng ta lộ vẻ vừa đáng
thương vừa yếu ớt, khiến mọi người đều thể hiện sự đồng tình. Còn có vài thiếu niên thế gia có ý với nàng, nhận ra tình ý dành cho Hạ Hầu Thương trong giọng nói ấy, gương mặt liền tỏ rõ nỗi lúng túng thất vọng, Xương vương cũng nhìn Ninh Khải Dao với vẻ phức tạp.

Còn ta thì lạnh lùng thốt lên: “Muội nói rượu này có độc? Ở đêm tân hôn, ta lại hạ độc tướng công của mình ư?”

Nàng ta nói: “Bởi vì cô hoàn toàn không muốn gả cho biểu ca, cô chỉ mong biểu ca chết…”


Lời còn chưa dứt, ta chỉ nhìn thấy trước người có cái bóng lóe lên, “bốp”
một tiếng, Ninh Khải Dao ngã xuống đất, bầu má hiện rõ năm vết ngón tay. Hạ Hầu Thương đứng trước mặt nàng ta, nhìn từ mặt bên, tinh thần của
hắn lại có phần hoảng loạn. Dường như bí mật ẩn sâu trong đáy lòng,
không muốn ai biết lại bị người khác vạch trần, nói toạc ra, tuy rằng bí mật ấy quá sức chịu đựng.

Tiếng tát này khiến mọi người đều khiếp sợ, dường như không rõ tại sao Hạ Hầu Thương lại phải đích thân ra tay đánh người, mà lại còn đánh một tiểu
cô nương. Còn Ninh Khải Dao nằm dưới đất thì lệ rơi lã chã, nhìn Hạ Hầu
Thương với ánh mắt vô cùng sợ hãi xen lẫn với vẻ khó tin.

Ta lén lút xoay người, đến gần hai người họ, lơ đãng nhìn về Hạ Hầu
Thương, thấy rõ sát ý trong đáy mắt hắn. Hắn có sát ý với nàng ta? Vì
ngăn cản nàng ta nói tiếp mà hắn lại nảy sinh sát ý với nàng ta? Ta rốt
cuộc khẳng định thêm một lần nữa, đúng như lời Thái tử nói, hắn đã biết
thân phận của ta từ lâu rồi.

Ta vòng qua Hạ Hầu Thương, tiến lên đỡ Ninh Khải Dao dậy. Hình như sợ hãi
đến mức bàng hoàng nên nàng mặc ta đỡ dậy, cho đến khi ta khẽ cất tiếng: “Nhị muội muội, muội nói xem, vì sao ta chỉ mong ngài chết?”

Lúc này nàng ta mới bừng tỉnh, rụt lại bàn tay ta đang đỡ, rồi kinh hoàng
nhìn Hạ Hầu Thương, lắc đầu nói: “Không, không, đó là ta nói lung tung…”

Hắn chưa động tay động chân, chỉ mới như vậy đã khiến nàng ta không dám nói gì thêm nữa. Gương mặt trắng noãn như ngọc của nàng ta tuy có bàn tay
ngăn trở, ta vẫn thấy rõ dấu đỏ ẩn hiện, nước mắt lăn trên khuôn mặt như trân châu. Nhưng ta không thể không tiếp tục ép nàng ta.

Ta nhẹ nhàng than một tiếng, bàn tay duỗi tới gò má của Ninh Khải Dao, vén lọn tóc tán loạn của nàng ta ra sau gáy, nhưng tầm mắt lại liếc tới
trâm hoa trên búi tóc nàng ta, nói: “Hôm nay là ngày vui của ta, Nhị
muội muội mặc dù không thích ta, nhưng cũng không cần phải gây chuyện
vào ngày này… Nhị muội muội ăn mặc thật tinh tươm, ngay cả hoa mẫu đơn
cài đầu cũng dùng màu sang quý đến mức này.”


Mọi người nhìn đầu nàng ta rồi đưa mắt nhìn lên đầu ta, khuôn mặt ai ai cũng có vẻ chợt hiểu: Thì ra là như vậy.

Trên mái tóc đen nhánh búi kiểu thất tiên giáng mây, một đóa mẫu đơn lưu ly
tử ngọc bện tơ lấp lánh. Cánh hoa mẫu đơn nhiễm chút sắc vàng, phảng
phất ánh mắt trời le lói từ áng mây tím. Vẻ phú quý và rực rỡ ấy lại có
thể lấn át đóa mẫu đơn màu tím cát kim trên mũ phượng đầy châu ngọc của
ta.

Là Vương phi của Ninh vương, dùng màu sắc này, những người khác nếu như
biết thì phải kiêng kỵ, thay bằng màu sắc khác. Nếu sai sót do vô tâm
cũng chẳng sao, nhưng nàng ta là Nhị muội muội của ta, sao có thể không
biết được? Liên tưởng tới những lời nàng ta vừa nói, thêm vào cảm giác
biết rõ nguyên do trước sau, trong lòng chợt tỏ tường.

Xương vương lại khuyên nhủ: “Dao muội muội, hay chúng ta cứ ra ngoài rồi nói sau, đừng quấy rầy Nhị ca nữa.”

Ta nhẹ nhàng xoay người, đi tới bên cạnh bàn, ngón tay mơn trớn chén sứ
tinh xảo trên bàn, bình thản mỉm cười với Hạ Hầu Thương: “Vương gia,
rượu này, còn uống nữa không?”

Hắn thấy ta hỏi vậy, đôi mắt toát lên niềm vui mừng, nói: “Uống, dĩ nhiên uống.”

Ninh Khải Dao thấy mọi người nhìn lên đầu nàng ta, ta lại nhắm thẳng vào màu sắc hoa mẫu đơn. Nàng ta lúc đầu không rõ, nhưng đoán ra trên đầu mình
có vẻ không ổn, thấy Hạ Hầu Thương không nghe lời khuyên thì lại càng
gấp gáp, đưa tay lên đầu tháo đóa mẫu đơn tử ngọc xuống, vậy mà lại cất
tiếng nghẹn ngào: “Sao có thể, rõ ràng sáng sớm ta đeo màu hồng phấn,
sao tới đây lại biến thành tông màu này?”

Nàng ta kinh hoàng nói với Hạ Hầu Thương: “Biểu ca, muội thật sự không đeo
trâm hoa tông màu này, thật đấy. Biểu ca, tuy muội còn nhỏ nhưng sao có
thể không biết kiêng kỵ chuyện làm trái lễ tiết này? Biểu ca, huynh tin
muội đi.”

Ba từ ‘tông màu này’ mà nàng ta lặp đi lặp lại nhiều lần lọt vào tai người khác lại làm họ nảy sinh biểu cảm bất đồng. Có người nhìn nhau, ánh mắt vô rõ ràng: Xem ra nhị tiểu thư Ninh gia này cực kỳ không tôn trọng đại tiểu thư, nhưng không biết vì sao? Nghe nói đại tiểu thư này thất lạc
từ nhỏ, bây giờ mới tìm thấy, có phải có điều ẩn khuất gì không?

Giọng Hạ Hầu Thương có vẻ mỏi mệt: “Khải Dao, muội còn muốn làm loạn tới bao giờ? Đeo và không đeo có liên quan đâu gì?”


Giọng điệu của hắn càng làm cho nàng ta tuyệt vọng, không thể ngăn được giọt
nước mắt tuôn trào: “Biểu ca, tại sao huynh không tin muội? Muội nói
thật mà.”

Ta biết, nỗi uất ức của nàng ta đã đến bên bờ bộc phát, nếu lại thêm một
mồi lửa, nàng ta sẽ sụp đổ. Mà mồi lửa này còn chưa tới lúc sử dụng, cho nên ta nói: “Nhị muội muội phải đổi trâm hoa, hay là về phòng mình đi.
Hôm nay là ngày đại hỉ của ta và Vương gia… Vương gia, ngài nói xem, có
phải vậy không?”

Hạ Hầu Thương ngước mắt nhìn ta, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, ngày đại hỉ.”

Có lẽ hết thảy đồ dùng dụng cụ trong phòng đều được Hạ Hầu Thương phái
kiểm tra cực kỳ tỉ mỉ, dĩ nhiên có thể nhận định trong rượu này tuyệt
đối không có gì kì dị. Hắn chỉ cho rằng, là có người cố ý bày kế để bọn
ta không thể uống rượu hợp cẩn này. Hắn suy xét chu đáo, cho rằng hết
thảy mọi chuyện trước tiên cần hiểu rõ chân tướng, rồi lập mưu kế. Cũng
như hắn nhiều năm trước, bền bỉ ẩn nhẫn, không tỏ rõ thái độ. Có lẽ bởi
vì nỗi niềm áy náy nhiều năm trước mà hắn nảy sinh tình cảm với ta. Còn
ta, thứ duy nhất có thể lợi dụng xem chừng cũng chỉ là chút tình cảm này thôi. Nhưng không biết tình cảm hắn dành cho ta, rốt cuộc có sâu đậm
hay chăng?

Liệu có đủ để hắn chìm vào vũng bùn?

Ta chẳng thể quan tâm nhiều như vậy nữa, có lẽ thứ duy nhất ta có thể nắm giữ trong tay chỉ là tình cảm ấy thôi.

Coi như ta có thể hiểu con người hắn. Hắn muốn hết thảy đều nằm trong lòng
bàn tay. Đáng tiếc, mọi chuyện trên đời sao có thể được như ý người?

Hắn âm thầm bày mưu tính kế để Quân gia chết không có chỗ chôn, để cho ta
uống kỳ độc, nhưng đến cuối cùng lại muốn giữ ta ở bên người. Có lúc ta
thật sự không rõ rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ gì? Quả thật vì giữ
lại hết thảy mọi thứ ở Tây Cương? Quả thật vì bóng dáng Tây Cương còn
đọng lại dưới đáy lòng?

Câu chuyện Cửu Sắc Lộc lại tái diễn với hắn, liệu đây là may mắn hay bất hạnh của ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận