Chuyển ngữ: Chjcbjbj
Nhưng ta nghĩ, nếu ta trở thành nghĩa nữ của Ninh Hoảng Nguyệt, không những
không mang đến lợi ích cho ông ta mà còn liên luỵ, gây tai hoạ cho cả
gia tộc; e rằng ông ta sẽ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sợ hãi
như kiến trong chảo nóng.
Như vậy, ông ta sẽ làm gì?
Ta rất mong đợi.
Hạ Hầu Thương, việc đời không thể theo như ý ngươi hết được.
Căn viện ta ở ba mặt đều là nước, chỉ có một chỗ thông với với bên ngoài,
cầu chín khúc nối Lâm Thủy các buông rèm lụa với bên ngoài. Chiếc giường thêu kim tuyến trong Lâm Thủy các chạm khắc hoa văn tinh xảo, mùi đàn
hương thoảng đưa, cách bài biện của nơi này không hề thua kém hoàng
cung. Ấy ngày lá thu lìa cành, trăm hoa tàn lụi, nhưng hoa cúc lại lặng
lẽ đưa hương. Đến khúc quanh tại cầu chín khúc của Lâm Thủy các, nơi đâu cũng đặt hoa cúc nở rộ muôn màu, có vài chiếc lá úa vàng, phải bảo
người làm thay mới được.
Ta ở đây, Ninh Hoảng Nguyệt không có chỗ nào không tận tâm, không chỗ nào
không tận lực, những chi tiết cỏn con cũng xử lý chu toàn khéo léo,
không thể tìm được sai lầm dù chỉ nhỏ nhất.
Mấy ngày sau Hạ Hầu Thương đưa tới lò sưởi tay, hương huân làm bằng bạc,
bao cổ tay…. mà cục Ti Chế vừa làm. Thấy cách bài trí nơi đây, đôi mắt
hiện vẻ hài lòng, lại hỏi ta có yêu cầu gì không, ta mỉm cười nói: “Chỉ
là ngày ngày bó buộc ở đây, hơi buồn bực chút.”
Hắn liền nói: “Sau này hằng ngày bổn vương sẽ bớt chút thời giờ đi dạo
trong viện, có điều ba ngày trước đại hôn thì không thể. Sau đại hôn,
nàng muốn đi đâu bổn vương cũng đi cùng nàng.”
Ta cúi đầu mà cười: “Vương gia thật biết nói đùa, sau đại hôn, vương gia
nào còn có thời gian? Ngay cả đại hôn này, thiếp thân cũng cảm thấy cứ
như trộm được vậy. Mỗi lần thức dậy từ trong mơ, thiếp đều không thể
nghĩ được tại sao vương gia lại cho thiếp thân vinh quang lớn như vậy…”
Nơi tầm mắt ta chạm tới, chỉ thấy tay mình bất giác cầm hai sợi tơ bên
hông. Màu lục nhạt quấn ở đầu ngón tay làm tôn lên màu trắng ngọc ngà,
móng tay càng thêm hồng phấn. Mu bàn tay màu mạch đập vào mi mắt ta, bao phủ lấy bàn tay ta, ngón tay cái đeo chiếc nhẫn bạch ngọc nhẹ nhàng mơn trớn lòng bàn tay ta, nói: “Vậy từ hôm nay, đêm nào bổn vương cũng ở
bên nàng, nàng có bằng lòng không?”
Câu nói sau cùng thay đổi hẳn, giọng nói trở nên mềm mại. Ta ngẩng đầu
nhìn, thấy rõ đôi mắt đen như mực của hắn, lời cuối cùng còn mang vẻ
khẩn cầu yếu ớt, ta cười cười, nói: “Chỉ cần Vương gia không sợ Ninh đại nhân phát hiện, vậy thiếp thân còn sợ gì nữa?”
Hắn có vẻ hơi tiếc nuối, cụng cái trán vào trán ta, khẽ nói: “Vậy bổn vương chỉ có thể chờ ngày đại hôn nhỉ?”
Hơi thở trên người hắn tinh khiết mà thanh nhã, có mùi hoa lan dìu dịu.
Chất vải mềm mịn trên áo hắn lơ đãng phất qua thái dương ta, thoang
thoảng mùi hương lan. Trong tình cảnh này, nếu là cô gái khác chắc hẳn
đã xúc động đến cùng cực, chỉ tiếc ta nhìn thấy cành hoa hồng điểm trên
ống tay áo hắn, liền nhớ lại đoạn đầu đài ngày ấy, vô số đầu lìa khỏi
cổ, máu vẩy đỏ tay áo ta.
Cũng đỏ diễm lệ như vậy.
Hương lan đó phảng phất mùi máu tươi.
Hắn nói với ta mấy lời dịu dàng mềm mỏng, nhưng vẫn phòng thủ nghiêm ngặt
không một kẽ hở, thủ vệ xung quanh không dám biếng nhác, bởi vì hắn biết ta là ai, không biết bước tiếp theo của ta sẽ là gì; hoặc đề phòng
không để mấy lời đồn bất lợi lọt vào tai ta. Có lẽ hắn cho rằng, những
chuyện năm đó mãi mãi ở lại thời điểm ấy?
Ta thật sự không hiểu, nếu đã như vậy hắn giữ ta lại còn có tác dụng gì?
Giữ ta lại, cũng có nghĩa là giữ lại điều nghi kỵ, nỗi ngờ vực, khiến
hắn đứng ngồi không yên?
“Vương gia… Sao ngài cứ nghĩ mãi đến những thứ này…” Ta cúi đầu thấp hơn, mặc
dù trong lòng không thể chịu đựng hắn, nhưng vẫn bất giác ửng đỏ mặt.
Hắn ôm ta vào trong lòng, đôi môi kề sát cổ ta, nhẹ nhàng cắn vành tai ta,
khẽ nói: “Nhưng trời vừa tối, bổn vương sẽ nằm mơ, mơ tới đêm đó…”
“Đêm nào cơ ạ?”
Mùi máu tươi trong mũi càng lúc càng nồng nặc, ta khó chịu giãy giụa thân
thể, muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn. Nhưng hắn lại ôm rịt lấy ta, khiến ta không thể động đậy, cười khẽ bên tai ta: “Đêm nào ư? Không phải là
đêm duy nhất của chúng ta kia sao…”
Sao hắn có thể nhớ được đêm đó? Ta chợt căm hận nghĩ, nhưng tai lại đỏ ửng. Thuốc đó quả thật lợi hại như vậy sao? Tình cảnh như thật?
Hay là cho hắn thêm một viên?
Ta cẩn thận tính toán, nhớ lại lời Tiểu Thất nói, thuốc này chỉ có thể
dùng bốn lần với một người, còn ba lần nữa, nếu lại lãng phí thêm một
lần… Người này có thể nói là vô cùng hăng hái với chuyện đó, nếu hắn
thực sự nghiện rồi… mấy ngày còn lại thật sự không dễ chối từ.
“Thiếp thân đang ở Ninh phủ, thật sự sợ lan truyền mấy lời không hay, ảnh
hưởng đến danh tiếng của Vương gia, hay là… ngài trở về vương phủ… các
tỷ muội…?”
Ta tự xưng là da mặt siêu dày, nhưng rốt cuộc cũng chỉ thấy chứ chưa từng
thực hiện chuyện này. Lời còn chưa dứt, mặt đã đỏ như trứng gà nướng
rồi.
Eo của ta bị siết chặt, hắn càng ôm ta kề sát người hắn khiến ta hơi khó
thở. Ta ngước mắt nhìn hắn, lại thấy hắn khẽ nhíu mày, lửa giận trong
mắt chợt lóe rồi biến mất, chỉ khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Nàng không
hiểu, có nàng rồi… Sao ta có thể làm như vậy với người khác được nữa…”
Đối với tất cả con gái mà nói, đây có thể coi là lời nói thâm tình nhất, nhưng ta chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn, cúi đầu nói: “Vậy ư?”
Nếu đứng trước thiên hạ, lời này của hắn liệu có còn đáng giá?
“Phải… Ngưng Tích, nàng là thê tử duy nhất của ta.”
Ta cười, khẽ nói: “Phải chăng Vương gia cũng thường xuyên đi thăm hai muội muội như thăm thiếp thân?”
Giọng hắn có vẻ hơn giận: “Nàng nên biết, bổn vương chưa bao giờ có ý cưới họ, bổn vương bất đắc dĩ…”
Trong lòng trở nên sáng tỏ, đột nhiên hiểu ra hết thảy. Sao ta có thể sai lầm quá đà như vậy? Ngay từ lúc xảy ra biến cố ở chỗ Hoàng thái hậu, ta nên hiểu ra rồi. Tất cả những sự trùng hợp này không thể đều là trùng hợp,
Hoàng thái hậu rút củi dưới đáy nồi, ép Hạ Hầu Thương phải cưới hai vị
trắc phi, nhưng hắn đâu phải là người không biết thời biết thế?
Người mưu mô thủ đoạn như hắn sao lại có thể không đề phòng chuyện kia? Sao
có thể dễ dàng rơi vào bẫy như vậy? Mà vừa hay, Ninh Khải Dao không dính phải chuyện này, ta vốn nghi ngờ là do Thái hậu ra tay, hôm nay lại có
phần nghi ngờ do hắn cố ý làm vậy.
Cuộc đối thoại của hắn và Hoàng thái hậu ở phòng ngoài trùng hợp để ta nghe
rõ hết thảy, như vậy liệu có phải là giải thích cho ta hay không?
Có phải ta nên cảm kích vì hắn giữ vị trí chính phi cho ta hay không?
“Vương gia, sao thiếp thân dám yêu cầu nhiều như vậy, chỉ là thiếp thân, thiếp thân…” Ta thật sự không biết phải bịa chuyện thế nào, chỉ cảm thấy muốn nói một câu với hắn cũng phải sử dụng toàn bộ sức lực toàn thân mới có
thể không để lộ một chút căm hận.
Nhưng ta không ngờ rằng thái độ của ta như vậy lại khiến hắn cực kỳ vui vẻ,
hắn cười khẽ nói: “Thì ra Ngưng Tích cũng không muốn, bổn vương vui lắm… Không phải chỉ là ý nguyện của một mình bổn vương.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...