Chuyển ngữ: Kentu
Biên tập: Chjcbjbj
Nếu là người khác, kẻ đó sẽ cho rằng lời chỉ trích của ta là phạm thượng,
đại nghịch bất đạo; nhưng An Dật vương chỉ trừng mắt nhìn rồi nói: “Đúng vậy, sao bổn vương lại không nghĩ đến việc này nhỉ?”
Đối với người như vậy, ngươi có cách gì sao? Nói vậy thì công cụ dịch dung
trên mặt Tang Dung cũng nhờ hắn cấp cho ư? Cũng chỉ có hắn mới có thể
chạy tới chạy lui giữa các phủ. Hắn đã có thể chạy đến nơi giam lỏng của kẻ tội lỗi đầy mình này, tất nhiên cũng có thể chạy tới phủ Thái tử.
Hoàng đế vẫn chưa hạ lệnh truất ngôi Thái tử, đương nhiên sẽ không ngăn cản
hắn gặp mặt người thân. Tang Dung và con gái trở lại bên Thái tử, ta vốn tưởng sau chuyện lần này, Thái tử sẽ hành xử cẩn trọng hơn, không ngờ
hắn vẫn liều lĩnh như trước.
Tang Dung quỳ rạp dưới đất khóc lóc, lúc ngẩng đầu lên, son phấn dịch dung
trên mặt đã trôi đi, để lộ khuôn mặt tái nhợt: “Nếu như biết kết quả là
vậy, thiếp thân thà rằng, thà rằng sống bên Ninh vương cả đời, làm thị
thiếp không danh không phận cũng còn tốt hơn về chỗ của hắn.”
Vẻ mặt nàng bi ai, hai tay xoắn lấy sợi tơ trên áo mình, gần như giật đứt
sợi tơ đó. Nhưng, sao ta có thể nhúng tay vào chuyện của nàng?
Khi ta bị lộ thân phận, nàng và Mị Nguyệt đã bị dẫn xuống nên không biết
thân phận của ta. Nhưng tại sao nàng lại cầu xin ta chứ?
“Thuận nhân, thiếp thân chỉ có thể van xin người, thiếp thân chỉ biết mỗi
người. Thiếp vốn tưởng chỉ cần nói chuyện năm đó thì đã có thể báo thù
cho mình rồi, không ngờ rằng lại làm liên lụy tới con gái….”
“Không phải Hoàng thái hậu đã hạ chỉ phong con gái cô làm Quận chúa sao? Có danh phận rồi, cô còn có gì không vừa lòng?”
Nàng lắc đầu nói: “Không, người không biết đâu, hắn vẫn có cách hắn hành hạ
thiếp và con gái. Hắn nói với thiếp, nếu là con gái của hắn thì phải
biết đọc sách hiểu lễ nghĩa, mời năm tiên sinh nổi tiếng tới dạy nó. Lúc đầu thiếp tưởng rằng hắn thật sự đối tốt với con gái, nhưng nào ngờ hơi không vừa ý hắn liền không cho con gái ăn cơm, còn chuẩn bị một gian
phòng bốn bề không có cửa sổ, hơi tí lại nhốt nó vào….”
Ta nghĩ thầm, cái này thì đã là gì? Hồi bé ta còn ăn roi trúc liên miên đấy!
Lại thấy trong mắt An Dật vương có vẻ thông cảm: “Nào có ai làm phụ thân như vậy, Thái tử cũng hơi quá đáng.”
“Nếu chỉ vậy thì cũng không sao, nhưng lúc nó bị giam vào phòng kín, hắn còn sai người nửa đêm giả thần giả quỷ… Hắn chủ tâm muốn làm nó phát
điên….”
Ta cau mày nói: “Ngươi không làm gì sai chứ? Dù gì cũng là con gái ruột của mình, sao hắn lại như thế?”
“Hắn gặp phải tai vạ nên đổ hết tất cả lên đầu mẹ con thiếp… Thiếp thân
biết, nếu thiếp thân lỗ mãng nói ra, chắc chắn không ai tin tưởng. Thiếp thân chỉ cầu xin Thuận nhân có thể nói với Vương gia mấy câu, để Vương
gia thỉnh cầu Hoàng thái hậu, cho Di nhi thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn
là tốt rồi. Về phần bản mình thì thiếp thân không có yêu cầu gì….”
Thấy rõ vẻ bi thương nồng đậm trong ánh mắt nàng, ta nghĩ: Nếu như không
phải lúc đầu ta sắp xếp kế thay mận đổi đào, còn kích thích nỗi hận
trong lòng nàng, có lẽ bây giờ nàng không còn phải dính dáng tới hoàng
thất nữa, rồi gả cho một người đàng hoàng, sống những ngày vui vẻ hạnh
phúc, vứt Thái tử ra khỏi đầu rồi.
Ta tiến lên, vươn tay đỡ nàng dậy rồi nói: “Nếu đã như vậy, sao không bảo An Dật vương nói thẳng với Thái hậu?”
An Dật vương làu bàu: “Ngươi không biết đâu, mẫu hậu luôn cấm bổn vương để ý đến việc không đâu của người khác. Còn nói nếu như cãi lời thì bổn
vương không được xuất cung nữa. Phải sống trong cái lồng đó cả đời chắc
bổn vương chết vì buồn mất.”
Ta chợt hiểu. Xem ra Hoàng thái hậu biết thừa với tính cách này, An Dật
vương rất dễ bị người khác lợi dụng, dứt khoát tuyệt đường lui của hắn,
để người ta không thể lợi dụng được nữa.
Ta lấy khăn vải vắt trên giá, đưa cho Tang Dung, ý bảo nàng lau khô nước
mắt trên mặt. Nàng nhận lấy, nhưng che chiếc khăn trên mặt hồi lâu vẫn
không bỏ xuống, ta thở dài một hơi: “Được rồi, cô nói hết những gì còn
giấu Vương gia đi!”
An Dật vương trợn to hai mắt: “Cái gì, nàng còn giấu diếm ta chuyện gì ư?”
Lúc này nàng ta mới trượt xuống khỏi ghế, quỳ xuống nức nở nói: “Thiếp thân đáng chết, thiếp thân vừa đi theo Vương gia rời khỏi phủ Thái tử, lại
vừa sai người giấu Quận chúa trong sọt vẫn dùng để mua thức ăn hằng
ngày, lén lút đưa tới cửa sau phủ Ninh vương. Thuận nhân… thiếp thân
không biết phải làm thế nào cả, thiếp thân không thể rời khỏi con gái dù chỉ một ngày….”
An Dật vương tức giận, đứng dậy chỉ tay về phía nàng định mắng to, nhưng
khi thấy mắt nàng sưng đỏ vô cùng đáng thương thì lại không thốt nên
lời. Cuối cùng nói khẽ: “Vậy phải làm sao bây giờ? Làm thế nào đây? Nếu
như mẫu hậu biết được….”
Ta đành phải nói: “Cửa sau nào?”
Tang Dung nhìn ta: “Cách chỗ của Thuận Nhân không xa.”
Ta cười khẩy, thầm nghĩ: Tang Dung tính toán thật chu toàn, muốn ta không
còn đường từ chối, đành phải chấp nhận mối phiền toái này. Nhưng thấy
nàng run rẩy quỳ dưới đất, dù thế nào cũng không nhẫn tâm bỏ mặc được.
Ta suy nghĩ một chút, tuy nói Hạ Hầu Thương không cấm ta đi lại trong
vương phủ, nhưng nếu ta bước ra khỏi căn phòng này, chắc chắn không lúc
nào là không có người đi theo. Hôm nay bởi vì An Dật vương đến, họ mới
buông lỏng cảnh giới. Nếu như không thể điều những người trong cung phái tới này đi, thì phải làm thế nào mới có thể đưa đứa bé kia vào đây?
Ta nhìn Tang Dung rồi nói: “Nếu như vậy thì chỉ có thể làm phiền cô….”
Ta lấy một bộ quần áo của mình từ trong tủ, rồi bảo nàng đi vào thay, lại
khoác thêm cho nàng áo choàng lông chồn mà thường ngày ta vẫn mặc: “Thân hình cô cũng tương tự như ta, theo Vương gia đi đến các viện trong phủ
một lát đi.”
An Dật vương vô cùng hối hận vì hành động của mình, nhưng nếu đã lội vào
vũng nước đục này thì chỉ có thể tiếp tục lội, hắn đành phải gật đầu
đồng ý.
Sau khi họ đánh lạc hướng mấy người canh chừng, ta mặc phục sức của cung tỳ đi tới cửa sau. Ta đã từng tới đây một lần, lần trước bắt Mị Nhụy, ta
cũng đưa nàng ta ra ngoài theo cửa này, tất nhiên nắm rõ cực kỳ.
Lén lút mở cửa, đi ra ngoài liền thấy ba bốn tên mặc trang phục nô bộc ngồi xổm ở chỗ chân tường, có một gánh sọt che đậy cẩn thận đặt sát chân
tường. Ta liền biết, đây chính là bọn họ.
Trong đó có một người dè dặt hỏi: “Cô nương, cô tới đón người phải không?”
Ba người căng thẳng nhìn ta, thấy ta gật đầu, lúc này mới thở phào nhẹ
nhõm, nói: “Mặc dù tiền cho không ít nhưng việc này nguy hiểm quá. Cô
nương, cô mau đưa con bé này đi đi.”
Ta gật đầu, đi tới bên sọt, hé mở nắp sọt rồi nhìn vào trong. Dưới đống rau quả, có một góc vạt áo màu hống phấn lộ ra ngoài…
Người kia nói: “Vì sợ người thấy, nên bọn tôi dùng rau để che người cô bé, sau đó khiêng ra.”
Ta hơi xót xa, vươn tay nhặt đống rau quả đó. Bất chợt chạm tới mái tóc
mềm mại, con bé động đậy ngẩng đầu lên, trên trán vương lá rau, nhưng
ánh mắt lại lạnh buốt tựa băng: “Muốn đưa nàng ra khỏi vương phủ thật
không dễ dàng….”
Ta giật nảy người, vội lùi về phía sau. Trong lúc đó, ta chợt cảm thấy có
lưỡi đao nhọn kề sát eo ta. Hắn chậm rãi đứng lên từ trong sọt, trường
sam màu hồng như thể nữ trang, nở nụ cười âm hiểm lạnh lùng, vẻ mặt
không hề mang một nét ôn hòa.
“Thái tử điện hạ, ngài thật coi trọng thiếp thân, vậy mà còn phải đích thân ra tay, còn phải chui vào cái sọt nhỏ….”
Miệng mũi của ta bị một chiếc khăn thơm nồng bịt kín. Mùi thơm lạ lùng đó len lỏi vào mũi, trước lúc ý thức dần dần rệu rã, ta cảm thấy ngón tay hắn
nhẹ nhàng trượt xuống khuôn mặt ta, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ. Sau
đó ta bị đặt vào cái sọt chật chội đó, lá rau xanh phủ đầy trên mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...