Mị Tình

“Chết tiệt, Lâm Cẩm Sắt, cậu cố ý .”

Một câu đơn
giản như vậy, Lâm Cẩm Sắt đã biết, Ngô Ưu chưa bao giờ quên mất cô.”Cậu
cố ý ” …rõ ràng là câu cửa miệng của cô mà…

Cái gọi là không nhận thức được, sẽ luôn là thần kì như thế.

Ngô Ưu dường như không ý thức được điểm ấy, nghiêng nghiêng mặt tiếp
tục vuốt tóc, một lúc rất lâu sau, cho đến khi cô ấy quay sang, hơi nước trong khóe mắt dường như đã bốc hơi hết hầu như không còn lại chút gì,
khuôn mặt vẫn lạnh lùng tinh anh giỏi giang như vậy.

“Có định trở về không?”

Lâm Cẩm Sắt trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy cũng kịp điều chỉnh lại tâm trạng tốt hơn, vạn phần làm tốt chuẩn bị tâm lý, bất luận Ngô Ưu
hỏi vào vấn đề gì, cô cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên. Hơi suy nghĩ
một chút, cô nói, “Vì sao cậu đến đây?” Nếu là vì cô mà đến, như vậy…
tại sao mãi bây giờ mới đến?


Ngô Ưu hai tay ôm cánh
tay, ánh mắt xa xa phiêu về phía Maybach màu đen đang đứng yên, hừ lạnh
một tiếng, nói “Tôi đến đây kí kết hợp đồng … Không ngờ … hừ, Nhan công
tử đã sắp xếp từ trước, quả nhiên thâm thúy giống như một rãnh nước thải bị ô nhiễm!” Lời nói tuy mang vẻ dương quái khí, nhưng rõ ràng là có ý
nghĩa.

Lâm Cẩm Sắt nhìn theo ánh mắt của cô ấy, kết
hợp với câu vừa nghe cho nên tất nhiên cũng hiểu được . Trong lòng có
một chút cảm giác lạnh lẽo dâng trào. Lâm Lan nói cho cô biết bí mật của cô, muốn so đấu với cô, trên đường lại còn ngẫu nhiên gặp được Ngô Ưu
…chẳng lẽ hết thảy những chuyện này, “Hắn” đều biết đến…hoặc phải nói,
đều là một tay “Hắn” đạo diễn, khống chế?

Đang miên man suy nghĩ , Maybach xa xa chậm rãi khởi động, sau đó trườn về phía các cô.

Xe dừng lại ở trước mặt hai người, cửa kính xe phía sau xe được hạ
xuống, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết. Người đó hơi nghéo nghéo
môi một cái, thản nhiên nói, “Hai vị nữ sĩ tâm đàm xong rồi chứ? Còn có
một nơi nữa chưa đến. … Ngô tiểu thư, cùng đi được chứ?” Câu nói không
đầu không đuôi , Ngô Ưu mặt nhăn mày nhíu, đang định mở miệng, lại cửa
kính xe ở chỗ ghế phó cũng hạ xuống.

Lại một khuôn mặt dễ nhìn nữa ló ra.

Ồ, vẫn là một anh chàng điển trai đáng yêu với làn da mềm nhẹ.

“Ngô Ưu tiểu thư, cô và Cẩm Sắt cửu biệt mới gặp lại nhau, chỉ sợ thời
gian hai người nói chuyện vẫn chưa đủ, cho bằng cùng lên xe ngồi thì
sao?” Trình Mị mỉm cười, nếp nhăn trên khóe mắt khi tạo thành đường cong rất ấm áp, giống như cành dương liễu mùa xuân theo gió nhẹ nhẹ phẩy qua mặt hồ gơn sóng. Lại là một tên yêu nghiệt gieo tai họa đến nhân gian.

… đáng tiếc Ngô Ưu không có cảm tình đối với loại người như vậy, thậm

chí còn có thể nói là chán ghét … không thân chẳng quen , cười đến phong tao như vậy để làm gì? Rõ ràng có ý đồ… Lừa những cô bé đơn thuần không hiểu thế sự còn đượctưởng lừa được cô sao… hừ, đợi một trăm tám mươi
năm nữa mới nói đi.

Ngay cả một cái liếc mắt cũng keo
kiệt chẳng thèm cho, thấy Lâm Cẩm Sắt đang định tiến vào bên trong xe,
Ngô Ưu bước nhanh đến kéo cô ra, tự mình giành đi vào trước, ý định muốn ngăn cản tạo khoảng cách giữa Lâm Cẩm Sắt và Đường Lưu Nhan.

Lâm Cẩm Sắt lúc đầu còn cảm thấy khó hiểunhưng khi nhìn thấy thế trận
này chợt bừng tỉnh đại ngộ, chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không nói gì cả, lập tức cũng trèo lên xe, đóng cửa xe lại.


và Ngô Ưu lúc này không cần phải nói gì cả . Cứ như vậy , tất cả chưa có gì thay đổi, mọi thứ cứ diễn biến như trước đây như vậy là tốt nhất,
tốt quá đi.

Nghĩ ngợi một chút, tâm tình cô cũng tốt lên một chút, độ cong trên khóe miệng cũng chậm chạp không trùng xuống.

Vứt cho yêu tinh ngàn năm nào đó một ánh mắt thị uy, Ngô Ưu phá lệ thoải mái ngồi trên ghế sau.

Trình Mị bị sự cố tình mặc kệ làm cho run rẩy, nhưng cũng chỉ thản
nhiên nhíu mày, quân tử khoan dung tha thứ cho cô gái tính tình dữ dằn
này.


Đường Lưu Nhan tựa tiếu phi tiếu nhìn Ngô Ưu,
không bực mình, sau một lúc lâu, cũng thấp giọng nói một câu, “Vậy phiền Ngô tiểu thư chăm sóc cho Cẩm Sắt .”

Lại là một câu nói không đầu không đuôi quái dị đến cực điểm!

Bất quá chỉ là ngồi trong xe một chút thôi, có cần dùng đến hai chữ
“chăm sóc” này không? Hay là bây giờ đang định trình diễn một màn lái xe như bay?

…lại nữa!

Ngô Ưu không tiếng động trợn mắt, không thèm trả lời.

Lâm Cẩm Sắt nhíu mi, những lời này của Đường Lưu Nhan, không biết tại
sao lại khiến cho lòng cô có một cảm giác kì lạ, bất an, không thoải
mái.

Giống như có một cơn gió lốc khiến người ta sợ hãi đang ở cách đó không xa, yên lặng ẩn náu, chờ đợi cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui