Bên tai là tiếng cười nhẹ của Đường Lưu Nhan, “Là em họ.”
Trình Mi bất mãn nói, “Cái gì em họ… quan hệ huyết thống cách xa vạn
dặm … quản em sao?” Nói xong đột nhiên mắt sáng lên, xoay người tựa lên
lưng ghế điều khiển đắc ý nói với hắn, “Anh không dám quản em.”
Đường Lưu Nhan dường như đang nghĩ ngợi gì đó, hơi nhíu mày.
“A May.”
Trình Mi giả vờ không nghe thấy, nâng cằm, làm động tác nắm tay, “Bởi
vì em có nhược điểm của anh trong tay.” Vô tình nhìn thấy dáng vẻ mặt
không chút thay đổi của Lâm Cẩm Sắt, hưng trí của cô nàng lại bừng bừng
lên, “Nào, Cẩm Sắt, em nói cho chị nghe chuyện này, chuyện này có liên
quan tới chị đó…”
“Tiểu Mi, đủ rồi.” Lúc này người lên tiếng không phải Đường Lưu Nhan, mà là ….
Trình Mị nhìn Lâm Cẩm Sắt, mỉm cười, nhưng lại nói chuyện với Trình Mi, “Có một số việc, để cho đương sự tự hiểu ra thì có vẻ sẽ tốt hơn.”
Lâm Cẩm Sắt khẽ giật mình, lại nghe thấy Đường Lưu Nhan đột nhiên mở
miệng, “Anh em chỉ biết xen vào chuyện người khác.” Cô nghĩ thầm, hắn
không được tính là một người trong “Anh em” này sao? …
Trình Mi bị Trình Mị nói như vậy, tuy có chút không cam lòng, nhưng vẫn nhún vai, không nói gì nữa, nhấn ga, toàn tâm toàn ý lái xe.
Dọc đường đi, Đường Lưu Nhan và Trình Mị nói chuyện hai người câu được
câu không, phần lớn là liên quan đến một ít công chuyện cơ mật của Đường minh… bọn họ đến có gan, có một người ngoài là cô ngồi đây, vậy mà cũng dám nói ra.
Không sợ cô để lộ bí mật sao?
Trong lòng đang nghĩ như vậy, Đường Lưu Nhan đột nhiên nghiêng mặt híp
mắt cười với cô, những ánh sáng trong đôi mắt tinh anh tràn đầy màu sắc, hắn nhìn cô nói, “Cô bé, em sợ chết, cho nên em không dám.” Dứt lời,
cũng không chờ cô đáp lại, đã lại nghiêng mặt đi, vẻ mặt nói nói cười
cười thoải mái.
Lông tơ của Lâm Cẩm Sắt nhất thời dựng đứng lên, hắn có thể đọc được suy nghĩ sao?
Đường Lưu Nhan cong môi cười, đến lúc quay qua đó, tầm mắt vừa vặn đụng ánh mắt của Trình Mị trong gương chiếu hậu. Trong mắt anh ta tràn đầy ý cười trêu chọc và hiểu rõ, hắn hừ nhẹ, không nói, ánh mắt lại không
chịu khống chế mà khẽ liếc sang người phụ nữ bên cạnh.
Cô đang có một loại cảm giác sợ hãi , kinh ngạc , mờ mịt… Đôi mắt ngơ
ngác trừng hắn, thấy hắn nhìn tới đây, trên mặt có một tia bối rối
thoáng xẹt qua, lập tức vội vã quay đầu sang bên kia, chuyển tầm mắt ra
ngoài cửa xe giả vờ ngắm cảnh.
Ánh mắt vừa ban nãy của cô, làm hắn đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, lần cô uống rượu đó … cô cũng như thế này, ngồi trên sàn nhà, ngửa đầu nhìn hắn, trong đôi
mắt ngơ ngác, xinh đẹp không hề có tia bén nhọn nào …ánh mắt vừa ban nãy của cô cũng như thế .
Hắn nghĩ tới chuyện cũ mà không khỏi mỉm cười, trong lòng lại lén lút thở dài.
Cứ như vậy đi.
Có một người luôn luôn là kiếp nạn của hắn. Mặc kệ người đó đang cười
hay đang khóc, một ánh mắt hay một hành động, đều có thể trở thành lý do hỉ nộ ái ố của hắn.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng không phải là loại người thích lừa gạt chính mình.
Tao nhã cong ngón tay thon dài xuống, nhẹ nhàng giữ lấy cằm của người
nào đó, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt u ám trầm tư: nhưng là, không ngờ cô
gái ngốc nghếch, không tim không phổi này lại…
Tầm mắt vô tình hướng về phía trước, phía trước có một chiếc Ferrari thể thao mui trần kinh điển đang tiến đến.
Tốc độ cực kì kiêu ngạo bá đạo, từ xa nhìn lại giống như một ngọn lửa đang lăn lộn hừng hực thiêu đốt.
Hắn híp mắt lại, khéo như vậy… Tới sớm hơn so với hắn nghĩ rồi.
Trong mắt có một tia sáng chợt lóe lên, hắn chậm rãi hạ cửa kính xe tối đen ra đúng lúc chiếc Ferrari không phù hợp tiến đến.
Lâm Cẩm Sắt khi còn nhỏ đã từng nghe mẹ nói rằng, con người, cả đời chỉ cần có một người bạn tri kỉ là đủ rồi. Thế giới này, rất ít có một
người như vậy: không có quan hệ huyết thống, không lo lắng đến lợi ích,
quan tâm đến bạn vô điều kiện, lấy tim lấy phổi ra đối xử thật lòng với
bạn, thậm chí coi bạn còn quan trọng hơn cả sinh mệnh mình, mà tất cả
những cái đó đều không cần lí do gì. Đó chính là tri kỷ .
Người như vậy, có lẽ cả đời đều không gặp được.
Lâm Cẩm Sắt nghĩ, cô và Ngô Ưu, nhất định đều là tri kỉ của đối phương.
Ngô Ưu đối với chuyễn cũ của cô hiểu rõ như trong lòng bàn tay, cô cũng vậy. Hai người đều có vết sẹo trong lòng, vì thế luôn sưởi ấm cho nhau, trị thương cho nhau, khi bị đau sẽ trốn vào lòng của người kia để tìm
kiếm sự an ủi.
Người như vậy, đã tưởng mất rồi thì lại có thể tìm thấy.
Cho nên mặc dù sau đó, khi cô phát hiện tình cảm của Ngô Ưu dành cho
mình đang dần dần biến chất, cô vẫn luyến tiếc, luyến tiếc không muốn
rời khỏi cô ấy. Cho nên giả vờ không biết, tàn nhẫn lảng tránh tình cảm
của cô ấy, chỉ vì muốn ở bên cạnh cô ấy.
Nhưng đến
phút cuối, đúng là cô đã bỏ rơi Ngô Ưu trước, không nói một lời, chật
vật đào tẩu, ngay cả một lời nhắn cũng không lưu lại.
Cô biết Ngô Ưu nhất định rất oán hận cô, nếu không thì bằng năng lực của cô ấy, hơn hai năm, làm sao có thể vẫn chưa tìm được cô. Cô ấy đã vô
cùng thất vọng về cô , cho nên không muốn gặp lại cô.
Khi gặp lại, lửa giận của Ngô Ưu thấu trời thỏa đất mãnh liệt bốc lên,
hung hăng tát một cái, tất cả đều đã ở trong dự liệu của cô.
Nhưng ngoài dự liệu chính là, hai người lại dùng cách này để gặp lại nhau.
Hai chiếc xe nổi tiếng đang ở thế đối đầu nhau, chỉ trong phút chốc
lướt qua nhau đó, nhưng tại sao lại khéo như vậy, cửa kính xe không biết khi nào thì đã được hạ xuống, chủ nhân Ferrari tùy ý lắc lắc một chai
rượu màu đỏ, dư quang khóe mắt cùng lúc đó cũng vô tình lướt qua cô…
Ferrari hung dữ chuyển hướng 90 độ, ngang ngạnh tiến lên chặn đầu
Maybach, không nhiều không ít, một chút nữa hai xe đã đâm sầm vào nhau.
Trình Mi chỉ cảm thấy thần kinh sắp hỏng rồi, khóc không ra nước mắt,
đây là thói đời gì, vận khí xấu xa gì đây, ngắn ngủn chưa tròn một
tháng, quán quân của chặng đua F1 nổi danh thế giới này cư nhiên hai lần suýt nữa hiến thân dưới bánh xe!
Một lần thôi thì cũng không so đo làm gì , dù sao người tên Lâm Lan kia cũng phải chịu một sự kích thích rất lớn, nhưng mà …
Cô gắt gao lườm chủ nhân của Ferrari.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...