Lâm Cẩm Sắt hít sâu, xoay người, mềm mại bước đi chạy lấy người.
Không thể nói lý lẽ với người đàn ông này được, nhìn xem, một phút
trước đây còn phong đạm vân thanh phá hủy đi tấm lòng của một người con
gái, bây giờ lại có thể ở đây mê hoặc cô. Hắn chính là con người như
thế, vô cùng hư ảo, khi vui thì lời ngon tiếng ngọt dỗ dành hai ba câu,
nhưng sự thật cuối cùng là thế nào thì không ai biết được.
Cô đã bị mắc mưu một lần, bây giờ chỉ có quỷ mới tin hắn lần nữa!
Còn đang nghĩ thế , chợt nghe thấy từ phía sau có một tiếng nói nhỏ ra
vẻ oán giận, “Thật là không biết tốt xấu gì cả…” Câu nói vừa rơi xuống,
một cơn gió đột ngột kéo tới, ngay sau đó cô đã bị ôm ngang lấy, cả thế
giới trong thời khắc đó như bị chao đảo….
Cô bị người ta xốc lên vai!
Lâm Cẩm Sắt chỉ kịp thét lên một tiếng chói tai nho nhỏ, cảm thấy không có điểm tựa, máu toàn thân dồn cả về não, sự hô hấp khó khăn cộng với
sự căm tức khó mà nén được với người đàn ông này đồng thời kéo tới. Cô
liều mạng dùng toàn bộ sức lực đánh lên lưng hắn, xấu hổ đỏ mặt quát
nhẹ: “Họ Đường kia! Đầu óc ngài thật xấu xa! Mau buông tôi ra!
Tên vô lại này! Trước mặt mọi người lại nghiễm nhiên có thể làm ra hành động mất mặt như vậy…
Lực đạo của cô rất lớn, lại đã từng được luyện tập , cho dù Đường Lưu
Nhan cũng rất khỏe mạnh, nhưng cũng là đang ôm cô, hơn nữa thể trạng cơ
thể hắn cũng không được tốt cho lắm… từng nắm đấm của cô như mưa đập lên lưng hắn, bị đau hắn không khỏi nhíu mày, nhưng trên mặt vẫn rất vui
vẻ, chẳng những không để tâm, hắn còn bắt đầu nhấc chân đi về phía bãi
đỗ xe, vừa đi vừa chậm chạp nói, “Không buông.” Khí chất thật là đỉnh
cao của vô lại.
Từ khách sạn đến bãi đỗ xe, nói thế
nào cũng cách nhau khoảng mấy trăm thước. Người trên đường không ít, cho nên hai người họ tự nhiên sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
… Khụ, nhưng ánh mắt kia, trong đó có bao nhiêu kì lạ đây.
Thử nghĩ xem, người đàn ông anh tuấn cao ngất một thân tây trang màu
trắng sang trọng, dù sao thì cũng là một quý công tử, nhưng lại vô cùng
cường bạo ôm một người phụ nữ trên vai, khóe miệng còn lộ ra nụ cười kì
lạ nữa…
Nhìn cô gái bị ôm kia, mặc dù không nhìn rõ
mặt, nhưng bộ lễ phục màu đen lộ lưng kia ôm lấy dáng người mảnh dẻ
tuyệt đẹp dù nhìn thế nào thì cũng giống như con gái nhà quyền quý, giờ
phút này lại đang thét chói tai, không biết đang mắng mỏ gì, hai tay hai chân đạp loạn xạ mất hết cả hình tượng.
Đường Lưu
Nhan hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người qua đường, chỉ là
mỉm cười với họ, vô cùng tuấn tú, nhìn đôi mắt kia đi… oán giận , bất
đắc dĩ , bao dung , chiều chuộng …
Ồ, người qua đường cũng ngầm hiểu rồi.
Thì ra là một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau.
Cười cười tỏ vẻ đã hiểu, họ lại chú tâm đi tiếp con đường của mình.
Đáng tiếc tất cả những điều đó Lâm Cẩm Sắt đều nhìn không thấy, mặt cô
gần sát vào lưng hắn, lúc này cô chỉ cảm thấy sắp không thể thở nổi nữa, trong lòng lại vô cùng buồn bực và xấu hổ. Họ Đường này có phải muốn để cô rối tung lên, xấu xí trong mắt người khác, thì hắn mới vui vẻ phải
không? !
“Họ Đường , tên chết tiệt này buông tôi ra!”
Đường Lưu Nhan không có bất cứ phản ứng nào, bước nhanh hơn khiêng cô đến bãi đỗ xe.
Lâm Cẩm Sắt cũng mệt mỏi rồi , không còn sức lực mà chống lại hắn nữa,
chỉ có thể cựa quậy một chút, một trận gió lạnh thổi tới, cô mạnh mẽ
rùng mình một cái.
Đừng quên trang phục của cô bây giờ tuy là đẹp nhưng thật vô cùng vô dụng, thiếu vải đến đáng thương, mà
bây giờ là mùa rét đậm, thậm chí trong không khí còn có những bông tuyết nhỏ bay bay. Cô, chỉ cần thời tiết lạnh đã cảm thấy buồn rồi chứ chưa
cần nói đến việc đang tức giận, nhưng dù sao cũng không thể khóc lóc om
sòm được .
Cô khụt khịt mũi, thấp giọng nói, “Đường
Lưu Nhan, tôi lạnh.” Giọng nói của cô trong đêm khuya gió lạnh gào thét
có vẻ rất nhẹ nhàng, còn có cả sự bất đắc dĩ, thỏa hiệp , khẩu khí nghe
rõ là không khách khí, nhưng là giọng nói của cô, cho nên có vẻ động
lòng người hơn.
Chỉ có mình cô.
Bước chân Đường Lưu Nhan dừng lại, khoảnh khắc ngắn ngủi đó lòng hắn dịu đi rất nhiều khi nghe được năm chữ ấy.
Giống như một bông hoa sắp nở.
Rõ ràng hắn biết, cô gái này rất đáng thương khi phải mặc bộ lễ phục
đó… nhưng để khiến cô có thể mặc lên mình bộ lễ phục đó, cũng là một
chuyện không hề dễ dàng. Hắn biết cô rất sợ lạnh, trước kia khi ở cùng
nhau, hắn rõ ràng đã chỉnh điều hòa lên nhiệt độ rất cao, nhưng cô vẫn
mặc quần áo rất dày, mặc dù là như thế, thì độ ấm trên người cô vẫn rất
thấp, giống như một loại động vật nào đó có thân nhiệt ổn định.
… Thật sự là một cô bé thích được chiều chuộng.
Khẽ thở dài, hắn buông cô ra.
Động tác cũng không nhẹ nhàng lắm, nhưng cô cũng không vì thế mà ngã
xuống, chờ cho cô đứng thật vững vàng, hắn mới nắm tay cô, bước đi.
Lâm Cẩm Sắt bị hắn lôi đi nghiêng ngả lảo đảo cất bước, trong lòng vẫn
còn sợ hãi. Cô chưa từng nói , cô rất sợ loại cảm giác bị treo ngược lên mất cả trọng tâm của cơ thể.
Mãi cho đến khi ngồi trong chiếc xe ấm áp, cô chỉ thấy Trình MI vô cùng ngạc nhiên, “Ồ, quay lại nhanh vậy sao ?”
“Ừm, nói vài câu với cô dâu chú rể thôi mà, đi đi .” Đường Lưu Nhan liếc cô một cái, lạnh nhạt nói.
“Hai người đó … không phải…” Trình Mi đột nhiên ngừng lại, không nói
nữa, lông mày đầy anh khí nhíu lại, cô rất tự nhiên đổi sang một đề tài
khác “Cẩm Sắt, muộn thế này rồi , ký túc xá của chị hẳn là đóng cửa
rồi?”
Lâm Cẩm Sắt nghe vậy trong lòng lộp bộp một
tiếng, thầm than hỏng rồi. Kí túc xá của cô nội quy rất nghiêm, đi về
trễ hay lẻn vào trong là sẽ bị trừ rất nhiều điểm…tốt rồi, học bổng năm
học này cảu cô cứ thế mà trôi đi sao.
Nghĩ đến đây,
trong lòng lửa trong lòng cô lại bén lên, mặc dù vẫn không muốn dính đến Đường Lưu Nhan, nhưng vẫn nhịn không được mà trừng mắt với hắn một cái.
Đều tại hắn ta cả!
Đường Lưu Nhan
bị cô trừng mắt có chút không hiểu, hắn nghĩ cô bực mình bởi tình ý
trong câu nói dở dang của Trình Mi, cho nên hắn lại mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...