Lòng dạ đang vô cùng rối rắm thì từ cửa truyền tới một tiếng vang lạ,
Lâm Cẩm Sắt nghe tiếng vọng qua mới phát hiện đúng là tiếng bước chân
Đường Lưu Nhan đã quay lại …hắn không phải đi ra ngoài nhận điện thoại
sao? Tại sao đã quay lại rồi? Cô hơi hoảng hốt, theo bản năng muốn giấu
túi văn kiện kia đi.
Nhưng đã là hơi chậm rồi.
Ánh mắt Đường Lưu Nhan tối đi nhanh chóng bước tới phía cô, lần đầu
tiên thấy vẻ mặt không hề thay đổi cảm xúc của hắn, cô hơi sửng sốt, mặc kệ hắn cúi người lấy tập văn kiện đi.
“Lâm Cẩm Sắt,
xem trộm đồ của người khác không phải thói quen tốt đâu.” Hắn thản nhiên nói khiến người ta không thể hiểu rõ cảm xúc của hắn như thế nào.
Nhưng Lâm Cẩm Sắt lại không hiểu lắm rõ ràng văn kiện đó là của cô
chính xác là như thế bây giờ đã biến thành cô “xem trộm” rồi . Hai tay
năm chặt, bình tĩnh bình tĩnh nào, người đàn ông này cô không thể trêu
tới… nhưng cô từng là một luật sư cho nên bình sinh thứ ghét nhất chính
là bị vu oan giá họa …
Cô nâng mắt nhìn hắn, khóe môi
gợi lên một nụ cười “Nhan công tử, vậy chiếm hữu thứ của người khác làm
của riêng, cũng không phải là một thói.” Lâm Cẩm Sắt biết đã biết dạng
nói tuyệt đối hội chọc giận hắn, mà sự thật quả thật là như thế.
Đường Lưu Nhan mặt không chút thay đổi nhìn cô, gợn sóng trong mắt rất
tĩnh, giống như thời khắc an bình trước khi bão táp nổi lên.
Hắn hơi cúi xuống nhưng trong mắt Lâm Cẩm Sắt tư thế đó lại càng có vẻ
cao cao tại thượng. Khí chất mạnh mẽ từ trong ngữ điệu bình thản của hắn cứ thế mà lộ ra ngoài.
Hắn nói “Lâm Cẩm Sắt, đừng có ý muốn chọc giận tôi, cái này đối với em không hề tốt chút nào đâu.”
Dứt lời, giống như vô cùng chán ghét không thèm liếc nhìn cô một cái, đứng lên, cầm túi văn kiện trong tay đi ra ngoài .
Rất nhanh trong phòng chỉ còn một mình Lâm Cẩm Sắt, cô ngồi bệt dưới
thảm kinh ngạc nhìn thân ảnh của hắn rời đi, thật lâu sau, hai tay cô
đặt trên ngực, nở nụ cười.
Đoán xem vừa rồi cô thấy được thứ gì từ trong mắt Đường đại thiếu gia?
Bối rối!
Tuy chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn ngủi, dường như chỉ là thoáng qua
nhưng cô vô cùng vô cùng biết rõ…khi hắn tới gần cô, thậm chí cô cảm
giác được hắn hô hấp rất loạn nhịp…sự sợ hãi của cô với hắn cũng không
làm ảnh hưởng đến suy đoán của cô, nếu hắn biểu hiện như vậy còn chưa đủ để cô nhận ra điều gì đó, vậy thì cô chính là ngu ngốc.
Cơ thể cô hơi giật giật, từ trên thảm đứng lên, tâm tình tốt lên thật
nhiều, hình như ngay cả cơ bắp cũng không còn đau nhức nữa. Đi chân
trần, cô bước vào trong phòng tắm xa hoa của phòng ngủ, tâm trạng vui vẻ pha nước nóng tắm.
Đường Lưu Nhan ơi là Đường Lưu Nhan, không ngờ nhược điểm của hắn lại chính là cô?
Sương mù lượn lờ, cô ở trong mảnh mông lung ấy nhẹ nhàng thở dài nhưng độ cong của khóe miệng lại rất kiêu ngạo khoái chí.
Cô phải lợi dụng điểm này như thế nào mới tốt nhỉ?
Tắm rửa xong đã là hơn nửa giờ sau, tẩy đi một cơ thể đầy mồ hôi và đau nhức, cô khoác áo choàng rộng thùng thình trong phòng tắm thần thanh
khí sảng bước ra ngoài, sau đó cả một ngày tìm tòi trong phòng ngủ vẫn
không hề tìm thấy bộ quần áo lúc ban đầu của mình.
Bỗng nhiên nhớ lại dường như lúc cô thức dậy đã là không mặc gì rồi, mặt không khỏi nóng lên, người đàn ông đó không phải đã lột trần cô ngay từ bên ngoài chứ?
Một lúc sau không thèm nghĩ tới vấn đề mất mặt như thế nữa, cô do dự vài giây, quyết định mặc áo choàng kiểu
nam này đi ra khỏi phòng ngủ. Khi đói bụng dạ dày mới là lão đại (mới là quan trọng nhất, phải ưu tiên trước tiên ấy).
Không
biết đã là mấy giờ rồi, tóm lại là trời đã sáng, từ chiều hôm qua đến
giờ cô vẫn chưa có ăn gì, hơn nữa tối qua làm một trận vận động kịch
liệt như vậy, bây giờ cái bụng đói của cô đã kêu vang rồi, thậm chí còn
nghĩ không khéo một cái đầu trâu mình cũng có thể nuốt trôi nữa.
Cô ních đầy bụng nhưng không ngờ ở trong căn biệt thự ven hồ ở Italia này lại có thể gặp được cố nhân.
Một thân quần áo Armani màu đen ngồi trong phòng khách, mái tóc trước
kia không hề bị gò bó mà luôn phiêu dật kia giờ đây đã bị keo vuốt tóc
làm cho mất đi phần phóng khoáng lưu tình đó, chỉ có cặp mắt hoa đào hơi cong kia mới khiến người ta nhìn ra được một chút dấu vết của tuổi
thanh niên còn sót lại. Hắn ngồi trên sô pha ở phòng khách, đang nhìn
lên màn hình điện thoại, vẻ mặt có vẻ không kiên nhẫn.
Người nọ vừa nhấc mắt đã lập tức nhìn thấy Lâm Cẩm Sắt mặc một chiếc áo choàng tắm kiểu nam không phù hợp từ trong phòng ngủ của Đường Lưu Nhan bước ra, ánh mắt ngẩn ra rồi tiếp theo cả người cũng ngây ngẩn.
Thực tế Lâm Cẩm Sắt cũng bị dọa tới không ít.
Người đàn ông đang ngồi trong phòng khách này… đúng là Dung Thất. Đã
hơn một năm không gặp, hắn cũng thay đổi không ít… Tựa hồ càng ngày càng trầm ổn thành thục hơn nhiều.
Nhưng vấn đề là … vì sao Dung Thất lại xuất hiện ở đây?
Da mặt co hơi co rút nhưng rất khó để nhận ra, không dấu vết khép chặt
cổ chiếc áo choàng lại, giả vờ không có chuyện gì, mỉm cười, “Dung Thất, đã lâu không gặp.” đột ngột quá, cô dường như không nghĩ ra nên dùng
loại từ ngữ gì mới có thể tránh sự xấu hổ khi chạm mặt người khác trong
tình cảnh này của mình.
Dù sao bây giờ cô cũng là “Y
quan không chỉnh” (áo quần không chỉnh tề), lại từ trong phòng ngủ Đường Lưu Nhan đi ra, mặc dù là ai nhìn thấy đều có thể mơ một giấc mơ kiều
diễm vô hạn…
Dung Thất chỉ im lặng không lên tiếng như vậy nhìn cô, cảm giác trong ánh mắt đó khó có thể diễn tả bằng lời
nhưng lại khiến lòng Lâm Cẩm Sắt không hiểu sao mà cảm thấy sợ hãi. Hắn
bỗng nhiên nhíu mi, cười nói, “ừm, Lâm tiểu thư, lâu rồi không gặp .” Nụ cười tuấn tú đó cũng có vẻ thảm đạm như vậy.
Đáng tiếc Lâm Cẩm Sắt chỉ một lòng thầm nghĩ xem làm thế nào để đỡ xấu hổ, vẫn chẳng thể nhìn ra được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...