Khi Lâm Cẩm Sắt được Đường Lưu Nhan đưa về đến hoa viên Biển đã là 9 rưỡi tối.
Gió thu thổi lạnh.
Chiếc xe đen dừng cách tiểu biệt thự của cô không xa.
Đã dừng ở đó rất lâu.
Lâm Cẩm Sắt ngồi ở ghế phó, bất đắc dĩ quay đầu nhìn qua, không thể nhịn được nữa
“Đường Lưu Nhan, rốt cục ngài muốn gì?” Lúc trước khi nói chuyện với
Tần gia, cô thực thức thời không gây hấn với hắn… mặc dù hành vi của hắn viết ba chữ rõ ràng “Lợi dụng cô”! Thậm chí đến bây giờ cô cũng không
truy hỏi hắn động cơ cùng cái gọi là nguyên nhân hậu quả… hắn còn muốn
thế nào?
Cô mở miệng bảo hắn đưa cô đến hoa viên biển xanh, hắn đồng ý với cô, nhưng mà…
Cửa xe bị khóa bằng khóa điện tử, là bắt cô phải ở lại, hay là muốn cô phải cầu xin hắn thả cô đi?
Trầm mặc nửa ngày, là không muốn nói chuyện với cô, hay là còn chưa
nghĩ ra phải dùng lí do gì thoái thác mới có thể lừa gạt trấn an cô?
Cô vô cùng giận hắn.
Bây giờ cô dường như đã trắng tay rồi, cô vô cùng sợ hãi, sợ người đàn
ông đáng sợ trước mắt này sẽ cướp đi những thứ cô vừa mới có kia.
Sợ hãi khiến toàn thân lạnh run.
Cô không biết cô đối với hắn còn có giá trị lợi dụng gì, nhưng có cần
phải giữ kín như bưng, cố làm ra vẻ huyền bí như vậy không? Mọi người
đều đã trưởng thành rồi, mọi chuyện cứ rõ ràng ra thì có gì là không
tốt. Cho dù là lợi dụng cô thì cũng phải để cho cô hiểu rõ chứ!
Hạ quyết tâm, cô nắm chặt hai tay thành quyền, cố gắng ổn định cảm xúc
của mình, chậm rãi mở miệng nói “Đường Lưu Nhan, ngài nói đi, rốt cuộc
ngài muốn tôi làm gì, tôi phải làm thế nào ngài mới vừa lòng?”
“Tối nay tôi muốn hiểu rõ tất cả, muốn tôi chết, ngài cũng phải cho tôi biết tại sao lại phải chết.”
Đường Lưu Nhan nghe vậy rốt cục cũng quay đầu qua nhìn cô, ánh đèn tiêu sái ngoài cửa chiếu vào xe, dừng trên khuôn mặt tuấn tú âm nhu mà lại
góc cạnh rõ ràng của hắn, giống như ánh trăng được phủ một tầng băng
lạnh.
Đồng tử đen tối thâm trầm của hắn.
Trong mắt một tia sáng khó hiểu rất nhanh hiện lên, cuối cùng khôi phục bình tĩnh, trong giây lát, hắn khẽ cười nói:
“Nếu tôi nói, tôi chỉ muốn giữ em lại bên cạnh, em có tin không?”
Lâm Cẩm Sắt nghe vậy ngẩn ra, đầu óc ngưng trệ.
Một hồi lâu sau, cô thì thào lặp lại lời hắn nói, “Giữ tôi… ở bên cạnh
ngài?” Ngữ điệu khi cô lặp lại những lời rất chậm chạp , dường như có tư vị đang nhấm nuốt nó.
Nụ cười quay lại trên khóe môi cô, đôi
mắt càng trở nên đẹp hơn “Đường Lưu Nhan ngài quá coi thường tôi rồi,
ngài nghĩ là dùng những lời nói như vậy có thể lừa gạt tôi sao? Ngài
muốn giữ tôi lại? Thủ đoạn của ngài làm tôi lên trời cũng không có đường xuống đất…còn nữa, ngài thích tôi sao? Ngài thích tôi gì chứ? Ngài
…dùng cách nào để thích tôi? ! Chiếm hữu, giẫm đạp, hay là vờ yêu
thương?”
Từ lúc họ gặp nhau lần đầu tiên cho tới bây giờ, mỗi
giờ mỗi khắc đều là sự tính toán, bức bách, anh lừa gạt tôi, quyền lợi,
tiền tài, cùng với mặt nạ dối trá.
Ở trong sự xấu xí dơ bẩn như vậy, làm sao tình yêu có thể xuất hiện?
Oan gia vui mừng? Từ hận chuyển thành yêu?
Xùy, đó chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình và những bộ phim thần tượng mà thôi.
Dừng lại, Lâm Cẩm Sắt thở gấp, ngực không kiềm chế được mà phập phồng,
cô nhắm mắt lại, sắc mặt cực kỳ mệt mỏi, dường như có cả một chút phiền
muộn, cô tiếp tục nói, “Nhan công tử tôi không chơi nổi nữa, tôi thua
rồi, để cho tôi cái mạng là được rồi, ngài muốn làm gì tôi chưa bao giờ
có ý kiến, nhưng mà ” nói xong cô lại dừng lại một chút, giọng cười mỉa
mai, “Xin đừng nói đùa với hai chữ tình yêu. Ngài và tôi đều không có đủ tư cách để nói ra hai chữ này.”
Cô từng đem hai chữ này mà lợi dụng người khác, nhưng không ngờ rằng hậu quả không những làm tổn
thương người khác còn tổn thương cả chính mình nữa.
Mất nhiều hơn được. Bây giờ cô đã không còn loại dũng khí muốn nếm thử mùi vị dẫm lên vết xe đổ nữa.
Đường Lưu Nhan trầm mặc, ngay cả ý cười cũng rất thâm sâu trên khuôn
mặt anh tuấn, chỉ là bắt được cổ tay cô, ngón tay tái nhợt thon dài gắt
gao nắm lấy gan bàn tay cô.
Ngay khi Lâm Cẩm Sắt nghĩ rằng hắn
đã bị đả kích bởi lời nói của cô, hắn lại nhẹ nhàng mở miệng , “Tin hay
không tùy em, tôi chỉ muốn khiến em can tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi, ” hắn nhìn cô, “Những lời nói đó từ sau tôi sẽ không nói lại nữa, chỉ có
một lần, em nhớ kỹ đó, chỉ có một lần.”
Lâm Cẩm Sắt cười khổ trong lòng.
Ngay cả những câu nói như vậy cũng phải bố thí cho cô sao?
Đường Lưu Nhan trầm ngâm, đồng tử màu ngọc lưu ly thẳng tắp nhìn lại
cô, “Lúc trước em hiểu những gì mà Tần gia nói chứ? Hắn muốn để em làm
người nối nghiệp hắn.”
“Về phần lợi dụng gì đó… em suy nghĩ quá nhiều rồi. Cô bé, em không phải vẫn muốn dập tắt nhuệ khí của tôi sao?”
Hắn mỉm cười, ngón tay vuốt nhẹ trên cổ tay cô, khóe miệng cong lên là
nụ cười tựa tiếu phi tiếu quen thuộc, “Tôi đang cho em cơ hội đó. Thế
lực của Viêm bang cũng không kém hơn Đường Minh Nhược đâu… tôi chỉ sợ em ngốc nghếch cự tuyệt, cho nên đành phải đồng ý trước giúp em.”
Lâm Cẩm Sắt yên lặng.
Câu nói này của Đường Lưu Nhan vô cùng trôi chảy, lo lắng cho cô rất
nhiều, khẩu khí cũng ôn thuần, nếu cô còn nói gì đó, có vẻ như đang cố
tình gây sự thì phải …
Nhưng mà…
Cô hơi nhếch môi, “Đường Lưu Nhan, ngài không yêu tôi…”
“Yêu hay không yêu, có liên quan gì sao ” hắn mở miệng cắt đứt lời cô,
đem tay cô giơ lên, đặt trên hai má, nụ cười kia rực rỡ đến sáng chói
“Chỉ là cảm thấy em rất ấm áp…”
Trong khoảnh khắc đó dường như có gì đó đang từ từ sụp đổ.
Lâm Cẩm Sắt thừa nhận, cô bị đả kích bởi những lời nói của hắn .
Mặc kệ hắn nói thật hay không…
Đúng vậy, vì sao hắn lại giữ cô lại, dù thế nào cô cũng phải là chính cô.
Yêu hay không yêu có liên quan gì sao.
Ấm áp…
Ấm áp là đủ rồi.
Cô đã bao lâu không có được sự ấm áp ấy?
Không nhớ rõ, nhưng vẫn nhớ đến hương vị của sự ấm áp.
Khi cô còn nhỏ, cha cô nhấc bổng cơ thể nhỏ bé của cô lên, nụ cười trên mặt là thoải mái mà nhân từ. Tóc cô bay bay trong gió, co chỉ cảm thấy
hai bàn tay ôm cô thật ấm áp, ấm áp tới mức đến bây giờ cô cũng không
dám quên. Suy nghĩ nhiều quá vết thương lại trở nên không thể khép
miệng.
Gần một chút nữa…
Là nhiều năm trước, mùa đông
băng thiên tuyết địa kia, thiếu niên ôn nhã tuấn tú kia, đưa tay ra cho
cô, nụ cười ấm áp trên môi có thể hòa tan băng tuyết, anh nói, “Đi nào,
Cẩm Sắt, anh dẫn em đi mua giày cao gót, màu đỏ, mua cho em thật nhiều
giày.” …
Có lẽ Đường Lưu Nhan cũng giống cô , được hưởng hương
vị của sự ấm áp đó, sẽ thấy không thể quên được, đáng tiếc dù có tận lực đến mức nào cũng không thể tìm được nữa .
Cô và hắn thì ra đều đáng thương như vậy.
Cô nhẹ nhàng thở dài, trong mũi chua xót.
Bây giờ cô mới phát hiện, kì thật cô rất thích khó . Chỉ là có đôi khi khóc không ra nước mắt mà thôi.
Hồi lâu, cô mới lên tiếng, “Đường Lưu Nhan, chỉ có tôi cho ngài ấm áp thì không công bằng.”
Đường Lưu Nhan khẽ cười ra tiếng, “Cho nên?” Nếu nghe cẩn thận, có thể
phát hiện trong câu nói của hắn có một tia thở dài như có như không.
Đáng tiếc bây giờ trong lòng Lâm Cẩm Sắt đã bị đau thương ùn ùn kéo đến bao phủ, cô chỉ muốn tìm lấy một thân cây để bám vào, loại này suy nghĩ mất lí trí này đã khiến cô điên rồ mà nói rằng:
“Cho nên, có qua có lại, từ nay về sau, ấm áp của ngài thuộc về tôi.”
Đường Lưu Nhan cúi đầu nhìn nàng, cười “Được.”
“Ừ,” Cô chậm rãi đem thân thể tựa vào người hắn, nói nhỏ, ngữ khí vẫn
giống như trước, tràn ngập mệt mỏi và vô lực , “tôi cũng đồng ý với
ngài, ở lại bên cạnh ngài, cam tâm tình nguyện.”
(từ nay về sau có nên đổi thành anh-em ko cả nhà? Cmt ý kiến cho tớ nha để còn làm chương sau nữa, nhanh nào )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...