Lâm Cẩm Sắt theo nhân viên phục vụ rẽ trái quẹo phải, lên mấy tầng thang máy, sau đó qua một hành lang thật dài, cuối cùng cũng đến được phòng
karaoke đó.
“Lâm tiểu thư, mời.” Đẩy ra cửa phòng ra,
phục vụ cúi đầu nhưng giọng nói lại êm tai lạ kì, Lâm Cẩm Sắt liếc mắt
nhìn một chút, lúc trước vì ánh sáng hơi tối cho nên không thấy rõ, bây
giờ mới phát hiện người phục vụ một thân tây trang này lại là một cô bé, hơn nữa, nhìn qua thấy rất quen.
Giống như đã nhìn thấu tâm tư cô, cô bé nhe răng cười với cô, làm ra một động tác pha chế rượu.
Trí nhớ của Lâm Cẩm Sắt lập tức được khai thông, thì ra là cô bé mà lần đầu tiên khi cô bước vào quán bar này đã gặp qua.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô gái đó trắng nõn thanh tú, nhưng hàng lông
mi hơi dày kia lại ẩn ẩn lộ ra một chút anh khí, mái tóc đôi khuyên tai
màu bạc khiến cho cả vô cùng nhanh nhẹn sạch sẽ.
Cảm
giác của cô với cô bé này không xấu, lại còn có xúc động muốn kết bạn…vì thế, hai tay cô lúc này nắm chặt lấy cô bé đang muốn rời khỏi, mở miệng hỏi: “Cô tên là gì?”
Vẻ mặt cô bé đó hơi thay đổi một chút, nhưng rất nhanh đã biết mất, cô hơi hơi cúi đầu, mở miệng, không
kiêu ngạo rất đúng mực trả lời: “Em họ Trình, Trình Mi, Lâm tiểu thư có
thể gọi em là Tiểu Mi.”
Lâm Cẩm Sắt nhíu mày, khóe môi khẽ động, nở nụ cười, “Nhớ rồi, Tiểu Mi, vậy em gọi chọ là Cẩm Sắt là được rồi.”
Trình Mi hào phóng cười, vươn tay về phía cô, nhanh nhẹn nói, “Rất vui có thể trở thành bạn chị.”
…
Lâm Cẩm Sắt nhìn bóng dáng Trình Mi vừa mới rời đi, lông mi hơi giật giật, cô hình như chưa nói với cô ấy muốn trở thành bạn?
Bất đắc dĩ nhún vai, mới phát hiện ra hành lang dài rộng như vậy lại
chỉ có một mình cô đứng đó, nghĩ đến quán bar mới khai trương nên ít
khách, mũi chân cô xoay nhẹ, cả người tiến vào căn phòng.
Căn phòng này khá rộng, cũng phải hơn 100 mét vuông, ở giữa là quầy
bar, bên trên là vài giá treo ly thủy tinh, một tủ rượu xinh xắn, một bộ sô pha kê sát vào tường, chung quanh sô pha và bàn trà đều đặt một vài
bồn cây, cửa sổ sát đất to rộng mở toang, có vài cơn gió nhè nhẹ thổi
vào trong, lộ ra chiếc xích đu khẽ lay động theo gió.
Trong căn phòng có một giọng nữ khàn khàn ngâm nga.
Đây sao có thể là quán bar chứ?
Rõ ràng chính là nơi nghỉ ngơi hưu nhàn mà!
Trong miệng tuy rằng chậc chậc kì lạ nhưng trong lòng Lâm Cẩm Sắt lại dần trầm tĩnh lại.
Khóe môi gợi lên ý cười thản nhiên.
Xem ra Đường Lưu Nhan chỉ là chăm sóc mà thôi…
Quán bar này, thật sự rất hợp với tâm ý của hắn.
Bước lên tấm thảm đay màu đen, Lâm Cẩm Sắt lững thững đi tới chiếc xích đu mà ngay khi mới vào cửa cô đã rất ấn tượng, điều chỉnh vị trí, thích ý tiến lên.
Khẽ dùng lực một chút, xích đu bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng.
Có cơn gió thổi qua mặt.
Nhìn qua cửa sổ sát đất mở toang kia, có thể nhìn thấy bầu trời đen kịt kia có vài chấm sáng nho nhỏ.
Lúc trước có uống một chút rượu, lúc này Lâm Cẩm Sắt cảm thấy mọi dây
thần kinh trong cơ thể đều bị một loại cảm giác trôi nổi không có không
khí vây quanh.
Xích đu lên lại xuống, ngay khi cô suýt nữa buồn ngủ tới mức gục xuống, ngoài cửa truyền đến một tiếng động rất nhẹ.
Đôi mắt mị hoặc của cô mở lớn, nhìn lại phía đó, Đường Lưu Nhan đang lách người đi vào phòng.
Khuôn mặt sáng sủa, hai mắt rạng rỡ như bầu trời đầy sao.
“Tôi tưởng em đang ngủ.”
Đầu Lâm Cẩm Sắt đã hoạt động, hừ hừ trả lời, “Tôi không say.” Ít nhất là bây giờ cô cảm thấy của mình rất tỉnh táo.
“Thật không? Cho tôi kiểm tra một chút.” Trong tiếng cười mang theo sự
ôn nhu và hứng thú, trong nháy mắt hắn đã đến trước mặt cô, thừa dịp cô
còn chưa kịp phản ứng, đôi môi bạc đã áp chế rất nhanh!
ĐÚng lúc đầu Lâm Cẩm Sắt lệch khỏi quỹ đạo, còn chưa kịp tránh đi, đôi môi đã bị hắn chiếm lấy.
Cô vừa thấy đôi môi hơn động, lập tức phản xạ có điều kiện dùng sức đẩy hắn ra … “Đường Lưu Nhan, ngài không cần thô bạo như vậy!” Thở dốc thật mạnh, ngực phập phồng kịch liệt, Lâm Cẩm Sắt hơi liếm môi, thế mà lại
cảm nhận được mùi máu tươi, nói vậy môi lại bị rách rồi, đôi mắt lập tức hung hăng quét về phía người đàn ông mỗi lần hôn cô đều rất hung ác
này! Hắn muốn tìm bất mãn sao? Hay là bất mãn với cô?
Cô cứ hung dữ như vậy, chán ghét trừng hắn.
Đáng tiếc là cô đang ngồi, trên vị thế không được tốt cho lắm, khiến cho khí thế của cô bị giảm đi không ít.
Ánh mắt Đường Lưu Nhan tối sầm lại, nhưng chỉ nhẹ nhàng cười, phảng
phất giống như hoa xuân nở rộ… sau đó, mở miệng chính là loại khẩu khí
ngả ngớn tùy ý này: “Không có cách nào cả, em luôn làm cho tôi không
khống chế được chính mình.”
Lâm Cẩm Sắt nghe xong cười lạnh trong lòng.
Nói hay thật! Nếu là người phụ nữ bình thường, nhất định đã bị lời nói dối siêu đẳng này của hắn làm cho vui vẻ lắm đây!
Rõ ràng là hắn hoàn toàn được lợi, lại cứng rắn muốn biến cô thành người hưởng lợi.
Thật là một người đàn ông xấu xa.
Dừng một lát, cô hừ hừ cười, “Nhan công tử quá đề cao tôi rồi, nếu tôi
thực sự có bản lĩnh đó, làm sao có thể bị ngài chơi đùa xung quanh? Nếu
ngài thực sự coi tôi là đồ chơi … tôi nghĩ còn có rất nhiều người đề
nghị được mắc câu…vậy mời ngài thả tôi đi.” Nói xong, cô thở ra một hơi
thật sâu.
Nói ra rồi. Cuối cùng cô cũng đem được áp lực rất lâu đè nặng trong lòng mà nói ra rồi!
Đường Lưu Nhan mím môi nhìn cô chăm chú, đồng tử sâu thẳm sáng rõ mà u ám, giống như giếng nước hoa đào ngàn thước.
Đúng lúc Lâm Cẩm Sắt bị trầm mặc sự trầm mặc của hắn ép tới mức đã bắt
đầu có chút bối rối, cuối cùng hắn cũng chậm rãi mở miệng, vẫn là ngữ
điệu thản nhiên như vậy “Lâm Cẩm Sắt, em đừng quên, tôi nói rồi, đời này tôi sẽ không bao giờ buông em ra.”
Lâm Cẩm Sắt cười khổ, cả đời, dài như vậy sao… Trò gì nữa đây?
Cô nhắm mắt, giống như muốn áp chế cảm xúc kì lạ dâng lên trong lòng,
trong giây lát bất đắc dĩ mở miệng nói, “Đường Lưu Nhan, tôi không phải
trẻ con ba tuổi, xin ngài đừng cho tôi một tình yêu hư cấu, tôi không
dậy nổi đâu… Cũng không tin ngài có thể cho…” Lời cô còn chưa nói xong,
đã bị chiếc hôn mềm nhẹ chặn lại.
“Được rồi, ngoan nào, những lời này tôi không muốn nghe, ngoan…”
Trong cổ họng Lâm Cẩm Sắt nức nở một tiếng, cuối cùng nuốt những lời chưa nói xong xuống, vươn cánh tay ôm lấy cổ hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...