Đời người có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài dự tính, đôi khi một lúc nào
đó đã rõ ràng biết là sẽ như vậy rồi, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện
ra rằng, cái gọi là kết quả cũng không phải giống như trong suy nghĩ lúc ban đầu.
Ví dụ như Ngô Ưu lúc trước kia vẫn tin tưởng vững chắc từ trong tiềm thức rằng Đường Lưu Nhan kia tất nhiên sẽ cản
trở việc Cẩm Sắt về nước . Nhưng trên thực tế là…
Từ
lúc mua vé máy bay, đi ra sảnh sân bay, kiểm tra vé, lên máy bay, cho
đến khi máy bay an toàn tiếp đất, cả quá trình đều là thuận lợi đến khó
tin.
Hay là, họ Đường kia, không yêu thương Cẩm Sắt bằng tưởng tượng trong đầu cô?
Vừa nghĩ đến đó, lông mày Ngô Ưu không khỏi thật sâu nhíu lại.
Người đi trước kéo hành lí thật lâu vẫn chưa thấy cô đuổi kịp, lập tức dừng bước, quay đầu gọi một tiếng, “Tiểu Ưu?”
Rất nhanh lấy lại tinh thần, cô mặc kệ câu trả lời là thế nào, không để ý tới nó nữa, bước nhanh đi lên, nhưng nghi hoặc trong lòng vẫn cứ
vướng víu mãi, thủy chung không bay đi.
Ánh mắt trời
chiếu vào sân bay rất mạnh, từng tia nắng xuyên qua cửa kính thật lớn
trên nóc nhà, tao nhã chiếu xuống mặt đá cẩm thạch dưới nền, cộng với cả có vài chiếc điều hòa nhiệt độ không ngừng tỏa ra khí ấm, cho nên khi
vừa xuống máy bay , mặc áo lông, đi giày tuyết thật dày lại còn quấn
khăng quàng cổ bằng nhung khiến Lâm Cẩm Sắt lập tức trở thành tiêu điểm
chú ý của mọi người.
Giống như người Eskimo bất ngờ đi qua đường xích đạo, vô cùng đột ngột… rất thu hút.
Nhưng Lâm Cẩm Sắt không hề có chút nhận thức nào với việc này. Chỉ có
vô số cảm xúc phức tạp đang cuộn lên trong lồng ngực… Nhẹ nhàng gọi, mắt cô lại trùng xuống, có lóe ra một thứ ánh sáng, khóe môi cũng không
cong lên như trước nữa.
Cuối cùng cũng về nước .
Không ngờ rằng chỉ vài năm sau, cuối cùng cô cũng đặt chân lên quê
hương của mình. Nếu không phải mấy ngày trước cô mới biết được rằng từ
sau khi cô rời khỏi Viêm bang, Hứa Thuyền đã rút “Tập đàon kiến trúc
Đông Hải” ra khỏi thị trường Italia, cũng dời cả tổng bộ đến đại lục…
Thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không đặt chân lên chốn này.
Nơi này có nhiều kí ức khiến cô không muốn nhớ lại, nhưng cô không có cách nào ngăn cả cả, chỉ có thể chạy trốn mà thôi.
“Đi cùng với cậu, khả năng hối hận thật là cao” Ngô Ưu tà nghễ nhìn cô lạnh nhạt nói
Lâm Cẩm Sắt yên lặng quét mắt nhìn cô ấy một cái, chiếc kính râm màu đỏ cơ hồ đã che đi một nửa gương mặt, áo khoác ngoài lông thú màu đỏ, quần da màu đỏ, ôm lấy chiếc chân thẳng dài mị hoặc, cộng thêm một đôi giày
cao cổ màu đen 10 phân…
Cô sáng suốt lựa chọn gián
đoạn chủ đề và khôn ngoan chuyển snag một vấn đề khác: “Người tới đón
chúng ta đâu?” Cô còn nhớ rất rõ mà, vị đại tiểu thư trước mắt này từng
tuyên bố cho dù là con đường chỉ dài 100 thước, cũng phải dùng xe chứ
không thể đi bộ.
Đôi môi đỏ mọng của Ngô Ưu cong lên,
trong mắt phảng phất như có gì đó lóe lên, chỉ thấy cô nàng hướng ra
cánh cửa ngoài đại sảnh sân bay, hất cằm, khẽ phiên diêu nói, “Đến sớm
quá.”
Lâm Cẩm Sắt tự nhiên cũng theo động tác của cô
ấy mà nhìn qua đó, chỉ vài giây sau, cũng ngẩn người ra, chỉ trong
khoảnh khắc đó đầu óc trở nên trống rỗng.
Ngoài cửa
đại sảnh sân bay, một người đàn ông khẽ dựa vào Lamborghini, mặc áo
khoác màu xám ánh mắt tao nhã trầm tĩnh xuyên qua dòng người đang qua
lại, lẳng lặng nhìn cô, giống như cách cả nghìn núi vạn sông, nhìn lâu
đến mức dường như cả một thế kỉ đã trôi qua.
Bỗng nhiên rất thản nhiên nở nụ cười, đứng thẳng lên, bước chân chuyển động, chậm rãi đi về phía hai cô.
Hứa Thuyền đang đứng ở trước mặt cô, dáng người cao ngất, khuôn mặt góc cạnh có vẻ hơi lạnh lùng nhưng trong mắt Lâm Cẩm Sắt thì lại trở thành
nhu hòa kì diệu, dung mạo anh tuấn giống như một ngọn núi hoang dã, thăm thẳm .
Anh thấp giọng nói, “Cẩm Sắt.” Một tiếng gọi
khẽ khàng như thế, vốn là không có ý gì, nhưng lại khiến người đứng bên
cạnh kia thở dài một hơi, cảm thấy thật nặng nề .
Lâm
Cẩm Sắt cảm giác yết hầu của mình giống như bị thứ gì đó chặn lại, cả
buổi mới “ừ” được một tiếng, không có cách nào nói thêm bất cứ điều gì
cả.
Ngô Ưu ở bên cạnh nhìn hai người này đã đứng tới
nửa ngày, không ngờ Lâm Cẩm Sắt lại giống như đứa trẻ con bị nghẹn cả
ngày không nói được câu gì, không khỏi nóng vội, “Nhìn cậu chả có chút
tiền đồ nào …thật con mẹ nó mất mặt lão nương tớ quá…” Chỉ tiếc rèn sắt
không thể thành thép, chỉ kém mức giơ chân lên nữa thôi .
Nhưng lại nhìn thấy Hứa Thuyền không có một tia vội vàng, vẫn cứ kiên
nhẫn nhìn Cẩm Sắt, một câu cũng không nói, nhưng ánh mắt đó…
Chậc chậc.
Không muốn thấy loại ánh mắt đó, Ngô Ưu vẻ mặt chán ghét, sau đó mặc kệ hai người này, đi ra ngoài sân bay, chặn một chiếc taxi đi luôn.
Theo tình hình thế này, tên họ Đường kia gặp nguy hiểm rồi đây …
Ngồi trong xe taxi, Ngô Ưu ngoái lại phía sau rồi suy nghĩ một chút, rất vui sướng khi thấy người khác gặp nạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...