Sáng sớm,
Ngưu Nhu Miên ra khỏi phòng lại gặp Dương Thuần Miễn, nhớ lại chuyện hôm qua vừa thẹn mặt đỏ tai hồng, Dương Thuần Miễn trêu chọc nói:“Mới sáng
sớm sao mặt đỏ thế?” Trong lòng cười thầm chuyện ngày hôm qua.
“Tối hôm qua tôi nằm mơ ăn quả táo!” Ngưu Nhu Miên đụng Dương Thuần Miễn một chút, vào toilet.
Như vậy cũng biết?! Xem như cô lợi hại! Dương Thuần Miễn trong lòng thầm than.
Khi ăn điểm tâm, Ngưu Nhu Miên hỏi Dương Thuần Miễn:“Đêm nay trở về ăn cơm không?”
“Hẳn là trở về ăn.”
“Cái gì hẳn
là chứ! Buổi tối nhất định đúng giờ phải trở về!” Ngưu Nhu Miên thấy
Dương Thuần Miễn xem nhẹ, lại cố ý cường điệu một chút,“Nhất định đấy!”
“Được.” Dương Thuần Miễn vẫn chưa nghĩ nhiều.
Bạch thiếu gia sáng sớm bay về Thượng Hải, phó tổng Lâm Vũ Thanh của công ty ở Thượng Hải đến sân bay đón anh về công ty. Bận rộn một ngày, buổi tối Bạch thiếu gia vừa xử lý xong công việc lại quay gấp về Bắc Kinh, Lâm
Vũ Thanh kinh ngạc hỏi:“Bắc Kinh có việc gấp sao? Nếu không việc gấp,
ngày mai anh hãy trở về.”
“Có việc
gấp.” Bạch thiếu gia nhớ tới Ngưu Nhu Miên nhờ anh mang điểm tâm, Lâm Vũ Thanh chủ động lái xe đưa anh đi mua. Trong tâm Lâm Vũ Thanh hiểu rõ là Bạch thiếu gia vì ai mà mua điểm tâm nhưng mà không nghĩ tới ngay cả
một ngày anh cũng không nguyện nghỉ lại ở Thượng Hải, điều này làm cho
cô lưu luyến si mê Bạch thiếu gia hai năm, đau lòng không thôi. Bạch
thiếu gia đối với Lâm Vũ Thanh cũng cảm thấy áy náy. Năm đó Ngưu Nhu
Miên về nước, hai người tan rã trong không vui, Ngưu Nhu Miên khi đó còn nói về Đức tìm ông xã, không tìm được không trở lại . Bạch thiếu gia từ ngày ấy nản lòng thoái chí, công tác hai năm mới dần dần có thể không
còn nhớ tới Ngưu Nhu Miên nữa. Anh biết rõ tâm ý Lâm Vũ Thanh, nhưng vì
Ngưu Nhu Miên vẫn không chấp nhận cô ấy. Một tháng trước, ngay khi anh
nghĩ có thể thử phát triển với Lâm Vũ Thanh, lại đột nhiên biết được tin tức Ngưu Nhu Miên về nước, khi đó anh mới phát hiện, Ngưu Nhu Miên
giống như tượng một viên đạn chôn sâu trong cơ thể anh, miệng vết thương càng không ngừng vỡ tan cùng khép lại, có khi ở mặt ngoài anh cứ tưởng
là khỏi hẳn, nhưng thực tế chỉ cần không lấy ra hoàn toàn là một ngày
lại sẽ làm cho anh thống khổ lần nữa, cứ những tưởng trong lòng đã quên
nhưng thật ra lại không quên được. Trên đường chạy đến sân bay, Bạch
thiếu gia không khéo đụng phải một vụ tai nạn giao thông nên thời gian
bị kéo dài.
Giữa trưa
Ngưu Nhu Miên nhận được điện thoại cha mẹ chúc mừng sinh nhật vui vẻ,
một ngày hôm nay tâm tình thật là vui, sau khi tan sở một chiếc bánh
sinh nhật cùng một chai rượu vang, chuẩn bị về nhà làm đại tiệc sinh
nhật.
Dương Thuần
Miễn sau khi tan sở đến chỗ nhiếp ảnh gia lấy ảnh chụp. Trên đường về
nhà nhận được điện thoại của Dư Tư Giáng, trong điện thoại Dương Thuần
Miễn nghe được giọng của Dư Tư Giáng laf giọng mũi dày đặc, thỉnh thoảng lại nức nở, vô cùng lo lắng, vì thế lái xe đến nhà Dư Tư Giáng. Nhớ tới Ngưu Nhu Miên ở nhà chờ anh trở về ăn cơm, nên gọi điện thoại trở
về.“Tôi không về ăn cơm chiều .”
“Buổi sáng anh đã đồng ý là nhất định trở về .”
“Nhưng bây giờ có việc gấp.”
“Việc gấp gì?”
“Tư Giáng
dường như có chút việc, tôi phải qua đó. Về nói với cô sau!” Nói xong,
Dương Thuần Miễn vì tránh lọt vào oanh tạc của Ngưu Nhu Miên, vội vàng
cúp điện thoại. Ngưu Nhu Miên nghe tiếng ‘tích tích tích’, nặng nề mà
gác điện thoại. Lúc này, điện thoại lại vang , Ngưu Nhu Miên bắt điện
thoại, tức giận nói:“Mặc kệ là trễ bao nhiêu, anh đều phải trở về cho
tôi , trước 12h anh không trở lại là anh xong đời !”
“Nhu Miên, là anh, Lễ Cơ.”
“Bạch thiếu gia, thật xin lỗi, em tưởng là Dương Thuần Miễn.”
“Bây giờ anh ở sân bay, vừa bỏ lỡ chuyến bay, ba giờ sau mới có chuyến bay khác trở
về Bắc Kinh, chỉ sợ khi anh bay về Bắc Kinh thì đã là đêm khuya. Sinh
nhật của em……”
“Không có
việc gì, chỉ là già đi một tuổi mà thôi, có cái gì tốt mà chúc mừng đâu, nếu quá muộn ngày mai anh đáp máy bay rồi trở về tốt hơn.”
“Em chờ anh, anh nhất định sẽ trở về !” Bạch thiếu gia kiên quyết.
Bạch thiếu
gia sau khi cúp điện thoại, nhìn điểm tâm trong tay, tinh thần suy sụp
tựa lưng vào ghế ngồi, anh có thể bay trở về sao? Thật sự hôm nay có thể bắt được cô ấy sao? Hôm nay thật có thể đưa giấc mộng bao lâu nay của
anh biến thành sự thật sao? Lâm Vũ Thanh lái xe bên cạnh anh, sắc mặt
trầm trọng.
Ngưu Nhu
Miên nhìn một bàn rượu và thức ăn mình tỉ mỉ chuẩn bị, nước mắt ủy khuất trào ra, sau đó oán hận lau nước mắt, ngồi vào trên ghế, tự hát chúc
mừng sinh nhật cho mình, nhắm mắt cầu nguyện, thổi nến, sau đó cắt bánh
ngọt bỏ vào miệng, trái tim đau thật đau, nước mắt không chịu thua chảy
ra. Ngưu Nhu Miên sau khi càn quét, ghé vào phòng khách, ngây người nhìn điện thoại, uống rượu vang. Vài lần cầm lấy điện thoại muốn gọi cho
Dương Thuần Miễn nhưng vừa tưởng tượng đến Dư Tư Giáng lại buông điện
thoại xuống. Nghĩ đến tiệc tối lần đó, cô sợ cho dù có nói là sinh nhật
của mình, Dương Thuần Miễn sẽ vẫn lựa chọn Dư Tư Giáng.
Dương Thuần
Miễn đến nhà Dư Tư Giáng, mở cửa ra nhìn thấy Dư Tư Giáng nước mắt lã
chã, trong lòng không khỏi đau khổ, chau mày. Dư Tư Giáng thấy Dương
Thuần Miễn nước mắt càng thêm mãnh liệt, nức nở nói:“Thuần Miễn, em mang thai. Em phải làm cái gì bây giờ?” Nói xong, khóc nhào vào trong lòng
Dương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn cũng bị tin tức này dọa sợ. Sau một
lúc lâu, Dương Thuần Miễn nhẹ nhàng hỏi:“Lưu Liêm ?” Dư Tư Giáng gật gật đầu,“Nhưng tối qua em đã hoàn toàn chia tay với anh ấy, cũng cự tuyệt
lời cầu hôn của anh ta. Hôm trước đến công ty của anh ta, lại thấy anh
ta dây dưa không ngớt với cô gái kia.”
“Lưu Liêm nói như thế nào?”
“Em chưa cho cơ hội anh ta giải thích.”
“Tư Giáng, vì đứa cơn, anh thấy nên cho anh ta một lần cơ hội, nghe anh ta rốt cuộc nói như thế nào.”
Dương Thuần
Miễn ở nhà Dư Tư Giáng khuyên giải cô, cũng hứa hẹn không đem việc này
nói cho bất luận kẻ nào. Cho đến khi Dư Tư Giáng khóc mệt mỏi đi vào
giấc ngủ, Dương Thuần Miễn mới nhẹ nhàng rời đi. Trên đường, Dương Thuần Miễn trong đầu vẫn nhớ lại lời nói về 1/2 tình yêu của ngày đó Bạch
thiếu gia nhưng anh lại không thể thấy Dư Tư Giáng thống khổ mà khoanh
tay đứng nhìn.
Dương Thuần
Miễn gần đến 10h mới trở lại nhà trọ, khi vào nhà phát hiện bên trong
một tối đen, Dương Thuần Miễn mở đèn thì thấy Ngưu Nhu Miên hai mắt ửng
đỏ ghé vào điện thoại, lại liếc mắt thấy trên bàn còn lại bánh sinh nhật bánh cùng vỏ chai rượu, lập tức hiểu ra, cảm thấy áy náy cùng đau lòng
vô cùng. Dương Thuần Miễn bước nhanh đi tới Ngưu Nhu Miên bên người,
ngồi xổm người xuống, xin lỗi nói:“Tôi không biết hôm nay là sinh nhật
của cô.” Ngưu Nhu Miên khẽ nâng mí mắt, mang theo mấy phần men say,“Anh
biết thì như thế nào? Anh sẽ vì sinh nhật của tôi mà không đến chỗ của
Dư Tư Giáng sao? Anh có sao?” Dương Thuần Miễn nhất thời nghẹn lời, Ngưu Nhu Miên ưu thương hỏi,“Dương Thuần Miễn, anh yêu Dư Tư Giáng sao? Yêu
cô ấy sao?” Trải qua đêm này, Ngưu Nhu Miên cũng muốn cắt hết hy vọng
không làm cho mình ảo tưởng nữa. Dương Thuần Miễn bị hỏi, anh yêu Dư Tư
Giáng sao? Đó là yêu sao? Ngưu Nhu Miên thấy Dương Thuần Miễn không đáp, mượn cớ say sờ lên mặt Dương Thuần Miễn, chăm chú nhìn anh, rõ ràng
nói:“Hoàng Hoàng, em không biết trong lòng anh rốt cuộc yêu ai, em chỉ
biết……” Ngưu Nhu Miên ngừng một chút,“Người em yêu là anh!” Nước mắt
cũng trào ra.
Ngưu Nhu
Miên thổ lộ làm cho trong lòng Dương Thuần Miễn sóng to gió lớn, sóng
tình khó đỡ, đột nhiên hôn lên đôi môi đỏ mọng của Ngưu Nhu Miên. Dương
Thuần Miễn ở trên đôi môi của Ngưu Nhu Miên giống như đói mãnh liệt, đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng Ngưu Nhu Miên, đỡ lấy cái gáy của cô.
Ngưu Nhu Miên bị hôn ý loạn tình mê, choàng tay qua cổ Dương Thuần Miễn, cũng tận tình phát tiết cảm tình áp chế đã lâu. Hai người hôn nồng
nhiệt dần dần thân thể nóng bỏng, dường như cố gắng thỏa mãn dục vọng
lẫn nhau. Dương Thuần Miễn đưa tay chuyển tới thắt lưng nhỏ của Ngưu Nhu Miên, lực đạo dần dần tăng thêm, bỗng nhiên ôm ngang lấy thân của Ngưu
Nhu Miên, nặng nề mà thở hổn hển, bước vào trong phòng Ngưu Nhu Miên.
Ánh trắng trên cao soi sáng hai thân thể đang triền miên trong phòng,
trên cửa sổ hoa tuyết dần dần hòa tan……
Dương Thuần
Miễn ôm Ngưu Nhu Miên, với tay vào ngăn kéo trên đầu giường của Ngưu Nhu Miên lấy ra một chiếc bao cao su màu đen, hít một tiếng:“Cái này không
thành công, sẽ thành ‘người !” Ngưu Nhu Miên đỏ mặt ở hõm vai của Dương
Thuần Miễn cọ nhẹ, trêu ghẹo nói:“Nếu không cẩn thận có thật, đứa bé gọi là Dương Ý Ngoại!” Dương Thuần Miễn trong lòng vừa động, ở bên tai Ngưu Nhu Miên nhẹ giọng nói:“Đây là mì thịt bò ngon nhất mà kiếp này anh
được ăn!” [Dương Ý Ngoại là dương ngoài ý muốn đấy ạ ^^]
“Đây cũng là mì Dương Xuân khó ăn nhất mà cuộc đời này em nếm qua!” Ngưu Nhu Miên
cười đáp. Dương Thuần Miễn lơ đễnh, ôn nhu vuốt tóc Ngưu Nhu Miên,“Anh
dùng bộ phận quan trọng nhất của đàn ông yêu em.”
“Em dùng bộ phận quan trọng nhất của con gái để được anh yêu.”
“Anh đây là danh ngôn của Lawrence.”
“Em đây là châm ngôn của Ngưu Nhu Miên.”
“Bộ phận quan trọng nhất của con gái như em có thể coi là nơi nhiều lông.” Dương Thuần Miễn trêu chọc Ngưu Nhu Miên.
“Vậy bộ phận quan trọng nhất của đàn ông như anh kêu là nơi chật hẹp nhỏ bé.” Dương
Thuần Miễn nhẹ nhàng véo lấy cái mông của Ngưu Nhu Miên một chút, khiển
trách,“Sao em không bao giờ buông tha khi người ta không nhận thua vậy?”
“Bởi vì em yêu anh.”
“Nhưng nếu em không thương anh thì sao?”
“Em sẽ làm cho anh chủ động nhận thua.”
Dương Thuần Miễn sủng nịch nắm mũi Ngưu Nhu Miên,“Sao mình lại yêu thương một cô gái như vậy chứ?”
“Anh bình
thường không có mắt nhìn, chỉ có lần này là tinh mắt khó thấy thôi.”
Dương Thuần Miễn đau lòng nhìn hai mắt ửng đỏ của Ngưu Nhu Miên, trằn
trọc hôn môi ,“Khuôn mặt của em tươi cười là đẹp nhất, không muốn lại
nhìn thấy em rơi lệ vì anh.”
“Nhưng lần này đã khóc rồi, anh bồi thường em như thế nào?”
“Sẽ không
lại lừa anh chứ? Anh vừa giao nộp thuế lương thực, còn không được sao?”
Dương Thuần Miễn vẻ mặt đau khổ, bất quá lập tức nhớ tới,“Em đợi một tí! Anh sẽ cho em thể hội chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới.” Dương Thuần
Miễn nói xong, nhảy xuống giường chạy tới phòng khách. Ngưu Nhu Miên
nhìn xung quanh lại thấy một túi hình mà Dương Thuần Miễn mang về, đi
qua cầm lại đây. Dương Thuần Miễn cầm ly kem trở về, lại nhìn thấy Ngưu
Nhu Miên sắc mặt gian gian nhìn hình anh khỏa thân, cướp về ngay. Ngưu
Nhu Miên ngửa đầu, nói:“Anh còn chưa có tặng quà sinh nhật cho em đâu,
quà đâu~~!”
“Anh đã đem mình hiến cho em làm quà sinh nhật còn chưa đủ sao! Đưa tiền được không?”
“Không được! Em muốn số ảnh chụp này, nếu không về sau em thừa dịp anh ngủ tự em
chụp.” Dương Thuần Miễn bất đắc dĩ, chỉ còn cách để cho Ngưu Nhu Miên tự chọn. Thấy Ngưu Nhu Miên chọn xong rồi anh nhanh chóng cất nó lại.
Dương Thuần Miễn trở lại ngồi trên giường đem Ngưu Nhu Miên ôm vào trong ngực, sau đó phủ thêm chăn, một người một ngụm, đút Ngưu Nhu Miên ăn
kem. Ngưu Nhu Miên hạnh phúc giống như số kem trong miệng, yếu hòa tan
rớt, say mê nhắm mắt lại, lần đầu tiên có loại hy vọng làm cho thời gian đình chỉ.
“Đây quả
thật là ngày đáng giá chúc mừng, chúc mừng em ngày hôm nay được sinh ra
trên thế giới này, mà ta cũng có cơ hội đạt được hạnh phúc cùng vui vẻ,
đương nhiên cũng có thống khổ. Nhưng tất cả anh đều phải cảm tạ.” Thấy
Ngưu Nhu Miên cảm động nhìn phía mình, Dương Thuần Miễn lại tiếp tục
nói:“Anh học trên TV, biết sớm hay muộn gì cũng phải dùng!” Ngưu Nhu
Miên vừa nghe, hung hăng cắn Dương Thuần Miễn một cái. Dương Thuần Miễn
lại tươi cười, hôn nhẹ lỗ tai Ngưu Nhu Miên,“Bất quá lúc này anh thật sự tràn đầy đồng cảm.” Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn thâm tình nhìn
nhau, Ngưu Nhu Miên đột nhiên rống to:“Các huynh đệ, tiến lên cho ta,
quân địch không có đạn !”
“Ai nói anh không có đạn ?” Thân thể Dương Thuần Miễn đã có phản ứng.
“Anh chính
là quỹ chứng khoán không ổn định trên thị trường.” Ngưu Nhu Miên thấy
Dương Thuần Miễn khó hiểu nhìn mình, tiếp tục nói:“Rõ ràng là không
được, còn miễn cưỡng chống đỡ.”
“Em xem thử
anh có miễn cưỡng chống đỡ hay không?!” Dương Thuần Miễn ấn Ngưu Nhu
Miên dưới thân, vì thế mì Dương Xuân cùng mì thịt dung hợp làm một bát
mì thơm ngào ngạt.
Bạch thiếu
gia 11h30’ mới xuống máy bay, lòng nóng như lửa đốt gọi taxi đến nhà
Ngưu Nhu Miên, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ thúc giục tài xế lái nhanh
hơn, nhưng khi đến nhà Ngưu Nhu Miên đã là 12 giờ 5 phút, Bạch thiếu gia bất an gõ cửa. Ngưu Nhu Miên mặc áo ngủ ra mở cửa, khi Bạch thiếu gia
nhìn thấy dấu hôn ngân miết đến ghê người của Ngưu Nhu Miên, cảnh thượng kia làm anh hít thở không thông, một khắc kia, anh đau lòng dường như
không thể hô hấp, một lát sau, rốt cục gian nan mở miệng:“Nhu Miên, anh
đã tới chậm.”
“Bạch thiếu
gia, đã trễ thế này anh còn tới.” Ngưu Nhu Miên thấy Bạch thiếu gia vẻ
mặt mỏi mệt, ánh mắt có vài phần thống khổ, nói:“Mau vào.”
“Anh đúng là vẫn không vượt qua được.” Bạch thiếu gia sâu kín nói, lập tức cầm điểm
tâm trong tay đưa cho Ngưu Nhu Miên,“Đã muộn rồi, em sớm đi nghỉ ngơi
đi, anh không vào đâu. Đây là quà sinh nhật của em dù có hơi muộn!” Bạch thiếu gia từ lấy trong lòng ra một cái hộp nhỏ màu hồng tinh xảo, trịnh trọng đặt vào trong tay Ngưu Nhu Miên, Ngưu Nhu Miên chưa kịp cảm ơn đã xoay người ra đi. Bạch thiếu gia lạnh lùng đi trong bóng đêm, dừng lại
mua một bao thuốc lá, cứng ngắc rút ra một cây, châm, hút một ngụm, lại
chậm rãi phun sương khói ra lượn lờ. Nhìn đám khói màu trắng lượn lờ
trong không trung, cảm giác mình không có sức để thoát ra, càng lún càng sâu, cho đến bị khi vực sâu thống khổ mai một, hít thở không thông……
Ngưu Nhu
Miên nhìn Bạch thiếu gia lảo đảo rời đi, trong lòng cũng kỳ quái, nghi
hoặc mở lễ vật ra, chỉ thấy đấy là một cái vòng cổ làm bằng đồng, chính
giữa có một hình trái tim. Ngưu Nhu Miên vừa cầm vòng cổ, Dương Thuần
Miễn lúc này từ toilet tắm rửa đi ra, đến ôm Ngưu Nhu Miên, hỏi:“Vừa rồi là Lễ Cơ?” Gặp Ngưu Nhu Miên gật gật đầu, lại tiếp tục hỏi:“Anh ta tặng cho em?”
“Vâng, quà
sinh nhật, hình như là tự tay làm. Em mang xem thử.” Ngưu Nhu Miên vừa
muốn mang, lại bị Dương Thuần Miễn ngăn lại, ghen tuông rõ ràng nói:“Vì
sao vòng cổ anh tặng em lại không mang? Lại mang cái này?”
“Ghen tị?
Không mang cũng được, ngày mai em tự tay làm một đôi vòng cổ, hai ta
mang.” Dương Thuần Miễn ghen tuông làm cho Ngưu Nhu Miên thật vui vẻ.
“Sẽ không phải cùng một bộ đồ chó vàng đấy chứ, nếu vậy anh không mang.” Dương Thuần Miễn nghĩ mà sợ nói.
Ngưu Nhu
Miên nhìn ngọn nến đột nhiên nhớ tới một vu thuật, vì thế lấy cầm ra một tờ giấy cùng một cái đinh ghim, trên giấy viết tên mình và Dương Thuần
Miễn, sau đó lấy đinh ghim cố định, dùng sáp nấu chảy đem đinh ghim cùng giấy cố định cùng một chỗ, sau đó chạy đến dưới lầu, đem giấy chôn
trong đất ở hoa viên. Dương Thuần Miễn vẫn đi theo Ngưu Nhu Miên xuống
lầu,“Em lại làm vu thuật gì thế?”
“Làm cho vu thuật để nguyện vọng sinh nhật em có thể thực hiện!” Ngưu Nhu Miên làm xong, vừa lòng vỗ vỗ tay.
“Vậy em cầu nguyện sinh nhật gì vậy?”
Ngưu Nhu Miên cười cười, nheo mắt,“Không nói cho anh!”
“Không nói
cho anh biết?” Dương Thuần Miễn ôm lấy Ngưu Nhu Miên,“Không nói cho anh
biết, anh dùng đạn bắn em! Các huynh đệ tiến lên a!” Nói xong, ôm Ngưu
Nhu Miên vào phòng.
Buổi sáng,
Dương Thuần Miễn bị Ngưu Nhu Miên lay động tỉnh, đang mơ hồ muốn oán cô làm anh tỉnh mộng đẹp, chỉ thấy Ngưu Nhu Miên vừa cười vừa nói:“Em đánh thức anh chỉ là vì muốn nói cho anh, em yêu anh!” Dương Thuần Miễn khẽ
vuốt hai má của Ngưu Nhu Miên. Ngưu Nhu Miên thoải mái mà xoay cái thắt
lưng lười, híp mắt lại, say mê nói:“Em nở hoa rồi!” Dương Thuần Miễn một tay ôm lấy Ngưu Nhu Miên, cười xấu xa nói:“Dùng tưới nước sao?”
“Tưới nhiều quá sẽ ngập!” Ngưu Nhu Miên thấy tay Dương Thuần Miễn hạnh kiểm xấu, liếc mắt.
“Anh là cách mạng đồng chí, hưởng ứng Mao chủ tịch kêu gọi ‘Thâm lấy động, quảng
tích lương’!” Dương Thuần Miễn chưa nói hết đã thâm tình hôn Ngưu Nhu
Miên, trong phòng lại lần nữa tràn ngập hương vị hỗn hợp hai loại mì……
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dương Thuần
Miễn cùng Ngưu Nhu Miên đến ‘Duyên Đối Diện’ ăn điểm tâm. Ăn xong, Dương Thuần Miễn lau miệng, ái muội nói:“Anh một ngày này ăn bao nhiêu mì
thịt bò a!” Ngưu Nhu Miên oán giận nói:“Hay nhỉ, lúc em không muốn ăn mì Dương Xuân, đều bởi vì anh, em còn phải bồi ăn.” Ăn xong, Dương Thuần
Miễn nhìn nhìn đồng hồ, Ngưu Nhu Miên linh cơ vừa động, cởi đồng hồ
Dương Thuần Miễn ra, chỉnh đồng hồ của hai người lại, một giây cũng
không kém, sau đó vừa mang cho Dương Thuần Miễn vừa nói:“ Tình yêu chúng ta không khác nhau, mỗi một thời khắc chúng ta sinh hoạt tại đều giống
nhau.”
Ngày hôm nay Ngưu Nhu Miên đi làm tâm tình thật là tốt, người đầu tiên muốn báo tin
tức là Bạch thiếu gia, những mãi đến khi tan sở cũng không có nhìn thấy
anh ta. Buổi chiều Dương Thuần Miễn tới đón Ngưu Nhu Miên tan sở, làm
cho Ngưu Nhu Miên hạnh phúc tột đỉnh, tuy rằng bởi vì lời đồn làm cho
mọi người ghé mắt đồn đãi, nhưng Ngưu Nhu Miên vẫn là chim nhỏ nép vào
bên cạnh người Dương Thuần Miễn, không chịu bỏ qua một phần hạnh phúc.
Hai người thảo luận nên đi nơi nào để hẹn hò lần đầu tiên, Ngưu Nhu Miên nhớ tới chiếc vòng cổ ngày hôm qua, vì thế lôi Dương Thuần Miễn đi mua
vòng cổ.
Bắc Kinh quả nhiên mỹ nữ nhiều như mây, Ngưu Nhu Miên nhìn ánh mắt Dương Thuần Miễn
cứ nhìn mãi “Cảnh đẹp” ở đầu đường, có chút ghen, vì thế chỉ vào một mĩ
nam trên đường, nói:“Mỹ nữ xem tốt như vậy sao? Mĩ nam phía trước kia
vừa phong độ lại vừa cao ráo, em đi cua anh ta!” Dương Thuần Miễn giữ
chặt Ngưu Nhu Miên đang muốn chạy đi, bất mãn trách cứ:“Em…… anh đây
cũng đi cua em gái à!”
“Anh sao lại hoa tâm như thế!” [tạm cho hoa tâm là 35 đi]
“Em cũng không hoa tâm như vậy sao!”
“Em là hoa,
hoa tâm sao lại không được? Anh là phân trâu nên có giác ngộ của phân
trâu!” Ngưu Nhu Miên khiêu khích ngửa đầu nhìn về phía Dương Thuần Miễn, lập tức lại nhíu mày,“Không được! Anh phải thề, chỉ có thể yêu một mình em, không được nhìn những con nhỏ khác, lại càng không thể nghĩ đến bọn họ! Nếu không em tuyệt giao với anh cho sướng!”
“Được ~ được ~, anh thề, về sau anh tuyệt đối không nhìn những con nhỏ khác!”
“Thế này mới được, bây giờ em có thể yên tâm đi cua mĩ nam!”
=_=
Đến khu
thương mại, đụng phải năm cửa hàng đang đồng loạt giảm giá, đáng thương
Dương Thuần Miễn bị bức bách dưới sự phấn đấu ở tranh mua quần lót của
Ngưu Nhu Miên. Bởi vì khu thương mại quá mức chật chội, Ngưu Nhu Miên
lại đông đi tây, hai người cứ như vậy rời ra. Dương Thuần Miễn gọi điện
thoại Ngưu Nhu Miên, mới phát hiện di động của Ngưu Nhu Miên ở trong tay anh. Đúng lúc này, trên loa truyền đến giọng nói của nhân viên:“ Tiểu
bằng hữu Hoàng Hoàng, tiểu bằng hữu Hoàng Hoàng, sau khi nghe được
radio, đến lầu 3 radio, có người nhà tìm anh.”
Hoàng
Hoàng?! Còn tiểu bằng hữu nữa? Là mình sao? Dương Thuần Miễn nghĩ nếu là Ngưu Nhu Miên thì vô cùng có khả năng , vì thế quyết định đến phòng
radio nhìn xem, quả nhiên thấy Ngưu Nhu Miên đang cười tủm tỉm chờ anh.
Dương Thuần Miễn cảm ơn người trong phòng radio xong thì kéo Ngưu Nhu
Miên đi ngoài. Ra cửa, Ngưu Nhu Miên đột nhiên cô cùng nghiêm túc hỏi
Dương Thuần Miễn:“Nếu có một ngày không thấy em nữa, anh có tìm em
không? ”
Dương Thuần Miễn sửng sốt, lập tức bật thốt lên đáp:“Có.”
“Nếu tìm
không thấy, anh sẽ vẫn tìm, tìm em cả đời không?” Ánh mắt Ngưu Nhu Miên
sáng như sao. Dương Thuần Miễn do dự,“Có.” Ngưu Nhu Miên ôm thắt lưng
Dương Thuần Miễn, tựa đầu chôn trong lòng Dương Thuần Miễn, nhu tình
nói:“Mặc dù đây là nói dối nhưng giờ phút này em cũng không muốn hoài
nghi nó.” Dương Thuần Miễn ôm chặt Ngưu Nhu Miên,“Em xem [ Tô Châu Hà ]
bị lậm rồi sao? Bất quá vạn nhất chúng ta lạc mất nhau, chỉ cần em đứng ở tại chỗ, anh sẽ chạy tìm em về.”
“Nhưng vạn nhất anh không biết đánh mất em ở đâu?”
“Vậy thì tìm từng người, mãi đến khi tìm được mới thôi.”
“Anh có thể bằng bóng dáng của em tìm được em sao?”
“Có thể.”
Ngưu Nhu
Miên nhếch miệng cười, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lôi kéo Dương Thuần
Miễn ở quầy mua hai cái vỏ sò màu hồng nhạt, dùng dây tơ màu hồng xỏ
thành vòng cổ. Dương Thuần Miễn nhíu nhíu mày,“Nhu Miên, anh là đại nam
nhân mang vòng cổ vỏ sò, lại còn là hồng nhạt, có phải không tốt lắm
không?!” Ngưu Nhu Miên đem vòng cổ đặt vào trong tay Dương Thuần Miễn,“ Ở Hy Lạp vỏ sò ở bị làm coi xuân dược. Đây cũng là vu thuật tình yêu. Nếu chúng ta không cẩn thận đi lạc nhau, chỉ cần giữ được một cái là có thể đoàn tụ với đối phương nhanh hơn.”
“Nhưng chúng ta chẳng cần dùng cái này!” Dương Thuần Miễn tùy ý đem vòng cổ vỏ sò đặt ở trong một túi nào đó.
Ra khỏi khu
thương mại, Ngưu Nhu Miên đem gói to gói nhỏ nhét hết vào trong tay
Dương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn vừa muốn oán giận, Ngưu Nhu Miên lấy
lòng cười, đáng thương nói:“Tay thật là lạnh!” Nói xong, đưa tay đặt vào túi tiền trong áo lạnh của Dương Thuần Miễn,“Vẫn là đặt tay vào túi
tiền của anh thì ấm áp.” Sau đó nhu thuận tựa vào bên cạnh Dương Thuần
Miễn, Dương Thuần Miễn trong lòng nóng lên, lập tức trào ra nhiệt huyết
hào hùng của nam nhi, mang theo một đống đồ đạc này đi về xe.
Dương Thuần
Miễn mang theo túi lớn túi nhỏ cùng Ngưu Nhu Miên về tới nhà trọ. Dương
Thuần Miễn buông hết đồ đạc ra, ngồi phịch ở sô pha,“Anh nói lãnh đạo
đồng chí nghe nha, hai ta cũng không thể để mình em một người độc tài
chứ, cũng phải dân chủ chút đi, nếu không để cho bạn bè anh bên ngoài
thấy được, tưởng anh sợ vợ, dọa người quá!”
“Stanton từng nói, khoa học xã hội cho rằng địa vị của con gái trong xã hội là một dấu hiệu thể hiện trình độ văn minh.”
“Anh đây tình nguyện quay về xã hội phong kiến.” Dương Thuần Miễn bất mãn than thở.
“Thế còn đơn giản hơn, đến xã hội mẫu hệ là được rồi!”
“Anh phải
giơ súng lật đổ cách mạng!” Dương Thuần Miễn nói xong túm lấy Ngưu Nhu
Miên, áp đảo cô ở sô pha, Ngưu Nhu Miên vội vàng nói:“Vậy cho anh làm
chứ luôn, em làm ủy viên bình thường của cục chính trị, ở bên ngoài anh
là quyền lợi tối cao, trên thực tế vẫn là em gõ nhịp định đoạt.”
“Không được, lãnh đạo thay phiên nhau đổi.” Dương Thuần Miễn không chịu thỏa hiệp.
“Được rồi!
Về sau hai ta thay nhau làm lãnh đạo, thời điểm ý kiến hai ta nhất trí,
anh làm lãnh đạo, thời điểm ý kiến hai ta không nhất trí, em làm lãnh
đạo.”
=_= Dương
Thuần Miễn không nói lại Ngưu Nhu Miên, chỉ còn cách phong ấn lên môi
cô. Đúng lúc này, điện thoại vang . Dương Thuần Miễn nâng tay cầm điện
thoại, Ngưu Nhu Miên nghe giọng nói của Dư Tư Giáng liền đứng dậy yên
lặng đi thu thập đồ đạc.
Dương Thuần
Miễn trước mặt Ngưu Nhu Miên bắt điện thoại thật không được tự nhiên,
không bao lâu sau liền gác điện thoại, sau đó đi đến phòng bếp. Ngưu Nhu Miên lúc này đang ở thái thịt, thấy Dương Thuần Miễn lại đây, liền tức
giận nói:“Hoàng Hoàng, đi pha cho em tách café !” Ngưu Nhu Miên thấy
Dương Thuần Miễn vẫn không nhúc nhích, lớn tiếng nói:“Anh có biết không
cho pha café cho bà xã là chuyện nghiêm trọng cỡ nào không? Phụ nữ Ả Rập có thể bởi vì trượng phu không vì pha café cho cô ta mà đưa ra ly hôn!”
Dương Thuần
Miễn đuối lý, vừa đi pha café vừa thấp giọng than thở:“Ít nhất đàn ông Ả Rập người ta còn có thể cưới tới bốn bà vợ. Hơn nữa ít nhất phụ nữ cũng nghe lời đàn ông.”
“Đó là vì phụ nữ bọn họ nơi đó không biết triết học. Hegel đã nói, nữ tính vĩnh hằng là dẫn đường cho chúng ta đi tới.”
“Nhưng Aristotle cũng cho rằng, đối đãi với phụ nữ thì cần phải dùng roi.”
“Em cầm trong tay là cái gì?”
“Đao thái!”
“À! Dường như anh nhớ lầm, là đối đãi với phụ nữ thì phải dâng roi cho cô ta đánh mình.” Dương Thuần Miễn lập tức sửa ngay.
“Cũng không tệ!” Ngưu Nhu Miên vừa lòng buông đao thái xuống.
Cơm chiều
xong, Ngưu Nhu Miên lấy quần lót nam nữ vừa mới mua ra, quần lót nam in
một con chó nhỏ, quần lót nữ thì vẽ một cái hình xương cốt. Kêu Dương
Thuần Miễn thêu quần lót của cô, mà cô thì thêu quần lót của Dương Thuần Miễn . Dương Thuần Miễn vốn dĩ là không biết thêu cái gì cả, Ngưu Nhu
Miên liền bắt tay dạy anh, Dương Thuần Miễn vốn định nhàn hạ đem hai cái quần lót đều cho Ngưu Nhu Miên thêu, nhưng Ngưu Nhu Miên kiên trì quần
lót của cô nhất định là anh phải thêu, Dương Thuần Miễn không lay chuyển được cô, chỉ phải cố mà làm nữ công gia chánh. [Sun: Potay toàn tập rồi, hai anh chị thêu đồ lót của nhau =.=|||]
Hình thêu
xương cốt rất đơn giản, nhưng Dương Thuần Miễn vẫn thêu xiêu xiêu vẹo
vẹo, bất quá Ngưu Nhu Miên không chút nào để ý, nhìn quần lót ngây ngô
cười. Thêu xong hai người mặc vào thử, Ngưu Nhu Miên oán giận nói:“Quần
lót tình nhân đúng là tốt, đáng tiếc anh thêu không tốt, ma xát vào da
khó chịu quá, bất quá em nhịn.” Nói xong, Ngưu Nhu Miên bổ nhào vào trên lưng Dương Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn cũng dựa thế ôm Ngưu Nhu Miên
lại. Ngưu Nhu Miên tựa đầu ở trên lưng rộng lớn của Dương Thuần Miễn,
thì thào :“Thật tốt! Cảm giác như đang nằm mơ!” Trong lòng Dương Thuần
Miễn run lên,“Nếu là mộng thì không cần tỉnh.” Sau đó cứ như vậy ôm Ngưu Nhu Miên đi về phòng.
“Hoàng Hoàng, anh yêu em không?”
“Yêu!”
“Anh đừng nói “Anh muốn em” mạnh mẹ như vậy mà nói ‘Anh yêu em” yếu ớt quá! Lớn tiếng lên chút đi!”
“Tuân mệnh, lãnh đạo!”
Mười phút sau,“Hoàng Hoàng, anh yêu em không?”
“Yêu! Nhưng mà Nhu Miên, vấn đề này em hỏi đã là lần thứ mười mấy rồi, có thể đổi vấn đề khác không?”
“Được!” Ngưu Nhu Miên từ từ nhắm hai mắt vẻ mặt hạnh phúc ghé vào trên lưng Dương
Thuần Miễn,“Hoàng Hoàng, anh không thương em sao?”
=_= cái đó và vấn đề vừa rồi có khác nhau sao?
“Vậy anh hứa không được đổi đáp án nha, vừa rồi trả lời yêu em cộc lốc, chẳng có
chân thành chút nào cả. Hoàng Hoàng, anh yêu em nhiều bao nhiêu?”
“Yêu thảm .”
“Thảm tới trình độ nào?”
“Đã không
thể có người thứ hai nữa.” Ngưu Nhu Miên trong lòng đau đau, từ trên
lưng Dương Thuần Miễn nhảy xuống, nhìn thẳng Dương Thuần Miễn,“Hoàng
Hoàng, trong lòng của anh có ai? Thật là chỉ có một mình em không?”
“Chỉ có một mình em!”
“Anh gạt người!”
Dương Thuần
Miễn khoa trương ngửa ra sau một chút,“Em làm sao mà biết được?” Ngưu
Nhu Miên cắn cắn môi, khẩn thiết hỏi:“Anh có thể chỉ nhìn một mình em
không?”
“Đã đồng ý
là sau này sẽ không nhìn các em khác nữa mà, em chẳng sợ ăn dấm chua
đâu!” Dương Thuần Miễn xoa xoa đầu Ngưu Nhu Miên.
“Có đôi khi
một người đàn ông nguyện ý cả đời này đề nói dối là yêu, đó không phải
là chân tình.” Ngưu Nhu Miên sâu kín nói, lập tức vui vẻ nói:“Em sẽ giả
bộ hồ đồ hưởng thụ cảm giác được yêu cả đời này!”
Dương Thuần Miễn chăm chú nhìn Ngưu Nhu Miên, trịnh trọng nói:“Em muốn xem lại tiểu thuyết em viết.”
Dương Thuần
Miễn ở trên giường xem tiểu thuyết, trước khi ngủ vẫn chưa xem xong.
Ngưu Nhu Miên hỏi Dương Thuần Miễn:“Lần này có cảm tưởng gì?”
“Văn vẻ của
ngươi quả thực là có lịch sử ý nghĩa!” Dương Thuần Miễn thấy hai mắt
Ngưu Nhu Miên sáng lên, tiếp tục nói:“ Sau phong trào Ngũ Tứ, Hồ Thích
đã đề xướng thể ngôn văn bạch thoại, nhưng cho tới nay đều là nửa ngôn
văn nửa bạch thoại, hoàn toàn không đến Nam Kinh, mãi đến khi quyển sách này của em xuất hiện, anh nghĩ Hồ Thích tiên sinh rốt cục có thể mỉm
cười nơi cửu tuyền !” Vừa dứt lời, Ngưu Nhu Miên cũng đã vọt qua bóp cổ
Dương Thuần Miễn, nhe răng trợn mắt nói:“ Hay lắm, giờ biết nói mát rồi
à?!” Dương Thuần Miễn làm bộ cầu xin tha thứ, sau đó ôm lấy Ngưu Nhu
Miên cười đen tối nói:“Anh không muốn xem lại không phải vì em viết
không tốt mà là anh xem thấy ghen tị trong lòng.” Ngưu Nhu Miên ở trên
mặt Dương Thuần Miễn nhẹ nhàng hôn,“Vậy không xem nữa, đợi đến bộ tiểu
thuyết sao đến lượt vai nam chính làm chủ, anh lại xem.”
Ngày hôm
sau, Ngưu Nhu Miên ở công ty nhìn thấy Bạch thiếu gia, mặt mày hớn hở
chạy tới.“Bạch thiếu gia, em đã nói Dương Thuần Miễn kháng cự không nổi
mị lực của em mà, chúng em đã ở cùng một chỗ . Đúng rồi, ngày đó em còn
chưa cám ơn quà sinh nhật của anh nữa.” Nói xong, ngọt ngào cười. Ngưu
Nhu Miên cười thật làm đau đớn tâm của Bạch thiếu gia, Bạch thiếu gia
cười nhẹ,“Em sẽ hạnh phúc .” Ngưu Nhu Miên cảm thấy Bạch thiếu gia nói
chuyện có chút là lạ nhưng còn chưa hỏi ra, Bạch thiếu gia đã giành
trước nói:“ Ngày mai anh quay về Thượng Hải, bên kia có một số việc chờ
anh xử lý. Nếu em không vui cứ gọi điện thoại cho anh. Đi làm việc
thôi!” Bạch thiếu gia vào văn phòng, đóng cửa lại, đứng ở trước cửa sổ,
mở một gói thuốc lá. Yêu Ngưu Nhu Miên mà không tìm thấy lý do gì, giống như đến tột cùng là vì sao anh hút thuốc anh cũng không rõ.
Giữa trưa,
Bạch thiếu gia gọi điện thoại cho Dương Thuần Miễn, hẹn anh gặp mặt
trong quán bar Tình nhân trong mộng. Dương Thuần Miễn vào quán bar, liền nhìn đến Bạch thiếu gia cô đơn ngồi ở một góc hút thuốc, Dương Thuần
Miễn không nói lời nào đi qua ngồi xuống.
Sau một lúc
lâu trầm mặc, Bạch thiếu gia bỏ thuốc xuống,“Người ta luôn tham luyến
một chút hương vị cuối cùng.” Sau đó ngẩng đầu, chậm rãi nói với Dương
Thuần Miễn:“Nhớ lúc trước chúng ta còn ở trong này đàm luận người con
gái mà mình yêu quý lẫn nhau. Mà lúc này người con gái tôi ái mộ lại ở
trong lòng cậu.” Dương Thuần Miễn áy náy, Bạch thiếu gia tạm dừng một
lúc lâu, đau khổ nói:“Nhu Miên yêu cậu, cho nên hy vọng cậu có thể làm
cho cô ấy vui vẻ và hạnh phúc. Vì hạnh phúc của cô ấy, tôi nguyện ý
buông tha cho hết thảy — bao gồm cả người tôi yêu nhất.” Bạch thiếu gia
dừng một chút, ánh mắt toát ra sự hối hận,“Mỗi lần, cuối cùng tôi vẫn
chậm một chút, một chút mà thôi.” Bạch thiếu gia không cam lòng nắm chặt chén rượu.
“Lễ Cơ, tớ không biết nên nói cái gì, tình yêu không thể chuyển nhượng, tớ hy vọng cậu có thể lý giải.”
“Cậu không
cần nói gì cả. Tuy rằng tôi không cam lòng, nhưng Nhu Miên tôi giao cho
cậu .” Bạch thiếu gia đứng lên, đi đến bên người Dương Thuần Miễn, vỗ vỗ bờ vai của anh, lập tức một đánh một quyền anh mãnh liệt vào mặt Dương
Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn bị thình lình một quyền này đánh cho té
ngã, khóe miệng chảy máu tươi. Bạch thiếu gia nhìn xuống Dương Thuần
Miễn, lạnh lùng nói:“Chúng ta coi như đã thanh toán xong!” Nói xong, rời khỏi quán bar.
Dương Thuần Miễn buổi chiều nhận được điện thoại Dư Tư Giáng, hai người gặp mặt.
“Ngày hôm
qua em gặp Lưu Liêm.” Dư Tư Giáng thản nhiên nói. Dương Thuần Miễn đột
nhiên không yên lòng, sợ nghe được tin tức không tốt, chợt nghe Dư Tư
Giáng tiếp tục nói:“Anh ấy giải thích tất cả với em, hơn nữa anh ấy nghe em nói mang thai thì mừng rỡ như điên, tính mau chóng cùng em kết hôn.”
“Như vậy tốt lắm, chúc mừng em! Tư Giáng.” Dương Thuần Miễn đột nhiên có loại cảm giác như trút được gánh nặng.
“Thuần Miễn, thật may mắn là có anh vẫn ở bên cạnh em.” Dư Tư Giáng cảm kích lấy tay Dương Thuần Miễn, phát hiện trên mặt Dương Thuần Miễn có vết bầm
tím,“Thuần miễn, mặt của anh?”
“Không có
việc gì. Tư Giáng, anh hy vọng em hạnh phúc.” Dương Thuần Miễn cảm giác
Dư Tư Giáng giống như là trách nhiệm của anh, nếu cô không thể đạt được
hạnh phúc thì hạnh phúc của anh cũng sẽ bất an.
Khi về nhà
trọ, Ngưu Nhu Miên đã làm xong cơm chiều . Dương Thuần Miễn vừa vào cửa, Ngưu Nhu Miên nhìn ngay thấy mặt Dương Thuần Miễn bầm tím, thân thiết
hỏi:“Làm sao vậy?”
“Trúng một quyền mà thôi.” Dương Thuần Miễn nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Ngưu Nhu
Miên lấy khăn lau mặt cho Dương Thuần Miễn, giả bộ hung ác nói:“Có phải
đi gặp người yêu cũ rồi bị ông xã người ta đánh hay không?” Thấy Dương
Thuần Miễn không phủ nhận, trong lòng Ngưu Nhu Miên bỗng nhiên chợt
lạnh, không nghĩ tới một câu vui đùa của cô mà lại là thật. Dương Thuần
Miễn thấy vẻ mặt Ngưu Nhu Miên uể oải, lập tức giải thích:“Không phải
như em nghĩ đâu, Tư Giáng hẹn anh ra ngoài, chính là nói cho anh biết……” Ngưu Nhu Miên đột nhiên lấy tay che miệng Dương Thuần Miễn, nói:“Trương Tiểu Nhàn từng nói, người ta trong lúc yêu căn bản không cần hứa hẹn.
Chúng ta yêu nhau, chính là ước định hạng nhất rồi. Chúng ta không có
giấy đăng kí kế hôn như có ước định. Đến ngày nào đó chúng ta chia tay,
ước định cũng chỉ đến đó thôi. Cho nên nếu anh không thương em thì trực
tiếp nói cho em biết, không cần anh giải thích, giống như giờ phút này
em cũng không muốn nghe giải thích của anh.” Ngưu Nhu Miên tinh tường
hiểu được, cô quý trọng nhất là cái gì, nhưng càng coi trọng, cô càng
không dám nắm thật chặt.
“Bị thương
không phải là vì em sao.” Dương Thuần Miễn thấp giọng nói, nhớ đến Bạch
thiếu gia, Dương Thuần Miễn vẫn có vài phần áy náy, giống như hạnh phúc
là mình đoạt được từ trong tay Bạch thiếu gia. Ngưu Nhu Miên thấy Dương
Thuần Miễn nản lòng, vì dịu đi không khí, trêu chọc anh:“Về sau đi ra
ngoài, không đánh nhau với con chó nhỏ nữa!”
Sau khi ăn
xong, Ngưu Nhu Miên lấy ra hai chiếc vòng cổ, mang cho Dương Thuần Miễn
một cái,“Hoàng Hoàng, không phải anh không thích cái vòng cổ hồng nhạt
kia sao, đây là vòng chó em mới làm cho anh!”
“Vòng chó?!
Không mang!” Dương Thuần Miễn nói xong sẽ đem vòng cổ bỏ xuống, lập tức
bị ánh mắt hung ác của Ngưu Nhu Miên ngăn lại, Ngưu Nhu Miên lại đem một cái vòng cổ khác mang cho mình,“Em cũng mang cùng anh!” Ngưu Nhu Miên
sờ sờ chiếc túi trên cổ Dương Thuần Miễn,“Đây là túi khóa tâm Ngưu Thị
em phát minh.”
“Vòng cổ phân trâu?”
Ngưu Nhu
Miên gõ đầu Dương Thuần Miễn một chút, cả giận nói:“Là Ngưu Thị.” Dương
Thuần Miễn xoa mình đầu,“Ngưu Thỉ không phải là phân trâu sao?!” [Ngưu Thị đồng âm ngưu thỉ, ngưu thỉ là phân trâu^^!]Thấy Ngưu Nhu Miên lại muốn đánh đầu mình, anh bắt được tay Ngưu Nhu Miên,
cợt nhả nói:“Em lại đánh đầu nữa, không sợ em về sau sinh một đứa con
ngốc a!” Ngưu Nhu Miên liếc mắt Dương Thuần Miễn liếc một cái,“Anh cố ý
giả ngu! Quên đi, suy nghĩ vì con em, em tha cho anh!” Sau đó tiếp tục
giải thích túi khóa tâm cho Dương Thuần Miễn:“Thêu tên hai người ở trên túi, mỗi ngày đặt ở nơi gần tâm nhất, như vậy có thể khóa trụ tâm anh.
Em phát minh !” Dương Thuần Miễn lấy tay thưởng thức túi của Ngưu Nhu
Miên, lại nhìn về túi của mình , phát hiện hai vòng cổ có chút khác
nhau, liền hỏi:“Vì sao ở miệng túi của anh là kín mà của em lại hở?!”
“Trong túi của anh là viết tên em, sợ anh đánh mất nên em đã may miệng túi kín lại.”
“Vậy vì sao em không may túi của mình kín lại?”
“À! Cái này
của em à! Mỗi ngày em đều đổi tên bên trong, cho nên không thể may kín
được.” Ngưu Nhu Miên phấn chấn nói. Dương Thuần Miễn vừa nghe liền nóng
nảy,“Không được! Miệng túi của em cũng phải may kín!” Vì thế hai chén mì lại dây dưa cùng nhau. Lúc này, điện thoại vang . Dương Thuần Miễn tiếp điện thoại, lại là điện thoại Dư Tư Giáng. Tuy rằng Dương Thuần Miễn
cũng không cố ý lảng tránh, nhưng Ngưu Nhu Miên vừa nghe là điện thoại
Dư Tư Giáng liền chủ động rời đi. Dư Tư Giáng vừa cùng Lưu Liêm thương
lượng, đã xác định ngày kết hôn, cô lập tức gọi điện thoại thông báo
Dương Thuần Miễn, người đầu tiên mà cô muốn chia xẻ vui sướng. Gác điện
thoại, Dương Thuần Miễn nhớ đến lời nói vừa rồi của Ngưu Nhu Miên nên
cũng sẽ không giải thích nhiều nữa.
Tình yêu có khi giống như một cây kem, ngọt ngào, nhưng nếu bạn nắm càng chặt, nó lại tan càng nhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...