Mi Tâm Liễm FULL


(1)
Tháng ba, hoa đào trong sân nở rộ.
Hoắc Tư Dư chôn mấy vò rượu hoa đào dưới tán cây, tuy rằng tửu lượng của y không cao, nhưng y không chịu nổi tính tình Doãn Viễn.

Nên cũng sẽ cùng hắn uống hai, ba chén, nhưng mỗi lần y say Doãn Viễn đều sẽ thừa dịp trêu chọc y.
Dù vậy, Hoắc Tư Dư vẫn ngoan ngoãn bồi hắn uống, bởi dáng dấp Doãn Viễn khi uống say thực sự rất thú vị.
Mấy ngày gần đây trời có hơi lạnh.

Doãn Viễn lại cố tình không biết tiết chế, thừa dịp làm loạn một trận, tốt lắm, ngã bệnh luôn rồi.

Mỗi ngày nằm trên giường rầm rì, phó mặc mọi chuyện cho thuộc hạ, chỉ một mực quấn lấy Hoắc Tư Dư làm nũng bán thảm.
Hoắc Tư Dư nhìn hắn ốm mà đau lòng, xin thư viện nghỉ vài ngày, tận tâm tận lực chăm sóc Doãn Viễn.

Một người chẳng mấy khi đổ bệnh như Doãn Viễn, thế mà một khi bệnh lại nặng như vậy, liên tục mấy ngày không thấy khá hơn.

Trước kia Doãn Viễn còn có ý nghĩ bán thảm, nhưng giờ lại thật sự bị nóng đến có chút mơ hồ.

Doãn Viễn một bên rầm rì uống thuốc một bên ôm eo Hoắc Tư Dư lắp bắp: “Tư Dư, ngươi được phép tái giá, không được đi tìm Chung Lật…nghe chưa.”

Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hoắc Tư Dư bất đắc dĩ thở dài, vươn tay sờ trán Doãn Viễn, “Nóng đến vậy rồi mà còn ăn nói linh tinh.”
Y nhìn Doãn Viễn, ánh mắt ôn nhu, môi lộ ý cười nhàn nhạt, động tác tay cũng mang theo nhẹ nhàng và dỗ dành.
“Mau uống thuốc đi.” Hoắc Tư Dư cúi đầu, hôn mắt Doãn Viễn: “Sớm khỏe lại, hiểu không?”
Doãn Viễn vẫn còn lẩm bẩm, “Tư Dư hôn ta…”
Hoắc Tư Dư cong mắt, đặt nụ hôn xuống hai gò má hơi nóng của Doãn Viễn.
(2)
Mùa hè, tiết trời nóng nực khiến con người ta khó có thể chịu đựng.Thể chất Hoắc Tư Dư không chảy mồ hôi, dù vậy y vẫn sợ cái nóng, vì vậy y rất thích ăn đồ lạnh.
Trong vương phủ có đầu bếp mới đến, làm băng trấn mai tử (1) rất hợp khẩu vị y.

Vị chua chua ngọt ngào vô cùng sảng khoái, cảm giác mát lạnh kia làm dịu đi cơn khát của y.
Hoắc Tư Dư tùy hứng nghĩ, uống thêm vài bát cũng không có gì, nên không đếm xỉa đến dạ dày.

Đến đêm cơn đau phát tác, dạ dày đau không chịu nổi mới hối hận.

Tốt rồi, bị Doãn Viễn nắm hai má quở trách.
Hoắc Tư Dư tự biết đuối lý, không dám cãi lại, chỉ ôm bụng gượng cười.


Đại phu đến rất nhanh, khám một hồi, rồi nói chỉ cần chăm sóc kỹ là được.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Doãn Viễn vừa đau lòng vừa ngứa ngáy, bộ dạng mệt mỏi của Hoắc Tư Dư mới thu hút làm sao.

Hai người thành hôn cũng đã mấy năm, Hoắc Tư Dư sao có thể không nhìn ra trong lòng hắn muốn gì.

Định sau khi khỏe rồi sẽ chủ động trêu chọc Doãn Viễn một chút.

Giường nhỏ trong thư phòng trải chiếu mát mẻ, giường gỗ chạm trổ hoa văn tinh xảo, gió lạnh lúc chạng vạng thổi qua sa mạn mỏng manh.

Y phục cả hai nửa cởi, nửa ôm nửa ấp nằm trên giường, ngón chân kề nhau, mười ngón đan xen, môi lưỡi quấn quýt.

Độ tương thích giữa họ đã vượt qua mức bình thường từ lâu, đôi chân thon dài của Hoắc Tư Dư vòng qua vòng eo rắn chắc của Doãn Viễn, nỗ lực đè nén tiếng rên rỉ vụn vặt.
Lớp mồ hôi mỏng trên người Doãn Viễn rơi xuống cơ thể Hoắc Tư Dư, sớm đã không nhìn ra bộ dáng dính nị giữa hai người nữa.

Doãn Viễn ôm Hoắc Tư Dư tinh tế hôn môi, hai gò má ửng hồng còn vương dư vị ban nãy.
“A Viễn… Nóng quá.” Giọng Hoắc Tư Dư mềm đi, ngón tay vô lực nhéo cánh tay hắn.
“Đi tắm thôi.” Doãn Viễn cúi xuống hôn mắt y.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hoắc Tư Dư gật đầu, nhăn nhó nói: “Ta, ta muốn uống nước của băng trấn mai tử.”
Doãn Viễn nghe vậy à một tiếng, mút liếm vành tai trắng mịn, thấp giọng nói: “Không được.”
Băng trấn mai tử (冰镇梅子).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui