Lần đầu tiên Chung Lật gặp Hoắc Tư Dư, một người mười hai tuổi, một người chín tuổi.
Năm đó mặc dù cha con hắn hồi kinh, rời xa chốn lạnh lẽo khổ cực đã gắn bó mười mấy năm kia, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại khó có thể thích ứng với kinh thành phồn hoa huyên náo.
Hầu phủ và phủ thượng thư chỉ cách nhau nửa con phố, khi lão Hầu gia đi bái phỏng Hoắc thượng thư, thuận tiện dẫn hai đứa con của mình theo.
Đại ca và phụ thân Chung Lật đều kế thừa làn da ngăm đen, ở biên cương gió thổi ngày phơi nắng, khiến vẻ đẹp ấy càng thêm góc cạnh rõ ràng.
Đáng tiếc Chung Lật lại theo mẹ, trời sinh phơi nắng không đen, bộ dáng trắng như đúc từ ngọc như thế ở quê nhà hắn thực sự quá xuất chúng.
Chung Lật từ nhỏ vô cùng tự ti với màu da quá trắng, thân thể quá gầy yếu này.
Từ khi mới chào đời đã vậy, nhưng hắn muốn cường tráng hơn, mạnh mẽ rèn luyện một thân võ nghệ và thương pháp tuyệt đỉnh.
Huynh trưởng chỉ dùng một nửa tâm lực có thể làm được chuyện, hắn nhất định phải dùng gấp ba tâm huyết.
–
Về phần văn chương này nọ, nhà bọn họ quả thật không am hiểu thứ này.
Tiểu Chung Lật cứ như vậy đi cùng cha và huynh trưởng đến phủ thượng thư, toàn bộ hành trình đều yên lặng đánh giá nhã trí trong phủ.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Lần đầu nhìn thấy Hoắc Tư Dư chính là trên bàn cơm, Chung Lật từ nhỏ đã gặp qua rất nhiều tiểu hài tử, gầy có, mập có, nhưng chưa bao giờ thấy ai thanh tú, xinh đẹp như vậy.
Cẩm y xanh nhạt tôn lên màu da trắng tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt trong veo như nước nhìn bát cải xanh trước mặt.
Lúc ăn cơm cũng rất ngoan, nhai kỹ nuốt chậm.
Chung Lật nhìn y ăn cơm, cảm thấy bát cơm trong tay mình cũng trở nên ngon miệng.
Có lẽ ánh mắt của hắn quá mức thẳng thắn.
Đứa nhỏ mềm mại như con mèo đối diện kia cũng nhìn sang phía hắn.
Chung Lật ngây người, thậm chí không biết phản ứng ra sao, sau đó thấy Hoắc Tư Dư mỉm cười với hắn.
Tiểu hài nhi hai má phúng phính, bên môi có xoáy nhỏ hình quả lê, khóe miệng cong cong nhìn qua đáng yêu vô cùng.
Chung Lật ngơ ngác, không nghĩ được gì nữa.
Trong đầu phủ kín nụ cười ngọt ngào kia.
————————————————
Sau đó họ dần thân hơn, Chung Lật biết tên y, cũng học theo huynh trưởng Hoắc Tư Dư, thân mật gọi y, Tư Dư.
Hoắc Tư Dư cũng sẽ cong mắt, ngoan ngoãn gọi hắn Lật ca ca.
Chung Lật cao hơn y, tuổi cũng lớn hơn, trong nhà vốn là người nhỏ nhất, bỗng có thêm một đệ đệ đáng yêu như thế, không khỏi thấy ngọt ngào khó giải thích.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
–
Họ học cùng một trường tư thục, là trường tư thục của Văn gia đại danh đỉnh đỉnh trong kinh thành, các lão sư đều có tiếng tăm tú tài tiến sĩ.
Chỉ là Chung Lật thực sự không có thiên phú ở phương diện này, chớ nhìn hắn sinh ra dung mạo xinh đẹp ôn nhã thư sinh, kì thực chỉ là một vũ phu (*) không hơn không kém thôi.
(*) Vũ phu này có nghĩa là mạnh mẽ, hung bạo như các vị tướng trên chiến trường chứ không phải vũ phu theo kiểu bạo hành gia đình đâu nha:3
Hoắc Tư Dư không giống vậy, bất kể là thư pháp hay vẽ vời, đều rất có thiên phú, thường xuyên được lão sư khen có linh khí.
–
Thời gian thoáng cái đã qua.
Chung Lật cho rằng mình có thể ở bên Hoắc Tư Dư thật lâu, làm Lật ca ca của y, chăm sóc y cả đời.
Trong lòng hắn không có chấp niệm, chỉ là lưu luyến cảm giác xa lạ này mà thôi.
Sân viện Hoắc Tư Dư trồng rất nhiều hoa mai đỏ đẹp đẽ, khí trời tốt y sẽ ngồi trong sân đọc sách, xem mệt rồi thì vào phòng chợp mắt một lát, đa phần tùy ý dựa vào bàn đá nằm ngủ.
Đây đều là Chung Lật trên đường trở về nằm sấp ở đầu tường nhìn lén.
–
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Năm đó Hoắc Tư Dư mười hai tuổi, Chung Lật mười lăm tuổi, hai người đã sớm hẹn nhau cùng đi chơi hội hoa đăng.
Chung Lật đã hứa sẽ dẫn y đi ăn đậu phụ thối.
Đáng tiếc khoảng thời gian đó Hoắc Tư Dư lại mắc thương hàn, Hoắc thượng thư không cho phép y ra khỏi cửa.
Chung Lật liền lén trèo qua tường, đem y ra ngoài.
Người trên phố thật sự rất nhiều, nhất là sau khi vũ nữ ra ngoài, người trên đường điên cuồng đổ về phía trước, lập tức đem Chung Lật cùng Hoắc Tư Dư tách ra.
Chung Lật gần như mất trí, tìm một vòng lại một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy y.
Hắn cực kỳ hối hận, hồn bay phách lạc đi trên đường thì gặp được Chung gia và Hoắc gia đang tìm họ.
Nhưng dù bọn họ có tìm đến long trời lở đất bao nhiêu lần nữa, cũng không tìm được Hoắc Tư Dư.
Gần đây trong kinh thành thường xuyên có trẻ em đi lạc, rất ít người có thể trở về.
Chung Lật cơ hồ muốn chết chìm trong tự trách.
–
Ấy vậy mà Hoắc Tư Dư lại đột nhiên xuất hiện ở cửa Hoắc phủ, ngoại trừ khuôn mặt có chút hồng, còn lại đều giống hệt với lúc bị tách ra.
Chung Lật không thể kìm nén cảm giác thống khổ và kích động, lao nhanh về phía Hoắc Tư Dư ôm lấy thân thể nhỏ bé của y, suýt chút nữa đã khóc.
Nhưng Hoắc Tư Dư lại ngoan ngoãn lau nước mắt cho hắn, nói mình không sao, chỉ ngã lộn mèo một cái rồi ngất một lúc thôi.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Đêm đó, Chung Lật nằm co ro trong chăn, khóc như một đứa trẻ ngốc mất kẹo.
————————————————
Sau đó, phảng phất như có gì đó thay đổi, lại như không có gì thay đổi.
Hoắc Tư Dư rất quan tâm tới chiếc mặt nạ hắn tùy ý mua ở chợ đêm, Chung Lật hỏi rất lâu mới biết, vào đêm Hoắc Tư Dư đi lạc, bị người đẩy ngã, có một mặt nạ ca ca đã cứu y.
Mà chiếc mặt nạ mà người kia mang, trùng hợp giống hệt với mặt nạ của hắn như đúc.
Dần trưởng thành, Hoắc Tư Dư không còn gọi hắn là Lật ca ca nữa, mà gọi Chung đại ca, có chút xa lạ.
Còn Chung Lật vẫn trước sau như một gọi y Tư Dư.
Tính cách Hoắc Tư Dư cũng thay đổi, so với trước đây càng thêm trầm mặc.
Y luôn ở nhà đọc sách, mỗi lần Chung Lật tới phủ thượng thư phủ tìm y, y không ngốc trong thư phòng thì cũng ngồi đọc sách trong sân.
–
Hoắc Tư Dư có một thói quen xấu, đó là khi ngủ say sẽ rất khó tỉnh lại, cho dù bị người bí mật đem đi cũng không tỉnh.
Mỗi lần như vậy, Chung Lật đều tìm vài bức thư họa Hoắc Tư Dư thích đem đến cho y.
Mà thứ khiến hắn hiểu rõ tâm ý của mình, mùa hè năm đó, một cơn mưa rào qua đi sau giờ ngọ.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Dưới ánh nắng ấm áp, Chung Lật ôm một cuộn thư họa tiến vào sân trong viện tử của Hoắc Tư Dư.
Trùng hợp khối đá dùng để giảm nhiệt đã tan gần hết, A Đông, A Hạ đã đến hầm băng lấy đá rồi.
Bởi vì trời mới mưa, gió cũng mang theo một tia mát mẻ.
Hoắc Tư Dư một thân áo lụa trắng tuyết, gối lên cánh tay nằm nhoài trên bàn đá chợp mắt.
Tay áo rộng lớn rơi khỏi mặt bàn, đung đưa theo làn gió.
Năm mười bốn, mười lăm tuổi, dáng dấp kể từ lần đầu gặp gỡ đã tuấn tú hơn, nhưng vẫn thiên về hướng thiếu niên có chút trẻ con.
Mái tóc dài đen nhánh dùng dây cột tóc màu trắng tùy ý thắt lại, bên má vương vài sợi tóc, khiến khuôn mặt thanh tú trắng nõn càng thêm rõ ràng.
Chung Lật sững sờ đứng bên cạnh Hoắc Tư Dư hồi lâu, không gian yên tĩnh kéo dài, chỉ có tiếng tim đập hỗn loạn thật vang.
Hắn hơi rũ mắt, cuối cùng dùng tư thế thập phần thành kính, hạ một nụ hôn cực nhẹ vào sau tai Hoắc Tư Dư.
Đây là lần duy nhất hắn phóng túng.
————————————————
Năm Chung Lật mười tám tuổi, thi đỗ trạng nguyên võ, Hoắc Tư Dư tặng hắn một đôi bao cổ tay, thêu hình đám mây và nhật nguyệt, gấm vóc cũng là chất liệu cao cấp nhất.
Chung Lật yêu thích không thôi, hắn lập tức đi đánh một đôi con dấu hổ phách, đem cái có hình cây anh đào núi tặng cho Hoắc Tư Dư.
Còn hình anh đào bình thường thì giữ cho mình.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Nếu nói chuyện hắn hối hận nhất, đó chính là mười tám tuổi ấy đã mang theo Hoắc Tư Dư trèo tường đi thả đèn.
Hắn đứng dưới chân tường, ngửa mặt nhìn tiểu công tử run rẩy do lần đầu tiên trèo tường, không tự chủ nở nụ cười.
Hắn giang tay ra, đỡ thiếu niên nhảy xuống, vững vàng ôm vào lòng.
Bóng cây lay động, hoa rơi, ánh trăng mê người.
Những tưởng Chung Lật sắp đem tâm ý nói ra, vậy mà đến phút cuối lại khô cằn nói, “Thật tốt nếu đệ là đệ đệ ta.”
Hoắc Tư Dư cười dịu dàng, giọng nói trong trẻo của thiếu niên phảng phất rơi vào tim hắn, “Huynh vốn là ca ca của ta mà.”
–
Chung Lật vì sự vô dụng của mình mà xấu hổ vô cùng, hôm đó hắn có hơi ngẩn ngơ, Hoắc Tư Dư chỉ là đi mua một chiếc mặt nạ, vậy mà lại biến mất ngay trước mắt hắn.
Chung Lật gần như phát điên, hắn sợ chuyện năm đó lại tái diễn —— mãi đến lúc phát hiện bên hồ có người rơi xuống nước.
Chỉ đứng ở xa liếc mắt một cái hắn liền nhận ra người kia là Hoắc Tư Dư.
Thiếu niên rơi xuống nước tựa con mèo bị ốm, Chung Lật ôm y lảo đảo chạy tới y quán, không xảy ra chuyện gì.
Hóa ra trước khi hắn đến đã có người sơ cứu cho Hoắc Tư Dư, nhưng khi hắn đuổi tới, người kia đã biến mất không còn tăm hơi.
–
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hắn vốn tưởng rằng mình giấu tâm tư rất tốt, nhưng vẫn bị vị phụ thân bá đạo chuyên chế của mình phát hiện ra.
Lão Hầu gia nổi giận ra tay đánh hắn, lập tức an bài để Chung Lật rời khỏi kinh thành, đến chiến trường lạnh giá xa xôi kia mài dũa lại mình.
Đêm trước khi rời đi, Chung Lật cầu xin đại ca mình, lén lút tới phủ thượng thư một chuyến.
Thương thế trên cơ thể không cho phép hắn leo tường, chỉ có thể ở ngoài sân gọi tên Hoắc Tư Dư.
Hoắc Tư Dư đạp lên tảng đá trong sân nằm nhoài lên đầu tường, một thân y phục xanh nhạt lay động theo gió.
“Chung đại ca?”
Chung Lật mỉm cười nhìn y, đáy mắt nhuộm đẫm nỗi buồn.
Hắn phất tay ra hiệu Hoắc Tư Dư đừng leo lên, đưa bó hoa anh đào trong tay cho y.
“Ngày mai ta phải theo phụ thân tới Thương Xuyên, không biết bao giờ mới có thể trở về.
Ta…” Chung Lật nhìn cặp mắt trong suốt của Hoắc Tư Dư, thu lại thần sắc nơi đáy mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu ta có thể sống sót trở về, ta có lời muốn nói với đệ.”
Hoắc Tư Dư hơi nghiêng đầu, hỏi: “Bây giờ không tiện nói sao?”
Chung Lật khép mắt, thở dài nói: “Bây giờ không nói được.” Vạn nhất hắn chết trên chiến trường, vậy phần động lòng này chỉ tạo thành gánh nặng cho Hoắc Tư Dư thôi.
Hắn ngửa mặt cười nói: “Ta nhất định sẽ sống sót trở về, đệ chờ ta nhé?”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
“Chung đại ca là trạng nguyên võ mà, nhất định sẽ bình an.” Hoắc Tư Dư ôn nhu cười, tháo sợi dây đỏ buộc hạch đào (óc chó) đưa cho Chung Lật, “Ta cũng sẽ cố gắng thi đỗ trạng nguyên văn, nếu Chung đại ca có thể thấy thì tốt biết bao.”
Chung Lật cong mắt: “Nhất định.”
————————————————
Đáng tiếc y không thể thi đỗ trạng nguyên.
Mà hắn cũng không về kịp.
–
Biên quan đại thắng, Chung Lật còn chưa vui vẻ được bao lâu, thì một đêm say rượu, đại ca hắn đã lỡ lời nói cho hắn nghe một sự thật.
Hóa ra lão Hầu gia vẫn luôn giữ những bức thư Hoắc Tư Dư gửi cho hắn, trong đó có đề cập đến việc Hoắc Tư Dư được phong làm thám hoa, còn có việc Hoắc thượng thư chuẩn bị lựa chọn chuyện chung thân đại sự cho y.
Thì ra những bức thư Tư Dư gửi cho hắn suốt mấy năm nay đều đã bị phụ thân xem qua, xác nhận không có vấn đề gì mới đến tay hắn.
Chung Lật cãi nhau với cha mình, bị trách phạt quân côn, dù vậy hắn vẫn không để ý tới thương thế mà chạy về kinh thành.
Nhưng chờ đến khi hắn trở về, hết thảy đều quá muộn.
Hoắc Tư Dư đã thành hôn với Đoan vương, thậm chí sắp rời khỏi kinh trở về đất phong.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Chung Lật chỉ cảm thấy một thân đầy vết thương không hề đau, không sánh được với cơn đau sắc bén tái nhợt trong tim.
Lời kia hắn vẫn chưa kịp nói, mà cũng không có cơ hội nói nữa.
–
Hoắc Tư Dư đi rồi, hắn gần như bệnh không dậy nổi.
Da dẻ trắng bạch đến phát sáng ngày càng tái nhợt, những vết thương kia để lại trên người hắn vết loang lổ khó xóa nhòa.
Dù vậy, sau khi phụ thân trở về chắc chắn sẽ có một trận ầm ĩ.
Nếu phụ thân bảo hắn cút, hắn sẽ không chần chừ mà cút ngay.
Chung Lật nổi giận một mình quay lại Thương Xuyên, khoảng thời gian đó tâm trạng hắn như rơi xuống đáy vực.
Hắn mỗi ngày đều chọn vài hạt giống hoa anh đào núi tốt rồi trồng, như chôn vùi trái tim mình vào lớp đất lất phất cây rừng.
Cuối cùng vẫn là đại ca tới khuyên giải hắn, mất nửa ngày khuyên can đủ đường.
Nhưng mối quan hệ giữa Chung Lật và cha hắn đã nguội lạnh từ lâu, không thể hàn gắn được nữa.
Chung Tuần cũng không ép buộc hắn, chỉ nhìn vườn cây anh đào kia, thở dài nói: “Đệ nếu tâm khó yên thì đi tìm y thổ lộ đi, hà tất phải ngày ngày ở đây sống không bằng chết.
Y có biết tâm tư của đệ không?”
–
Một người một ngựa.
Chung Lật cứ như vậy tới Xuyên Thục.
Rốt cuộc bỏ đi tâm tư tình cảm nhiều năm của mình.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Thực ra khi tìm quả cầu thủy tinh cho Hoắc Tư Dư hắn đã lờ mờ đoán ra.
Chỉ là hắn không hoàn toàn chắc chắn, mặt nạ ca ca mà Tư Dư nói đến lại chính là Doãn Viễn.
Có thể tận mắt thấy tấm chân tình Doãn Viễn đối với Hoắc Tư Dư mà mình không bao giờ làm được, còn có phản ứng của Hoắc Tư Dư.
Hắn mới phát giác cảm giác động lòng của thiếu niên lâu dài đã lên men thành rượu đắng.
Như ma xui quỷ khiến, kỳ thực cũng chỉ là duyên phận không sâu thôi.
Khi rời đi hắn vẫn không thể nào nói ra lời mà mình muốn nói.
Chung Lật ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn thiếu niên tuấn tú mình tâm niệm gần nửa đời, hết thảy tâm tình chua xót đều hóa thành nặng nề nuốt vào cổ họng.
Hắn rốt cuộc cười nói tái kiến.
Không quay đầu lại đi mất.
Chung Lật không về kinh thành, cũng không quay lại Thương Xuyên.
Chỉ để vườn đầy anh đào, không còn thấy bóng dáng thiếu niên uống rượu dưới tán cây nữa.
Hắn rời xa Hầu phủ, không còn là tiểu hầu gia nữa.
Không ai biết hắn đi đâu, ngay cả Hoắc Tư Dư cũng chỉ nhận được vài phong thư đống con dấu hoa anh đào.
Nhưng không có địa chỉ hồi âm.
Tuy nhiên từ thư của hắn, Hoắc Tư Dư nhìn được, khi Chung Lật viết thư, đầu bút tiêu sái tùy ý, chung quy có thể yên tâm hơn chút.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
–
Chỉ có điều, tuy là tình thâm duyên mỏng, đến cùng vẫn là ý nan bình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...