Doãn Viễn ngủ ở thư phòng ba ngày, cuối cùng thập phần nhẹ nhàng lại gần ôm Hoắc Tư Dư không buông, làm nũng tỏ vẻ oan ức này nọ.
Cơn giận của Hoắc Tư Dư gần như không còn, cảm giác ủ rũ trong lòng cũng biến mất từ lâu.
Y không thích loại cảm xúc này, cảm giác như mình bị người khác nắm lấy, vô cùng khó chịu.
Lần tức giận này khiến y tức tới phát bệnh, sắc mặt đặc biệt tái nhợt, môi trắng bệch, đang ngồi trước bàn đọc sách.
Doãn Viễn đau lòng không chịu được, nửa ôm y đặt lên giường.
“Sao lại phát bệnh thế này?” Doãn Viễn nâng tay sờ trán Hoắc Tư Dư, thở phào nhẹ nhõm, may không sốt, “Không có ta ôm, có phải buổi tối lại đá chăn không?”
Hoắc Tư Dư rũ mắt, không để ý đến lời trêu chọc của hắn.
Y vốn có hơi choáng váng khó chịu, nhưng lại không muốn ngủ, nên mới đọc sách.”Tìm lang trung kê thuốc là được rồi, ngươi đi đi.”
“Ta ở đây với ngươi.” Doãn Viễn thay y xếp lại chăn, cứ ngồi bên giường nhìn mãi, cảm thấy dù ngắm bao lâu cũng không đủ.
Hoắc Tư Dư vò tay áo Doãn Viễn, đang bệnh nên nhìn càng thêm gầy yếu, “A Viễn, ta đã đưa bức họa cho viện trưởng xem qua…chỉ cần ngươi đáp ứng, ta có thể đến thư viện rồi.” Ngón tay xanh nhạt như ngọc siết chặt góc áo, mắt ánh lên tia sáng ấm áp, “Có được không?”
Doãn Viễn cúi đầu áp lên trán y, nhẹ giọng nói: “Được, đều đáp ứng ngươi.
Trước kia là ta không tốt, không nên ích kỷ chỉ muốn nhốt ngươi trong vương phủ như vậy.
Chuyện ngươi muốn làm, ta đều ủng hộ.”
Hoắc Tư Dư ôn nhu mỉm cười, ôm cổ Doãn Viễn cổ, ngẩng đầu hôn hắn.
“Chờ khi nào khỏe hơn hãy đi.” Doãn Viễn vẫn không yên tâm.
Hoắc Tư Dư gật đầu, nói: “Được.”
————————————————
Trong thời gian dưỡng bệnh, Hoắc Tư Dư nói muốn đi ngắm hoa anh đào ở viện tử kia.
Tháng ba rồi, là lúc hoa nở đẹp nhất.
Nhưng Doãn Viễn lại ấp úng liền lấp liếm cho qua, Hoắc Tư Dư tức giận, rồi rầu rĩ không vui, mặt lạnh không để ý tới hắn.
Chẳng qua ít nhất không nhốt hắn ngoài cửa nữa.
Từ lúc tới thư viện dạy vẽ, tâm tình y tốt hơn nhiều, không cần phải làm kẻ vô công rỗi nghề nữa.
Chỉ là Doãn Viễn không yên lòng, phái một đống cận vệ, ám vệ bảo vệ y, còn để tiểu thạch đầu giả thành thư đồng đi theo.
Buổi tối có lúc Doãn Viễn trở về sớm, cũng có khi Hoắc Tư Dư về sớm.
Bọn họ đều sẽ chờ đối phương về cùng nhau ăn cơm.
–
Nhưng hôm nay Hoắc Tư Dư chờ từ mặt trời lặn dần ở phía Tây đến ánh trăng tràn ngập, vẫn chưa thấy Doãn Viễn trở về.
Thức ăn đun đi hâm lại nhiều lần cũng khiến người ta mất cảm giác ngon miệng.
Hoắc Tư Dư có chút tức giận, trái tim như bị bóp nghẹt, tức đến nuốt không trôi.
Buồn bực uống một ngụm rượu, toàn thân ấm lên.
Hoắc Tư Dư gọi tiểu thạch đầu và tiểu Diệp tử tới, hai người này là hạ nhân Doãn Viễn cho y, họ vốn là cận vệ của Doãn Viễn.
“Vương gia của các ngươi tối thường đến nơi nào trêu hoa ghẹo nguyệt?” Hoắc Tư Dư mí mắt không buồn động một hơi cạn sạch rượu trong chén, âm thanh lạnh nhạt vô cùng.
Tiểu thạch đầu cùng tiểu Diệp tử liếc mắt nhìn nhau một cái, không chút do dự bán đứng chủ cũ.
“Tuý Hoạ lâu.
Là chỗ của Điệp Nhân, một nơi khá thanh tịnh.” Tiểu Diệp tử cướp lời nói.
Điệp Nhân, không phải là cái tên thanh quan khóc như mưa kia à.
Hoắc Tư Dư lạnh nhạt đáp một tiếng, đứng lên nhấc chân rời đi.
Lúc lướt qua hai người, nhẹ giọng nói dẫn đường.
Tiểu thạch đầu mặt đầy khiếp sợ đuổi theo sau, lắp bắp hỏi: “Công, công tử, ngươi, ngươi định đến Tuý Hoạ lâu sao? Nhưng, nhưng vương gia…”
Hoắc Tư Dư xoay người lại lườm y một cái, nói: “Hắn có thể đi, còn ta thì không sao?”
Tiểu Diệp tử chạy đến vội vàng che miệng tiểu thạch đầu, cúi đầu khom lưng nói: “Có thể đi, đương nhiên có thể.
Còn không phải vì công tử phong thần tuấn lãng anh tuấn tiêu sái sao, chúng tiểu nhân cũng chỉ là lo lắng Tuý Hoạ lâu ong bướm quá mãnh liệt thôi.”
–
Hoắc Tư Dư thuê kiệu, thần sắc lạnh nhạt ngồi bên trong.
Tiểu thạch đầu bên ngoài muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn ghé gần cỗ kiệu lắp bắp ti hô: “Công tử…”
Hoắc Tư Dư xoa thái dương, hỏi: “Làm sao?”
“Thực, thực ra vương gia thật sự rất quan tâm ngài, yêu ngài.
Mấy năm trước khi ta và Diệp tử còn là tùy tùng hộ tống vương gia hồi kinh, gặp được ngài ở bên hồ.
Vương gia lúc đó, lúc đó liền nhìn thấy ngài…” Tiểu thạch tử nói rất nhanh, ngược lại không nói lắp, “Vương gia vì cứu ngài, cũng nhảy xuống nước theo, thật vất vả mới đem ngài lên được…”
Hoắc Tư Dư run run, đẩy cửa sổ ra, khó tin nhìn tiểu thạch tử: “Ngươi nói gì? Hắn đã cứu ta?” Nhưng y nhớ rõ ràng cuối cùng là Chung Lật đại ca đưa y tới y quán mà.
Tiểu thạch tử vô tội nháy mắt mấy cái, lại dùng sức gật đầu: “Đúng, đúng vậy, ngài từ trên thuyền ngã xuống đó, là, là vương gia cứu ngài lên, đặt, đặt ở bên bờ.
Vương gia còn, còn vì công tử mà đánh nhi tử một một vị quan lớn nữa.”
“Sao ngươi biết ta ở trên thuyền, ngươi nhìn thấy?” Hoắc Tư Dư nhìn y, con ngươi sẫm màu lóe sáng.
Tiểu thạch đầu gật đầu, “V-vâng, đó là thuyền của vương gia mà.”
Hoắc Tư Dư ngơ ngác hạ cửa sổ xuống, cảm thấy sức lực tiêu tán hết, vẻ mặt trống rỗng mê man.
————————————————
Đó là đêm hội hoa đăng ba năm trước.
Y giẫm lên trụ đá trèo lên đầu tường, bị Chung Lật ngoài tường dụ dỗ nhảy xuống.
Hóa ra bức tường này cao như vậy, Hoắc Tư Dư có chút thất kinh ngã vào lồng ngực Chung Lật, nghĩ lại mà sợ.
Chung Lật ôn nhu xoa đầu y, dung nhan tuấn tú sáng ngời dưới ánh đèn chiếu rọi, hắn ôm vai Hoắc Tư Dư, vẻ mặt thập phần nhu hòa nói: “”Tư Dư, ta…nếu ngươi là đệ đệ ruột của ta thì tốt rồi.”
Hoắc Tư Dư cảm thấy lời hắn nói ngớ ngẩn vô cùng, nhưng y không nói gì cả, chỉ ôn nhu cười.
Y phát hiện Chung Lật đeo một cái mặt nạ hồ ly che nửa mặt bên hông, từ khi y nói qua với Chung Lật, mỗi lần xuất môn đi chơi hầu như đều nhìn thấy cái mặt nạ này.
Hai người xuyên qua phố xá náo nhiệt, lần này Chung Lật nắm chặt tay y, chỉ lo lại để lạc y lần nữa, căng thẳng đến đòi mạng.
Hoắc Tư Dư ngược lại vô tri vô giác, cười hì hì tự mình lên thuyền hoa.
Đại ca y Hoắc Minh Húc đang cầm mấy cái đèn hoa đăng đẹp đẽ ngáp ngắn ngáp dài, thấy y và Chung Lật đến, thế mà trực tiếp đem hoa đăng trên tay mình nhét vào tay y, còn bản thân mình thì vào thuyền ngủ bù.
Hoắc Tư Dư không nói gì trừng ca y, nhất định là lại lén đi trêu hoa ghẹo nguyệt thì tinh thần mới uể oải thế này.
Khi Hoắc Tư Dư thả đèn trời, tầm mắt đảo qua thấy Chung Lật đang nghịch cái mặt nạ kia, y không khỏi nhớ tới mặt nạ ca ca đã từng cứu mình, tâm lý một trận mềm mại, khóe môi vô thức nở nụ cười ngọt ngào.
–
Sự cố sau đó cứ như là số mệnh luân hồi.
Hoắc Tư Dư lén chạy ra ngoài, lại có tật giật mình.
Trên đường cùng Chung Lật trở về, mặt nạ hồ ly kia bị đoàn người náo nhiệt chen chúc làm rơi mất.
Hoắc Tư Dư ngoan ngoãn đứng một bên chờ, nhìn Chung Lật cười khổ tìm mặt nạ bị đoàn người nhấn chìm.
Khi bị một tấm vài ẩm che mũi và miệng, y không kịp giãy dụa liền bị người dùng lực kéo vào hẻm nhỏ tối đen.
Y hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, phát hiện hai mắt bị che kín, miệng bị bịt kín, hai tay bị trói ở phía sau.
Y cố gắng đứng lên, nhưng không có chút sức lực nào.
Hoắc Tư Dư cảm thấy không gian xung quanh rung chuyển, y đoán dường như mình đang ở trên thuyền.
Sau đó ký ức như vỡ vụn ra thành nhiều mảnh, thật kỳ lạ, mỗi lần cố nhớ lại đầu đều đau như búa bổ.
Hoắc Tư Dư mơ hồ cảm thấy có người bóp cổ y, còn tát y, rất đau, đến mức phát khóc, thanh âm non mềm như tiểu hài tử.
Ký ức rải rác không chính xác, y chỉ nhớ mình lảo đảo ngã về phía sau khiến lan can đằng sau gãy vụn… Hoắc Tư Dư nhớ tới cảm giác thống khổ khi rơi xuống nước, nước hồ lạnh lẽo bốn phương tám hướng ùa vào nuốt chửng y.
Y không thể nhìn, hai tay cũng bị buộc chặt, thân thể từng chút chìm xuống…
Có người kéo tay y bơi lên trên, người kia dùng môi chặn môi y, truyền khí cho y.
Hoắc Tư Dư cuối cùng vẫn là hôn mê bất tỉnh.
–
Hoắc Tư Dư vừa mở mắt liền phát hiện mình đang nằm trên giường gỗ nhỏ trong y quán, chỉ thấy Chung Lật vẻ mặt lo lắng ngồi bên cạnh, y cười với hắn, nói đa tạ.
Sau đó thấy trán mình nóng lên, cái nóng hừng hực như ngọn lửa lớn thiêu cháy ký ức của y.
————————————————
Đó là thuyền của Doãn Viễn ư?
Ngón tay Hoắc Tư Dư bấm mạnh lòng bàn tay, cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng không thể làm được.
Hai ngụm rượu khi nãy bắt đầu phát tác, nhiễu loạn cảm xúc của y.
Trí nhớ của y quá lộn xộn, y không thể nào chỉ dựa vào một đoạn ký ức vụn vỡ mà định tội Doãn Viễn, cho rằng hắn là người bắt cóc mình.
Cũng không có cách nào xác định người cứu mình có phải Doãn Viễn không…
Trong lòng buồn bực không cách nào giải tỏa, khiến y xót xa.
–
Khoảnh khắc Hoắc Tư Dư xuất hiện ở cửa Tuý Hoạ lâu, bên trong hơn một nửa tầm mắt đều nhìn sang.
Thần sắc lạnh nhạt, phong thái thanh lãnh, tuấn tú mang theo sức hấp dẫn trời sinh khiến những người tự ti mặc cảm về dung nhan bị cuốn theo, phảng phất không dính tới thế tục bụi trần.
Khi tú bà nghênh đón y còn có chút mơ màng, Hoắc Tư Dư tùy ý ném một thỏi bạc vào tay nàng, sắc mặt bình tĩnh mang theo hai hạ nhân tiến vào nhã các lầu hai.
–
Doãn Viễn phải bỏ ra rất nhiều công sức mới xây xong cái hồ nuôi cá chép đỏ trắng trong viện tử, hắn vui vẻ ra mặt nhìn hồ cá này, lại nhìn bố trí trong sân, tâm tình rất tốt.
Cuối cùng cũng có thể cho Tư Dư thấy rồi, hắn không nhịn được cong khóe miệng.
Tâm tình vui vẻ của hắn hoàn toàn bay biến khi hắn nhìn thấy một bàn thức ăn ngon chưa dọn, và gian nhà trống trơn.
Vương phi đến Tuý Hoạ lâu rồi.
Bảy chữ này cứ quẩn quanh trong đầu Doãn Viễn.
Hắn giơ roi thúc ngựa, cưỡi con tuấn mã phóng túng bất kham lướt qua phố lớn ngõ nhỏ.
Hắn mặc đồ đen, khuôn mặt tuấn tú đen như đít nồi, mỗi cử chỉ phất tay đều hàm chứa sát khí.
Lúc Doãn Viễn giết tới Tuý Hoạ lâu, không ai nghĩ rằng hắn tới đây mua vui cả, nhìn hắn như sát thủ lãnh khốc tới trả thù vậy.
“Vương gia…” Tú bà nhiệt tình mới nói một câu, liền bị Doãn Viễn lạnh lùng đánh gãy.
“Vương phi đang ở đâu?”
Tú bà mờ mịt nói: “Cái gì vương phi?” Bọn họ mặc dù có nghe tin vương gia thành hôn, nhưng thật sự chưa từng gặp vương phi.
Doãn Viễn nắm chặt roi ngựa, cắn răng nghiến lợi nói: “Chính là cái người lớn lên đặc biệt đẹp, đẹp nhất trong các khách nhân.”
Mắt tú bà đảo đi đảo lại, ngay sau đó lập tức phản ứng cúi đầu khom lưng chỉ đường cho Doãn Viễn, rồi kêu người dẫn hắn lên nhã các lầu hai, nơi Hoắc Tư Dư đang ở..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...