–
Hoắc Tư Dư vươn tay sờ khuôn mặt phủ đầy băng gạc của Doãn Viễn một cái, động tác đặc biệt nhẹ nhàng.
Ánh mắt một đường nhìn xuống, thấy tay phải của Doãn Viễn bị băng bó như móng heo.
Y cong mắt, cười đến thiếu chút nữa thở không ra hơi.
Doãn Viễn thấy y như thế, mấy lời tình thâm ý trường sến sẩm đều nuốt hết vào bụng, bên trong mắt phượng hơi nhíu tràn đầy ai oán.
“Đau lắm đúng không.” Hoắc Tư Dư thu lại ý cười nơi đuôi mắt, nhíu mày lo lắng hỏi, “Ngươi bị thương nặng hơn ta, sao lại tỉnh sớm hơn ta vậy?”
“Đại phu đã xem qua, nói bởi vì đắp tử châu thảo đúng lúc.
Ngươi thật là, thảo dược đều cho ta dùng, cũng chỉ để lại cho mình một chút, vết thương trên đùi nghiêm trọng như vậy mà ngươi không quan tâm sao?” Doãn Viễn lấy tay trái “dùng sức” nhéo mặt Hoắc Tư Dư, “Ngươi có biết thiếu chút ngươi đã không tỉnh lại nữa không?”
Hoắc Tư Dư vô tội nhìn hắn: “Không biết.”
Nhìn sắc mặt Doãn Viễn càng lúc càng nghiêm trọng, y mới khẽ nâng môi, nhẹ giọng nói: “Không phải ta vẫn rất ổn đây sao, chỉ là hôn mê có hơi lâu mà thôi, ngươi không cần sốt ruột như vậy.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
–
Doãn Viễn lẩm bẩm nói: “Ta sao có thể không sốt ruột.”
Hắn kinh ngạc nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Hoắc Tư Dư, bệnh nặng mới khỏi, thân thể cực kỳ gầy, hắn rất đau lòng.
Hắn ôn nhu ôm Hoắc Tư Dư vào lòng, mới phát giác vòng eo vốn gầy gò của y nay lại càng thêm nhỏ.
Phải vỗ béo y hơn chút, Doãn Viễn thầm nghĩ.
Hoắc Tư Dư dịu ngoan dựa vào lồng ngực hắn, cảm giác được Doãn Viễn gác cằm lên đỉnh đầu mình.
Hóa ra người này lúc ngồi cũng cao như vậy.
Doãn Viễn cúi đầu nhìn người trong ngực, lại phát hiện Hoắc Tư Dư đang ngửa mặt giương mắt nhìn mình, đáy mắt phảng phất tia ôn nhu nhàn nhạt.
“Tư Dư…”
Hắn cảm thấy giọng mình có hơi khô, sự chua xót vốn bị giấu đi giờ lại từ từ lan ra.
–
Doãn Viễn rũ mi mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn Hoắc Tư Dư, trong giọng nói tràn đầy hổ thẹn: “Là ta không tốt, hôm đó ta thực sự đã quá tức giận, ngươi lại chỉ muốn đi tìm Chung Lật, cho nên ta mới như vậy.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hắn thống khổ nói: “Xin lỗi.”
Một lát sau, hắn đờ đẫn nói tiếp: “… Nhưng ta, ta không thể buông tay được, Tư Dư.”
Hoắc Tư Dư bỗng nhiên vươn tay kéo vạt áo Doãn Viễn, ngửa mặt, hôn Doãn Viễn.
“Ta vẫn không hoàn toàn tha thứ cho ngươi…thế nhưng ta cũng nguyện ý thử xem, từ từ thôi, được chứ?”
Con ngươi trong suốt ánh lên màu sáng nhàn nhạt nhưng rực rỡ, ngữ khí cũng là vô cùng chân thành.
Hai tay Doãn Viễn vòng qua eo y bỗng siết chặt, “Thật không? Tư Dư, ta, ta…”
Hắn “ta” đến nửa ngày cũng không nói xong, cuối cùng vẫn là giơ tay đè gáy Hoắc Tư Dư, hung hăng hôn một trận.
Hoắc Tư Dư bị hôn đến hô hấp không thông, đuôi mắt ửng đỏ, giơ tay nhẹ nhàng đập lồng ngực Doãn Viễn mới được giải thoát.
–
Doãn Viễn ôm Hoắc Tư Dư, kề trán hai người sát nhau, rõ ràng muốn nói mấy lời tâm tình êm tai, nhưng lời còn chưa kịp thốt ngược lại có chút xấu hổ không dám mở miệng.
Ánh mắt lóe lên, hắn bỗng cười nói: “Tư Dư, lúc ta hôn mê dường như nghe thấy ngươi gọi ta A Viễn.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hoắc Tư Dư hơi rũ mắt, không nói gì.
Doãn Viễn híp mắt, cười xấu xa nói: “Còn gọi rất nhiều lần nữa.” Hắn thoáng nhíu mày, “Hình như lúc trên xe ngựa cũng gọi đúng không?”
Hắn xoa xoa eo Hoắc Tư Dư, chậm rãi dụ dỗ: “Tư Dư, gọi lại một tiếng nào.”
Hoắc Tư Dư mím môi, bên tai từ từ ửng hồng.
Hàm răng khẽ cắn môi đỏ, chậm rãi nói: “A Viễn.”
“Bé quá.” Doãn Viễn bóp eo y, bĩu môi thầm thì yêu cầu, “Thêm ca ca vào sau A Viễn được không.”
Hoắc Tư Dư nghe vậy sững sờ, ngửa mặt trừng Doãn Viễn, xoắn xuýt gần nửa ngày, cuối cùng vẫn ôn nhu gọi: “A Viễn ca ca.”
“Ngoan lắm.” Doãn Viễn cười cọ chóp mũi mình với chóp mũi Hoắc Tư Dư, không nhịn được vẫy cái đuôi vô hình đuôi dương dương tự đắc: “Ca ca so với đại ca thân mật hơn nhiều phải không?”
Hoắc Tư Dư biết đến hắn đang nhắc đến Chung Lật, bỗng cong môi, ý cười giảo hoạt tựa tiểu hồ ly ý cười chợt lóe lên.
“Nhưng năm ta mười lăm tuổi, cũng gọi huynh ấy là Lật ca ca.”
Hoắc Tư Dư nháy mắt mấy cái, con ngươi trong suốt lóe sáng, ánh mắt chứa đầy nhu tình mật ý.
Doãn Viễn quả nhiên giống như mèo bị dẫm đuôi, toàn thân từ trên xuống dưới đều tạc mao.
Hắn mạnh mẽ nhe răng, từng chữ từng câu nói: “Lật, ca, ca!?”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Nhìn bộ dáng bình dấm chua của Doãn Viễn, đôi mắt Hoắc Tư Dư cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, cười thở không ra hơi, ngay cả vết thương trên đùi cũng nhói theo.
Doãn Viễn nhìn dáng vẻ ấy của y, ăn dấm hay tức giận gì đó đều tan biến hết.
Liều mạng nâng gò má y, làn môi đụng chạm tỉ mỉ hôn, như ôn nhu kéo y sa vào nụ hôn này.
Lúc rời môi, hắn kề sát trán Hoắc Tư Dư, nỉ non, “Ta yêu ngươi.”
Từng tiếng ôn nhu lưu luyến, làn da trắng sứ sau tai đều bị hỏi thở ấm áp thổi qua.
Đầu ngón tay Hoắc Tư Dư hơi dùng sức siết y phục Doãn Viễn.
“Tư Dư, ta yêu ngươi.” Doãn Viễn thấp giọng nói bên tai y, lại lặp lại một lần: “Ta thật sự rất yêu ngươi…”
Hoắc Tư Dư chôn mặt vào lồng ngực Doãn Viễn, sau tai đỏ bừng, chỉ có đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
————————————————
Hành cung ở đất phong so với vương phủ tại kinh thành tinh xảo đẹp đẽ hơn nhiều.
Chủ nhân đời trước coi như là một người học đòi văn vẻ, ngược lại lại tiện nghi cho Doãn Viễn.
Đây vốn là một khu vườn tao nhã, xây lại theo phong cách người Giang Nam.
Chỉ là từ ngoài vườn vào đến nội viện ít nhất cũng phải đi bộ gần một canh giờ.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Sau khi khỏi bệnh Hoắc Tư Dư mới bắt đầu sửa soạn gia sản mình mang tới.
Cũng chẳng có gì đặc biệt đáng giá, nhưng tàng thư tranh vẽ lại mang theo một đống lớn.
Chủ viện nơi bọn họ ở có thể xuyên qua cửa sổ nhìn thấy tiểu viện tử tinh xảo phía nam, trồng một rừng hoa anh đào.
Tháng ba mùa hoa nở rộ, biển hoa trắng trắng hồng hồng, nghe nói vô cùng đẹp.
Doãn Viễn nói viện kia là giữ lại cho Hoắc Tư Dư làm thư phòng.
Nhưng cái viện kia lại bị Doãn Viễn khóa lại, chỉ nói còn đang lấp đất đặt gạch, chưa thể để y dùng được.
Hoắc Tư Dư cảm thấy lời Doãn Viễn có chút kỳ quái, y luôn cảm giác trong cái viện kia dường như có giấu thứ đồ xấu hổ nào đó.
–
Quan hệ giữa hai người bọn họ xác thực không còn ngoài thân mật trong xa cách như trước nữa.
Hoắc Tư Dư cũng buông xuống lớp mặt nạ tương kính như tân kia, không đóng vai “tiểu thê tử” nghe lời dịu ngoan nữa.
Doãn Viễn lúc này mới phát hiện ra, hóa ra tính cách Tư Dư lại bướng bỉnh đến phát bực.
Đặc biệt là đối với những thứ mình thích, luôn thắp đèn thức khuya, Doãn Viễn nói y hai câu liền không vui.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Bên ngoài tuyết bay đầy trời, ngay cả áo lông cáo cũng không khoác cứ thế ra ngoài vẽ vời.
Ngày đông lạnh còn uống rượu trái cây ướp lạnh trong hầm băng, uống đến mức đổ bệnh.
Doãn Viễn thực sự không chịu nổi nữa bộc phát cơn tức giận, trách phạt hai người hầu bên người Hoắc Tư Dư.
Hoắc Tư Dư trốn trong đệm chăn ấm áo, chỉ lộ khuôn mặt đỏ bừng, muốn nói lại thôi, nghe Doãn Viễn lải nhải “giáo huấn”.
Cảm thấy hắn quá phiền, y hất chăn ngồi dậy, ngửa mặt hôn nhẹ môi Doãn Viễn, con ngươi trìu mến trừng hắn.
Hắn yêu Tư Dư biếng nhác thích bám giường, Tư Dư đọc sách ngủ gục trên bàn đá trong viện hắn cũng yêu.
Đứa nhóc ngốc không theo khuôn phép cũ, có chút nóng nảy, luôn quên trước quên sau.
Hắn đều yêu đến đòi mạng.
————————————————
Kế hoạch vỗ béo Hoắc Tư Dư của Doãn Viễn cũng đang yên lặng thực thi.
Đáng tiếc tỉ mỉ nuôi mà ngược lại chẳng béo thêm được mấy lạng thịt.
Sức ăn của Hoắc Tư Dư thật sự quá ít, mỗi lần chỉ ăn cũng chỉ ăn được một phần ba khẩu phần ăn của Doãn Viễn, nói mình thật sự không ăn thêm được nữa.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Doãn Viễn thực sự bất lực, hỏi ý kiến mọi người xung quanh một lượt.
Một đám thị vệ vỗ ngực biểu thị, không ai có thể cự tuyệt một nồi lẩu đâu.
Vị vương gia thích ăn cay cũng cảm thấy rất có đạo lý, nửa lừa nửa dỗ đưa tức phụ nhi trầm mê đọc sách ra ngoài.
–
Hoắc Tư Dư bất đắc dĩ ngồi trong nhã các, nhìn nồi nước nóng đỏ ngầu nóng mắt trước mặt, y khó khăn một ngụm nước bọt, “Cái này…có cay không?”
Doãn Viễn vốn đang định bỏ rau xanh vào nồi bỗng ngừng lại, chợt như mới tỉnh ngộ nhìn Hoắc Tư Dư, nói: “Tư Dư, ngươi không ăn được cay sao?”
Hoắc Tư Dư thành thực lắc đầu.
Chỉ thấy Doãn Viễn thở dài, đặt lại rổ cải xanh kia xuống bàn, bất đắc dĩ gọi tiểu nhị, ai oán nói: “Đổi thành lẩu uyên ương.”
Hoắc Tư Dư: “…?”
Có lẽ hắn khó xử lắm?
–
Hoắc Tư Dư tao nhã chậm rãi lấy miếng thịt từ nồi nước trong veo, không chấm nước chấm mà tùy tiện ăn.
Y sững sờ nhìn Doãn Viễn đối diện ăn gió cuốn mây tan.
Ngăn nước cay bên kia lềnh bềnh ớt nổi, nhưng bát nước chấm của Doãn Viễn mới là cay nhất.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hoắc Tư Dư rũ mắt, chợt nhẹ giọng nói: “Không bằng ta cũng thử ăn cay xem sao?”
Nếu Doãn Viễn thích như vậy, thì mình thử một lần cũng không có vấn đề gì.
Doãn Viễn nghe vậy liền ngẩn người, cười nói: “Được chứ.” Nói xong liền gắp miếng thịt dê nhúng nước chấm trong bát mình rồi bỏ vào bát Hoắc Tư Dư.
Kết cục không khó tưởng tượng được.
Hoắc Tư Dư cay đến mức đôi môi sưng đỏ, nước mắt không kiềm chế được tuôn không ngừng, y rót một chén trà lạnh thật lớn, vị cay tê đến nghẹt thở trong miệng mới dần giảm bớt.
–
“Chẳng phải ngươi, ngươi mới tới đây được vài năm sao, sao lại thích ăn cay như vậy chứ.” Hoắc Tư Dư cái gì cũng không muốn ăn, chỉ mím môi nhấp trà.
Doãn Viễn cười, đặt đũa xuống chậm rãi nói: “Đây là quê nhà của ta.
Mẫu hậu là người Thục, ta, hoàng huynh, còn có mẫu hậu, ba người chúng ta từ nhỏ đã rất giỏi ăn cay.
Khi còn bé thường đến tẩm điện của mẫu hậu ăn lẩu, có thả một nồi ớt cũng chẳng vấn đề gì.
Chỉ là thỉnh thoảng phụ hoàng sẽ đến, chỉ có thể đổi thành nồi uyên ương.
Ăn lâu uyên ương thực sự chẳng thú vị chút nào…”
Mắt Hoắc Tư Dư giật giật, nghe ra sự bất lực đối với lẩu uyên ương trong lời của Doãn Viễn.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
“Phụ hoàng cũng đã thử ăn cay một lần, nhưng ông ấy tốt hơn ngươi một chút, ít nhất không khóc.
Bất quá trước giờ ông ấy vẫn luôn là người rất giỏi nhẫn nhịn.” Vẻ mặt Doãn Viễn bỗng nhiên trở nên rất bình tĩnh, mang theo chút hoài niệm mềm mại.
Hoắc Tư Dư cầm tay hắn, cười ôn nhu: “Nếu ngươi muốn trở về gặp bệ hạ và thái hậu, ta sẽ đi với ngươi.”
Doãn Viễn cười nhạo một tiếng, chậm rãi lắc đầu: “Không cần, hoàng huynh ít thấy ta hơn, đối với cả huynh ấy và ta đều tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...