–
Mãi cho đến buổi sáng xuất phát hôm đó, Hoắc Tư Dư vẫn không nói câu nào với Doãn Viễn.
Không phải y nổi giận với Doãn Viễn, mà là giận bản thân mình.
Bởi vì quá mất mặt, mỗi lần nhớ tới đêm kia tình triều khó nén nói những câu kia, hận không thể lập tức vùi đầu vào sách tự tử.
Doãn Viễn mặc dù bị ngã, mông nở hoa phải dưỡng thương hai ngày, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ và giận dữ tột cùng của Hoắc Tư Dư, trong lòng lại ngọt ngào muốn chết.
————————————————
“Nôn mất…” Hoắc Tư Dư một tay vịn cây một tay ấn ngực, nôn đến choáng váng mặt mày.
Nếu không có chuyến đi xa này, y sẽ không biết hóa ra mình lại sợ xóc nảy đến thế.
Đặc biệt là đoạn đường sắp tới đất phong này, y đã nôn tới bảy, tám lần rồi.
Thêm việc suốt dọc đường ăn không ngon ngủ không yên nên bị sốt, dáng dấp càng gầy gò, ngược lại khiến Doãn Viễn đau lòng.
–
Xe ngựa rộng rãi thoải mái, buồng xe trải thảm Ba Tư mềm mại, trên là một cái giường có chút hẹp và một bàn trà nhỏ, nhưng hai người ngủ cũng không có vấn đề gì.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hoắc Tư Dư mệt mỏi nằm trên giường, mắt không tiêu cự nhìn tấm rèm sắc xanh treo trong buồng xe.
Y bệnh rất nặng, cả người nóng đến ngất ngây.
Trên người phủ chăn bông mềm mại ấm áp, khuôn mặt trắng noãn nhuộm một tầng hồng nhạt mờ mờ, nóng hầm hập.
Chẳng qua đỡ say xe hơn chút, còn ăn được vài thìa cháo, người cũng có chút sức.
Doãn Viễn lên giường, từ sau lưng vây lấy thân thể gầy gò của Hoắc Tư Dư, nâng tay sờ nhiệt độ trên trán y.
May mà không nóng như trước nữa, ngủ một đêm, hạ sốt xong sẽ dễ chịu hơn.
–
Hoắc Tư Dư đảo con ngươi đen như mực, vùi đầu vào ngực Doãn Viễn.
Doãn Viễn cách lớp y phục xoa xoa cái bụng nhỏ bằng phẳng của Hoắc Tư Dư, nhẹ giọng nói: “Dạ dày còn khó chịu không?”
Hoắc Tư Dư suy yếu a một tiếng, chỉ cảm thấy bàn tay đặt trên bụng mình thật ấm áp, “Một chút…”
Doãn Viễn thân mật hôn vành tai y, “Vậy ta lại xoa nhé?”
Hoắc Tư Dư: “Ừm…”
–
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Khi Hoắc Tư Dư sắp khỏi bệnh, bọn họ cũng sắp đến đất phong.
Đáng tiếc sắc trời không tốt lắm, mây đen giăng kín, mưa phùn kéo dài mấy ngày liền, vài con đường hoàn toàn ngập trong nước.
Doãn Viễn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định đi men theo đường núi, nhưng đường có hơi gập ghềnh, hắn lo lắng Hoắc Tư Dư không chịu nổi.
Suốt quãng thời gian đi đường này, Doãn Viễn không hề làm Hoắc Tư Dư, dục vọng buổi sáng mỗi khi nhìn thấy y đều là nhân lúc Hoắc Tư Dư chưa tỉnh ngủ lấy tay thư giải.
Kết quả hôm nay nhất thời lười biếng, không cẩn thận ngủ quên.
Lúc Hoắc Tư Dư tỉnh lại, cảm thấy có thứ gì đó dán sát mông mình, vừa nóng vừa cứng.
Y đưa lưng về phía Doãn Viễn ngủ, cho nên cảm giác này hẳn là..
Y muốn dịch vào trong chút, nhưng xe ngựa chật hẹp, mặt y sắp dán vào vách xe luôn rồi.
Hoắc Tư Dư bất đắc dĩ thở dài, đoạn này thời gian y bệnh đến lợi hại, ngày nào cũng vừa nôn vừa chóng mặt, Doãn Viễn chăm sóc y chu đáo ra sao y cũng không phải không biết.
Hơn nữa hắn khoảng thời gian này cũng vẫn luôn ẩn nhẫn.
–
Hoắc Tư Dư giãy dụa, bối rối, vẫn là chậm rãi quay người mặt đối mặt với Doãn Viễn.
Tay y giấu dưới áo gấm, chậm rãi cầm tính khí của Doãn Viễn, xoa xoa, ấn ấn, nhẹ nhàng tuốt động.
Doãn Viễn nhíu mày, thần sắc như thoải mái lại như không thoải mái.
Hoắc Tư Dư cắn môi, rũ mắt suy nghĩ, kỹ năng của mình tệ đến vậy sao?
Do dự một hồi, Hoắc Tư Dư dùng hai tay nắm chặt vật cứng nóng kia, nỗ lực tuốt động lên xuống.
Y đặc biệt chăm chú, thậm chí còn vò ấn túi tinh nặng trịch của nam nhân hai lần.
Nhưng cho dù Hoắc Tư Dư có dùng thêm lực, phân thân cương cứng thẳng tắp của nam nhân vẫn không có dấu hiệu muốn bắn tinh.
Tay tê rồi, không muốn làm nữa.
Hoắc Tư Dư mếu máo, giận hờn muốn buông ra.
Mãi đến khi cảm nhận ánh mắt ám muội mà nóng bỏng của Doãn Viễn nhìn mình, y mới giật mình hoàn hồn.
“Ngươi sao còn chưa…” Hoắc Tư Dư dừng một chút, dường như đang nghĩ nên nói thế nào mới được, “…còn chưa ra.
Tay ta mỏi rồi.”
“Tư Dư.” Doãn Viễn sờ khuôn mặt trơn nhẵn trắng nõn của Hoắc Tư Dư, giảo hoạt nháy mắt, “Giúp ta liếm một chút, ta sẽ cho ngươi.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Cặp mắt trong suốt đẹp đẽ của Hoắc Tư Dư trừng hắn thật lâu, bỗng nhe răng, “hung ác” nói: “Không! Muốn!” Cùng lúc đó, trên tay mạnh mẽ dùng lực, siết một lúc mới buông ra.
“Ư…!” Âm thanh thống khổ kèm theo tiếng rên rỉ có chút vặn vẹo, khuôn mặt Doãn Viễn đông cứng, ai oán nhìn Hoắc Tư Dư.
————————————————
Mưa càng lúc càng lớn, kèm theo tiếng sấm đùng đoàng, Hoắc Tư Dư không hiểu sao lại cảm thấy bất an.
Doãn Viễn bóc quýt, ân cần đút một múi vào miệng y.
Ngọt lịm, không chua chút nào.
Hoắc Tư Dư cũng cầm một quả chậm rãi lột vỏ, có qua có lại đút cho Doãn Viễn một múi.
Mắt Doãn Viễn cong lên, cúi đầu, cắn miếng quýt trên tay Hoắc Tư Dư, còn cố ý ngậm đầu ngón tay y.
“Tư Dư, ngươi nôn mửa, lại thích ăn chua, có lẽ nào…?” Doãn Viễn trêu chọc.
Hoắc Tư Dư mặc kệ hắn, vừa định nói chuyện.
Xe ngựa bỗng một trận xóc nảy kịch liệt, y còn chưa kip phản ứng, người đã ngã vào lòng Doãn Viễn.
–
Doãn Viễn thu lại thần sắc trêu đùa, nhàn nhạt hỏi người bên ngoài: “Làm sao vậy?”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Âm thanh hạ nhân bên trong cơn mưa có vẻ hơi mờ ảo, “Vương gia, mưa to quá, đường núi lại không dễ đi, không thể nhìn rõ đường ở phía trước được.”
Doãn Viễn cau mày phân phó: “Qua đỉnh núi này sẽ dễ đi hơn, nhân lúc còn đi được thì cứ đi tiếp đi.”
–
Tuy nói vậy, nhưng Doãn Viễn vẫn có chút không yên lòng, hắn xoa nắn tay Hoắc Tư Dư, dặn y yên ổn ngồi trong xe ngựa.
Còn chính mình thì xuống xe, phủ thêm áo tơi, nón vành rộng che mưa, xoay người lên ngựa mở đường.
Xe ngựa Hoắc Tư Dư ngồi vốn đi đầu.
Doãn Viễn cứ như vậy cưỡi ngựa đi cạnh xe ngựa, nhưng vẫn duy trì khoảng cách đi trước một bước.
–
Đùng.
Hoắc Tư Dư sững sờ, ngẩng đầu nhìn nóc xe.
Hình như y vừa nghe thấy âm thanh kỳ quái nào đó, cảm giác hoảng hốt khó giải thích truyền tới, bất giác siết tay áo mình.
Bộp——
Lại một tiếng.
Lần này là từ cửa sổ xe truyền đến.
Hình như tiếng đá rơi.
————————————————
“Mau quay đầu!” Giọng nói của Doãn Viễn thế mà lại có chút vội vàng, nôn nóng.
Hoắc Tư Dư đang định hỏi làm sao vậy, chợt nghe một trận đùng đùng, xe ngựa cũng bắt đầu rung lắc không ngừng.
“A!”
Sau một tiếng rên thống khổ vang lên, tiếp đó hai con tuấn mã bỗng phát điên chạy về phía trước.
Hoắc Tư Dư hoảng loạn ngã xuống đất, thái dương va vào góc cạnh sắc bén của bàn trà, hình như chảy máu rồi.
“Tư Dư!”
“Vương gia, quay lại đi!”
“Vương gia——!!”
Tiếng hét của Doãn Viễn tựa như từ nơi xa xôi truyền tới, cách tầng tầng màn mưa.
Hoắc Tư Dư cắn răng đẩy cửa xe, phát hiện không thấy phu xe đâu nữa, tiếng kêu đau đớn khi nãy hẳn là do người đó phát ra.
Đất trời một mảnh tối tăm, mưa như trút nước.
Hoắc Tư Dư kinh hoảng nhìn hai con tuấn mã đang chạy điên cuồng và con đường tối om phía trước.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Bùn đất núi đá vẫn không ngừng đổ xuống, rơi trúng tuấn mã, đập vào xe ngựa.
Phía trước truyền đến âm thanh ầm ầm khủng bố như có gì đó đang sụp xuống.
–
“Tư Dư!”
Thanh âm Doãn Viễn bỗng thật gần, thật gần.
Hoắc Tư Dư giãy dụa đẩy cửa sổ xe chật hẹp ra.
Y nhìn áo tơi và nón vành rộng trên người Doãn Viễn đã không còn nữa, người kia một thân lam y ướt đẫm, tóc đen ướt nhẹp dính lên mặt, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Nhưng khuôn mặt anh tuấn kia lại xuất hiện thêm vài vết xước, vết thương trên người hắn nhiều không đếm xuể, y phục xanh lam đã bị màu máu nhuộm đỏ từ lâu.
Núi đá kia…
Mặt Hoắc Tư Dư tái đi, môi nhợt nhạt, Doãn Viễn lại vì bắt kịp y mà không màng tính mạng.
Y gào khóc: “Doãn Viễn, ngươi đừng quan tâm ta, bây giờ ngươi quay lại còn có thể tiếp tục sống… người đừng quan tâm ta nữa…”
————————————————
Quảng cáo
REPORT THIS AD
“Đứng trước cửa xe đợi ta.”
Vừa dứt lời, Doãn Viễn mạnh mẽ cắn răng, vung roi chạy như bay.
Hoắc Tư Dư cắn môi, run rẩy leo ra ngoài xe.
–
Doãn Viễn đưa tay về phía y, Hoắc Tư Dư nhìn mặt hắn, không dám sơ ý dù chỉ một khắc.
Hai tay nắm lấy nhau.
Hoắc Tư Dư thoát khỏi cỗ xe ngựa đoạt mệnh kia.
–
Hoắc Tư Dư được Doãn Viễn ôm vào ngực, ngựa trắng chạy về sau như phát điên, ý định trốn khỏi, nỗ lực trốn tránh lỗ hổng như muốn nuốt chửng mọi thứ đằng trước.
Hạt mưa nặng nề đập lên mặt Hoắc Tư Dư, nhưng y không quan tâm mình có đau không, chỉ ôm chặt eo Doãn Viễn, in nhịp tim đang đập thình thịch của người kia vào tim mình.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, là bọn họ có thể đuổi kịp đội ngũ, rời khỏi đoạn đường núi nguy hiểm này.
Chỉ một chút thôi.
–
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Nhưng con ngựa của Doãn Viễn đã đến cực hạn, đá trên núi rơi xuống đập vào chân nó.
Bọn họ ngã xuống đất, Doãn Viễn gắt gao ôm y, nằm dưới chắn cho y khỏi va đập.
Hoắc Tư Dư còn chưa kịp sợ hãi kêu lên, thân thể đã không tự chủ lăn xuống.
Điều duy nhất đáng mừng đó là nó không phải là sườn núi cao.
Bọn họ rơi vào khoảng trống giữa sườn núi, cảm giác thân thể rơi xuống rất nhẹ, mà cũng rất khủng bố.
Mãi đến khi cảm giác nghẹt thở ngừng lại, song song đó tiếng gió cũng biến mất và năm giác quan hoạt động trở lại.
Hoắc Tư Dư ôm eo Doãn Viễn, chóp mũi ngập mùi máu tươi trên người hắn.
Tay phải Doãn Viễn gắt gao nắm một cái dây leo, tay trái siết chặt vòng eo nhỏ gầy của Hoắc Tư Dư.
–
Hố sâu không thấy ánh mặt trời, dây leo lung lay sắp đứt.
Hoắc Tư Dư cười đau thương, đối mặt với hai con mắt đen như mực của Doãn Viễn, “A Viễn, ngươi buông ta ra đi.
Ngươi có thể leo lên đúng không…ngươi buông tay đi, ta sẽ không trách ngươi, ta…”
“Im miệng.” Yết hầu Doãn Viễn cuộn một cái, nuốt xuống một ngụm máu, trầm giọng nói: “Nếu ngươi dám buông tay, ta sẽ nhảy xuống cùng ngươi.”
Hoắc Tư Dư khóc lóc mắng hắn: “Ngươi cái đồ hỗn…đồ ngu ngốc.”
–
Dây leo dường như xuất hiện vết nứt nho nhỏ.
Doãn Viễn chợt nở nụ cười, rất đẹp, “Chỉ cần ngươi ở bên ta là được.”
Hắn hơi thả lỏng lực bên tay phải, bám trụ dây leo một đường đi xuống, tay đã xước hết không còn cảm giác gì, nhưng hắn lại như không cảm thấy chút đau đớn nào.
Mãi đến khi rốt cuộc không bám nổi nữa.
Vù vù ——
Hai người chặt chẽ ôm nhau, bọt nước văng tung tóe.
–
Khoảnh khắc Hoắc Tư Dư rơi xuống nước cũng hoàn toàn ngất đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...