Mị Sát

Editor: Heisall

Hồi lâu trước kia, thỉnh thoảng trong lúc nghỉ ngơi buổi chiều, Anh Túc đã từng năn nỉ Sở Hành kể chuyện xưa cho cô nghe. Địa điểm thường là trong cái đình nghỉ mát bên dưới gốc cạnh hồ trong nhà họ Sở, Anh Túc cùng Sở Hành đánh cờ hoặc là chơi đùa mệt mỏi, đi vài bước đường cũng không muốn, nên nằm trên một cái ghế dài trong đình, gối đầu lên đùi Sở Hành, tay anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô đều đều. Mối quan hệ thật sự giữa nhà họ Sở và những gia tộc khác, những chuyện bí mật của gia tộc họ Sở, hay là một số người hay qua lại với nhà họ Sở, anh đều tùy ý làm thành một câu chuyện xưa rồi kể cho cô nghe từng đoạn một.

Khi đó cô cũng không cảm thấy hứng thú mấy đối với những chuyện đó. Cuối cùng Sở Hành kể không được hai phút, cô đã sớm hô hấp đều đặn mà ngủ mất. Đến lúc tỉnh lại cô liền cảm thấy chói mắt bởi ánh sáng đỏ rực, năm tháng tốt đẹp đã trôi qua bình thản, trên người cô khoác một tấm chăn mỏng mà ấm áp, Sở Hành vừa ôm cô vừa xem tài liệu, tiếng lật giấy vang đều nhẹ nhàng.

Anh Túc không ngờ đập vào mắt mình là hình ảnh như thế, giọng nói của Sở Hành trầm thấp, mang theo sự dỗ dành dịu dàng, giống nhau thường ngày, từ từ kể cho cô những chuyện cũ năm xưa: “Lộ Minh vốn là thiếu gia của nhà họ Lộ ở thành phố A, cả đời này nhà cậu ta không có nhiều con cháu lắm, lại không có ai nên thân, Lộ Minh là người duy nhất có năng lực thừa kế gia nghiệp. Khi đó anh ta có hôn ước cùng một cô gái của nhà họ Mai, nhưng Lộ minh không thích.”

“Vì để tránh né đính hôn, vào lúc cậu ta hai mươi hai tuổi liền bỏ đi đến nơi khác trốn một năm rưỡi, khi ở bên đó anh ta lại thích một cô bé. Sau đó cô gái nhỏ đó và cậu ta hẹn ước cả đời, cùng cậu ta trở về thành phố A. Nhưng lại bị nhà họ Lộ ghét bỏ, không đồng ý nên tìm mọi cách cẩn trở, Lộ Minh liền mang theo cô gái nhỏ kia chống lại người trong nhà, sử dụng tất cả biện pháp sẵn có, huyên náo một trận rầm rộ. Kết quả không đợi được đến ngày kết hôn, cô gái nhỏ ấy đột nhiên bị tai nạn xe, mất mạng ngay tại chỗ. Sau đó Lộ Minh liền điều tra, tốn một tháng mới tra ra được à do nhà họ Mai và cha mẹ mình gây ra. Sau nữa thì Lộ Minh tìm đến tôi, mấy ngày sau, vợ chồng nhà họ Mai bị đụng thành người sống thực vật. Lộ Minh rời khỏi nhà họ Lộ, trước khi tới thành phố C, ở trước mặt cả nhà, cậu ta đã thề cả đời sẽ không lập gia đình.”

Anh nói xong lời cuối cùng thì Anh Túc cũng lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Vẻ mặt bình thản, không còn bộ dạng hoảng sợ như vùa rồi nữa. Giữa chừng hình như cảm thấy không được thoải mái, lông mày hơi nhíu lại, cọ quậy ở trong lòng anh. Sở Hành khẽ điều chỉnh tư thế nằm nghiêng của cô, để cho cô nằm thẳng ra, mi tâm Anh Túc liền giãn ra, cái chân cũng theo đó đá chăn ra, gác trên người anh. Vô tình đá phải mắt cá chân đang sưng to của anh, Sở Hành khẽ cau mày, chuyển chân cô xuống, nhét lại vào trong chăn.

Cũng không lâu lắm, Anh Túc lại đá chân lần nữa rồi gác lên, cũng vừa đúng giẫm lên mắt cá chân của anh, hai cái tay cũng theo đó ôm chặt lấy hông của Sở Hành. Hơi thở phả vào lồng ngực của anh, vừa ấm áp, lại làm người ta ngứa ngáy.

Sở Hành cau mày liếc nhìn cô một cái, buông tha ý tưởng đẩy cô trở về lần nữa.

Bên ngoài, gió thổi vào cây hải đường phía trước cửa sổ kêu xào xạc, Sở Hành không động đậy duy trì tư thế nằm nghiêng, đẩy tóc Anh Túc ra sau ót, tiện tay vặn nhỏ đèn trên tường.

Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.


Ngày hôm sau, khi Anh Túc tỉnh lại, vẫn là tư thế ôm chặt người Sở Hành.

Từ ngỏ tướng ngủ của cô đã rất xấu. Trước lúc ngủ có chút băn khoăn cảnh giác, khi vừa mới ngủ cũng coi như ngay ngắn. Đến khi ngủ say thì đá đạp lung tung là chuyện thường xảy ra. Lần gần nhất Sở Hành nhìn thấy dáng vẻ lúng túng như vậy là cách đây ba năm trước, khi đó cô gần như đè cả người lên người Sở Hành, cái cằm còn nhét vào trong áo của Sở Hành. Đợi đến lúc cô vừa tỉnh lại mở mắt ra, đã nhìn thấy đôi mắt đào hoa của Sở Hành nhếch lên, cười như không cười nhìn cô.

Hôm nay bộ dạng của Anh Túc thiếu chút nữa là như vậy, cô mơ mơ màng màng liếc anh một cái, lại mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, qua mấy giây, chợt mở mắt ra, con ngươi tập trung nhìn lên trên mặt anh, tiếp đó cô lập tức kéo chăn lăn ra khỏi người anh nửa mét.

Sở Hành còn chưa hề đụng tới, nhìn xéo qua cô. Anh Túc cụp mắt, liền nhìn thấy trên vạt áo của anh có một mảng đậm màu, gượng mặt “Vọt” một cái đỏ lừ.

Cô chu miệng, nhỏ giọng nói: “...... Là nước miếng của tôi chảy ư?”

Sở Hành hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ là của tôi sao?”

“......” Anh Túc khàn giọng, không tìm được câu phản bác thích hợp. Một lúc lâu sau, ánh mắt dao động cứng cổ nói: “Không phải chỉ là một ít nước miếng thôi sao, có gì ghê gớm đâu. Anh cũng quá hẹp hòi rồi.”

Sở Hành “a” một tiếng, bình thản nói: “Thì ra là tôi hẹp hòi.”

“......” Anh Túc nói không lại anh, ngoài hụt hơi còn cảm thấy tức giận. Bên dưới cái chăn cô không mảnh vải che thân, vậy mà cô không phát hiện, tầm mắt Sở Hành rơi vào đoạn bắp chân lộ ra ngoài rồi từ từ thuận theo nhìn lên bắp đùi của cô.


Tấm chăn màu vàng càng tôn lên làn da trắng của cô, hiện ra vẻ mị hoặc mà mê người. Sở Hành vươn tay, bắt được bắp chân của cô, đột nhiên kéo về, Anh Túc liền bị nh nhanh chóng kéo vào trong ngực.

Haai tay Anh Túc chống trên người anh, hai chân tách ra, tạo thành tư thế nửa cưỡi nửa quỳ. Nơi bí ẩn đột nhiên dính vào áo ngủ của anh, Anh Túc theo bản năng co rụt, lui về phía sau, lại bị Sở Hành nắm chặt eo kéo trở lại. Cái mền chỉ có thể miễn cưỡng che một chút ở trước người, Sở Hành mặc kệ, một cái tay vuốtt ve phía sau lưng cô, còn một cái tay khác thì trực tiếp luồn vào trong, vuốt ve bụng cùng bắp đùi cô, ép người cô hạ thấp xuống một chút.

Xương cốt Anh Túc mềm mại, cả người bị khom thành bộ dáng vòng cung. Tay Sở Hành thong thả ung dung đi vòng qua phía sau cô, vuốt ve nơi bí ẩn đang dán sát vào lớp vải, rất nhanh liền nghe được một tiếng thở gấp gáp.

Anh Túc nhắm hai mắt, lông mi bắt đầu có chút run. Sở Hành nhìn cô khẽ nhướng đôi môi, từ từ cúi người xuống, khi còn cách khoảnhai centimét, thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị người gõ nhẹ hai cái.

Anh Túc giật mình, mở mắt ra đồng thời theo bản năng lui về phía sau. Sở Hành dừng lại một chút, giọng của quản gia vang lên cách một cánh cửa: “Thiếu gia, Lộ tổng chờ ở dưới lầu, nói có chuyện gấp tìm ngài.”

“Để cho anh ta đợi.”

Quản gia do dự một chút, lại nói tiếp: “Nói là có việc gấp.”

Sở Hành khẽ cau mày, Anh Túc đã cách xa anh nửa mét, còn kéo cái chăn tới, quấn thật chặt lên người như cái kén. Sở Hành nhìn thấy, cảm thấy buồn cười, ngoắc tay với cô: “Tới đây.”


Anh Túc không cử động, ngược lại còn lùi xa hơn, nhắc lại lời nói của quản gia: “Có việc gấp.”

Sở Hành cười nói: “Vậy em đoán thử, việc gấp gì?”

“Làm sao em biết.” Anh Túc thuận miệng đáp, nhìn anh không giống như có dấu hiệu phải đi, lại nghiêm túc lặp lại hai lần: “Có việc gấp, có việc gấp đấy.”

Sở Hành bật cười một tiếng, tiện tay ném cái áo sơ bênh cạnh qua, vừa đúng rơi trên đầu Anh Túc. Anh Túc thuận thế nằm bò lên trên giường, cứ che như vậy, cũng không chui ra. Đợi một lát sau, nghe thấy tiếng Sở Hành đóng cửa truyền tới, cô mới lộ ra một con mắt nhìn thử, rồi ngồi thẳng dậy, vứt áo sơ mi xuống giường.

Anh Túc chờ Sở Hành đi rồi, mới rửa mặt đi xuống lầu. Quản gia vẫn chờ ở cửa cầu thang như cũ, sau khi nhìn thấy cô, liền khom người: “Anh Túc tiểu thư, chào buổi sáng. Thiếu gia nói, cô ăn xong điểm tâm rồi trở về.”

Anh Túc liếc ông một cái, suy nghĩ một chút, quay bước chân đi về phía phòng ăn. Đưa mắt ra hiệu cho người giúp việc, lập tức đến phòng ăn bày bát đũa. Chờ Anh Túc ngồi xuống, quản gia đang đứng phía sau cô bổ sung: “Thiếu gia còn nói, mời Anh Túc tiểu thư đến thư phòng tìm ngài ấy trước bữa ăn tối.”

Sau khi Anh Túc nghe thấy, mặt vẫn không có biểu cảm gì, không gật đầu, cũng không lắc đầu. Ăn điểm tâm xong liền nghênh ngang rời đi. Quản gia đứng chờ đưa mắt nhìn cô đi ra ngoài cửa, mới chỉ huy người giúp việc dọn dẹp đồ ăn. Có người nhiều chuyện, lặng lẽ hỏi quản gia một câu: “Hình như tâm tình Anh Túc tiểu thư không tốt?”

Quản gia nháy mắt, nhìn về phía chiếc dĩa đã bị quét sạch, từ từ nói: “Nếu tâm tình không tốt, cô ấy có thể ăn sạch mọi thứ sao?”

Buổi trưa khi Lộ Minh trở lại tòa nhà của Sở thị liền thấy Anh Túc đang ngồi trên ghế nghiêm chỉnh làm việc, cẩn thận lật xem tài liệu.

Những ngày qua mặc dù Anh Túc không thường xuyên ở trong công ty để đi theo anh học tập xử lý công việc, nhưng mỗi lần khi cô có mặt, cô đều học cực kỳ nghiêm túc. Nhất là những chuyện mới nhất liên quan đến nhà họ Sở trong hai năm gần đây, cùng những người có quan hệ với nhà họ Sở. Anh Túc giống như miếng bọt biển hấp thu những thông tin này, không hiểu liền hỏi Lộ Minh cho bằng được, một điểm cũng không bỏ qua.

Cô nghiên cứu tìm hiểu sâu như vậy, thật ra cũng khiến trong lòng Lộ Minh có chút nghi ngờ, nhưng lại không tiện hỏi nhiều. Sáng sớm hôm nay, khi Sở Hành hỏi tới việc Anh Túc đi theo anh học tập đến đâu rồi. Dường như Sở Hành hỏi rất tùy ý, nhưng Lộ Minh cũng không dám trả lời qua loa. Lúc ấy phải suy nghĩ một chút, anh mới cẩn thận mở miệng: “Anh Túc tiểu thư học hết sức nghiêm túc. Theo như lời bảo vệ của công ty nói, vào buổi tối, cô ấy luôn là người cuối cùng rời khỏi. Nếu cứ theo cái đà này, thì thêm mấy tháng, cô ấy đã có thể nắm vững những công việc cơ bản ở nhà họ Sở rồi.”


Sở Hành nghe xong, trầm ngâm trong chốc lát, cũng không lên tiếng. Chỉ khoát tay, bảo anh đi xuống. Khi Lộ Minh đóng cửa thư phòng, liền nhìn thấy Sở Hành khẽ mím môi, một tay chống má, một cái tay khác thì tùy ý bẻ một nhánh cây, rồi dùng đầu ngón tay bấm nhẹ, trước khi chất lỏng tràn tới ngón tay, liền vung tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Trước giờ cơm tối, Anh Túc rời khỏi công ty, trên đường đến thư phòng thì đụng phải Ly Chi.

Bình thường, khi Ly Chi thấy cô thì sắc mặt cũng không tốt, lần này cũng thế. Anh Túc làm bộ như không thấy cô ta, tiếp tục đi về phía trước, kết quả chưa đi hai bước, đã bị Ly Chi dưa tay chặn lại.

Anh Túc muốn tránh cũng không thể tránh, đành chào cô ta một tiếng: “Chị Ly Chi.”

Ly Chi chậm rãi quan sát cô, qua một lúc lâu, khẽ mỉm cười, không chút để ý mở miệng: “Vội vàng đi gặp thiếu gia như vậy, là muốn làm gì đây? Hay là một lát nữa ăn cơm tối nhanh một chút để lên giường sớm một chút, chờ sau khi phục vụ xong thì nằm bên gối vừa thổi gió vừa trò chuyện sao?”

Sắc mặt Anh Túc đột nhiên biến đổi, ngẩng đầu. Ly Chi cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, thấy cô như vậy, nụ cười càng thêm xinh đẹp dịu dàng: “Chuyện lấy sắc dụ người như vậy, nếu muốn người ta không biết, thì phải tự mình làm cho tốt. Cô nói có đúng không?”

Sắc mặt Anh Túc thay đổi mấy lần, gương mặt càng lúc càng đỏ. Ly Chi lại gần bên tai cô, nhẹ nhàng mở miệng: “Những năm này thiếu gia sống phóng túng, chưa bao giờ thật sự coi trọng bất kỳ một người nào. Không biết cô đã từng nghe nói chưa, trước cô, người ở cùng với thiếu gia dài nhất là hai năm. Ngắn nhất chỉ có hai ba ngày. Đều là chơi một chút khi vui, đảo mắt liền quên mất. Ở trên giường thiếu gia thích chơi đa dạng, một người có mới mẻ đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ có một ngày chơi chán. Coi như cô có là người do một tay thiếu gia nuôi dạy khôn lớn, nhưng mà cũng chỉ là một trò chơi hơi lâu hơn một chút mà thôi. Nếu cứ vọng tưởng sẽ như thế mãi, thì sao được đây?”

Trên mặt Anh Túc đã không còn một tia máu, Ly Chi nhìn cô, đôi môi hơi vểnh lên, tiếp tục dịu dàng nói: “Trước đây tôi còn muốn cùng cô cạnh tranh một chuyến, nếu sớm biết hiện tại là tình huống này, tôi cần gì phải hao tâm tổn trí? Dù sao thiếu gia chỉ xem cô như đồ chơi, khi thích thì cưng chiều một chút, lúc không thích liền phạt một trận, đợi đến cuối cùng không thích nữa, sẽ đối xử và xử lý với cô không khác gì loại ngọc nát hoa tàn. Tóm lại mặc kệ như thế nào, cũng sẽ không thật sự cho cô có quyền trong những thứ này đâu.”

Anh Túc mím thật chặc môi, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt. Ly Chi vòng tay trước ngực, không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, vẫn mỉm cười nhìn cô. Không biết qua bao lâu, Anh Túc mới hạ mí mắt chậm rãi mở miệng, giọng hơi khàn và nhỏ: “Vậy sao? Tôi chỉ biết có người vẫn luôn muốn lấy sắc dụ người, nhưng đáng tiếc vẫn không thể như ý nguyện.”

Gương mặt Ly Chi cũng biến sắc, nhưng rất mau đã khôi phục lại nụ cười: “Không phải cô muốn nói tôi đó chứ? Tùy cô muốn nói gì thì nói. Tóm lại kết cục của tôi vẫn tốt hơn cô rất nhiều. Cô cứ nói đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui