Mị Nhục Sinh Hương - Tô Nặc Cẩm

Không hổ danh là thiên chi kiêu tử, Tiêu Kính Lâm dựa vào hào quang của vai chính, sau khi được chữa trị liền không có gì đáng ngại, đương nhiên việc phải nằm viện mấy ngày là không thể tránh được, vì vậy nhiệm vụ điều tra sự kiện ám sát lần này liền rơi xuống người hai cái vệ sĩ.

Cố Minh Nguyệt cùng Thượng Nhận sau khi thương lượng liền quyết định để hắn đảm nhận nhiệm vụ điều tra, còn nàng thì lưu lại chiếu cố thiếu chủ.

Tình trạng hiện tại của Tiêu Kính Lâm yêu cầu cần phải nghỉ ngơi nhiều, Cố Minh Nguyệt nhìn nam nhân đang ngủ say trên giường, sau khi phân phó cấp dưới trông coi tốt phòng bệnh, liền một mình đi ra ngoài mua vài thứ.

Hiện tại cách thời điểm nữ chủ xuất hiện còn không đến vài ngày, khoảng thời gian này nàng phải biểu hiện thật tốt, nắm chắc lấy tâm của hắn.

Vậy nên khi Tiêu Kính Lâm vừa mở mắt ra liền trông thấy nữ nhân thần thái an nhàn ngồi trước giường bệnh, ánh sáng ấm áp từ cửa sổ phía sau bao bọc lấy người nàng, phủ lên người nàng một tầng hào quang thánh khiết, xinh đẹp giống như thiên sứ vậy. Cố Minh Nguyệt hơi cúi đầu, hai mắt rũ xuống, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ nhàng, nàng chỉ ngồi đó nghiêm túc gọt táo thôi nhưng lại giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, khiến hắn cả đời cũng không thể quên.

Tiêu Kính Lâm trong nháy mắt liền nghĩ tới một câu, năm tháng tĩnh hảo.

Cố Minh Nguyệt tuy rằng làm ra hành động lấy lòng nam nhân, nhưng thái độ của nàng một chút cũng không hèn mọn, thần sắc tự nhiên mà gọt xong vỏ táo, sau đó đem chúng cắt thành từng khối vuông nhỏ. Đối với hành vi đang nhìn chằm chằm mình của nam nhân, nàng chỉ khẽ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua liền nói: "Thiếu chủ, khóe mắt người có dính gì kìa."

Tiêu Kính Lâm trong nháy mắt liền cảm giác được cảnh đẹp vừa rồi bị đánh tan, một giây đồng hồ liền về lại hiện thực, vừa rồi quả nhiên đều là hoa trong gương, trăng trong nước, mây khói thoảng qua mà thôi.

Hắn xấu hổ mà dùng tay lau lau khóe mắt, nội tâm thì lại đang khóc thành sông, a hình tượng của hắn coi như hoàn toàn sụp đổ, như sông lớn chảy ra biển, một đi không trở lại. Nhiều lần mất mặt như vậy làm hắn ở trước mặt nàng không thể dựng thẳng eo, hiện tại hắn còn không đủ tự tin để ra lệnh cho Cố Minh Nguyệt.

Cố Minh Nguyệt tuy rằng trên mặt nghiêm trang, nhưng thật ra nội tâm lại đang cười đến lăn lộn, nàng đưa cho nam nhân một cốc nước, sau đó không nói gì mà đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, khi ra ngoài, trên tay còn cầm theo một cái khăn lông mềm mại được thấm qua nước ấm cùng với một cái ly plastic đựng chất lỏng màu xanh nhạt. Khi Tiêu Kính Lâm hồn còn đang ở bay bổng trên mây, không nghĩ đối mặt với hiện thực thì mặt hắn đột nhiên liền cảm nhận được xúc cảm ấm ướt, nữ nhân trước mặt tuy rằng biểu tình vẫn là lạnh nhạt như trước nhưng động tác lại vô cùng mềm nhẹ, cận thận tỉ mỉ cầm khăn lông lau mặt cho hắn.


"Thiếu chủ, người có đói bụng không, thuộc hạ đã chuẩn bị cho người một ít thức ăn dễ tiêu hoá, thiếu chủ sau khi dùng nước súc miệng là có thể ăn."

Thì ra chất lỏng màu xanh nhạt đựng trong ly plastic kia là nước súc miệng, Tiêu Kính Lâm đối với hành động chu đáo ân cần của Cố Minh Nguyệt trong lòng liền cảm thấy ấm áp.

Người ta thường nói, nữ nhân một khi mất thân, cũng liền mất tâm, vệ sĩ của hắn trước kia chưa từng đối xử với hắn săn sóc như vậy, hiện tại quả nhiên xác minh câu nói kia.

Liền tính ở kho hàng đã xảy ra một số sự tình mất mặt, nhưng xem ra chúng không tổn hao gì tới mị lực của hắn, vẫn như cũ có thể làm nữ nhân khăng khăng một mực ở lại bên cạnh mình.

Cố Minh Nguyệt nếu như biết được suy nghĩ hiện tại của Tiêu Kính Lâm, thì nàng nhất định sẽ làm ra biểu tình đả kích sau đó lạnh lùng nhìn hắn nói : " Lòng tự tin của thiếu chủ làm thuộc hạ một lời khó nói hết."

Tiêu Kính Lâm dương dương tự đắc, đem trước mắt hết thảy yên tâm thoải mái mà hưởng thụ, đợi Cố Minh Nguyệt giúp hắn xử lý tốt vệ sinh cá nhân đơn giản liền mở hộp giữ nhiệt được đặt trên mặt bàn bên cạnh giường ra, là cháo gà, chất lỏng ấm áp lướt qua thực quản chảy về phía dạ dày khô quắt làm hắn thoải mái đến thở phào một hơi.

Cố Minh Nguyệt an tĩnh mà ngồi ở một bên nhìn hắn ăn, tuy rằng thần thái nữ nhân lạnh lùng, liền lông mày cũng chưa động một chút, nhưng không hiểu sao Tiêu Kính Lâm lại cảm thấy, ánh mắt nàng nhìn hắn giống như đang nhìn vật nuôi sau khi nuôi béo liền thịt, cảm giác quỷ dị vô cùng quen thuộc.

Hắn căng da đầu mà ăn hết bát cháo, đang chuẩn bị vươn tay lấy đĩa táo đã được gọt sẵn đặt ở trên bàn thì lại phát hiện nơi đó đã trống không. Tầm mắt Tiêu Kính Lâm chuyển dời đến trên đùi nữ nhân, đĩa trái cây vốn nên ở trên bàn thì nay lại được đặt ổn định vững chắc nơi đó, ngón tay nhỏ dài ưu nhã cầm lấy dĩa nhỏ đâm vào một miếng táo, sau đó động tác lưu loát nhẹ nhàng bỏ vào miệng.

Đĩa táo kia ... Chẳng lẽ không phải là gọt cho hắn? Hắn... Tự mình đa tình?

Thế giới quá tàn khốc, bộ dáng ngu ngốc tìm đĩa táo vừa rồi của hắn nhất định bị nữ nhân kia thấy được.


Vận khí của hắn gần đây thật sự không tốt , đầu tiên là bị ám sát, sau đó thật vất vả mới gặp được một người làm hắn rung động nhưng tiến triển lại không thuận lợi, thời gian gần đây hai người còn tiến hành chiến tranh lạnh. Vận rủi giống như bám theo hắn, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng lại thay nhau đến, lần này còn là trúng đạn bị thương. Tuy nhiên, việc khiến hắn chán nản đau đầu suy nghĩ không phải là việc chiến tranh lạnh với bạn gái, cũng không phải là việc bị tập kích hay là bị thương mà là hắn  sau khi bị thương, đầu nóng lên không kịp suy nghĩ gì liền cùng với thuộc hạ lăn lộn, quá trình quả thực không dám hồi tưởng.

Hắn từ trước đến nay đều vô cùng tự hào về năng lực tự khống chế của bản thân, vậy mà từ lúc nữ nhân kia dưỡng thương trở về liền toàn bộ hỏng mất, Cố Minh Nguyệt giống như virus biến dị kiểu mới, làm người vô pháp miễn dịch, vô lực chống cự.

Cố Minh Nguyệt sau khi ăn xong một miếng táo, cảm giác khoang miệng đều là ngọt, nàng buồn cười mà nhìn biểu tình của nam nhân, sau đó lại cầm dĩa đâm vào một miếng táo nhỏ, thần thái thản nhiên bình tĩnh bỏ vào trong miệng mình, trong lúc nam nhân vẫn còn đang ở che dấu biểu tình xấu hổ liền đứng dậy, cúi người miệng đối miệng mà đút cho hắn, đầu lưỡi đẩy miếng táo vào trong miệng nam nhân sau đó liền nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn khẽ liếm cánh môi đối phương.

Nữ nhân biểu tình mang theo thực hiện được ý cười, nụ cười của nàng làm lỗ tai Tiêu Kính Lâm lập tức liền phiếm đỏ, hắn sau khi ngắn ngủi ngốc lăng, thần thái mất tự nhiên mà cắn nuốt miếng táo trong miệng . Hành động vừa rồi của Cố Minh Nguyệt thật quá khí phách, làm nai con trong nội tâm hắn chạy loạn, hô hấp không xong.
1

Tiêu Kính Lâm tim đập gia tốc, cường thế mị lực, ngoài ý muốn làm người vô pháp ngăn cản.

Từ từ, như thế nào hắn lại có cảm giác bản thân giống như thiếu nữ nhà lành bị người ta trêu chọc, chiếm tiện nghi. Hơn nữa nàng là thuộc hạ của hắn, sao lại có thể tùy tiện đối với hắn làm ra hành động như vậy.

"Thiếu chủ, có phải hay không cảm thấy miếng táo mà ta đút cho người, ăn ngon hơn bình thường?" Hai tay Cố Minh Nguyệt chống ở hai bên sườn của Tiêu Kính Lâm, cả người dựa sát vào người hắn, hắn chỉ cần khẽ cúi đầu là có thể nhìn thấy một mảng lớn ra thịt non mềm trước ngực cùng với gợi cảm nhũ mương làm hắn ngăn không được mà hồi tưởng lại một màn ở kho hàng kia.

"A , thiếu chủ như thế nào lại chảy máu mũi." Thanh âm của nữ nhân mang theo kinh ngạc, nàng nhanh chóng ấn xuống nút gọi bác sĩ ở đầu giường, chỉ chốc lát sau bác sĩ liền chạy đẩy cửa tiến vào, đem Tiêu Kính Lâm kiểm tra một lượt các hạng mục.

Tiêu Kính Lâm xấu hổ mà khúc khởi hai chân che dấu côn thịt đã sưng to của mình, hắn bình tĩnh phối hợp trả lời câu hỏi của bác sĩ, mà Cố Minh Nguyệt đang đứng cách hắn không xa, bộ dáng hoàn toàn là đứng ngoài cuộc không quan tâm làm hắn vừa nhìn tới liền tức giận.


"Ngươi lại đây giúp ta cầm máu." Tiêu Kính Lâm căm giận nhìn về phía Cố Minh Nguyệt nói.

Nàng thong thả ung dung đi đến bên cạnh nam nhân, cầm lấy hai tờ khăn giấy làm bộ muốn thô lỗ mà nhét vào mũi hắn, nhưng chưa kịp hành động liền bị hắn vội vàng ngăn lại.

"Ngươi cho rằng nhét hai tờ giấy vào như vậy liền có thể cầm máu? Việc đơn giản như vậy cũng làm không xong, thật là vô dụng."

Tiêu Kính Lâm ở trước mặt bác sĩ không lưu tình chút nào mà trách cứ nàng , bác sĩ thấy ánh mắt Cố Minh Nguyệt trầm xuống, liền tìm cái cớ sau đó nhanh chóng rời đi, dù sao vị này ngẫu nhiên chảy máu mũi cũng không phải việc gì lớn.

" Thiếu chủ ở kho hàng nhưng không có cảm thấy ta vô dụng. "

Này... Này vẫn là nữ nhân sao.... Tiêu Kính Lâm bị một câu của Cố Minh Nguyệt làm cho nghẹn không nói được gì.

Nàng sau khi dưỡng thương trở về giống như chính là chuyên môn trở về để khắc hắn, trên mọi phương vị góc độ, hắn đều bị nàng áp chế đến gắt gao, nơi nào còn có hắn uy nghiêm.

"Ngươi đi ra ngoài, gần nhất không cần xuất hiện ở trước mặt ta." Nam nhân nghẹn nửa ngày chỉ có thể tức giận nói ra những câu này.

"Vâng."

"Cho dù ngươi kháng nghị cũng không có tác dụng, ta.... Cái gì?"

Nữ nhân này thế nhưng đáp ứng rồi, nàng không phải nên các loại cầu xin, hy vọng lưu lại bên người mình sao? Cảnh tượng mà Tiêu Kính Lâm muốn thấy hoàn toàn không có xuất hiện, nữ nhân đáng giận trước mặt thế nhưng không chút do dự liền đáp ứng rồi.

"Cảm ơn thiếu chủ đã quan tâm tới thuộc hạ, ta nhất định sẽ lợi dụng khoảng thời gian này hảo hảo nghỉ phép." Cố Minh Nguyệt dáng vẻ đoan chính mà mở cửa phòng bệnh, trước khi rời đi còn ném xuống một câu "Chúc thiếu chủ sớm ngày xuất viện."


Tiêu Kính Lâm trong lòng buồn bực, Cố Minh Nguyệt hành sự hoàn toàn không theo kịch bản của hắn, rõ ràng là chính mình không nghĩ làm nàng xuất hiện trước mặt mình, hiện tại như thế nào lại giống như bản thân mới là người bị nàng bỏ lại một mình.

Khoan đã, Thượng Nhận hẳn là đã đi điều tra sự kiện tập kích kia rồi, nàng hiện tại cũng đi,  về sau.... Ai tới chiếu cố hắn a!

Ý thức phòng bị vô cùng mạnh Tiêu thiếu chủ, không thích người lạ tới gần, liền cứ như vậy một mình một người vượt qua một tuần nằm viện, sau khi xuất viện được Thượng Nhận đón trở về nhà.

Hắn vừa bước vào cửa liền thấy Cố Minh Nguyệt mặc sườn xám màu tím đen thêu bạch ngọc lan, đang ngồi ở trên sô pha thảnh thơi uống trà.

"Xem ra thiếu chủ là rất nhớ thuộc hạ a." Nàng mị sắc như yên mà đảo qua đũng quần của nam nhân, nơi đó không biết từ khi nào đã dựng thành lều trại.

Mặc dù Tiêu Kính Lâm rất muốn quên đi phát sinh sự tình ở kho hàng, nhưng là hắn không thể, đêm khuya nằm mơ, hắn đều có thể mơ thấy thâm thể mềm mại, da thịt tuyết trắng cùng với khẩn trí mất hồn thủy huyệt của nàng, cùng với cảm giác kích thích tột đỉnh khi đó.

Trong khoảng thời gian này, hắn hầu như không có nghĩ tới chính mình bạn gái Tiểu Ưu , cảm tình lúc trước mà hắn dành cho nàng ở trong bất tri bất giác liền trở nên nhạt nhẽo, đại bộ phận thời điểm, hắn đều là ở nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng dưới thân sưng to khó chịu.

Cảm xúc mà hắn dành cho Cố Minh Nguyệt bản thân hắn cũng không hiểu rõ, nhưng từ trước đến nay chưa một ai có thể làm hắn hoàn toàn mất khống chế như nàng.

Nữ nhân có thể cho chính mình mang đến thật lớn lực ảnh hưởng như vậy không nên thoát ly khống chế, hắn thừa nhận bản thân luyến tiếc xử lý Cố Minh Nguyệt, vì thế chỉ có thể đem nàng vẫn luôn đặt ở bên người.

"Ta cho phép ngươi làm nữ nhân của ta." Tiêu Kính Lâm nhìn thẳng vào nàng tuyên cáo.

Cố Minh Nguyệt đứng dậy, khí chất nữ vương trong nháy mắt bùng nổ, đạm cười nói: "Ta đây liền không khách khí."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui